Chiếc SUV màu xám bạc thắng lại một cách chậm rãi, dừng trước đèn giao thông.
Tay đặt trên vô lăng, Tằng Nhị quay sang nhìn thiếu gia thiếu đạo đức trước giờ cứ hễ lên xe là nói lảm nhảm.
Hôm nay thiếu gia thiếu đạo đức này một lòng một dạ nhìn điện thoại, nhấp vào thoát ra WeChat 800 lần.
Cô cười nhẹ, gương mặt trang điểm xinh xắn và đơn giản, nhướng mắt hay cong môi cũng quyến rũ.
“Thời buổi này mà cũng có em gái anh khó cua được hả? Hay kể tôi nghe, tôi chỉ anh vài chiêu.”
Vẻ mặt của Thẩm Tư Nguyên lập tức thay đổi.
Thẩm Tư Nguyên để tóc dài, chỉ cắt ngắn hai bên thái dương, trên đỉnh đầu thắt một bím tóc nhỏ mà tự anh ta cho là rất có tính nghệ thuật, anh ta phe phẩy bím tóc nhỏ vểnh lên đó, lòng khó chịu thở dài một hơi.
“Cô xỏ xiên gì đây, em gái? Em gái ở đâu ra? Dạo này ngay cả muỗi cái tôi cũng không dám tự tay đập chết đó biết không?”
Thẳng thừng đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Tằng Nhị, nạt lại.
“Nhìn cho kỹ giùm, đây là em gái? Đây là ông cmn cố nội đó ạ.
Trình Trạc bị gì thế không biết, dù lệch múi giờ thì cũng đâu đến mức lâu thế này vẫn chưa trả lời tin nhắn của tôi đâu chứ? Làm gì mà lâu lắc, bộ bận tới mức này hả?”
Trong lúc nói chuyện, lại bỏ lỡ một đèn xanh, may là khu Bách Hối Thành ít xe, Tằng Nhị liếc nhìn giao lộ, tiếp tục chờ.
“Anh có chắc là không phải anh ta không muốn để ý đến anh không?”
Thẩm Tư Nguyên nói: “Không thể nào, tôi muốn kể cho cậu ấy nghe về Mạnh Thính Chi, tôi không tin cậu ấy không muốn nghe.”
Nghe được cái tên quen thuộc, Tằng Nhị ấn cửa kính xe xuống, gió nồm ùa vào, cô nhìn vào kính chiếu hậu, ánh mắt gợn sóng nhỏ, nhưng giọng nói thì nhẹ nhàng và tự nhiên: “Lần trước có nghe thấy bạn của anh nói, chia tay rồi hả?”
Thẩm Tư Nguyên nở nụ cười hóng chuyện, “Chia tay rồi, có người không tắm hai lần trên một dòng sông, có người thì tắm.”
“Trình Trạc không phải.”
“Cô thì biết gì về Trình Trạc? Hồi đó cậu ta còn theo chủ nghĩa không yêu đương không kết hôn kìa.”
Tằng Nhị rút điện thoại khỏi tay anh ta một cách nhanh gọn, “Nếu muốn kể cho anh ta chuyện của Mạnh Thính Chi, anh đừng có úp úp mở mở thế này.” Cô bấm vào khung trò chuyện, ngay phía dưới câu “Có chuyện cực hấp dẫn, nghe không?”, cô bổ sung thêm một câu.
“Về Mạnh Thính Chi.”
Tin nhắn gửi đi chưa được bao lâu, Tằng Nhị đạp chân ga, xe chạy qua ngã tư, Thẩm Tư Nguyên đột nhiên la lối om sòm: “Ôi cái đệt mợ! Trình Trạc gọi cho tôi này!”
Mạnh Thính Chi để xe ở cửa hàng sửa xe, bắt taxi từ quận mới Thường Lâm về chung cư của Chu Du.
Cô mở cửa nhà, chưa kịp nhìn thấy người thì đã nghe thấy giọng nói đang an ủi của Chu Du.
“Chả việc gì phải khổ sở vì thứ đàn ông đó, nếu thằng đó nghe lời mẹ mình vậy, vậy sống cả đời với mẹ nó luôn đi cho lành!”
Tôn Thục Thục hít mũi liên tục, nhận lấy khăn giấy từ Chu Du ấn lên mắt mình, thút thít nói: “Mình biết chứ, mình chỉ không ngờ anh ta có bạn gái khác sớm vậy, tụi mình chính thức chia tay mới được bao lâu đâu, sao anh ta có thể làm thế?”
“Đàn ông và phụ nữ khác nhau mà, đàn ông vô tâm.” Chu Du vỗ lưng Tôn Thục Thục, nghe thấy tiếng động, quay sang nhìn thấy Mạnh Thính Chi đặt túi xuống.
“Về rồi hả Chi Chi? Cậu mua gì mà cả túi to đùng thế.”
“Mua bia với đồ ăn vặt.” Mạnh Thính Chi lấy đồ trong túi ra, “Hai cậu uống không?”
Mạnh Thính Chi không uống bia giỏi và cũng không thích uống, cả phòng ký túc xá ai cũng biết, không chỉ có Chu Du nhíu mày, ngay cả Tôn Thục Thục đỏ hoe hai mắt cũng thôi nghẹn ngào.
“Sao tự dưng mua bia vậy Chi Chi?”
Chu Du cũng hỏi: “Đúng đó Chi Chi, cậu nói hôm nay cho khách hàng xem bản vẽ mà?”
Mạnh Thính Chi đi đến, khui một lon bia trước, đưa lên miệng uống một ngụm, mát lạnh sảng khoái, bọt bia đắng chát thấm vào đầu lưỡi.
Cô kể lại chuyện xảy ra ở tiệm cà phê hôm nay.
Sau khi nghe hết, Chu Du đập mạnh một cái lên bàn, bắt đầu mắng mỏ.
“Trời má, trên đời thực sự có thứ thằng đàn ông kinh tởm tới vậy hả? Vì cái công việc đó mà cậu bận túi bụi, mấy ngày cuối tuần thức đến khuya lơ khuya lắc, may là cậu không thiếu tiền, cậu nghĩ đi, nếu mà là mấy chị em kinh tế khó khăn, bị thằng cha đó dỗ ngọt vài câu là bị lừa ngay còn gì, còn ‘có thích làm chủ tiệm không’? Mẹ kiếp chứ này là hứa lèo hứa hão để cua gái còn gì? Càng nghĩ càng thấy tởm!”
Tôn Thục Thục nghe xong cũng thấy sau lưng ớn lạnh, “Anh ta còn dùng công việc để cố ý tiếp cận cậu, giờ cậu chỉ có bỏ dự án này mới thoát khỏi anh ta được thôi.
Cậu nghĩ đi, nếu sau khi từ chối anh ta, cậu vẫn muốn tiếp tục thiết kế, hạng người này có thể sẽ nghĩ ra 7749 điều không hài lòng vô căn cứ để gây khó dễ cậu đó.”
“Đúng! Tởm chết đi được!”
“Chi Chi, dự án này của phòng tranh hả?”
Mạnh Thính Chi lắc đầu, “Việc cá nhân, giáo sư Trần cho phép mọi người nhận công việc riêng, ban đầu mấy chị còn vui cho mình, nói nhanh vậy mà mình đã được đánh giá cao rồi.”
Nói xong, Mạnh Thính Chi mím môi.
Chu Du vuốt lưng cô như an ủi, “Cậu đừng nghĩ vậy, vừa đẹp vừa giỏi đâu phải lỗi của cậu, sao cản được mấy tên khốn thấy sắc nảy lòng tham chứ! Không sao đâu Chi Chi.”
“Đúng đó Chi Chi, sau này chắc chắn còn rất nhiều người đánh giá cao tài năng của cậu, tập tranh lần trước mình mua rồi nè, quá chừng tranh mà lật tí xíu là đến tranh của cậu luôn, đẹp lắm đó.”
Đột nhiên nhận ra tối nay đáng lẽ phải an ủi Tôn Thục Thục, không biết tại sao bây giờ mọi người đã chuyển sang nói về chuyện của cô.
Mạnh Thính Chi vỗ nhẹ tay Chu Du, nhoẻn miệng cười nhẹ, nói với Tôn Thục Thục, “Mình không sau đâu, cậu thì sao, sau này dự định thế nào?”
Tôn Thục Thục cười khổ: “Mình cũng không sao, sau này tính về quê, chắc là làm giáo viên dạy vẽ quá.”
Chu Du ngồi giữa hai người, mỗi tay khoác vai mỗi người, “Tất cả sẽ ổn thôi, chắc chắc sẽ ngày càng tốt hơn, vô vô uống bia!”
Đồ ăn vặt chưa đủ, Chu Du còn đặt thêm đồ ăn, vỏ tôm nướng vương vãi khắp bàn phòng khách, lon bia rỗng bị bóp xẹp nằm tứ tung trên đất.
Tôn Thục Thục uống nhiều nhất, đã nằm trên ghế sofa ngủ khò.
Đèn chính ở phòng khách không mở, phim trên màn hình máy chiếu không ai xem.
Chu Du chợt nói: “Chi Chi, khoảng thời gian này cậu phải cẩn thận nha, buổi tối mà phải tăng ca ở phòng tranh thì nhất quyết không được phép đi một mình.”
Giơ mu bàn tay lên lau bia trên môi, Mạnh Thính Chi quay sang, khó hiểu đáp “Ừm”.
“Mình nghe Thi Kiệt kể, kiểu cậu ấm thích khoe mẽ này ở TLu nhiều lắm, bản thân chả được cái tích sự gì mà hay sĩ diện.
Hồi trước có tên kia bị một cô người mẫu từ chối trước mặt mọi người, thằng chả chửi bới xong, mấy bữa sau tìm người xử lý cô người mẫu đó, tạt axit hủy hết nửa mặt của người ta, còn quay phim lại nữa.”
Kể xong, Chu Du tự thấy ớn lạnh trước, cô nàng chà mạnh cánh tay mình.
“Đáng sợ thật đó, thứ đàn ông đó sao không đi chết cho rồi.”
Mạnh Thính Chi nhớ đến chiều nay ở trước cửa tiệm sửa xe khu Thường Lâm, người đàn ông kia tức tối chỉ vào mặt cô trước khi bỏ đi.
Cô hít sâu một hơi, rồi thở ra, cố gắng kìm lại nỗi bất an vô cớ trong lòng.
Thấy cô như thế, Chu Du vội vòng qua bàn ôm cô, “Không sao đâu Chi Chi, dù sao mình cũng rảnh rỗi, mình đi đón cậu, đừng sợ nha.”
Mạnh Thính Chi lắc đầu, nhẹ giọng từ chối: “Cậu không cần đón đâu, mình sẽ cẩn thận.”
Từ khi hẹn hò với Thi Kiệt, Chu Du thường xuyên đến đón Thi Kiệt tan làm, tần suất đi đến đường Kim Lâm cực cao, cho nên từng chứng kiến không ít tin tức trên kênh xã hội.
Nghĩ lại vẫn không thấy yên tâm.
“Thằng cha đó tên gì á Chi Chi, để mình hỏi Thi Kiệt biết không, đề phòng vẫn hơn.”
Mạnh Thính Chi cũng không nghĩ nhiều, nói tên cho Chu Du biết.
Trong lúc nói chuyện, trên bàn chỉ còn đồ thừa, đã hơn 3 giờ sáng.
Điện thoại của Chu Du đột nhiên vang lên, cô bạn đứng bật dậy, nói: “Chi Chi, mình phải đi đón Thi Kiệt tan làm, một mình cậu trông Tôn Thục Thục được không?”
Chu Du lấy chiếc mũ lưỡi trai bên cạnh đội lên, cười hì hì, vẫy chiếc điện thoại trong tay: “Đặt người lái thay từ lâu rồi, đi nhá.”
Sau khi cánh cửa đóng sầm lại, trong căn hộ rộng lớn chỉ còn tiếng lời thoại tiếng Anh của bộ phim, ánh sáng thay đổi, cảm xúc trong lời thoại càng lúc càng mãnh liệt, càng thêm đối lập với sự yên tĩnh.
Đôi khi Mạnh Thính Chi thực sự rất ngưỡng mộ Chu Du, cho dù cả ngày bận đủ thứ việc, nhưng vẫn vui vẻ và giàu năng lượng, nhưng khi nhìn sang Tôn Thục Thục trên ghế sofa đã uống say đến mức khóe mắt ướt nhèm, mày cau lại.
Cô lại cảm thấy có lẽ mọi người vẫn đang ngưỡng mộ lẫn nhau.
Lúc Tôn Thục Thục vẫn nửa say nửa tỉnh, cô bạn đỏ hoe hai mắt xin kinh nghiệm từ cô, một người cũng mới chia tay không lâu đã làm gì để bước ra được?
Có lẽ vì sợ hai cô càng nói sẽ động chạm vào chuyện buồn của nhau, Chu Du đã giành trả lời trước.
Chu Du là điển hình của nhà nghiên cứu tình cảm bằng miệng, cho dù bản thân có ít kinh nghiệm, nhưng vẫn có thể nói hàng hà sa số đạo lý lớn lao.
“Dù sao cậu cũng là bốn năm đại học mà, Chi Chi ngắn hơn, thì dễ bước ra hơn thôi, nên là cậu cứ yên tâm, nỗi đau thất tình chỉ là tạm thời, chỉ cần nhìn về phía trước, mọi thứ sẽ tốt đẹp lên! Chị em cứ tin mình!”
Cô bước ra được rồi?
Không hề.
Cô bị nhốt kín, đâu chỉ bốn năm.
Không nên tiếc nuối đúng không, vì đã từng có được rồi mà?
Một người vốn dĩ chỉ đi song song với cô, sau khi cô hao tâm tổn sức chệch hàng, cuối cùng cũng giao nhau, luôn cố gắng giữ tỉnh táo, giữ chừng mực, nghĩ rằng chỉ cần mình không khư khư nắm chắc, thì khi mất đi sẽ dễ buông bỏ hơn.
Bây giờ mới biết, chính vì nỗi lo lắng sợ hãi vẫn luôn tồn tại ngay cả khi đã có được, khiến nỗi buồn này quá đỗi sâu thẳm, chưa từng thôi hiện hữu.
Cô cứ nghĩ rằng mình là người khôn ngoan, nhưng thực ra, cô là kẻ ngốc chẳng màng cái chết.
Giống như soát nhầm vé xem phim, vào nhầm rạp, xem một bộ phim không thuộc về mình, thời gian, địa điểm, chỗ ngồi, tất cả đều sai, đã trong tư thế sẵn sàng rời rạp bất cứ lúc nào, nhưng vẫn tiếc nuối vì chưa xem đến kết cục cuối cùng.
Cứ như chưa đánh mất gì cả.
Nhưng cũng giống như đã đánh mất mọi thứ ngay từ đầu.
Mạnh Thính Chi vào phòng lấy chăn ra đắp cho Tôn Thục Thục, sau đó cầm điều khiển từ xa, nhấn một nút, bộ phim đã chiếu đến đoạn cuối đột ngột dừng lại, phòng khách hoàn toàn im lặng.
Sau khi phân loại và đóng gói rác, cô cẩn thận lau sạch phần thảm bị bẩn, làm xong hết mọi chuyện, cô mới xách túi về phòng mình.
Xấp bản vẽ vô dụng kia cuối cùng bị cô mang về hẻm Đồng Hoa, vào nửa đêm sau khi thức dậy từ một giấc mơ, đốt hết tất cả.
Suốt khoảng thời gian qua, cô đã dựa vào chuyện này để dời sự chú ý, bây giờ bản vẽ bị đốt, dường như tất cả những điều đã tự lừa bản thân cũng cùng bị đốt sạch sẽ.
Cuối cùng thì cô cũng đã có thể bình thản đối mặt với chuyện đã chia tay Trình Trạc.
Tối hôm sau khi bước ra khu căn hộ Chẩm Xuân, về lại chung cư, cô cứ tưởng mình sẽ khóc long trời lở đất, kể cho Chu Du nghe lúc đó mình buồn đến cỡ nào.
Nhưng không, Chu Du cười hì hì vẫy tay rủ cô đến ăn gà rán, cô còn ngồi ăn một miếng, rồi về phòng tắm rửa dưỡng da như bình thường, làm mọi việc đâu vào đó, cho đến khi tắt đèn.
Cả đêm mất ngủ, ngay cả gối nằm cũng ướt đẫm cùng cô.
Đến khi trời hửng sáng, cuối cùng cô cũng ngủ thiếp đi vì mệt mỏi, sau đó thức dậy với cái bụng cồn cào, đói đến mức thấy đau, cuộn người thật chặt dưới chăn bông, sau khi vươn ngón tay không biết bao nhiêu lần, mới chạm vào được chiếc điện thoại đang rung, ấn nghe máy.
Đầu bên kia điện thoại là Đặng Duệ, người đưa cô về vào tối qua, hiền lành lên tiếng.
“Chào cô Mạnh, ở căn hộ Chẩm Xuân còn rất nhiều đồ của cô, anh Trình nói sẽ không đổi khóa cửa và mật khẩu, cô đến lấy lúc nào cũng được.”
Trong cơn chóng mặt, cô suy nghĩ một lúc, còn lại đồ gì chứ?
Mấy chiếc hộp “bí mật” đắt tiền.
“Không cần đâu.”
Cô bình thản nói, những thứ đó cũng như Trình Trạc, ngay từ đầu đã không phải là của cô.
“Nhưng….”
“Rùa!” Mạnh Thính Chi nhớ đến gì đó, bỗng lo lắng: “Thư ký Đặng, anh mang hai con rùa đến đây giúp tôi được không?”
Cô thực sự không muốn quay lại đó.
Đặng Duệ bối rối trả lời: “Hai con rùa đó, anh Trình mang đi rồi.”
“Mang di đâu?”
“Chuyện này tôi cũng không biết.”
Sau khi Mạnh Thính Chi về vào tối qua, Trình Trạc cũng không ở lại căn hộ Chẩm Xuân.
Khi ra ngoài, anh không mang theo gì khác ngoài một chiếc bể thủy tinh, bỏ vào cốp xe, một mình lái xe đi đâu cũng không biết.
Đặng Duệ tất nhiên không dám hỏi nhiều.
Nhưng anh biết lịch trình của Trình Trạc, sáng sớm hôm nay, khi trời vẫn chưa sáng, Trình Trạc đã lên máy bay đi Mỹ.
“Anh Trình sang Mỹ rồi, lần này đi cũng không biết khi nào mới về, cô Mạnh, mấy món này để ở căn hộ Chẩm Xuân cũng lãng phí, tôi nói thật đấy ạ, bất cứ khi nào cô đến lấy về cũng được.”
Mạnh Thính Chi không muốn đến dù chỉ một lần.
Thậm chí còn bắt đầu ép mình quên hết tất cả các mật mã ở căn hộ Chẩm Xuân, nhưng điều buồn cười là, ta chẳng thể quên được những gì ta cố ý muốn quên.
Càng lảng tránh, càng khắc sâu.
Tất cả những giây phút kháng cự đang lần lượt chất chồng tạo dấu ấn, buộc cô phải xem đi xem lại những cảnh tượng và hình ảnh không thể xóa nhòa.
Nửa tháng sau, Mạnh Thính Chi cầm một xấp tài liệu công việc mới, bước ra khỏi văn phòng của giáo sư Trần.
Tốc độ làm việc ở phòng tranh quá nhanh, dường như khoảng thời gian trước cô đã làm việc quá mức, mấy hôm nay mới qua 9 giờ tối thì đã thấy choáng váng chóng mặt.
Ngay lúc đó, Chu Du gọi điện đến.
Mạnh Thính Chi ngồi ở bàn làm việc, ấn tắt một nấc đèn bàn, một tay chống trán, mệt mỏi bắt máy.
“Alo?”
Chu Du ở bên kia cực kỳ kích động, “Trời ơi! Chi Chi, một tin tức động trời!”
Mạnh Thính Chi gắng cười, “Động trời cỡ nào, cậu có em bé hả?”
“Ăn nói xà lơ!” Chu Du la to đáp lại, rồi nhắc đến tên của một người, “Cao Tuấn Dương, cậu còn nhớ không?”
Mạnh Thính Chi chưa hiểu kịp, “Bạn trai cũ của cậu họ Thôi mà, không phải Thôi gì đó Dương hả?”
“Gì mà bạn trai cũ của mình, không phải, chủ tiệm cà phê đó, cái tên khốn nạn chửi bới cậu, nhớ ra chưa?”
Cuối cùng đầu óc của Mạnh Thính Chi cũng vận hành bình thường, cô nhớ ra rồi.
Cô đứng dậy đi rót một ly nước ấm, một tay ấn nút lấy nước, một tay cầm điện thoại đặt bên tai.
“Ờ, nhớ rồi, sao vậy?”
Trước đây Chu Du còn lo lắng anh ta sẽ trả thù, nhưng nửa tháng qua không có bất kỳ chuyện gì xảy ra, nếu Chu Du không nhắc, Mạnh Thính Chi cũng đã quên mất người này.
Chu Du kể: “Thì mình có kêu Thi Kiệt để ý nghe ngóng về thằng cha này giùm đó? Ổng nghe được tin mới hay! Trong một phòng riêng, ổng nghe thấy bạn của Cao Tuấn Dương nói tên đó gãy hai cái xương sườn nhập viện luôn rồi.”
“Nhập viện? Gặp chuyện gì hả?”
“Nghe người bạn đó nói, tên đó qua Mỹ công tác xong bị dân bên đó đánh, đánh sấp mặt luôn.” Chu Du sảng khoái khịt mũi, “Chi Chi, cậu nói coi đây có phải là đểu giả ắt gặp quả báo không cơ chứ? Bây giờ cậu cứ việc yên tâm đi nhé, hai ba tháng nữa có khi tên khốn đó cũng chưa ra viện được đâu.”
Mạnh Thính Chi sững sờ, quên phải buông tay, nước nóng ngay lập tức tràn ra khỏi miệng ly.
——————–
Tác giả phát biểu:
Đúng là hơi nhiều nhân vật phụ, nhưng tôi rất thích những người muôn màu muôn vẻ này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT