Editor: hiimeira

Bọn người Mộc Lan về tới thôn Minh Phượng, trước tiên thỉnh bài vị tổ tiên vào từ đường, sau đó thắp hương, ngoái đầu thấy mấy đứa nhỏ đều mệt mỏi, Viện Viện và Đào Tử mệt đến độ mắt mở không lên.

"Các ngươi nghỉ ngơi trước đi, tỷ tỷ đi nấu cơm tối cho các ngươi."

Viện Viện và Đào Tử nắm tay nhau về phòng.

Lý Giang với Tô Văn muốn ở lại giúp đỡ nhưng Lý Thạch lại nói: "Mau về phòng ngủ đi, tối nay bắt đầu ôn bài, ngày mốt trả phép đi học lại."

Lý Giang và Tô Văn lập tức xoay người rời đi.

Lý Thạch đến vườn hái rau cùng Mộc Lan.

Hà Tiền thị đang lấp ló ngoài cây gai, chạm phải ánh mắt Mộc Lan thì có chút ngượng nghịu, bèn chào hỏi: "Mộc Lan về rồi đấy à?"

Mộc Lan gật đầu. "Hà tam thẩm có chuyện gì sao?"

Hà Tiền thị đảo mắt, vừa muốn bước vào thì bị cây gai chặn lại, lập tức xụ mặt nói: "Ngươi cũng thật là, trồng mấy thứ này làm chi, muốn qua nhà ngươi chơi phải đi một vòng lớn."

Lý Thạch nghĩ thầm: Lúc trước xây nhà trồng mấy thứ này, chính là đề phòng bà qua đây chơi đấy.

Nhưng điều này chẳng thể xua tan nhiệt tình của Hà Tiền, bà ngoắc tay gọi Mộc Lan.

Mộc Lan đưa rau cho Lý Thạch, tiến qua. Nàng cũng muốn biết mấy ngày không ở đây trong thôn đã xảy ra chuyện gì.

Hà Tiền thị thoáng nhìn qua Lý Thạch, thấy hắn chẳng chút hứng thú chuyện của hai người thì yên lòng, hạ giọng nói: "Ngươi vẫn chưa biết nhỉ, Phương đại thẩm ngươi bị đánh liệt giường rồi."

Mộc Lan lạnh mặt.

Hà Tiền thị thầm bĩu môi, chẳng rõ hai người họ sao lại đi với nhau, song vẫn hăng hái nói tiếp, bởi khắp thôn đều biết chuyện này hết rồi, khó khăn lắm mới có một người không hay, bà đương nhiên muốn nói cho sướng miệng.

Hà Tiền thị vạch tay ra tính. "Đến hôm nay là ba ngày rồi, ta để ý kỹ lắm, Tôn đại nương chưa cho bả ăn một hột cơm, kiểu này cho dù không bị đánh chết thì cũng đói chết."

Mộc Lan nhịn không được hỏi: "Sao lại bị đánh?" Phương thị không còn bị bỏ đói sau khi bị đánh từ rất lâu rồi, chính thẩm ấy nói mà.

Hà Tiền thị cũng thắc mắc. "Ta cũng không rõ, nhưng chuyện này mọi người biết hết rồi, dù sao ngày đó cãi nhau ầm ĩ lắm, Phương thị vậy mà hét lên đó?"

Tim Mộc Lan nảy một nhịp. "Hét gì?"

"Hét gì mà 'Ta không chịu', chả biết Tôn gia ép bả làm gì, bả vừa la toáng lên, hình như sau đó bị ai bịt miệng, sau đó 'ầm ầm'. Má ơi, nghe tiếng thôi ta cũng khiếp rồi, sợ đánh chết người. Ngươi nói xem, bình thường Tôn Đại Bảo cũng tốt mà, Phương thị cũng tốt tính không chỗ chê, chỉ tiếc là không sinh được con, nhưng bả không đẻ được thì hưu đi rồi tái giá là được, sao lại..." Hà Tiền thị chậc chậc hai tiếng, lắc đầu không nói nữa.

Mộc Lan đột ngột ngẩng đầu nhìn bà, Hà Tiền thị hoảng sợ. "Sao vậy?"

Mộc Lan lộ ra nụ cười thần bí, nhìn trái ngó phải, nhỏ giọng nói: "Thẩm biết lý do tại sao Tôn Đại Bảo luôn đánh Phương đại thẩm ư?"

Hà Tiền thị trợn trắng mắt. "Ai mà không biết chứ, người trong thôn đều rõ, là vì Phương thị không đẻ con được."

Mộc Lan càng nhỏ giọng. "Vậy thẩm có biết tại sao Phương đại thẩm không sinh được con không?"

Chẳng lẽ trong chuyện này có có ẩn tình gì sao?

Hà Tiền thị nổi hứng thú. "Tại sao?"

Đôi mắt Mộc Lan gian giảo, vẻ mặt thần bí nói: "Có một lần ta thoa thuốc cho Phương đại thẩm, thẩm đoán xem ta thấy thứ gì trên cánh tay thẩm ấy?"

"Là thứ gì?" Hà Tiền thị cũng nhỏ giọng theo.

"Một vết thủ cung sa đỏ au!"

Hà Tiền thị kinh hãi la lên, ánh mắt sáng quắc, hưng phấn như thể phát hiện đại lục mới, miệng hỏi: "Đứa nhỏ ngươi biết thủ cung sa là gì không?"

"Ta đương nhiên không biết, cũng chưa từng thấy qua."

Hà Tiền thị nghẹn họng, Mộc Lan tiếp tục đè thấp giọng nói: "Chẳng qua lúc ấy ta tò mò, nên hỏi đó là gì, Phương đại thẩm mới nói đấy là thủ cung sa, cô nương trong nhà thẩm ấy có tục chấm thứ này, thế nên lúc thẩm ấy mười hai tuổi thì được nương dắt lên am ni cô chấm."

Hà Tiền thị tức khắc tin tưởng chẳng chút nghi ngờ, bà cũng từng nghe người khác nhắc qua nhà mẹ đẻ Phương thị có tục chấm thủ cung sa. Bởi nhà bọn họ nghèo, thường xuyên đem nữ nhi bán cho người ta làm nha hoàn, chấm thủ cung sa lên tay nhằm để các quản sự yên tâm, ý nói cô nương nhà bọn họ là người trong sạch.

"Tuy ta chưa từng thấy qua thủ cung sa, nhưng lúc coi kịch cũng có nghe qua, có thứ này thì không thể sinh con." Mộc Lan lập tức thở dài: "Thẩm nói xem, Phương đại thẩm sao lại xui xẻo như vậy, mẹ thẩm ấy hà cớ gì lại chấm thứ này? Làm hại thẩm ấy không sinh con được, khi không bị đánh nhiều năm như vậy. Thẩm ấy còn dặn ta không được kể với người khác, nói là Tôn gia biết được sẽ đánh chết bà. Ta nghĩ cũng đúng, nếu Tôn gia biết Phương đại thẩm từ lâu đã không thể mang thai, nhất định đánh chết thẩm ấy mất. Hà tam thẩm, thẩm cũng đừng kể ra đấy."

Hà Tiền thị vẻ mặt cổ quái, rất muốn nói người có vấn đề không phải là Phương thị, mà là Tôn Đại Bảo. Làm lâu như vậy, Phương thị gả tới đây hơn bốn năm vậy mà vẫn còn là xử nữ đấy, khó trách sinh con không được, chả trách Tôn Đại Bảo lại đánh Phương thị. Bản thân bất lực lại đi đánh thê tử, đúng là vô dụng!

Thấy Mộc Lan lo lắng, chẳng biết nên nói gì, cô nương mười một mười hai tuổi, thế mà cái gì cũng chẳng biết? Nhưng sao trách được, trong nhà không có người lớn, nó lại là đứa lớn, ngày thường không vào núi săn thú thì cũng ở nhà chăm nom đệ đệ muội muội, sao mà biết mấy việc này?

Ngó Lý Thạch cách đó không xa, tức khắc hứng thú nổi lên, chẳng biết sau này hai đứa này thành thân thành cái dạng gì.

Hà Tiền thị nghe ngóng được tin động trời, đương nhiên muốn đi rêu rao khắp thôn, chẳng đợi Mộc Lan phản ứng lại, liền xoay người rời đi.

Mộc Lan nhìn bóng lưng bà, ngẫm nghĩ, có Hà Tiền thị lan truyền, tin chắc người trong thôn rất nhanh sẽ biết chuyện, đúng không?

Lý Thạch hỏi Mộc Lan. "Bà ấy nói gì với ngươi?"

"Không có gì, mấy chuyện phiếm trong thôn thôi."

Lý Thạch không hỏi nữa.

Nấu cơm xong thì trời cũng chập tối, Lý Thạch đi gọi bọn nhỏ rời giường ăn cơm. Mộc Lan ăn xong đang định đến hậu viện coi rau dưa, chợt nghe thấy tiếng động trong vườn rau, chân khựng lại, định lui về lấy đồ, thì nghe thấy tiếng kêu khẽ yếu ớt. "Mộc Lan?"

Mộc Lan chấn động, lập tức phi nhanh qua đó, đang ở trong vườn rau quấn chăn đúng là Phương thị mặt mày tái nhợt.

Mộc Lan nhìn lướt qua xung quanh rồi cúi đầu nhìn bà. "Sao thẩm lại ở đây?"

Phương thị cười khổ một tiếng. "Là sư phó ngươi đem ta lại đây, ông ấy đi lấy đồ giúp ta rồi."

Mộc Lan hơi kinh ngạc, nhưng bây giờ không phải lúc hỏi han, thấy bốn phía không có người, may thay chiều cao cây rau dễ dàng che đậy Phương thị đang nằm, vả lại, nơi này là chân tường, bình thường chẳng có ai chú ý chỗ này.

Mộc Lan bế Phương thị cùng chăn, trọng lượng trên tay làm nàng hơi sửng sốt, tiếp đó là đau xót. Hai ngày trước nàng vừa mới bế Tô Văn chín tuổi, vì muốn dọa thằng bé nên ném nó từ trên xe xuống. Phương thị cùng lắm chỉ nặng hơn Tô Văn một tí.

Mộc Lan bế Phương thị về phòng mình, Lý Thạch đứng ngay góc khuất nheo mắt nhìn, thở dài một tiếng, quay về phòng lấy thuốc trị thương do hắn tự bào chế lúc trước. Thuốc này vốn muốn đưa cho Mộc Lan mang theo phòng ngừa bất trắc, dù sao nàng cũng phải thường xuyên vào rừng.

Mộc Lan xốc chăn lên, thấy trong chăn dính máu liền mở miệng. "Lần này là làm sao? Sao lại đánh ác như vậy?"

Phương thị chẳng mảy may tức giận nằm trong chăn, chỉ lẩm bẩm: "Hắn ta không sinh được con nên mẹ chồng sốt ruột, trong nhà lại không có tiền cho Nhị thúc thú thê, cũng chẳng biết là ý của ai, bọn họ bảo ta hầu hạ Nhị thúc, về sau, ta chính là thê tử của hai người họ."

Phương thị rùng mình. "Sao ta có thể làm cái chuyện không bằng súc sinh đó chứ?"

Mộc Lan cũng run tay. "Chung thê sao?"

"Không phải." Phương thị cười khổ. "Là trộm gian, ta nghe bọn họ nói chuyện, nếu mọi chuyện không bị phát hiện thì cả đời ta cứ như vậy, nhưng nếu bị phát hiện thì nói là ta dụ dỗ, muốn tròng ta vào lồng heo thả trôi sông, bắt ta cưỡi ngựa gỗ, con cái phải bị ấn chữ "Nô" lên lưng, đời đời kiếp kiếp không thể chuộc thân." Phương thị kích động túm lấy Mộc Lan. "Tại sao ta phải sinh con, vì sao phải sinh tụi nó ra? Ta đã đủ khổ rồi, hà cớ gì tụi nhỏ phải chịu khổ chứ?"

Mộc Lan không ngờ Tôn gia lại nghĩ ra chủ ý ác độc như vậy, vội trấn an vỗ lưng bà. "Bây giờ không sao rồi, sư phó đã cứu thẩm ra. Phương đại thẩm, ta nói chuyện này thẩm đừng trách ta, ở nơi này chịu khổ chẳng thà rời đi, ở bên ngoài luôn có một cái đường sống."

Phương thị thì thào. "Hộ tịch."

Mộc Lan nghe xong bật cười. "Nếu là trước kia quả thực hết cách, nhưng hiện giờ khắp thiên hạ đều có chiến sự, biết bao nhiêu người không có hộ tịch, thẩm đến đại một nơi nào rồi báo một cái tên với cái họ khác, bây giờ quan viên không kiểm chứng đâu, sau đó thẩm ở lại nơi đó một thời gian, rồi cầm hộ tịch đó đến chỗ khác an cư, chỉ cần báo chỗ hộ tịch đó là được. Thẩm đâu phải là cường đạo gì, ai lại đi đối chiếu chứ?"

Đôi mắt Phương thị sáng lên.

Mộc Lan nắm chặt tay bà. "Nếu là trước đây, có thể sống tiếp ở thôn Minh Phượng thì chẳng cần lưu lạc bên ngoài làm gì, thời buổi loạn lạc, đối với nữ tử chúng ta chẳng tốt lành gì, nhưng đôi khi trong họa có phúc."

Phương thị nuốt nước miếng, nhìn đỉnh màn nói: "Ngươi nói rất đúng, trong họa có phúc."

Tiếng đập cửa vang lên, thân thể Phương thị cứng đờ, Mộc Lan vội trấn an bà, nhẹ giọng hỏi: "Ai đó?"

"Là ta." Lý Thạch trầm giọng nói: "Ta đem đồ đến cho ngươi."

Mộc Lan ngờ vực trong chốc lát, chẳng nhớ rõ nàng hỏi xin Lý Thạch thứ gì, vội mở cửa, Lý Thạch liền đưa mấy lọ thuốc cho nàng. "Ta vẫn chưa thể bắt mạch, có điều ngươi nghĩ cách thỉnh đại phu đi, mấy loại thuốc này chỉ thoa bên ngoài thôi."

Mộc Lan thấp giọng nói: "Ta thay thẩm ấy cảm tạ ngươi."

Lý Thạch coi thường gật đầu.

Hắn vừa xoay người, phía trước đột nhiên xuất hiện một người, đồng tử Lý Thạch co rụt lại nhưng thần sắc trên mặt vẫn không thay đổi.

Triệu thợ săn vẫn nghiêm mặt như cũ, nhìn hai mắt hắn, trái lại hiếm khi gật đầu, thấy cửa chưa đóng, nhếch miệng trầm giọng hỏi Mộc Lan: "Nàng đâu?"

Mộc Lan nhường bước.

Triệu thợ săn đi vào.

Có Triệu thợ săn ở đây, Lý Thạch cũng không đi nữa, theo sau ông bước vào phòng, Mộc Lan trừng mắt nhìn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play