Editor: hiimeiraGiọng đối phương không nhỏ, Mộc Lan lại thính tai hơn người, thành ra nghe rõ mòn một.
Chẳng có nữ tử nào không để ý dung mạo của mình, nghe người khác nói mình không được trắng, nước da cũng không đẹp, kể cả Mộc Lan cũng có chút bực, ngoái đầu nhìn tiểu tử kia.
Vị thiếu gia nọ vẫn đang hứng chí bừng bừng phát biểu cao kiến, bất chợt bắt gặp ánh mắt Mộc Lan, liền sửng sốt, nói xấu sau lưng người ta bị bắt được, bèn gượng gạo dời mắt sang chỗ khác, sau đó lại quay lại trừng Mộc Lan một cái.
Mộc Lan liền thấy buồn cười, đối phương chẳng qua chỉ là thằng nhóc mười hai mười ba tuổi, người lớn như nàng, hà tất phải so đo cùng nó?
Sau đó lắc đầu cười, muốn rời đi.
Mộc Lan không so đo, nhưng Lý Giang và Tô Văn đang đi ăn cơm vừa khéo thấy một màn kia, dù bọn cậu không nghe được vị thiếu gia nọ nói gì, nhưng bọn cậu vẫn thấy được cảnh hắn trừng mắt nhìn Mộc Lan.
Tô Văn nhịn không được, lập tức chạy đến che chắn trước người Mộc Lan, hung dữ trừng hắn hỏi: "Lý Đăng Tài, ngươi vừa nói gì đấy?"
Lời này thật ra rất xảo thuật, nghe thì có vẻ giống như cậu đã nghe thấy hết mấy lời vừa nãy.
Lý Đăng Tài vừa trông thấy Tô Văn, thù mới hận cũ trào lên, lập tức bĩu môi châm chọc. "Ta nói gì ư? Ta nói nàng lớn lên đen thui, da dẻ không đẹp thì mắc mớ gì đến ngươi?".
harry potter fanficTô Văn giận đến nhe răng, muốn xông lên đánh người. "Ngươi nói ai đen hả?"
May mà Mộc Lan nhanh tay lẹ mắt giữ cậu lại.
Lý Giang sầm mặt, hung hăng nhìn chằm chặp Lý Đăng Tài.
Lý Đăng Tài hơi rụt cổ lại, nhưng vẫn cố giương cổ. "Ta nói rồi đó, chỉ là một đứa a hoàn thôi, liên quan gì đến các ngươi?"
Mặt Lý Giang sa sầm, lạnh lùng nói: "Ai nói tỷ ấy là a hoàn? Tỷ ấy là tẩu tử của ta!"
Ai nấy cũng sửng sốt, nghiêng đầu nhìn Mộc Lan, đối phương cùng lắm mới mười hai mười ba tuổi, chỉ cỡ bọn hắn mà thôi, vậy mà đã xuất giá? Không thể nào, đối phương vẫn chải kiểu tóc cô nương kia mà.
"Được rồi, được rồi, chẳng qua là lời của bọn trẻ con, vậy mà các đệ cũng tin là thật?" Mộc Lan thấy bọn nhỏ muốn đánh nhau tới nơi, vội hòa giải: "Hôm nay ta có mang đồ ăn ngon cho bọn đệ, mau đi thôi."
Dứt lời mỗi tay kéo một đứa muốn rời đi.
Tô Văn và Lý Giang không muốn cứ thế bỏ qua, trong lòng bọn cậu Mộc Lan tựa như mẫu thân, thậm chí có đôi khi còn hơn mẫu thân, bọn cậu sao có thể cho phép kẻ khác bôi nhọ "mẫu thân" được chứ, huống hồ, Mộc Lan vốn dĩ rất đẹp, nếu không phải quanh năm suốt tháng ra vào rừng săn thú, còn có chăm bón rau dưa trong nhà, thì sao lại bị phơi đen như vậy?
Tâm sinh tướng, nếu không phải thân hình Mộc Lan nhỏ bé, mà chỉ nhìn gương mặt nhỏ nhắn thành thục kia, nói nàng mười bốn mười lăm tuổi cũng có người tin.
Mộc Lan già dặn, trưởng thành sớm cũng vì bọn cậu cả, bọn cậu tuyệt đối không chấp nhận việc người khác nói Mộc Lan lớn lên khó coi gì đó.
Tô Văn và Lý Giang lập tức chặn đánh Lý Đăng Tài, Lý Đăng Tài cũng chẳng sợ bọn cậu, đúng lúc hai tên tiểu tư nhà hắn mang thức ăn tới, lập tức kêu lại, sau đó gọi thêm đám bạn xấu của mình cùng xông lên.
Mộc Lan nheo mắt, đặt giỏ xuống đất, phóng hai bước, mỗi chân một người đá bay hai tên tiểu tư không phòng bị.
Mấy năm nay, Mộc Lan vẫn luôn buộc bao cát luyện chân, có ba Lý Thạch cũng chẳng mạnh bằng nàng, thành thử hai tên tiểu tư bị sút bay ba bốn bước, ai nấy cũng hoảng sợ, đứng yên tại chỗ, không dám cử động.
Tô Văn và Lý Giang định thừa thắng xông lên, Mộc Lan liếc nhìn một cái đã cố định được bọn cậu.
Lập tức có người nói khẽ: "Hình như ta nhớ Tô Văn và Lý Giang có ca ca tỷ tỷ, chính bọn họ chu cấp hai đứa nó đọc sách."
"Không đúng, đều là tỷ tỷ Tô Văn chu cấp, ca ca Lý Giang đang học y, giờ vẫn chưa xuất sư."
Có người mù mịt. "Một cô nương sao làm được chứ?"
"Nghe nói nàng ta giỏi công phu, có thể săn lợn rừng và hươu rừng, ngày ngày vào núi chưa từng tay không đi ra."
Tức thì, mọi người thay đổi ánh mắt nhìn Mộc Lan, thấy tay chân nàng mảnh khảnh, có chút không tin, nhưng ngó đến tiểu tư vẫn còn nằm rạp dưới đất không gượng dậy nổi, thì chẳng dám ngờ vực nữa.
Đám nhóc nhỏ tuổi, nhìn Mộc Lan đơn thuần chỉ có kính nể, còn người lớn tuổi hơn, đã trải qua sự đời liền hiểu rõ.
Gánh nặng hai nhà Lý Tô đè nặng lên vai một cô nương như nàng, nước da ngăm đen không đẹp chỉ là việc cỏn con thôi, chỉ sợ sau này hai tiểu tử thi không đậu, vị cô nương này còn khổ dài dài.
Chả trách hai thằng nhỏ lại tức giận như vậy.
Biết được ngọn nguồn, người lớn tuổi chẳng còn hứng thú hóng hớt, liền xoay người rời đi.
Lý Đăng Tài hết nhìn hai tên tiểu tư dưới đất, lại nhìn Mộc Lan, mắt đầy kính nể đến hắn cũng không nhận ra, khẽ nhếch miệng, ánh mắt sáng quắc nhìn Mộc Lan.
Mộc Lan vốn muốn dạy dỗ bọn hắn một trận, nhưng thấy Lý Đăng Tài như vậy, lập tức không còn tâm trạng.
Bèn xoay người hung dữ trừng hai đứa nhỏ một cái, xách hộp thức ăn lên, nói: "Là hai đệ động tay trước, còn không mau xin lỗi?"
Lý Giang và Tô Văn có chút không tình nguyện.
Mộc Lan nói với Lý Giang, đứa tương đối chững chạc. "Tính tình A Văn xưa nay hay xốc nổi, hồi trước an bài hai đệ ở chung một ký túc xá vì để đệ quản thúc nó nhiều hơn, vậy mà đệ cũng giống nó? Ta và đại ca đệ cho hai đứa đến thư viện để đọc sách, chứ không phải đánh nhau. Nếu không muốn học, vậy lập tức thu dọn đồ đạc về nhà trồng trọt cho ta. Đỡ lãng phí tiền bạc của ta với thời gian của hai đứa."
Lý Giang và Tô Văn hổ thẹn vô cùng, cưỡng ép cúi đầu xin lỗi Lý Đăng Tài.
Lý Đăng Tài tức khắc cao hứng, từ khi Lý Giang và Tô Văn vô học thì hắn đã không ưa hai cậu.
Tuy hắn có ăn chơi trác táng, nhưng trong nhà hắn có tiếng là thiên tài, vậy mà đến nơi này lại không bằng Lý Giang và Tô Văn nhỏ hơn hắn một hai tuổi?
Chưa kể gia thế hai đứa nó vừa nhìn đã biết không bằng hắn, khẳng định tài nguyên cũng kém hơn hắn. Hắn thầm thở dài, học kỳ trước hắn dốc sức tranh cao thấp cùng bọn nó, kết quả thắng được Tô Văn, nhưng vẫn thua Lý Giang.
Lý Giang và Tô Văn lại như hình với bóng, khiến hắn muốn ra tay đánh lén cũng không tìm được cơ hội.
Ai mà ngờ được, thế mà hôm nay hai đứa nó lại xin lỗi hắn đấy.
Người vây xem lại kinh ngạc nhìn Mộc Lan.
Bất luận phú quý hay bần cùng, trong nhà không có ai dạy bọn hắn kiểu vậy cả.
Gia đình phú quý càng khỏi phải nói, kể cả có về nhà đi nữa cũng không cần phải xuống ruộng trồng trọt, cùng lắm cha mẹ chỉ dọa dẫm đánh đòn mà thôi, bọn hắn cũng không hiểu, không đọc sách xuống ruộng trồng trọt thì có gì mà dọa dẫm. Nếu cha mẹ bọn hắn thật sự nói thế, không chừng bọn hắn còn vui vẻ khoái chí đồng ý nữa cơ.
Trong gia đình bần hàn, địa vị bọn hắn không thấp đâu, có là cha mẹ thì vẫn ăn nói nhún nhường với bọn hắn, hiếm có trường hợp không nể nang gì mà dọa dẫm bọn hắn như vậy.
Mộc Lan nghiêm mặt nhìn hai đứa xin lỗi, rồi trừng Lý Đăng Tài hỏi: "Hai đệ đệ ta xin lỗi, ngươi có nhận hay không?"
Nghe thế, mọi người bao gồm cả Lý Đăng Tài đều há hốc mồm. Còn có chuyện ép người khác nhận lời xin lỗi sao?
Lý Giang và Tô Văn đã sớm dự liệu được, cúi đầu đứng một bên đợi Lý Đăng Tài trả lời.
Lý Đăng Tài nhìn nữ tử vừa trở thành thần tượng của hắn một cái, cao ngạo ngửa cằm nhỏ nói: "Thấy các ngươi thành tâm xin lỗi như vậy, ta đây đành nhận vậy."
Giải quyết xong mọi chuyện, lúc này Mộc Lan mới kéo Lý Giang và Tô Văn đến bàn đá bên cạnh. "Hai đệ ăn cơm chưa?"
Tô Văn lắc đầu. "Bọn ta định đi ăn thì gặp tỷ tỷ."
Lý Giang nhìn Mộc Lan nói: "Tẩu tử, sau này bọn ta sẽ không gây hoạ nữa."
Mộc Lan không để tâm nói: "Có đứa bé nào mà chẳng đánh nhau? Mà hai đệ cũng ngốc thật, thư viện quy định rõ ràng là không được đánh nhau trong thư viện, vậy mà hai đệ còn động tay trước mặt bao người? Cho dù hắn không đi cáo trạng, thì các tiên sinh cũng biết chuyện."
Ngụ ý là, chỉ cần không ở trong thư viện, hoặc không ở trước mặt mọi người là có thể đánh nhau.
Lý Giang và Tô Văn đã quen với cách dạy của Mộc Lan, nghe vậy liền nhìn nhau cười, biết phải làm sao rồi.
Mộc Lan thấy vậy liền nhắc nhở. "Ta thấy thằng bé kia cũng không phải người xấu gì, hai đệ đừng có đánh mạnh quá, còn nữa, nhà hắn có tiền có người, trước lúc đánh nhau phải giao hẹn rõ ràng, bằng không, hắn quay về gọi người đánh hai đệ, thì ta không giúp hai đệ đâu."
Lý Giang và Tô Văn đều hiểu, tuy Mộc Lan nói không giúp bọn cậu, nhưng nếu đối phương thật sự gọi người tới đánh bọn cậu, Mộc Lan sẽ không mặc kệ hai cậu.
Hai người vội gật đầu, lại xin Mộc Lan đừng kể chuyện này cho Lý Thạch biết.
Mộc Lan không can dự vào chuyện học tập của tụi nhỏ, chỉ dạy, đối phương đánh ngươi một quyền thì ngươi đá lại một cước. Thế nhưng Lý Thạch hoàn toàn ngược lại, hắn không bao giờ đề xướng cách giải quyết bằng bạo lực, mà thích tính kế để các tiên sinh xử phạt đối phương, nhưng đối phương vẫn không biết là hắn cáo trạng.
Dĩ nhiên, cách của Lý Thạch không được đánh nhau sướng tay, thành ra ở cái tuổi này, Lý Giang và Tô Văn thích cách giải quyết của Mộc Lan hơn.
Đám người đứng sau hòn giả sơn bị đả kích đến độ không đứng thẳng được, nhất là Vương tiên sinh đang được Trịnh Trí Đức dìu, lảo đảo sắp ngã đến nơi.
Lần đầu tiên ông gặp phu huynh như vậy đấy, chẳng phải đối phương nên lôi bọn nhỏ tới gặp ông, sau đó ở ngay trước mặt ông đánh một trận, rồi nhắn nhủ đôi điều, nếu sau này bọn nhỏ lại tái phạm thì cứ mặc sức dạy dỗ, không cần nể nang sao?
Tuy sắc mặt Trịnh Trí Đức cổ quái, nhưng trong lòng lại hưng phấn, nửa năm rồi, không ngờ sẽ gặp lại, không biết nàng có còn hứng thú tiếp tục giáo huấn Tô Đạo không.
Vương tiên sinh trấn tĩnh lại, quyết định chốc nữa sẽ gọi Lý Giang và Tô Văn đến làm công tác giáo dục, tư tưởng. Quyết không để hai đứa nhỏ kiệt xuất như này bị nữ tử dạy hư.
Vương tiên sinh thở dài, ngoái đầu thì thấy đám học trò tràn đầy thích thú, nhất là Trịnh Trí Đức hưng phấn đến mức không che giấu nổi, mặt tức khắc nghiêm lại.
Vừa định quát lớn vài tiếng, chợt nhớ chỗ này là phía sau hòn giả sơn, nếu lên tiếng thì đám người Mộc Lan nhất định sẽ phát hiện ra, dù sao nghe lén cũng không phải hành vi quân tử gì.
Vương tiên sinh bèn cảnh cáo trừng mắt nhìn mấy đứa nhỏ, dùng ánh mắt uy hiếp bọn nhỏ rời đi.
Đám học trò có chút thất vọng, bọn nó vẫn muốn nghe tiếp "cao kiến" của cô nàng, nhưng thấy Vương tiên sinh như vậy cũng không dám quá phận.
Trịnh Trí Đức vẫn còn cao hứng lắm, tiễn Vương tiên sinh về trước đã, sau đó quay lại đây là được.
Lập tức dìu Vương tiên sinh rời đi.
Bên này, Mộc Lan lấy thức ăn ra, vì nàng lấy khăn nóng quấn chặt hộp đựng, nên bây giờ vẫn còn nóng.
Nàng còn xới thêm cho bọn nhỏ một chén cơm, nói: "Hôm nay trong nhà giết hai con thỏ hoang, một con gà rừng, phần này để lại cho hai đệ, mau ăn đi."
Ánh mắt Lý Giang và Tô Văn đều sáng ngời.
Thức ăn trong thư viện tuy ngon, đó là đối với người có gia cảnh bình thường thôi. Tuy có thịt nhưng chẳng được bao nhiêu, đâu giống đồ ăn Mộc Lan mang tới, liếc mắt một cái toàn thịt?
Con trai ở tuổi này vốn ăn rất khỏe, nếu được, mỗi đứa có thể ăn hết một con gà nặng bốn năm cân.