Mộc Lan không thèm để ý nói: "Thứ này giữ lại ta cũng sợ phai màu, còn không bằng đổi thành bạc."
Hà Trần thị cười gượng hai tiếng, đưa mắt nhìn Mộc Lan rời đi.
Cũng đang nhìn theo Mộc Lan rời khỏi còn có Hà Đại lang ngồi cách đó không xa.
Mộc Lan cầm y phục giao cho tiểu nhị Thục Nữ Phường, cũng từ chỗ hắn cầm tiền bán y phục lần trước, lúc này mới đeo gùi rời đi, đi đến chợ bán thức ăn, nàng quyết định mua hai con cá về cho mọi người nếm thử món mới.
Mộc Lan vừa rời khỏi, chiếc xe ngựa đậu ở đối diện liền có người bước xuống.
Tô Định nhìn bóng dáng Mộc Lan rời đi thật lâu, Văn Nghiên khoanh tay đứng phía sau Tô Định, cúi đầu bất động.
Tô Định nhìn Mộc Lan rẽ hướng không còn thấy bóng dáng nữa mới giậm chân tiến vào Thục Nữ Phường.
Tiểu nhị Thục Nữ Phường làm tròn bổn phận hô một tiếng "Hoan nghênh ghé thăm!", thấy là một quý công tử tuấn tú, trong lòng hơi kinh ngạc, vội đứng thẳng người, buông y phục đang muốn treo xuống.
Ánh mắt Tô Định dừng tại y phục trong tay tiểu nhị.
Văn Nghiên nói, Mộc Lan cách một thời gian sẽ giao cho Thục Nữ Phường mấy bộ y phục gửi bán, để duy trì chi tiêu trong nhà.
Tô Định nhìn về phía sau, Văn Nghiên lập tức lấy ra 20 lượng bạc. "Ba bộ y phục này bọn ta lấy hết, gói lại đi."
Tiểu nhị do dự, y phục này bọn họ còn chưa xem qua nữa, cũng chưa vẽ lại kiểu dáng, sao có thể để người khác mua mất?
Có điều khách nhân đã mở lời, tiểu nhị cũng không dám chống đối, đành phải đưa mắt nhìn hỏa kế sau lưng một cái.
Người nọ hiểu ý, lập tức đến phía sau tìm chưởng quỹ.
Chưởng quỹ hơi kinh ngạc, phất tay nói: "Để hắn gói trước đi, còn ngươi đến Lý gia một chuyến, thỉnh Mộc Lan cô nương đưa bức vẽ kiểu dáng cho ngươi, trở về lập tức kêu tú nương gia công đi." Dứt lời, lại nói tiếp: "Ghi vào sổ sách lấy 5 lượng bạc, cùng với tiền mua y phục của vị khách nhân kia, mang đi một thể."
Tô Định hài lòng rời khỏi, ngồi trong xe ngựa, gõ gõ gói đồ, trong lòng có chút thương xót, mặc dù y muốn giúp nàng, nhưng lại sợ làm quá lộ liễu bị người trong nhà biết được.
Đến lúc đó chẳng những không giúp được nàng, ngược lại khiến nàng gặp họa, cũng chỉ có thể giúp đỡ chút việc vặt không cho người khác mò ra được.
Nghĩ tới trong nhà, biểu cảm Tô Định trở nên ngưng trọng.
Y thấy, cái quy củ của Tô gia kia hoàn toàn là lời nói vô căn cứ, nhưng quy củ tổ tiên như thế, mà y hiện giờ chẳng qua là nhi tử của phụ thân mà thôi, căn bản không có quyền lên tiếng, chờ y trở thành gia chủ Tô gia, tộc trưởng Tô gia, thậm chí phải hơn thế nữa, lời nói của y mới có trọng lượng.
Y từ lâu không còn ôm bất cứ hy vọng nào với phụ thân, nhưng làm y thất vọng chính là thái độ của mẫu thân.
Phụ thân đối với y và nhị đệ có cũng được mà không có cũng không sao, huống chi là muội muội? Nhưng mẫu thân thì sao? Dù sao nàng cũng là nhi nữ bà mang thai mười tháng, bà sủng nịch Uyển Ngọc như vậy, vậy mà khi nhi nữ kia tìm tới cửa cầu cứu sao bà có thể lạnh lùng như thế?
Y phải đi, lần này đi Kinh thành không biết lúc nào mới có thể trở về, y không thể giúp Mộc Lan nhiều được.
Hơn nữa, tình thế trong kinh càng ngày càng phức tạp, Tô Định không chắc Tô gia có thể toàn thây rút lui được hay không, nghĩ đến đây, Tô Định tự giễu, nói không chừng người cuối cùng có thể sống sót lại là bé gái mà Tô gia vẫn luôn không muốn thừa nhận.
Tô Định xuống xe tại giao lộ thứ hai, phất tay để xa phu đánh xe đi, lúc này mới chậm rãi mang theo Văn Nghiên đi đến đầu phố, nhìn Lý Thạch ở phía xéo đối diện đang đọc sách, hỏi Văn Nghiên ở phía sau: "Hắn thật sự là 10 tuổi đã khảo trúng đồng sinh?"
Văn Nghiên khoanh tay đáp lại.
Tô Định nói nhỏ. "Hắn thậm chí còn chưa dốc hết sức lực."
Lý Thạch trong vòng mười dặm bát hương nổi danh là thần đồng, cho nên Lý phụ yêu cầu nghiêm khắc với hắn từ nhỏ, cũng không để chuyện trong nhà làm ảnh hưởng đến hắn, theo như lời Lý Giang, chỉ cần đại ca ở nhà, cậu ra vào đều phải nhẹ tay nhẹ chân, không dám phát ra một tiếng động.
Trước năm 7 tuổi, Lý Thạch vẫn rất hưởng thụ đặc quyền này, đến năm 7 tuổi hắn bị bọn trẻ trong thôn chế giễu là mọt sách, đồng thời mơ hồ bài trừ hắn khỏi đám đông từ đó hắn liền thay đổi.
Biến hóa của hắn không phơi bày trước mắt mọi người, vì vậy ngay cả Lý phụ cũng không phát hiện.
Nhưng ám vệ của Tô Định lại tra ra năm hắn 7 tuổi mỗi tháng đều lĩnh được một phần tiền từ hiệu sách trong huyện.
Không cần chăm chỉ đọc sách mà còn có thể khảo trúng đồng sinh khi mới 10 tuổi, quả thực rất giỏi, mà hiện tại hắn mặc dù mỗi ngày đều phải bày sạp, nhưng hiệu suất đọc sách dường như không giảm xuống bao nhiêu.
Tô Định rất hài lòng, muội phu như vậy, sau này chỉ cần Tô gia không ngã, cộng thêm tài hoa của hắn, tin tưởng hắn có thể bảo hộ muội muội.
Mà đây cũng chính là nguyên nhân khiến y có thể tha thứ việc muội muội ngậm đắng nuốt cay.
Tô Định quay người rời đi, nếu Lý Thạch có thể khảo trúng tú tài, y bất chấp việc bị phát hiện và khiển trách mà thay hắn nói chuyện, giới thiệu hắn đến thư viện Tùng Sơn.
Lúc Tô Định xoay người, Lý Thạch nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía bên này, thấy không có gì khác thường, lúc này mới yên tâm cúi đầu tiếp tục đọc sách, hắn đã quen với việc thỉnh thoảng có người nhìn hắn, nhưng cảm giác vừa rồi có chút kỳ quái.
Ý niệm chợt lóe lên, Lý Thạch cũng không để trong lòng.
Buổi tối Lý Thạch đem những điều lĩnh hội được trong sách chép lại, tay vừa chạm vào bản thảo trước đó liền ngừng lại, chân mày cau chặt, đồ đạc trên bàn mặc dù không xê dịch, nhưng đã có người động qua.
Lý Thạch vô cùng chắc chắn.
Lý Giang cùng Tô Văn lá gan có lớn cũng không dám động vào bản thảo của hắn, Viện Viện cùng Đào Tử không thích đọc sách, bình thường có thể cách xa thư phòng bao nhiêu liền cách xa bấy nhiêu, chẳng lẽ là Mộc Lan?
Trong nhà này cũng chỉ có nàng không sợ hắn.
Nghĩ vậy, Lý Thạch thong thả đi ra ngoài, lúc này Mộc Lan đang gội đầu, Lý Thạch nhìn thấy liền nhướng mày. "Đã trễ thế này còn gội đầu, ngộ nhỡ ngã bệnh thì làm sao đây?"
Mộc Lan không thèm để ý nói: "Lau khô là được."
Lý Thạch vẫn rất bất mãn, mặc dù hiện giờ đã là mùa xuân, nhưng ban đêm vẫn rất lạnh.
"Hôm nay ngươi vào thư phòng của ta sao?"
Mộc Lan "Ừ" một tiếng, nói: "Sách ngươi đưa cho ta hai hôm trước đã đọc xong rồi, ta vào tìm quyển tạp ký để đọc." Dừng một chút, lại nói: "Nhà chúng ta quá ít tạp ký và sử sách, lúc ngươi bày sạp xem xem, có ai bán rẻ những quyển này hay không, ngươi mua mấy quyển về đi."
Có lẽ là thực tủy tri vị(1), từ khi Lý Thạch cùng Mộc Lan mua được sách giá rẻ, thì không muốn tốn bội tiền để đến hiệu sách mua sách.
Ở kiếp trước, giá một quyển sách gốc rất đắt, huống chi ở đây?
Cho nên bọn hắn đọc sách thật sự rất tốn tiền, mà nếu chỉ đọc sách khảo thí, khó tránh khỏi tầm nhìn hạn hẹp, chỉ sợ cũng thi không đậu.
Lý Thạch đã khảo thí qua, hơn nữa còn có tú tài phụ thân chỉ bảo, biết những việc này, cho nên ngoại trừ học trong sách giáo khoa, ngoại thư gì đó Lý Giang và Tô Văn cũng phải đọc.
Mà Mộc Lan cũng bị ảnh hưởng, thời đại này không có gì giải trí, đọc sách liền trở thành món ăn tinh thần duy nhất.
Lý Thạch gật đầu tự cho là hiểu rõ, xem ra là Mộc Lan không cẩn thận đụng phải đồ đạc trên bàn, xoay người trở về phòng, trước khi đi vẫn không yên lòng căn dặn. "Gội nhanh đi, đừng để bị cảm lạnh."
Lúc trở về lại đi một chuyến đến phòng Viện Viện cùng Đào Tử, hai bé gái đang đổ tiền để dành của mình ra đếm từng văn từng văn, thấy Lý Thạch tiến vào, nhanh chóng đem tiền giấu dưới chăn.
Lý Thạch đối xử hai muội muội khoan dung hơn nhiều so với đệ đệ, làm như không thấy, ngữ khí ôn hòa nói: "Mộc Lan tỷ tỷ của các ngươi gội đầu, bây giờ các ngươi đi lấy khăn, đợi lát nữa giúp Mộc Lan tỷ tỷ lau khô tóc có được không?"
Hai bé gái gật đầu.
Lý Thạch cười với các nàng, lúc này mới quay người rời đi.
Hai bé gái đồng thời vỗ ngực, nhìn nhau cười, đem tiền bỏ vào trong hà bao Mộc Lan làm cho hai nàng.
Không biết tại sao, hai nàng rất sợ Lý Thạch ca ca luôn là vẻ mặt ôn hòa, nhưng mà lại không sợ Mộc Lan tỷ tỷ có lúc la các nàng, thậm chí động thủ đánh các nàng.
Lúc này đây, bản thảo chép tay của Lý Thạch đang nằm trên bàn Tô Định, Tô Định cẩn thận đánh giá, cảm thấy Lý Thạch này quả thực rất có năng lực.
"Đại tiểu thư, sao ngài tới đây?" Âm thanh Văn Nghiên đem suy nghĩ của Tô Định trở về.
Tô Định khẽ nhíu mày, cầm bản thảo nhét vào trong ngăn kéo, nhìn về phía cửa, liền nghe được thanh âm nhu hòa của Tô Uyển Ngọc ngoài cửa. "Ta nấu canh cho đại ca, cố ý đem tới cho đại ca nếm thử."
"Vào đi." Tô Định trầm giọng nói.
Tô Uyển Ngọc mang theo nha hoàn thiếp thân Tú Hồng tiến vào, trong tay Tú Hồng bưng hộp thức ăn.
Tô Uyển Ngọc hướng Tô Định cười một cái. "Đại ca còn đọc sách sao?"
Tô Định tùy ý "Ừ" một tiếng.
Tô Uyển Ngọc liền lấy canh từ trong hộp đựng thức ăn đưa cho Tô Định. "Đại ca nếm thử, tự tay ta làm."
Tô Định nhìn canh trên tay, nghĩ tới Tô Mộc Lan 5 tuổi đã biết xuống bếp, bây giờ nàng đã có thể vào núi săn thú.
Tô Uyển Ngọc thấy Tô Định thần sắc thản nhiên, nụ cười trên mặt cũng nhạt ba phần. "Đại ca dùng đi, ta đi xuống trước."
Tô Định nhấc mắt nhìn Tô Uyển Ngọc, nói với Văn Nghiên cùng Tú Hồng: "Các ngươi lui xuống hết đi, ta có vài lời muốn nói với đại tiểu thư."
Văn Nghiên khom người lui xuống, Tú Hồng lại nhìn về phía Tô Uyển Ngọc, thấy Tô Uyển Ngọc nhẹ gật đầu mới lui ra.
Tô Định nhìn thấy thầm gật đầu, Uyển Ngọc tuy nhiều tâm tư nhưng dạy dỗ hạ nhân quả thực rất được.
"Đại ca muốn nói chuyện gì?"
Tô Định nhìn chằm chằm chén canh nói: "Ngươi có biết Mộc Lan đang ở đâu không?"
Sắc mặt Tô Uyển Ngọc trắng nhợt, thân mình có chút lung lay, suy cho cùng cũng chỉ là đứa nhỏ 8 tuổi, cho dù tâm tư có nhiều, che dấu có giỏi, nhưng đến cùng vẫn không đủ.
Ánh mắt Tô Định có chút thất vọng.
Thời điểm y điều tra Mộc Lan, biết được cách hành xử của mẫu thân, đương nhiên cũng tra được hành động của Tô Uyển Ngọc.
Mộc Lan ở phủ thành cuối mùa đông năm ngoái, nếu như nói ban đầu Tô Uyển Ngọc không tìm thấy người, vậy lúc sau thì sao?
Nàng rõ ràng đã ngăn cản Nghê Thường Các ra tay, nhưng vì cái gì lại không muốn giúp Mộc Lan? Cho dù là đến Thục Nữ Phường mua hai ba bộ y phục, bỏ thêm chút tiền là đã có thể giúp đỡ Mộc Lan.
Nhưng nàng lại trơ mắt nhìn Mộc Lan hết lần này đến lần khác vào rừng đánh cược, cũng không chịu chìa tay giúp đỡ.
Tô Định nhất thời thực thất vọng.
Đối với người muội muội này, y luôn cảm thấy quá yếu ớt, mặc dù bình thường không chung đụng nhiều, nhưng huyết thống vẫn còn, ngoại trừ nhị đệ cùng tứ đệ mới chào đời thì thân cận nhất chính là nàng, thậm chí đối với Mộc Lan, y cũng chưa có cảm tình thâm hậu như vậy.
Chung quy, cùng là huynh muội thân thuộc, nhưng đối với Mộc Lan, y phần lớn là áy náy, mà với Uyển Ngọc, y thường xuyên nhìn người muội muội này, cảm tình so với Mộc Lan đương nhiên sâu nặng hơn.
Nhưng bây giờ, Tô Định nhất thời ngũ vị tạp trần, nhìn muội muội cơm ngon áo đẹp từ nhỏ có chút nói không nên lời.
Thật lâu sau, Tô Định mới tìm được thanh âm của mình. "Chuyện Nghê Thường Các ngươi làm rất tốt, Tô gia chúng ta ở Tiền Đường là một trong ba đại gia tộc, Nghê Thường Các trước đây làm việc quá ngang ngược, sau này vẫn nên độ lượng thì tốt hơn."
Tô Uyển Ngọc vội cúi đầu đáp lại, trong lòng không bắt được ý nghĩ thật sự của đại ca.
Tô Định không muốn nói thêm, phất tay để nàng rời đi, lúc nàng bước ra cửa phòng thì thấp giọng nói một câu. "Nàng cũng là muội muội của chúng ta..."
Tô Uyển Ngọc dừng bước, mở cửa rời đi.
Lúc trước có người mặc y phục do Tô Mộc Lan làm, huênh hoang tại yến hội, Tô Uyển Ngọc liền lưu tâm.
Chất vải y phục kia mặc dù chỉ là hàng trung đẳng, nhưng kiểu dáng quả thực rất đẹp mắt, tầng tầng lớp lớp, lúc đi hay là đứng lên đều lung lay sinh động, nàng cho rằng y phục kia do tú nương trong phủ làm. Tú Hồng cũng lưu ý trong lòng, nói cho Nghê Thường Các, chưởng quỹ Nghê Thường Các đang định kiếm người lại đây.
Lại nghe ngóng bên dưới mới biết được là mua từ Thục Nữ Phường.
Thời điểm nàng đi mua y phục thì nghe được chưởng quỹ chê cười Thục Nữ Phường, nói Thục Nữ Phường có bảo sơn mà không biết, vậy mà để tú nương dùng chất vải trung đẳng để may thành y phục thượng đẳng.
Nàng không tin Thục Nữ Phường có người như vậy mà lại không dùng chất vải tốt hơn, liền kêu chưởng quỹ Nghê Thường Các phái người theo dõi, liền tìm được Tô Mộc Lan.
Nàng không giống như đại ca có ám vệ riêng.
Ở Tô gia chỉ có đích trưởng tử mới có ám vệ, ngay cả nhị ca được tổ phụ sủng ái nhất cũng không có, cho nên nàng kêu người theo dõi cũng là người trong Nghê Thường Các, cũng vì vậy, nàng sợ không giữ được miệng bọn hắn, khiến sự tình truyền đi. Đến cuối cùng, khiến nàng rước họa vào thân.
Chưởng quỹ Nghê Thường Các đương nhiên cũng biết việc này, lúc ấy ả định bày kế sách chính là để Tô Mộc Lan táng gia bại sản sau đó bán thân cho Nghê Thường Các, có như vậy mới không sợ nàng rời đi.
Tô Uyển Ngọc sau khi biết chuyện liền ngăn cản, lúc đó nàng chỉ là không muốn Tô Mộc Lan chịu thêm khổ cực, đồng thời cũng hi vọng nàng ta sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của nàng nữa, không nghĩ tới, lúc này lại trở thành lý do duy nhất để đại ca tán đồng nàng.
Trong lòng Tô Uyển Ngọc rối rắm không thôi.
━━━━━
(1) Thực tủy tri vị: Khi thử ăn tủy rồi chúng ta cảm thấy mùi vị rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT