Chúng tôi ngồi trên xe lửa hơi nước, thân xe lung lay, có tiết tấu rầm rập hình thành một loại giai điệu, nhả ra khói trắng.

Ngoài cửa sổ xe, thành thị còn chưa tỉnh lại, xe lửa màu thẫm vụt qua nhanh, xẹt qua bóng cây màu đen và ruộng ngô màu xám, ánh trăng dịu dàng như có như không mà bị hấp dẫn bởi tiếng ca của Rebecca, cố gắng không ngừng mà đuổi theo chúng tôi.

Tôi dựa vào vai Rebecca ngủ, lắng nghe em thong thả, những lời ca mơ hồ. Tiếng ca quen thuộc. Đã từng, tôi đàn còn em hát, những giai điệu thong thả, phảng phất giống như rút ra với trần thế nhạc luật, giống như cả thế giới này đều yên tĩnh hô hấp.

"Your favorite rite ( thói quen khiến em trầm mê nhất)

A candle light ( trong đêm thắp sáng một ngọn nến)

Your skin, a knife ( làn da của em hệt như áng dao)

A growing scar ( một vết sẹo không ngừng lớn lên)

You feel guilty ( sự ác cảm trong lòng em tùy ý phát sinh)

Please lean on me ( xin hãy dựa vào tôi)

Just ask yourself ( chỉ tự hỏi bản thân mình)

What makes you deaf ( rốt cuộc là thứ gì làm em không nghe thấy)

Outside, it's war ( bên ngoài, là chiến hỏa tràn ngập)

You ate this noise ( em yên lặng thừa nhận sự ồn ào)

These cut and dried opinions ( những ý kiến bán nhọn, khô khốc)

This flowing crowd who moves about ( đám đông tới lui mãnh liệt, lại duy chuyển đến phương hướng nào)

[Cái này mình không có dịch chỉ ghi lại lời dịch của tác giả thôi]

......①"

Đang lung lay, dường như tôi đã thấy Jack đang rơi xuống, Anna đang nằm liệt trên giường, nhà của Rebecca bị lửa nuốt sạch, nam sinh bị trói trên góc cây, hôn Rebecca, những ác ý đến từ xung quanh, người bị tôi dùng bóng chày đánh, chồng tôi đi ngoại tình, từ trên đầu hắn ta chảy thật nhiều máu...... Mà hết thảy này, giờ này khắc này, đều đã ở Rebecca tiếng ca, trở nên bình tĩnh, theo gió mà đi.

Khi ngủ khi mê, ngẫu nhiên sẽ có loại cảm giác quen thuộc mãnh liệt -- về tới bảy năm trước, 1928 thâm niên của chúng tôi, khi đó hai đứa cũng "bỏ trốn", cũng ngồi trên xe lửa.

Lần đầu tiên ngồi trên xe lửa, chúng tôi đối với mọi thứ đều tò mò. Ngay lúc đó chúng tôi đều tuyển thượng phô, theo lý thuyết, yêu cầu nhân viên tàu chuyên môn đáp cầu thang mới có thể đi lên. Mà Rebecca, thật đúng là giống như con khỉ, nhân viên tàu còn chưa thả thang xuống, em cũng đã thuần thục nhảy xuống đất.

Chúng tôi cùng các bạn nhỏ gần chỗ chơi bài, nghe bà cố nội kể chuyện xưa. Lúc nhàm chán, đi đến cửa sổ nhắm cảnh, ngay cả buồng vệ sinh cũng là nơi tôi thăm dò.

Ngồi trên xe nữa ngày, lúc xuống xe đã đi trên một con phố xa lạ.

Một đám nhóc đi chân trần đứng trên phần xi măng kiến trúc thấp nhìn chúng tôi, cuộn lại phát, làn da ngăm đen, đôi mắt như nho đen. Nếu cha ở đây, nhất định sẽ quát chúng tôi, lập tức rời khỏi nơi này. Trong mắt ông, nuôi người da màu có ích với mình (?), mà trong thành thị rất sợ hãi (?), xem họ giống như tinh tinh trong rừng rậm, căn bản không biết chúng nó ngay sau đó muốn làm cái gì.

Nhưng mà tôi và Rebecca thích bọn họ. Bé con như trân châu cười ha hả với bọn tôi. Rebecca một tay bé em, cho bé con này ăn bánh quy. Bé con đầu tóc cuốn cuốn, đôi mắt rất lớn, lông mi cũng dài, làn da tinh tế mịn màng, tay chân phấn hồng (?), mặc một chiếc váy hồng đào, thật sự là cực kì đáng yêu.

Chúng tôi cùng bọn nhỏ chơi đùa, đi vào giáo đường địa phương, lần đầu thấy người da đen làm mục sư, cùng một bé da đen xướng thơ ca, tiếng nói tuyệt đẹp như vậy. Lần đầu tiên cảm thấy, ý nghĩ của cha thật sai lầm, người da đen cùng người da trắng không có gì bất đồng. Mà theo tôi, tôi càng thích những người da đen nhiệt tình lại thẳng thắn. Cha mẹ của bé con mời chúng tôi một bữa, lúc gọi hai đứa tôi là "Cục cưng", thật sự rất muốn ôm lấy bọn họ.

Ở trấn Mead cũng có người da đen, nhưng người da đen nữ bị gọi là đồ đĩ hoặc nữ vu, nam thì bị trở thành gia nô, mỗi năm luôn một ít trẻ sơ sinh nữ da màu bị vứt xuống sông. Mà nơi này người da đen bất đồng, bọn họ sinh hoạt trong thành thị, tuy rằng nghèo khó nhưng tự do. Tôi nghĩ, A Bố nhất định sẽ thích.

Chúng tôi ngồi trên xe điện ở hồng hoàng giao(?), đi vào trung tâm thành thị xa lạ......



"Ngủ ngon không?" Rebecca hỏi.

Tôi ngồi đối diện với em, bắt đầu lột quả cam: "Khá tốt."

"Còn nhớ không, lần đầu chúng ta bỏ trốn ấy?" Em cười.

" Không lo lắng gì cả, hẳn là lần đầu tiên rời nhà trốn đi."

"Đều giống nhau. Lúc ấy, chúng ta đi qua này đó địa phương đâu?"

Tôi nghĩ nghĩ: "Vậy thì quá nhiều...... Chị nhớ rõ, đi qua xóm nghèo, giáo đường, trung tâm thương nghiệp, các loại nhà ăn...... Đúng rồi, chúng ta ở tạm một khu trường học cho nữ."

"Đúng vậy, trường học cho nữ! Toàn bộ đều là nữ sinh viên, đúng là không thể tưởng tượng được mà."

"Các chị ấy không cần phải học nấu cơm như thế nào, thêu thùa như thế nào, trồng trọt như thế nào, thế nào là một bà nội trợ đủ tư cách, mà thảo luận về văn học, về môn kinh tế chính trị ở lớp!" Khi ngẫm lại, cả người đều kích động, nguyên nhân chính là vì lần đó ngắm cảnh, mới làm ta kiên định tiếp tục đọc đại học quyết tâm, "Các chị ấy còn nói, rất nhanh, bất luận là nam hay nữ, da đen hay trắng đều có thể học đại học, bất kể là chủng tộc gì hay giới tính nào cũng có thể có quyền lợi, dù là mỹ thuật, vật lý, toán học, hay là thiên văn......"

"Chúng ta còn đi vào quán rượu đồng tính." Rebecca cười có chút giảo hoạt.

"Ách......" Bỗng nhiên mặt lại bắt đầu nóng lên, yên lặng mà nuốt một múi quả quýt, chua chua ngọt ngọt.

Không sai, quá chấn động. Tại quán rượu, nam sinh cùng nam sinh tán tỉnh, nữ sinh ôm nữ sinh, cử chỉ lại tự nhiên đến vậy, không khí giữ họ lại hài hòa đến vậy, không có ác ý, không có mắng chửi. Tuy rằng chúng tôi cũng biết, quán rượu kia là bí mật căn cứ của bọn họ, ban ngày là quán rượu bình thường, buổi tối mới biến thành quán rượu đồng tính, hơn nữa thời thời khắc khắc phải cảnh giác cảnh sát tuần tra. Nhưng, đó là lần đầu tiên, tôi phát hiện trên thế giới này thật sự có đồng loại. Không phải "Tính biến thái", không phải "Tính đảo sai", bọn họ dùng một cái càng vì hữu hảo, vui sướng từ "gay" tới chỉ đại tự thân ②. Chủ quán còn nói với tôi, trên thực tế, những đại danh hào nghệ thuật gia cũng có những người là đồng tính, vì vậy hoàn toàn không cần phải cảm thấy tự ti.

"Lúc đó chị làm cái gì, còn nhớ hong nè?" Rebecca cười hì hì, giống như bé hồ ly giảo hoạt.

"......" Mặt tôi càng đỏ hơn, dạ dày lại rầu rĩ, lại bắt đầu có chút không thoải mái.

Không biết sao lại thế này, Rebecca ở khách sạn kia lại được nữ sinh đặc biệt hoan nghênh. Tôi tranh thủ đi vệ sinh, sau một hồi, liền phát hiện có vài cô gái vây quanh em, trong đó một người say khướt dựa vài en. Các cô ấy nhiệt tình cực kỳ, giọng còn lớn, sợ người khác nghe không thấy: "Chị nhỉ, chị thật ngầu nha, em mời chị uống một chén!" "Oa, em có phải là diễn viên không vậy, chất lượng cũng quá cao đi, có bạn gái chưa? Muốn không hay là chúng ta......"

Lúc ấy bởi vì có uống chút rượu, đầu choáng váng, tôi vừa thấy người khác chạm vào em, liền dâng lên một cỗ sát khí.

"Rebecca." Tôi đứng sau em, thở phì phì mà kêu em.

Rebecca quay đầu nhìn tôi, cười: "Chị Lily!"

Tôi cũng không biết lúc đó cọng dây thần kinh nào đáo sai rồi, thế mà lại ôm lấu cổ em, kéo đầu em xuống, liền hôn lên.

"Lily...... Chị Lily......" Rebecca mặt lập tức đỏ bừng, mặt em hồng giống như tôm luộc, hô hấp hỗn loạn, "Chị...... Chị say......"

"Mới không có say!"

Tôi ôm lấy em, dùng cánh môi lấp kín miệng em, nhưng lại không biết nên như thế nào hôn, vì thế liền thử liếm liếm.

Tôi nghe thấy tiếng em run rẩy mà hít sây, sau đó đột nhiên hôn lên, lực độ rất lớn, mười ngón xuyên qua đầu tôi, hô hấp nóng bỏng.

Vài giây sau, cả da đầu tê dại, cả người xụi lơ, bắt lấy tay em không ngừng trượt xuống, bị em cúi người áp đảo ở ghế trên.

Cuối cùng hoàn toàn biến thành cá thiếu oxy, há mồm thở dốc, cùng em hôn môi, hoàn toàn đã quên mình đang ở phương trời nào.

Chung quanh toàn là tiếng thét chói tai cùng âm thanh ồn ào, mà chúng tôi căn bản nghe không thấy, theo như chủ khách sạn nói, chúng tôi hôn suốt mười phút......

"Oa, mặt chị đỏ rực luôn nè." Rebecca ghé vào tôi, cằm chống lên tay, ngửa đầu nhìn tôi, ánh mắt thuần khiết như vậy đáng yêu như vậy.

"Câm miệng --" tôi cường ngạnh nhét miếng quýt vào miệng em.

Em cắn miếng quýt, cảm thán: "Lily da mặt thật sự rất mỏng!"

"Em cũng đúng vậy, hơi chút một --"

"Hử?"

Tôi tính vớt vát lại một chút, mặt liền đỏ thấu! Tuyệt đối so với ta mặt đỏ! Nhưng lại tưởng, đó là đã từng sự, chúng ta hiện tại chỉ là bằng hữu a, như thế nào có thể vượt rào!

"Không có gì!"

"Nha, em còn chị!"

"Tự mình lột vỏ đi!"

"Em muốn chị."

"Hừ."

Tôi cho em một múi cam.

Không nghĩ tới, bỗng nhiên, ngón tay tôi đụng phải nơi nóng bỏng, hơi ướt.

Tôi vội rụt tay, trái tim đập bịch bịch.

"Quýt ngọn ghê!" Rebecca nâng cằm, chậm rãi mà nhìn ta, nhẹ nhàng liếm môi, một bộ thành thạo bộ dáng, thật làm người khó chịu, rõ ràng trước kia......

Chỉ cần ta hơi chút chủ động một chút, nàng cả người lập tức liền sẽ biến thành hồng khí cầu, tựa hồ ngay sau đó liền phải nổ mạnh!

"Vụng trộm nhạc cái gì?" Nàng hỏi.

"Hừ, không nói cho ngươi."

Chúng ta hợp với ăn vài cái quả quýt, toàn bộ thùng xe đều bay quả quýt chua chua ngọt ngọt hương vị. Ta lặng lẽ xoa xoa chính mình dạ dày, thật là kỳ quái, gần nhất, cảm giác ghê tởm bệnh trạng ở giảm bớt. Chỉ là ẩn ẩn khó chịu, sẽ không động bất động liền sông cuộn biển gầm. Khả năng bởi vì, gần nhất tâm tình cũng không tệ lắm duyên cớ đi.

"Lại nói tiếp...... Bảy năm trước, là lần đầu bỏ trốn."

"Rời nhà trốn đi." Tôi sửa lời em, "Mới rời nhà một vòng, liền không có tiền, sau lại lại ngồi xe lửa đi trở về."

"Là vậy sao." Rebecca nhìn ngoài cửa sổ, quá xa xăm, nàng cũng có chút nghĩ không ra.

"Cũng may lúc ấy chúng ta đi qua công viên trò chơi đâu. Thật muốn lại đi một lần!"

"Vậy thì đến đó đi!" Rebecca nhìn bản đồ nói "Xuống trạm này nè."

Chúng tôi rất may mắn, tòa thành này có công viên trò chơi thật đẹp. Bánh xe cao lớn, ngựa gỗ tinh xảo xoay tròn, khí cầu đủ sắc, người thú bông đáng yêu, chợ náo nhiệt.

Âm nhạc vui tai, chúng tôi vui vẻ mà ăn kẹo bông gòn, kẹo que. Nhưng vấn đề đàm luận hồi nãy quá nhạy cảm, tôi ngày càng để ý Rebecca, cảm thấy em luôn gần tôi quá......

Lúc em nói chuyện, luôn thích đến thật gần, gần đến nỗi có thể cảm nhận hô hấp của em, tôi lại không dám tránh, đều sẽ thấy rất xấu hổ, cho nên mỗi lần đều là cả người cứng đờ, miệng cũng bắt đầu nói hươu nói vượn.

Em luôn thích giành đồ ăn với tôi. Tôi mua đồ uống, mới vừa uống được mấy ngymj, em liền thò qua uống một miếng, trên cái ly lưu lại một dấu môi nhỏ, làm tôi uống cũng không phải, không uống cũng không phải; tôi mới vừa mua kẹo bông gòn, không ăn mấy miếng, em liền thò qua cắn một miếng; tôi mua thịt viên, lúc còn một viên cuối cùng, tôi mới vừa há mồm, liền tới đánh úp bất ngờ, cắn lấy viên thịt-- cảm giác toàn bộ thế giới đều yên lặng, em hơi rũ mi gần trong gang tấc, lông mi nhỏ lại dài như vậy, trong đó là ba quang lưu chuyển màu tím......

"Em! Em! Sao không ăn phần mình chứ!" Cả người tôi cứng đờ, đều tại em hại tôi nói lắp.

"Của chị ngon hơn."

"Ngu ngốc!"

"Oa, sao mặt lại đỏ thành vầy rồi, nghĩ gì đó hà?...... Chị Lily đen tối." Lén lút mà cho hạ định nghĩa với tôi.

"Em!!!"

"Lại xấu hổ cái gì, rõ ràng phương diện kia cũng là em dạy cho cho......"

"Nói hươu nói vượn gì đó?"

"Chuyện trong quán rượu, em không tin chị đã quên!"

Cái này là sự thật làm tôi không dám nhìn em, rõ ràng vẫn còn là đầu xuân lạnh lẽo, lòng bàn tay lại ướt đẫm, cả người nóng bỏng......

Sau khi cùng Rebecca ở quán rượu hồ nháo, chúng tôi về tới khách sạn, thật sự là uống quá nhiều, tôi có chút say mướt. Tắm rửa xong, em gối trên đùi tôi, tôi lau tóc cho em. Đầu như đi vào cõi thần tiên, nghĩ gì liền nói đó.

Tôi nói: "Chị biết đàn ông làm với phụ nữ như thế nào...... Khi còn nhỏ, không cẩn thận thấy, cảm giác cũng liền như vậy. Nhưng là, nữ với nữ, thì nên làm như thế nào nhỉ?"

Tôi thề lúc ấy tôi thật sự chỉ là học hỏi nói lại sự tò mò, thật sự là tò mò!

Em ngửa đầu nhìn tôi: "Chị Lily muốn biết?"

"Đúng vậy, em biết?"

"......"

"Nói giỡn, một con nhóc như em sao mà biết được." Tôi cười.

Nhưng mà ngay sau đó, em dừng lại trên người tôi, ánh mắt sâu thẳm hơn cả ngày thường, tóc ướt trượt xuống, vạt áo lỏng lẻo rũ xuống, lộ ra đường cong xinh đẹp của em, bọt nước lăn tăng rơi xuống má tôi.

Tôi lập tức đỏ mặt, nhìn về nơi khác, cười gượng: "Sao tự nhiên gần vậy......"

"Um, liền nói cho chị biết...... Phương pháp cơ bản nhất ha, bằng không lại dọa đến chị." Âm thanh em trầm thấp.

...... A a a a a!

Tôi chạy nhanh về phía trước, như là chạy trốn.

"Nhớ tới sao?" Rebecca đuổi theo, tiến đến bên tôi nhẹ giọng, hơi nóng phả tới.

Tôi lập tức che lấy hai tai nóng bỏng.

Vậy mà em thì qua, hôn lên ngón tay đang che lấy lỗ tai.

Tôi khiếp sợ, lui về sau vài bước, đụng phải chân tường, chỉ vào em ấy: "Em...... Em......"

"Em cái gì?"

"Hiện tại chị đã kết hôn...... Chồng chị là George, hắn......"

"Không phải gã đã ngoại tình sao?"

"Nhưng hắn vẫn là chồng của chị!"

Rebecca chăm chú nhìn tôi, mày nhíu chặt, thế nhưng mang theo nùng liệt thống khổ. Trong một khắc, ánh mắt của em phiêu xa, thâm sắc váy áo ở xuân phong trung khởi vũ, thanh âm khinh phiêu phiêu: "A, cũng đúng, gã đã cướp chị đi mất rồi."

① ca khúc danh: The Inferior Feeling ca sĩ: From Your Balcony không thuộc thời đại này, chỉ là rất thích hợp. Coi như ca khúc này xuyên qua đi - -

② thế kỷ 20, bộ phận đồng tính luyến ái ở nước Mĩ ( bất kể là nam hay nữ) bắt đầu sử dụng từ "gay" để gọi bản thân, lấy bệnh lý khác nhau và từ ngữ lâm sàng sử dụng rộng rãi từ "homosexual". Hiện tại sử Lesbian sử dụng phổ biến cho đồng tính nữ, nhưng cái từ này sau chủ nghĩa nữ giới thứ hai mới sử dụng. Chủ nghĩa nữ giới lần hai bắt đầu năm 1949, lấy Simon na · đức · sóng phục oa (?) 《 đệ nhị tính 》 xuất bản vì tiêu chí.

- -To be continued

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play