Editor: Mây

1.

“Ơ, A Nhuy!” Diêu Trí Vi phất tay nhẹ, “Xin chúc mừng, cuối cùng cậu cũng hết khổ rồi.”

“Cũng không phải vậy.” Triệu Nhuy cười khổ.

Vừa rồi anh đã trả xong số nợ cuối cùng, món nợ nước ngoài mà ba mẹ anh để lại rốt cuộc cũng trả hết.

Mẹ Triệu Nhuy từng giúp người ta bảo lãnh. Người đó là đồng hương của mẹ Triệu. Người ta bắt mẹ Triệu phải bảo lãnh, vốn là bà không bằng lòng… Mấy năm nay, thay người khác bảo lãnh là chuyện hiếm lạ hay sao? Nhưng trông người đồng hương đó trung thực, thật thà, có công ăn việc làm ổn định, vợ con cũng ở tại địa phương. Hơn nữa, lúc xin mẹ Triệu bảo lãnh, người đó ban đầu cũng chỉ hứa lấy ít lãi, nhưng thấy mẹ Triệu không chịu mới tăng giá từ từ, tăng giá cả mà tính toán chi li, người bủn xỉn còn thua gã ta đôi phần.

Chính vì vẻ ngoài keo kiệt ấy đã làm cho mẹ Triệu lay động; kẻ có tâm lừa gạt sao có thể tính toán so đo như vậy? Sau khi suy nghĩ theo chiều hướng này, mẹ Triệu đã ký tên của bà vào chỗ người bảo lãnh.

Trong vài tháng đầu, mọi thứ đều ổn. Người đó trả tiền đúng hạn, hứa cho mẹ Triệu những thứ tốt cũng đúng hạn, lúc tụ tập đồng hương thì người đó cũng thường xuyên lui tới. Gã ta thích uống rượu, mỗi lần uống say, gã sẽ lấy điện thoại ra khoe ảnh chụp chung với con trai gã, “Con trai tôi giỏi lắm, tương lai rộng mở, tháng trước con tôi thi còn đứng hạng nhất của lớp. Giáo viên nói là nếu tiếp tục thế này thì nó sẽ vào được trường đại học trọng điểm!” Ai hay nhậu với gã nghe tới nghe lui tới mức chai tai luôn rồi.

Bởi vậy, khi gã ta bỏ rơi vợ con rồi mai danh ẩn tích, không ai tin đó là sự thật.

Ban đầu, chủ nợ còn thương hại những đứa trẻ mồ côi và người đàn bà góa bụa, đòi nợ còn rất lịch sự. Thế nhưng lúc chạy trốn, người đồng hương đó đã đem theo tất cả số tiền góp nhặt được, vợ của gã hoàn toàn không thể có tiền để trả nợ.

Chủ nợ không phải là người có tiền gì, hắn cho đồng hương vay tiền cùng lắm lấy mấy phần lãi. Hắn muốn dành dụm tiền cho con trai trả tiền cọc ở thành phố, lại thiếu mười mấy vạn, thế là đi sớm về tối, bôn ba tứ xứ, cái nào kiếm tiền được cũng muốn thử một lần. Bị đồng hương quậy như thế, ban đầu chỉ thiếu mười mấy vạn, giờ đây thiếu hụt tận mấy chục vạn. Con trai nghe tin này, trái lại không nói gì, nhưng chắc chắn trong lòng sẽ oán giận. Chủ nợ cũng hiểu đứa con không dậy nổi, sự áy náy nén ở trong lòng, lâu dần, sự thương hại của chủ nợ dành cho người đồng hương cũng chẳng còn nữa. Vì thế, các cách hắn đòi nợ dần trở nên không còn lịch sự.

Đầu tiên, hắn triệu tập bà con thân thích, để ghế ngồi ở trong nhà đồng hương, nhìn mẹ con đồng hương như những người tù tội. Thấy không có ích gì, hắn lại đi đến cơ quan của người vợ đồng hương để quậy phá, kiện cô ấy ra tòa, cưỡng chế lấy hết số tiền lương để bù vào khoản nợ, lấy được chút nào hay chút nấy. Cơ quan của người vợ không chịu nỗi quấy rầy, nên đã đuổi việc cô. Người vợ bắt đầu đi làm thời vụ khắp nơi, chủ nợ không chặn lại được, lưỡng lự hồi lâu, bèn dùng thủ đoạn cuối cùng. Hắn cầm cái loa to đứng dưới lầu ở trường học của đứa con đồng hương, kêu đứa con trai gọi cho ba mình và yêu cầu gã trả lại tiền. Đứa con trai đồng hương chuẩn bị thi đại học, đã áp lực lắm rồi, giờ đây xảy ra chuyện thế này, cậu không thể chịu đựng được nữa, thế là sau đêm tự học, cậu lặng lẽ leo lên mái của tòa dạy học rồi nhảy lầu tự tử. Người vợ đồng hương hay tin, gục tại chỗ, cô ấy thét lên một tiếng chói tai, khuôn mặt méo mó, dùng dao gọt trái cây tự đâm mình hàng chục nhát.

Cái chết bi thảm của mẹ con đồng hương hù chủ nợ phát khiếp. Sắc mặt hắn đen kịt, ngồi hút thuốc cả đêm, khi trời sáng, hắn bỗng nhiên quỳ xuống dập đầu ba cái, “cụp cụp cộp”, tiếp theo dùng nước sạch rửa mặt, khoác thêm quần áo rồi đi giết nhà Triệu Nhuy.

… Tiền nợ đã hết, nhưng bảo lãnh vẫn còn.

Có thể là do đã có kinh nghiệm, cách đòi nợ của chủ nợ đã thành thạo hơn, không bao lâu, ba mẹ Triệu Nhuy cũng đã đi gặp Diêm Vương.

Chuyện bảo lãnh là chuyện mà ba mẹ Triệu Nhuy luôn giấu giếm anh, thẳng cho đến khi họ đã hóa thành một nắm tro tàn, anh mới biết đến hết sự việc. Lúc ấy anh chỉ mới học năm ba đại học, bị chuyện này làm cho ngơ ngác, đến khi hồi phục được tinh thần, phản ứng đầu tiên chính là muốn đi chết. May sao, bạn cùng phòng Diêu Trí Vi thấy có chuyện không ổn, bèn đi theo anh về nhà, và đã kịp thời ngăn Triệu Nhuy nhảy lầu.

Những áng mây ráng đỏ rực rỡ treo lửng lờ phía chân trời, như màn sân khấu che lấp những bôn ba của chúng sinh. Triệu Nhuy nằm trên mặt đất còn Diêu Trí Vi thì đứng, kích động múa may, tay chỉ về hướng anh nói gì đó. Trời chiều rọi vào trong mắt Diêu Trí Vi.

Di động của Triệu Nhuy rung lên.

Nó hình như nhắc nhở sự kiện.

Anh vốn định tối nay mời Diêu Trí Vi ăn một bữa. Uống một chút rượu khi ăn, ỷ vào cồn để thêm dũng cảm, Triệu Nhuy cảm thấy được bản thân có thể nói ra những điều mình luôn muốn nói, thế nhưng chẳng dám nói ra thành lời.

Anh mua gel bôi trơn và bao cao su, đặt khách sạn đâu vào đấy, trong khách sạn có giấu một đôi bao tay sang trọng. Triệu Nhuy đã định đưa bao tay này cho Diêu Trí Vi trước khi ăn, nhưng anh cũng nghĩ rằng, nếu hắn từ chối mình, đưa bao tay trước cũng chỉ thêm xấu hổ.

Vì chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, Triệu Nhuy cũng đã chuẩn bị rượu cồn và cồn i-ốt. Nếu Diêu Trí Vi cảm thấy anh ghê tởm, dùng quyền cước với anh thì anh cũng có thể trước hết xử lý được miệng vết thương.

Triệu Nhuy nhìn lời nhắc nhở sự kiện trên màn hình, mỉm cười.

Tuổi trẻ không biết cảm giác muộn phiền.

Khi ấy chỉ là chính mình, thật sự hạnh phúc biết bao.

https://guinguoimotangmayxanh.wordpress.com/

2.

Mấy trăm ngàn, hơn mười năm trước thì đúng là rất dữ dội, nhưng thời nay khác nhiều so với xưa. Ngay cả những người trẻ tuổi làm việc ở các thành phố hạng một, hạng hai, miễn là họ không mắc nợ không vay tiền, cứ làm việc chăm chỉ trong một vài năm là có thể tiết kiệm được.

Chỉ là khi gánh nợ, hết thảy không còn giống vậy nữa.

Triệu Nhuy bị ánh mặt trời đánh thức, nhìn đồng hồ, sáu giờ bảy phút. Anh buộc bản thân rời khỏi giường, đánh răng rửa mặt, ăn cơm, thay quần áo, hoàn toàn không có thời gian lười nhác sau khi thức dậy. Mở mắt ra là “gánh ba trăm”, nào dám lười biếng. Mỗi ngày anh phải kiếm đủ ba trăm, để ăn, để uống, để sống, để đóng tiền trọ và để trả nợ. Mỗi ngày tiền ăn uống ngủ nghỉ tiết kiệm tới tiết kiệm lui cũng gần một trăm, vì vậy, Triệu Nhuy một ngày có thể tiết kiệm được hai trăm để trả nợ; một ngày hai trăm, một năm bảy mươi ba ngàn, tương lai công việc cũng sẽ được tăng lương, chịu đựng sáu bảy năm, nợ cũng trả hết.

Ngẫm lại như vậy cũng không tính là hết hi vọng.

Anh mở máy tính lên, vẽ đơn hàng mà mấy ngày hôm trước anh nhận được trên Taobao. Một bức tranh có hiệu ứng rất đơn giản, người mua gần như không đưa ra yêu cầu nào, vừa nhìn là biết chỉ là sinh viên đặt rồi, dùng để đối phó bài tập cuối kỳ. Có không ít người đồng nghiệp sẽ không nhận đơn hàng của sinh viên, khi Triệu Nhuy còn học đại học, anh cũng coi thường những người viết luận văn hộ, vẽ hộ, cảm thấy họ có phẩm chất đạo đức tồi tệ, tiền nào cũng kiếm. Nhưng hiện tại thì không quản lý những cái này nhiều được. Dù sao anh không cướp không giật, để giá công khai, với lại hai bên tự nguyện[1], tiền trao cháo múc, thì có gì mà không được?

[1] Raw愿打愿挨, bắt nguồn từ câu “Một người nguyện đánh, một người nguyện chịu” (一个愿打一个愿挨) trong Tam Quốc Diễn Nghĩa.

Anh vừa vẽ vừa gặm bánh mỳ, bánh mỳ để lâu quá, hơi khô, vụn bánh rơi vào khe hở bàn phím.

Vẽ đến tám giờ, anh xách túi lên tàu điện ngầm đến công ty, khi đến công ty rồi, Triệu Nhụy mở CAD[2] ra, vẽ bản vẽ thi công sếp giao cho.

[2] CAD (Computer Aided Design) là phần mềm được tạo đặc biệt để giúp soạn thảo tài liệu, trực quan hóa các khái niệm thiết kế 2D hoặc 3D.

Tốc độ vẽ được chú trọng. Nếu vẽ quá nhanh, sếp sẽ tiếp tục sắp xếp cho việc mới, nếu quá chậm, những ngày cuối không tránh được thức thâu đêm. Tốt nhất là nên dựa vào deadline sếp giao và bấm thời gian để vẽ xong trong khoảng thời gian đó. Triệu Nhuy chạy deadline cừ lắm. Như vậy thật ra không làm sếp thích lắm, cùng lắm cũng làm cho người ta không tìm ra lỗi lớn.

Thời gian tan tầm vừa tới, Triệu Nhuy nhanh chóng vặn eo. Ngành thiết kế tăng ca từ trước đến nay không được trả lương, anh không muốn rước lấy phiền phức đó.

Anh về nhà, tiếp tục vẽ đơn hàng Taobao.

Khoảng tám giờ, có đồng nghiệp đã từng làm chung trước đó nhưng đã đi ăn máng khác trong mấy tháng qua liên lạc với Triệu Nhuy qua Wechat, hỏi anh có thời gian vẽ giúp một dự án trồng cây không. Đồng nghiệp đưa ra thù lao hậu hĩnh đến mức lòng Triệu Nhuy rung động, ngẫm nghĩ vẫn là nên từ chối. Bên ngoài công ty không cho phép có việc riêng, tuy ít nhiều ai cũng nghe theo, nhưng thời gian trước anh đã nhận quá nhiều, đã làm sếp không vừa lòng rồi, không muốn vì một chút khoản thu nhập thêm mà đạp đổ bát cơm.

Khoảng mười giờ, Diêu Trí Vi gõ cửa phòng Triệu Nhuy, anh mở cửa, hắn đặt một phần Oden bên cạnh máy tính của anh. Triệu Nhuy nói cảm ơn, Diêu Trí Vi mỉm cười, hàn huyên đôi câu, cách vách truyền đến tiếng giục, là bạn trai của Diêu Trí Vi. Hắn đáp lại, hai căn phòng thuê bên cạnh truyền đến tiếng huýt sáo trêu ghẹo. Đó là bạn đại học, chung ký túc xá, Triệu Giảng và Lí Tinh. Sau khi tốt nghiệp, bốn người cùng ký túc xá ở lại thành phố, tuy rằng nơi làm việc không gần nhau nhưng vẫn thuê chung nhà, tiếp tục làm bạn cùng phòng.

Bạn trai Diêu Trí Vi cũng là bạn thời đại học của họ. Khi chụp ảnh tốt nghiệp, hắn xuất hiện như một vị thần và tiến thẳng về phía Diêu Trí Vi với khuôn mặt đen sì làm hắn hết cả hồn, bạn cùng phòng cũng hoảng sợ cực kỳ, cứ tưởng Diêu Trí Vi vô tình đắc tội ai đó. Mấy người họ bày ra tư thế phòng thủ, và rồi họ thấy người nọ mặt mày hung ác, từ sau lưng lấy ra một bó hoa hồng.

Khi ấy Diêu Trí Vi từ chối, dù sao hắn với người trước mắt cũng chẳng quen biết nhau, thậm chí cũng chưa nói chuyện được mấy câu. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không thể cưỡng lại sự theo đuổi tận lực của người ấy.

Người ấy mang khuôn mặt xấu xa như đại ca xã hội đen, đang giặt đồ nấu cơm cho Diêu Trí Vi, hắn chỉ lơ đãng thân mật thôi mà y cũng đã đỏ mặt. Y là người không giỏi giao tiếp, lại vì Diêu Trí vì mà chất phác vụng về làm quen với những người bên cạnh hắn. Y đối xử với ai cũng tốt lắm, ban đầu Triệu Giảng và Lí Tinh còn lén nói xấu y đôi ba câu, sau thì không nói nữa.

Sau đó, người nọ chuyển đến chung nhà họ thuê. Lúc mới đến, người đó mang theo một chiếc giường xếp, sau vài tháng thì chiếc giường biến mất.

https://guinguoimotangmayxanh.wordpress.com/

3.

Ngày qua tháng lại, ngày này qua ngày khác, Triệu Nhuy cũng lặp đi lặp lại vùng vẫy trong vòng tròn “gánh ba trăm”.

Tốt nghiệp năm thứ tư, Diêu Trí Vi từ chức để chuẩn bị trở thành sếp của chính mình. Hắn có đủ mối quan hệ sâu rộng và tài chính, nhưng lại thiếu vài người giúp đỡ. Lúc ấy Triệu Giảng và Lí Tinh từng người đều về nhà, cưới vợ sinh con; Dương Hỗ, bạn trai Diêu Trí Vi đã xin nghỉ việc để giúp đỡ công ty. Cả ngày hắn đều ngồi phịch ở ghế sô pha, cảm khái công ty khó tuyển dụng, vừa nói vừa liếc nhìn Triệu Nhuy.

Triệu Nhuy làm sao mà không hiểu cho được.

Nếu không phải đang gánh khoản nợ, Triệu Nhuy nhất định sẽ không nói hai lời mà từ chức để giúp đỡ hắn, thậm chí anh có thể giao ra hết tiền để dành từ khi đi làm đến giờ, dùng tất cả các tình nghĩa trong cái xã hội xô bồ mà anh từng chút từng chút tích góp được, không muốn cổ phần không cần chức vị, chỉ cầu cho Diêu Trí Vi không sao.

Song, rốt cuộc Triệu Nhuy đã không từ chức. Anh mới được tăng lương, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trong vòng hai năm sẽ trả xong hết nợ nần. Tuy rằng ba mẹ Diêu Trí Vi làm trong chính phủ, hắn cũng rất có năng lực, nhưng xét cho cùng khởi nghiệp là một việc đầy rủi ro.

Triệu Nhuy không sợ nghèo, chẳng sợ khổ, nhưng anh không thể chịu được nợ nần. Cái này không chỉ là chuyện tiền bạc.

Anh hy vọng có thể đường đường chính chính, không còn gánh nặng mà sống.

Triệu Nhuy xin lỗi Diêu Trí Vi bằng cái giọng buồn bã, hắn hiểu ý gật đầu, hắn luôn hiểu được những khó khăn của anh. Chỉ là trong đôi mắt kia, tia sáng của sự tín nhiệm đã ảm đạm đi rồi.

Đã có lúc công ty làm ăn thua lỗ và khó có thể trụ vững. Diêu Trí Vi đã dồn hết tiền tiết kiệm vào công ty nhưng vẫn không cứu vãn được đà sa sút. Hắn gần như tuyệt vọng, nằm ngay đơ ở phòng khách, là Dương Hỗ thức tỉnh hắn. Y chạy khắp nơi, xin người khác giúp đỡ, kính rượu, y rõ ràng là một người chất phác, nhưng lại có một chút khôn khéo. Sổ sách công ty ngày càng dư dả.

Một ngày nọ, Diêu Trí Vi mua một chiếc nhẫn và nói rằng hắn muốn cầu hôn Dương Hỗ, muốn ra nước ngoài để đăng ký kết hôn với Dương Hỗ, hắn muốn màn cầu hôn có vài kiểu lãng mạn, nhưng hắn lại chả có tế bào lãng mạn nào, thế là bèn đi cầu cứu thế giới giúp đỡ. Tin tức nhờ giúp đỡ cũng truyền đến chỗ Triệu Nhuy. Sau một hồi lâu suy nghĩ, anh phá lệ gạt qua công việc, cho Diêu Trí Vi ý tưởng, giúp hắn sắp xếp mọi thứ xung quanh.

Dương Hỗ bằng lòng lời cầu hôn, mặt đen cường tráng nặng hai trăm cân rành rành ra, thế nhưng lại đỏ mặt hệt như cô gái nhỏ.

Hai năm sau, công ty của Diêu Trí Vi đã có một vài thành tựu.

Hai năm sau, Triệu Nhuy trả hết nợ.

https://guinguoimotangmayxanh.wordpress.com/

4.

“Thế nào, cuối cùng cũng thoát khỏi gánh nặng nhiều năm nay, cậu thấy sao?” Diêu Trí Vi hõi Triệu Nhuy.

Triệu Nhuy ngẫm nghĩ, cười nói: “Không thấy gì hết, chỉ muốn ngủ một giấc, một giấc dài ba ngày. Mấy năm nay thức dậy sớm hơn gà, ngủ trễ còn hơn cả chó, đúng là không phải thời gian của người.”

Diêu Trí Vi nghe thấy những lời đó, cười lớn, cười xong lại bùi ngùi nói: “Cậu thật sự không dễ dàng gì.”

Triệu Nhuy vừa cười, vừa nói: “Cũng không có. Hơn nữa đều là quá khứ rồi.”

Diêu Trí Vi định nói gì đó thì nghe thấy tiếng khóa cửa kêu lạch cạch, một trận gió lạnh thổi vào bên trong.

Dương Hỗ đã về.

Chỉ thấy tay trái của y cầm một phiến sườn heo và một con cá sống, tay phải ôm một thùng bia và một ít rau.  Sau khi vào cửa, y đem đống đồ để trong  phòng bếp, nói “Chúc mừng” với Triệu Nhuy, rồi vào bếp nấu ăn, nói là muốn mở tiệc chúc mừng anh.

Diêu Trí Vi nói đùa: “Chủ tịch Dương ơi, chuyện tốt lớn đến vậy, anh chỉ nấu đồ ăn nhà làm là xong hả? Tiếc tiền ra nhà hàng sao?”

Dương Hỗ không nói lởi nào, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng mà ướt át, giống như một con ngựa được thuần hóa.

“Đi đi,” Triệu Nhuy dùng cùi chỏ huých vào Diêu Trí Vi, nói: “Làm sao mà đồ ăn nhà hàng ngon bằng đồ ăn Dương Hỗ nấu? Cái đồ trọng sắc khinh bạn như cậu, đau lòng cho người đàn ông của mình thì có.”

Nghe vậy, Diêu Trí Vi tức giận cầm lấy gối đập vào người Triệu Nhuy, anh bắt lấy cái gối rồi nhanh chống đập lại. Hắn tránh được vũ khí khổng lồ bao bằng vải, vừa cười vừa mắng mấy câu, một tay ôm gối đứng trên sô pha, tay năm tay mười với anh. Anh vội vàng tránh né, đứng dậy chạy vào phòng, nhưng Diêu Trí Vi nào tha cho anh, đến dép lê cũng không mang, chân trần dẫm lên gạnh men đuổi theo Triệu Nhuy, giả vờ muốn đánh. Trong lúc đùa giỡn, Triệu Nhuy vô ý ngã oặt mình lên giường, Diêu Trí Vi cười to, giống như đạt được thắng lợi lớn lao nào đó.

Triệu Nhuy ngẩng đầu nhìn Diêu Trí Vi. Hôm nay hắn không đến công ty, chỉ mặc áo sơ mi quần đùi, tóc cũng không vuốt, để rũ xuống, trông rất trẻ trung, giống như sinh viên vậy.

Anh phảng phất thấy được, nếu mình nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, thì anh sẽ lại trở về một chàng trai trẻ tuổi đôi mươi, lần đầu tiên vào đại học và lần đầu tiên anh bắt gặp chốn thị thành phồn hoa, tuy rằng biết là phải cố gắng, nhưng làm sao cũng không thể khống chế được trái tim. Bởi vì suốt đêm chơi game online, thế nên ban ngày dậy không nổi, nằm trong ký túc xá, ngủ đến lúc chiều tà mới tỉnh dậy. Triệu Nhuy sa vào bên trong sự chờ mong hư giả này, từ từ nhắm hai mắt, hàng mi run rẩy, trên mặt hiện lên ý cười, lại bị Diêu Trí Vi dùng gối ôm đập liên tục, vì thế không thể mở mắt ra được.

Họ lại nhốn nháo một trận, tiếng máy hút bụi trong phòng bếp dừng  lại, Dương Hỗ kêu bọn họ ra ăn cơm, Diêu Trí Vi kéo Triệu Nhuy khỏi giường.

Tay nghề của Dương Hỗ tốt lắm, hôm nay lại nấu cực kỳ tỉ mỉ, Triệu Nhuy ăn đến mức mặt mũi toàn dầu bóng loáng, hận không thể liếm sạch hết đĩa thức ăn. Diêu Trí Vi nhìn thấy bộ dạng của anh, đắc ý nói: “Thế nào, vợ tôi có đức hạnh không?” Triệu Nhuy liếc hắn, rồi nhìn Dương Hỗ, lộ vẻ hết sức nghi ngờ. Diêu Trí Vi giả vờ tức giận, lại là một trận cười đùa.

Cơm nước no nê, Triệu Nhuy mang chén đĩa đi rửa, rồi quay lại phòng khách. Phòng khách không bật đèn, Diêu Trí Vi và Dương Hỗ đang hôn nhau say đắm, mười ngón tay đan nhau, chiếc nhẫn trơn phản chiếu ánh sáng từ màn hình tivi. Thấy anh đi ra, y xoa lên chiếc cổ của hắn, kết thúc nụ hôn.

Diêu Trí Vi trêu chọc: “Sao còn ngại? Không phải chỉ là hôn môi thôi sao. Triệu Nhuy là người quen cũ, tụi mình ở đối diện bức tường cậu ấy cũng nghe rồi.”

Dương Hỗ nắm lấy tay hắn, không biết làm sao, gọi “Trí Vi”.

Triệu Nhuy thở dài, “Cầu xin các cậu làm người đi, chừa cho bọn chó độc thân chúng tôi đường sống đi nào.”

Diêu Trí Vi nghe vậy, đặt mông ngồi lên chân Dương Hỗ, làm bộ muốn hôn. Anh phẫn nộ vô cùng, tỏ vẻ chịu không nổi với đôi cẩu nam nam này, cần phải về phòng ngủ. Hắn còn muốn nhốn nháo, Dương Hỗ liếc nhìn quầng thâm dưới mắt của Triệu Nhuy, nắm chặt tay Diêu Trí Vi, hắn hiểu ý, phất tai xua anh đi tắm rồi ngủ.

Triệu Nhụy trở về phòng, đóng cửa lại, đứng ở nơi đó một lúc lâu, thật lâu sau, thở dài, cười khổ đứng lên.

Anh ngồi trước bàn làm việc, mở máy tính, nhập mật khẩu, lúc sau lại cưỡng chế tắt đi. Anh cất chiếc máy tính, lục lọi trong ngăn kéo, tìm thấy một xấp giấy viết thư cùng một cây bút bi, mở nắp bút ra, viết vài chữ, gạch bỏ, lại viết, lại gạch, lại viết một dòng chữ khác, rồi lúc sau xé toàn bộ tờ giấy và vo lại thành một cục.

Chất lượng của giấy viết thư không tốt, phía dưới giấy bị lem mực. Triệu Nhuy xé giấy lem mực. Anh đặt bút vào giữa hai ngón tay rồi xoay xoay, lại cầm bút, ngòi bút lửng lơ trên giấy, hết nửa ngày, trước sau cũng chưa đặt xuống.

Triệu Nhuy thở dài. Anh đặt bút xuống, châm một điếu thuốc rồi chậm rãi hút.

Phòng khác vang lên âm thanh ám muội, tiếp đó là tiếng bước chân vang lên trên hành lang, chỉ có tiếng chân của một người, rất nặng nề. Tiếng bước chân dừng lại, tiếng mở cửa vang lên, sau đó là tiếng đống cửa, trong tiếng chốt cửa vang có tiếng Diêu Trí Vi đụng đầu, Dương Hỗ không khỏi cười thầm.

Sau khi Triệu Nhuy hút xong điếu thuốc, anh tiếp tục châm điếu thứ hai, điếu thứ ba, và cuối cùng, anh đã hút hết bao thuốc lá.

Hai giờ chiều, Triệu Nhuy rốt cuộc cũng tỉnh ngủ. Anh rửa mặt, đi tắm, cạo râu và tỉa tóc mai. Lúc sau, anh lấy quần áo trong tủ thường hay mặc cho vào vali, rồi đem máy tính vào phòng tắm, bỏ vào thau nhựa đầy nước. Anh bước ra khỏi phòng tắm, mở ra các ngăn kéo, kiểm tra hết tất cả giấy tờ có chữ trên đấy, sau đó lại vào phòng tắm một lần nữa, lấy máy tính ra khỏi thau, chưa lau khô mà đã tiện tay bỏ vào vali. Anh khóa vali lại, đứng dậy, cầm lấy lá thư trên bàn để lên bàn cà phê trong phòng khách, đặt dưới mâm đựng trái cây.

Triệu Nhuy quay đầu lại, nhìn ngôi nhà anh sống sáu năm qua lần cuối, mỉm cười rồi kéo vali ra khỏi nhà.

Năm giờ rưỡi, Diêu Trí Vi và Dương Hỗ về nhà. Hắn vào tới cửa đã hô to: “Triệu Nhuy, dậy đi, đi ăn nhà hàng nè!” Hắn gọi nửa ngày trời, không ai đáp lại, vừa định đẩy cửa phòng Triệu Nhuy thì bị Dương Hỗ nắm tay lại. Y lắc lắc bức thư trên tay, Diêu Trí Vi nhận lấy, nhìn nhìn, chợt tỏ vẻ tức giận. Dương Hỗ ôm lấy hắn, nói vài câu gì đó, Diêu Trí Vi từ tức giận chuyển thành đã thông, nhưng sự thông cảm này lẫn lộn với sự thất vọng sâu sắc.

“Trí Vi, Dương Hỗ, tôi muốn ra ngoài đi đây đó, có thể sang nước ngoài. Tôi đã không giáp mặt nói với các cậu, có lỗi quá. Chìa khóa cửa tôi để bên trong ngăn kéo. Cảm ơn các cậu đã săn sóc tôi mấy năm qua.”

Vài ngày sau, một đài phát thanh địa phương ở thành phố nọ đã đưa tin, có một người đàn ông trong khu dân cư nào đó nhảy lầu chết, phán đoán ban đầu là tự sát.

Mấy tuần sau, cuối cùng Diêu Trí vi cũng hết giận. Hắn mở cửa phòng của Triệu Nhuy, muốn giúp anh dọn dẹp, dù sao cũng là bạn bè nhiều năm như vậy, nếu sau này anh quay lại, căn phòng này trả lại cho anh.

Căn nhà thuê được Diêu Trí Vi và Dương Hỗ mua cách nay một năm, họ chưa từng nói cho Triệu Nhuy biết, vì sợ anh nghĩ nhiều mà sẽ dọn ra ngoài. Khi ấy, Triệu Nhuy đang gánh, không có dư dả, ở cùng một chỗ với bọn họ cũng có thể săn sóc cho.

“Cái đồ bạc tình gì đâu.” Diêu Trí Vi vừa dọn dẹp vừa nhỏ giọng mắng.

Trong phòng rất sạch sẽ, chỉ có một chút bụi, thùng rác cũng trống không, có lẽ là đã được Triệu Nhuy dọn dẹp trước khi đi. Có một cục giấy phía sau thùng rác, nằm khuất trong góc, bị lem mực. Hắn nhặt cục giấy và ném vào thùng rác trong phòng khách.

Nếu Diêu Trí Vi mở cục giấy đó ra, có thể thấy hai vết mực, phía dưới vết mực là một dòng chữ, nét chữ không có thực và nguệch ngoạc, rõ ràng là người viết không quen viết lách.

“Tôi đã luôn bị trói buộc trong chiếc lồng giam hư vô.”

Dòng chữ ấy đã nói như vậy.

(Hết)

Lời của Mây:

Đọc xong, có lẽ sẽ có những câu hỏi sau, và theo góc độ nhìn nhận của Mây, Mây có những câu trả lời như thế này:

Người đàn ông nhảy lầu tự tử ấy, có phải là Triệu Nhuy không? Có thể người đàn ông nhảy lầu tự tử ấy, là Triệu Nhuy, cũng có thể là không, nhưng đáp án của Mây là phải. Những chi tiết được tác giả đưa vào, không phải đưa vào một cách vô tình, nó có ẩn ý để người đọc suy ngẫm.

Cục giấy bị vo tròn ấy, sẽ được Diêu Trí Vi hoặc Dương Hỗ mở ra không? Đáp án là không, theo tâm lý của một người bình thường, thấy cục giấy bị nhàu nát như vậy cũng không quá rảnh rỗi mở ra xem bên trong viết gì, và cũng như tác giả đã viết, dòng chữ đó bị lem hai vết mực. Không một ai trong câu chuyện biết được Triệu Nhuy đã bị giam trong chiếc lồng hư vô.

Sau này Diêu Trí Vi có biết Triệu Nhuy đã nhảy lầu không? Có thể có, có thể cả đời cũng không.

Tại sao Triệu Nhuy không thổ lộ lòng mình với Diêu Trí Vi? Sẽ ra sao nếu trên người mình bị gánh nặng tiền bạc đè lên. Mây có thấy một bình luận dưới truyện, “Là con thứ trong gia đình, tôi không được vô ưu vô lo như những người con thứ 2 khác. Chị cả bị thiểu năng trí tuệ, bố mẹ tôi gần 50 tuổi, ông bà ngoại tôi ngoài 70 tuổi. Tôi không dám yêu, thậm chí không dám đến gần một người con trai mà mình thích, vì sợ anh ta không thích hoặc người khác không thích mình. Đối với tôi, gia đình gốc gác là nhà tù lớn nhất… Tôi không biết mình phải làm gì sau này, một mình làm lụng và nuôi hết 5 người…” Đó luôn là điều thường trực trong cuộc sống. Không phải thích rồi nói ra là xong.

Tại sao Triệu Nhuy trả hết nợ rồi, nhưng lại nhảy lầu tự tử, sao không sống một cuộc sống mới, tìm người khác yêu mình? Như Triệu Nhuy đã viết, “Tôi đã luôn bị trói buộc trong chiếc lồng giam hư vô.” Anh ấy không tài nào thoát ra được. Đáng lẽ anh ấy đã chết vào cái đêm biết tin ba mẹ mình chết và mình phải gánh số nợ lớn. Nhưng anh được cứu lại, sống trong vòng luẩn quẩn, làm việc, trả nợ, làm việc, trả nợ. Mắc kẹt lâu trong vòng luẩn quẩn ấy, khi trả xong nợ, có lẽ anh không thích nghi được việc bước sang trang mới. Hoặc cách để anh bước sang trang mới, thoát khỏi lồng giam hư vô, đường đường chính chính mà sống chính là tự kết liễu, đặt dấu chấm cho cuộc đời mình. Có kết thúc mới có sự bắt đầu mới.

Cuối cùng, cảm ơn tác giả Vạn Lí Bình Trù đã cho phép Mây edit. Mây đã đọc qua vài tác phẩm khác của cô ấy, cảm giác cái buồn xuyên suốt câu chuyện.

Và cũng cảm ơn các bạn đã đọc truyện, cảm ơn bạn đã đọc đến dòng này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play