Ánh sáng tối tăm, Rebecca đứng trước mặt tôi, chậm rãi cởi váy liền áo xuống. Vạt áo sàn sạt mà rơi xuống mặt đất, tôi theo bản năng nghiêng đầu, lại nghe em thấp giọng nói: “Nhìn em.”

Tôi nhìn về phía em, lúc này mới phát hiện trên ngực em có rất nhiều vết đâm, vết sẹo dữ tợn như loài bò sát.

Em đến chỗ tôi, đôi tay chống trên vai, tóc đen rũ xuống, khóe miệng lược cong: “Lily, có còn nhớ chị đâm vào như thế nào không, thật sự rất đau nha.”

Đầu một mảnh hỗn loạn, sắc khối hỗn độn bện vào nhau, tiếng ca cao vút hỗn hợp trầm trọng tiếng đàn từ trong TV truyền ra, như ma chú của nữ vu, tôi lùi về sau một chút một, hô hấp càng thêm dồn dập, trong miệng cơ hồ vô ý thức mà mặc niệm: “Không có khả năng…… Không có khả năng! Chị như thế nào sẽ…… Tất cả đều là trò đùa đúng không……”

Âm nhạc chậm rãi bò lên thang âm, như quái vật bò lên cầu thang, nhìn trộm tôi, cười trộm. Muốn chạy trốn, lại bị Rebecca bắt lấy: “Sờ thử xem.”

Ngay sau đó, ngón tay chạm phải làn da lạnh lẽo của em, in lên vết sẹo nhô lên, ở gần em (?) như điên cuồng, trừng lớn trong hai mắt, tôi thấy chính mình cả người đang run rẩy, nghe được tiếng thần kinh đứt gãy.

※ ※ ※

Cao âm của cô gái truyền ra từ đĩa hát, ngón tay tôi linh động di chuyển trên phím đàn, George ôm lấy tôi năm mười bảy, trên mặt đỏ ửng. Hắn kéo tôi đi vào phòng ngủ, tôi ngã vào đệm giường mềm mại. Khi gần quá, tôi đẩy hắn ra. Hắn lại đánh úp lầm nữa.

Cửa sổ là rộng mở, màn sa nạm hoa lung bay theo gió. Xuyên qua George, tôi thấy một người bên ngoài, tóc và da em như thâm một màu kim sắc, dưới ánh nắng lấp lánh sáng lên. Mày em nhíu chặt, đôi mắt đỏ lên, giống lập tức liền khóc, lại giống như đang tức giận. Sau lưng em, có từng đóa hoa lan tử la, giống như màu đôi mắt đỏ ửng của em, lẳng lạng nhìn tôi.

Cả người tôi bị đôi mắt ma mị kia hấp dẫn, một cỗ nhiệt độ từ bụng bốc lên, lan tràn toàn thân, cùng lúc đó là ói mửa. Mà trong thân thể hồng triều quá mức mãnh liệt, rất nhanh đã lấn áp cảm giác buồn nôn, hỗn độn sinh ra ảo giác kì quái, người trước mắt biến thành hình dáng xinh đẹp của em—— ngủ nửa mắt, gục đầu xuống ngửa đầu hôn môi hôn cằm tôi, ngón tay xuyên qua khẽ tóc, những nơi đi qua hoàn toàn nóng bỏng.

George hoảng sợ tiếng kêu cứu làm tôi bừng tỉnh, lúc này mới thấy em thủ đoạn tàn nhẫn lấy dây thừng siết chặt cổ hắn, dùng sức kéo. George cả người đều run rẩy, trợn trắng mắt giãy giụa.

Chưa kịp phản ứng tôi đã kéo lại, muốn dây thừng rơi ra, mà em như điên rồi con mắt ửng hồng la: “Tên súc sinh này dám chạm vào chị! Em muốn giết gã! Em muốn giết gã!”

“Dừng tay!!!”

“Em nhất định phải giết gã! Chị căn bản không yêu gã! Là gã đã mê hoặc chị!!”

“Chị yêu anh ấy!!”

Tiếng là của tôi thành công khiến em dừng lại, vừa rồi em dần giấu đi từng trận điên cuồng, em giống như không phản ứng, có chút hoảng hốt mà nhìn tôi hỏi lại lần nửa: “Chị yêu gã?”

Đó là đương nhiên nha, đáp án rõ ràng đến thế, nhưng mà có loại cảm giác trống rỗng phập phồng trong ngực.

“Đúng vậy! Chị yêu anh ấy!! Đừng giết anh ấy! Cầu xin em!!”

Em buông George ra, có chút chật vật mà bò lại chỗ tôi, tóc tai hỗn độn, hai mắt ửng đỏ: “Chị Lily, người chị yêu, không phải là em sao?”

Giấu đi từng trận buồn nôn, tôi cười nói: “Ha ha, chúng ta chỉ là bạn, lại là đồng tính, sao chị có thể yêu em nha!”

Từ chính miệng mình nói ra, một cảm giác kì quái xa lạ, mà căn bản không kịp tự hỏi, đã nghe được giọng em cảm thán.

“Đúng không.” Em than nhẹ, sau đó lại cười.

Em cười đến khoa trương, bả vai run rẩy, ha hả ha ha ngửa đầu cười to, giọng nói đã khàn, cười đến mức bụng cũng đau. Cười đến rơi cả nước mắt, thật chật vật.

Sau đó, em cầm con dao gọt hoa quả, giống như điên mà lao về phía George.

Tôi ngăn em, cùng em dây dưa ở cạnh nhau, hành vi hỗn loạn, dường như đang nằm mơ.

Ánh hoàng hôn sáng ngời, sáng đến chói mắt, mặt trời tựa như xoay tròn, xung quanh đại địa cũng là ao hãm (?), xoay tròn, tôi như ngồi trên bàn đu dây thượng, lập tức đi lên thật cao, rất cao, sau đó đình trệ ở một nơi, ở nơi quang đãng sáng đến chói mắt. Sai rồi, sai rồi! Chim gõ kiến hô.

Lần thứ hai nhìn thấy, em đã nằm ở trên thảm, nhìn lên tôi, điên cuồng hoàn toàn biến mất, trên mặt toàn máu và nước mắt, dao găm vào ngực, vạt áo hoàn toàn bị nhiễm đỏ, rất mau lan lên thảm một mảng lớn.

Đôi tay này, toàn là máu.

“Chị Lily, chúc mừng chị, không có em làm phiền, chị sẽ hạnh phúc.” Em nói, bên môi còn chảy máu.

Rầm.

Toàn bộ thế giới của tôi đều nát.

George gọi tôi nhưng đã không còn nghe thấy.

Thống khổ hoàn toàn bao trùm cảm giác buồn nôn, tôi quỳ gối bên người em, bế em lên, không ngừng vuốt ve mặt em, há mồm, ngoại trừ trong cổ phát ra tiếng khàn kì lạ, không sao nói nên lời.

Ngu xuẩn mà ôm lấy em, ngu xuẩn mà hôn đôi môi vầng trán của em, ngu xuẩn mà khóc thút thít, cảm giác thân thể của em càng thêm lạnh lẽo, ngu xuẩn mà nghe lời em nói đứt quãng.

“Chị Lily…… Thật muốn…… Cùng chị…… Ở bên nhau, hai ta liền đến một nơi thật xa…… Nơi chỉ có hai đứa…… Vẫn luôn cho rằng, chị thích em, chỉ yêu em, cũng muốn cùng em ở bên nhau…… Không nghĩ tới, em thật là…… Một đứa thật sự ngu ngốc…… Ngu xuẩn……”

Em mỉm cười nhìn tôi, trên mặt toàn là chất lỏng trong suốt nóng bỏng, miệng hơi hơi cong lên: “Chị khóc cái gì hả…… Chị Lily, người sắp chết…… Là em mà……”

“Không…… Muốn! Không…… Muốn…… A a a…… Không cần!!!”

Em nhìn ngoài cửa sổ, bóng câg hơi hơi đong đưa, than nhẹ: “Rừng cây…… So ngày thường càng tối sầm…… Thật giống…… Phần mộ.”

“Không cần!!! Rebecca…… Không cần……”

“…… Chị Lily, cho em hát…… Một khúc ru nha, Nguyện vọng …… cuối cùng của em……”

Tiếng ca đứt quãng, biến thành âm thanh vặn vẹo, sở hữu đường cong vặn vẹo, tôi ôm Rebecca, dưới đường cao tốc, mãi đến khi chìm trong chất lỏng đỏ, đến khi không thể hô hấp.

Rebecca, giống như đã biến thành búp bê Tây Dương. Tôi ôm đầu lạnh băng của em, một lần lại một lần mà hôn môi em, hôn làn da lạnh như băng, đôi môi mùi máu tanh, khi cười, khi khóc, vì em son môi, vì em đánh phấn, vì em sửa lại dây cột tóc, một lần lại một lần, vì em hát khúc ru:

“Ngủ đi, ngủ đi, cục cưng của mẹ.

Tất cả trên cuộc đời, hạnh phúc và nguyện vọng,

Tất cả ấm áp, tất cả đều thuộc về con.

Ngủ đi, ngủ đi, cục cưng của mẹ.

Mẹ yêu con, mẹ thích con.

Một bó bách hợp, một bó hoa hồng.

Chờ con tỉnh lại, mẹ đều cho con.”

※ ※ ※

“Nhớ rồi sao?” Em hỏi.

Tôi ngồi trên sô pha, nắm tóc, trong đầu ong ong vang: “Thật xin lỗi…… Thật xin lỗi…… chị……”

Em lau nước mắt cho tôi, nói: “Em biết, khi đó chị là bị khống chế, giết em không phải ý của chị.”

Tôi bắt lấy em như bắt được cọng rơm cứu mạng: “Rebecca, em là đang giỡn thôi phải không? Chúng ta sao có thể đã chết được? Em xem, chúng ta có xúc giác có vị giác có thể nói lời nói có thật thể, chúng ta cùng nhau đi qua nhiều nơi như vậy, cùng như tiếp xúc nhiều người như vậy, chúng ta sao có thể đã chết được??”

“Chấp niệm của chúng ta quá sâu, tạm thời có được thật thể, trở thành ma quỷ sống rất là nguy hiểm.”

“Nguy hiểm?”

“Nếu không nhanh chóng chấm dứt việc sinh thời, không chịu siêi thoát, sẽ biến thành ác linh và tang thi bị đánh vào địa ngục, vĩnh viễn mất đi cơ hội luân hồi.”

“Chuyện sinh thời……”

“Lily, chị còn muốn làm gì không?”

Qua một hồi lâu, rốt cuộc bình tĩnh một chút. Tôi đứng dậy, chậm rãi ở trong phòng du đãng. Nhẹ nhàng chạm vào bức tường lạnh như băng, sô pha mềm mại, chân dẫm thảm lông xù, đầu ngón tay quẹt qua bức tranh cuộn trên tường, chén sứ trong phòng bếp, lọ hoa trên bàn. Bản thân đã từng hi vọng, cùng George bước vào hôn nhân điện phủ, sau đó kinh doanh ở nhà, lại không biết sau lưng bản thân mình lại là một âm mưu, gia thế lại biến thành ngục tù, cuối cùng thành công dã tràng.

“Chị muốn hủy diệt quá khứ của chị.” Tôi nói.

“Được.”

Tôi nhấc một thùng dầu hỏa, từng chút từng chút đổ xuống, George còn chật vật nằm trên đất, tôi hỏi: “Đã chết sao?”

“Không có.”

“Có thê chạy thoát hay không, phải xem chính hắn.”

“Lily, làm như vậy, tội của hai ta sẽ càng thêm nặng đó.”

“Em sợ sao?”

“Em không để bụng.”

“Chị cũng không để bụng.” Tôi nói, “Dù sao, cho dù không làm, chúng ta cũng không được lên thiên đường.”

Hai chúng tôi cười, bậc lửa que diêm, một mạt lửa rơi vào không trung, nháy mắt lửa lan ra, biến thành ngọn lửa lớn hừng hực.

Tiếng cảnh báo bén nhọn vang lên, tôi cùng Rebecca rời đi.

Trên đường, tôi nói: “Chị còn muốn về quê một chuyến, cuối cùng đi gặp cha mẹ. Còn có chút chuyện muốn hỏi bọn họ một chút.”

“Được.”

Rebecca nắm tay tôi chạy vội lên. Ngọn lửa đuổi sau lưng chúng tôi, mà giờ này khắc này, tôi không hề sợ hãi, lúc quay đầu lại cảm thấy ngọn lửa đẹp không tả, giống như nhiều đóa hoa đỏ tươi thịnh nộ, kiêu ngạo mà lóng lánh, nỗ lực lưu lại dấu vết tồn tại của chính mình. Giống như chúng tôi. Chúng tôi là những vong linh điên cuồng xen trong đám người cười, chạy như bay.

Đường cái trung ương, đi tới chiếc xe vô số người đi đường.

Em bỗng nhiên ngừng lại, ngóng nhìn tôi, cười đến vui vẻ.

Bỗng nhiên, một tay em xoay mặt tôi, nghiêng đầu hôn tôi.

Tiếng loa, tiếng thét chói tai, tiếng huýt sáo, hết đợt này đến đợt khác.

Tôi không có chạy trốn, không có tránh đi, tôi cười, đôi tay vòng lấy em, ngẩng đầu tận tình đáp lại.

Nếu trước mắt là địa ngục, như vậy, đã không còn bất kì quy tắc nào trói buộc, cuối cùng lại kiêu ngạo một phen đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play