*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Màn 1: Biệt thự quỷ sơ sinh- Chương 13

Edit by: JaniceD – overfloral

- -------

Nội tâm Kỷ Vô Hoan nổ một tràng đệt mợ, chân rụt về sau một bước, đụng vào lồng ngực rắn chắc của ai kia, cậu lập tức mạnh mẽ giả vờ bình tĩnh: “Viên Viên! Cậu thấy không? Đó là căn phòng bên cạnh Đỗ Toa, người vừa rồi…. Không lẽ là nữ chủ nhân?”

Chỉ thoáng qua, nhanh vô cùng, lúc cậu quay đầu chỉ kịp nhìn được một cái bóng.

“…… Hình như vậy” Nhiếp Uyên hơi không chắc chắn.

Kỷ Vô Hoan sửng sốt, giây sau cười ha hả: “Ôi Viên Viên, bệnh mù mặt của cậu vẫn nặng vậy à?”

“……” Hiếm thấy có lúc Nhiếp Uyên không dỗi lại được câu nào.

Hầu hết mọi người đều thấy Nhiếp Uyên không thích nói chuyện, tính cách lạnh nhạt nên ngay cả chủ động chào hỏi anh họ cũng không muốn, nhưng kỳ thật, rất có thể ngay cả đối phương là ai anh cũng không nhận ra!

Nhiếp Uyên hơi bị mù mặt, trừ khi người nọ siêu đẹp hoặc siêu xấu, nếu không, mặt của người bình thường trong mắt anh không khác nhau là bao.

Anh nhận biết đối phương bằng kiểu tóc, quần áo và giọng nói, nếu chỉ có khuôn mặt, lại còn là loại anh mới chỉ kịp nhìn một hai lần thì tỉ lệ anh không nhận ra người nọ khá cao.

“Ha ha ha ha!” Kỷ Vô Hoan cười điên cuồng, cười tới mức mặt Nhiếp Uyên đen xì cũng chưa dừng được, vì vậy anh phản kích: “Cậu nghĩ ai cũng xấu tới mức xuất thần như cậu à?”

“Tôi? Cậu mới xấu ấy, thấy cái hốc cây bên kia không, cậu xấu ngang ngửa nó đó, vừa nhỏ vừa nhăn! Viên Viên, tôi giận rồi!” Kỷ Vô Hoan thở phì phì chỉ vào cái cây cạnh vườn, nói xong xoay người đi luôn.

“Kệ xác cậu chứ!” Miệng thì nói thế nhưng Nhiếp Uyên vẫn bước theo Kỷ Vô Hoan.

Hai người đấu võ mồm cả một đường nhưng chưa hề thả lỏng cảnh giác, Kỷ Vô Hoan liên tục quay lại nhìn cái cửa sổ ở lầu hai, mãi đến lúc không thấy nó nữa mà khuôn mặt kia vẫn không xuất hiện.

Cậu thu hồi tầm mắt, đột nhiên thấy một cái hốc trên cây, giống hệt vừa rồi, vì vậy chỉ vào nó cà khịa: “Nhìn đi! Anh em của cậu!”

Nhiếp Uyên: “Cậu là học sinh tiểu học à?” Anh khinh bỉ xong lập tức chỉ vào thân cây bên cạnh cái hốc kia: “Người cần mặt thụ cần vỏ(*), cậu là cái cây kia kìa, vỏ vừa già vừa dày, còn không bằng vứt đi cho rồi”.

⊳ Chú thích

(*) Nhân yếu kiểm, thụ yếu bì – 人要脸树要皮: người cần thể diện, cây cần vỏ. Nhiếp Uyên bảo da (giống vỏ cây) của Kỷ ảnh đế già vậy thì còn cần làm gì, vứt mịe (thể diện/mặt) đi.

Hai người đấu mồm không ngừng, cùng nhau đi tiếp, dọc đường châm chọt nhau mãi, đến lúc đi được 100m, hai mắt Kỷ Vô Hoan đột nhiên sáng lên, chỉ vào một thân cây trong vành đai xanh: “Xem kìa, người anh em khác của cậu!”

Nhiếp Uyên cười lạnh, tay hướng về cái cây khác: “Kìa, cậu cũng nhận thân đi!”

Đợi đã!

Hai người vừa dứt lời, đồng thời sửng sốt.

Kỷ Vô Hoan: “Chúng ta lúc nãy vừa thấy qua hai cái cây này rồi nhỉ?”

Nhiếp Uyên không chắc lắm, hai người lùi về chỗ hai cái cây trước đó, nghiêm túc nhìn kĩ càng, còn dùng di động chụp lại.

Sau đó về nơi vừa nãy, cẩn thận so sánh với ảnh chụp, từ hình thái sinh trưởng đến màu sắc vỏ cây, mật độ rậm rạp của lá, soi kĩ vào thì vết khắc trên thân cây cũng giống nhau như đúc!

Ai cũng biết, cùng một loại thực vật thì có thể giống, nhưng không thể đến trình độ này! Xác suất cực kì nhỏ, vậy mà trên đường đi họ đã gặp đến ba lần!

Khi đã chú ý đến chi tiết này, họ phát hiện không chỉ hai cái cây trên, ngay cả các cây xung quanh và hoa cũng giống hệt nhau.

Hai người đi đi lại lại rất nhiều lần, liên tục dùng ảnh chụp và mắt thường để phân biệt, phát hiện chúng thật sự giống đến mức như được nhân bản.

Nhiếp Uyên cất di động: “Đi tiếp”.

Hai người lại hướng về phía trước, qua 100m nữa, quả nhiên lại nhìn thấy cái hốc cây kia.

“Đựu, quỷ đánh tường?” Kỷ Vô Hoan rùng mình, bỗng thấy sau lưng ớn lạnh, cậu nhìn xung quanh một vòng: “Không phải chứ, chúng ta vẫn đi thẳng mà”

“Không gian đang lặp lại” Nhiếp Uyên vừa rồi cố tình cắm một ngọn cỏ vào lớp bùn đất bên kia, anh kết luận: “Mỗi 100m sẽ xuất hiện cái cây này, không chỉ nó mà còn là hoa cỏ linh tinh.” Anh vừa nói vừa mở ra hình chụp lúc nãy, có một tấm chụp đến phần bùn đất kia, phía trên là cọng cỏ non bị xoắn nát.

Mà hiện giờ dưới tàng cây bọn họ đứng cũng y hệt.

Ky Vô Hoan lại nhịn không được run rẩy một cái: “Đúng là giống như đúc!”

Hai người liên tục đối chiếu xác nhận, sau đó tốn hơn chục phút để đi hết khu vườn hình dạng trứng này, nó bao xung quanh biệt thự, chỉ có một con đường chính, mỗi 100m thì khung cảnh xung quanh sẽ bị lặp lại, gồm thực vật, ghế dựa và đèn đường.

“Quái dị ghê” Kỷ Vô Hoan cau mày cả buổi trời.

Khi cả hai đi hết hơn nửa vòng, về đến chỗ dưới lầu nối vào biệt thự, Kỷ Vô Hoan ngồi phịch xuống ghế, khẽ mân mê khuyên tai bạc, xúc cảm lạnh lẽo thấm vào đầu ngón tay, đè xuống nỗi bất an trong lòng.

Vì sao không gian nơi này bị lặp lại không ngừng? Nếu bọn họ luôn đi vòng tại chỗ thì có thể giải thích là quỷ đánh tường, nhưng cả hai thật sự vẫn luôn hướng về trước, đi một vòng hoàn chỉnh quanh biệt thự, còn thấy được đám người chưa chịu thôi cái trò trèo tường đằng kia.

Kỷ Vô Hoan nghĩ rồi lại nghĩ, bỗng thấy Nhiếp Uyên ngẩng đầu về hướng cửa sổ lầu hai nên lập tức nhìn theo, bức rèm lại khẽ khàng đong đưa, chứng tỏ vừa rồi có người đã đứng đó nhìn chằm chằm xuống đây.

Rốt cuộc là ai?

Chắc chắn không phải Đỗ Toa, cái gương mặt khủng bố kia Nhiếp Uyên dù có mù mặt cũng không đến mức nhận không ra, cho nên đó là nữ chủ nhân, hay là căn phòng đó tồn tại một NPC thứ ba?

Kỷ Vô Hoan đè nhẹ vành tai: “Hai căn phòng kia là mấu chốt, sự thật có khả năng ở bên trong, phải nghĩ cách lấy được chìa khóa”.

Trước hết họ đã biết trên người Đỗ Toa có chìa khóa, muốn lấy nó từ trên người quái vật thì chẳng khác gì việc muốn nhổ râu hổ, cậu thật sự không nghĩ được biện pháp an toàn nào.

Có vẻ Nhiếp Uyên cũng đang nghĩ vấn đề này, anh trầm mặc vài giây rồi đột nhiên cười cười: “Cậu chờ đấy mà kêu baba đi”

Kỷ Vô Hoan chậc một tiếng, kiêu ngạo ngẩng đầu ba giây mang đầy ý khinh thường, sau đó nghi hoặc chớp chớp mắt: “Viên Viên, hông lẽ cậu tính sắc dụ Đỗ Toa?”

Nhiếp Uyên: “Tôi sắc dụ em gái cậu ấy!”

Kỷ Vô Hoan cười hì hì: “Tôi đâu có em gái đâu, Viên Viên ơi cậu sắc dụ tôi nè, bổn ảnh đế có thể chia cho cậu một miếng cơm~”

“Ồ, ảnh đế cơ đấy? Người nào lúc mới debut muốn tăng độ phổ biến(*) còn phải nhờ cái mặt nhỉ?” Nhiếp Uyên nói đến chuyện này, mặt nhăn nhó hết cả lại.

“Cậu nói ác quá vậy Viên Viên, tôi chỉ đăng ảnh selfie thôi mà” Kỷ Vô Hoan bĩu môi: “Tôi cũng đâu có bảo fans đẩy hotsearch(*) cho tôi!”

⊳ Chú thích

(*) tăng độ phổ biến/ đẩy hotsearch: nguyên văn là đánh bảng – 打榜, fans đánh bảng cho thần tượng có nghĩa là sẽ tìm cách tăng độ nhận dạng/độ phổ biến của idol với mọi người, bao gồm việc quảng bá, thích, bình luận, share bài đăng để tăng tương tác, tăng xếp hạng và đẩy từ khóa về idol lên bảng hotsearch (top tìm kiếm).

Năm đó Kỷ Vô Hoan mới debut, không có danh khí lẫn tác phẩm, toàn dựa vào ảnh chân dung và selfie đăng weibo để cọ độ tồn tại. Có hôm cậu vừa tắm xong, không mặc áo, đứng trong phòng tắm chụp một bức.

Ánh mắt mê ly biếng nhác đẫm hơi sương mờ ảo, trên cổ vẫn còn từng giọt nước chảy dọc đến xương quai xanh gợi cảm, làm người ta có vài suy nghĩ miên man vô định.

Sau đó Nhiếp Uyên liền tìm tới cửa, anh mắng một trận tơi bời trên weibo, gì mà hồ ly tinh không biết xấu hổ, mặt người dạ thú! Dùng sức đấu võ mồm của một người để chém rớt hơn nghìn fans của Kỷ Vô Hoan, trời đất chứng giám, bức ảnh đó cậu chỉ chụp mặt đến xương quai xanh mà thôi.

Sau trận chiến ác liệt, Nhiếp Uyên tỏ vẻ: Cậu con miẹ chỉ cần xóa tấm ảnh cay mắt này, tôi sẽ cho cậu lên top 3 hotsearch.

Lúc ấy Kỷ Vô Hoan vẫn chưa biết tên anti-fan này là Nhiếp Uyên, chỉ xem như mình gặp một đứa hỏng não coi tiền như rác, còn thấy vui cực kì.

Về sau mới biết, đây chỉ là mở đầu câu chuyện tên chó chết nào đó biến thành đầu đàn của hội anti-fan mà thôi.

Kỷ Vô Hoan xem thời gian, chỉ còn cách bữa trưa một giờ đồng hồ nên cậu nói: “Về thôi, nằm vùng”.

Khi hai người vào biệt thự, đám người kia còn đang bò trên tường vây muốn leo qua hàng rào, nhưng lại quá cao, có hai người phía dưới đẩy nhưng tây trang đen cũng với không tới, thế mà ai nấy đều quyết tâm vô cùng, nghĩ đủ loại biện pháp.

Kỷ Vô Hoan lên lầu, đến trước hai phòng khóa cửa, sợi tóc bên Đỗ Toa đã rớt xuống nhưng giấy ghi chú còn nguyên, phòng còn lại không hề thay đổi gì.

Chứng minh người trong phòng này vẫn luôn không ra ngoài.

Kỷ Vô Hoan quay lại đây là vì muốn nghiệm chứng một việc.

Hệ thống nói rất rõ ràng, vào thời gian dùng bữa, nữ chủ nhân sẽ đi ăn cơm, nếu phòng này là của cô ta, vậy trong hai giờ tới cô ta sẽ phải xuống lầu để đến phòng ăn.

Cho nên cậu muốn cắm chốt ở đây, xem xem rốt cuộc phòng này có phải là của nữ chủ nhân không.

Hai người về phòng, ngồi đợi trên sô pha, chỉ cần đối diện hành lang có chút động tĩnh thì bọn họ sẽ nghe được.

Đợi một lát, Lâm Cương trở lại: “Tôi vừa nãy còn tìm mấy cậu”

“Trèo tường không bị ngã à?”

“Tôi chỉ nhất thời kích động thôi, giờ nghĩ lại, nếu rời đi dễ vậy thì trò chơi này còn ý nghĩa gì, Rubik không nhân đạo như thế” Lâm Cương thở dài: “Tôi cũng đã nói với bọn họ, nhưng họ không để trong lòng, còn đánh tôi nữa kìa”.

Cũng bình thường, sau khi trải qua tình huống khủng bố như vậy, dù chỉ có một tia hy vọng nhỏ nhoi đến mấy thì họ cũng sẽ liều mạng nắm chặt.

Lâm Cương đến kẹt cửa ngồi xổm nhìn rồi nói: “Đỗ Toa ra ngoài?”

Kỷ Vô Hoan gật đầu, Lâm Cương lại nhìn giấy ghi chú, mặt trên viết vài chữ xiêu vẹo, rất nhỏ, Lâm Cương vốn muốn gỡ xuống nhưng bị Kỷ Vô Hoan ngăn lại, nên hắn kề sát tới, muốn đọc xem cậu đã viết gì.

Sau khi thấy rõ, miệng mập mạp nào đó nửa ngày cũng không khép lại được.

Tuy ngay từ đầu hắn biết Kỷ Vô Hoan sẽ không hành xử giống người bình thường, nhưng đọc xong, Lâm Cương phát hiện bản thân vẫn xem nhẹ trình độ tự tìm đường chết của cậu ta lắm.

Trên tờ giấy kia vậy mà viết: “Phòng này có một người đàn bà xấu xấu xấu cực kì!! Đừng nhìn nữa, đúng thế, nói cô đấy!” Bên cạnh còn kèm cái đầu heo xấu đau đớn, có phụ đề: “Lêu lêu~”

Lâm Cương vừa định hỏi Kỷ Vô Hoan làm vậy chi thì cậu đã lấy di động gõ ra một hàng chữ: “Tôi muốn thử xem quái vật kia có năng lực tư duy hay không”.

Người phụ nữ nào nhìn xong tờ giấy này cũng sẽ không nhịn được! Huống chi cô ta là một quái vật có lực lượng rất kinh khủng, nếu cô ta đọc hiểu, tám chín phần mười sẽ giận tới mức lập tức xé xuống, tính tình táo bạo hơn sẽ đi tính sổ. Mà mục đích viết nhỏ xíu như vậy cũng vì muốn dụ cô ta xé xuống đọc cho rõ.

Giấy ghi chú nếu bị lấy xuống thì độ dính khi dán lại sẽ không được như cũ, rất dễ nhận biết.

Mà bây giờ nó vẫn còn dính chặt trên cửa, Kỷ Vô Hoan lại nhẹ nhõm thở một hơi.

Thấy cậu không nói mà gõ chữ, Lâm Cương tự giác nhỏ giọng: “Vậy sao cô ta không xé xuống? Cô ta đang trong phòng?”

“Không biết có còn ở không” Kỷ Vô Hoan hướng về căn phòng bĩu môi, gõ: “Nhưng vị nữ chủ nhân rất có thể vẫn ở đây, để nguyên tờ giấy đó, nếu cô ta ra khỏi phòng, vừa vặn xem được phản ứng của cô ta”.

Tuy Lâm Cương không biết sự việc mặt người ngoài vườn lúc nãy, nhưng biệt thự lớn như vậy, phòng ở lại chỉ có vài căn, nữ chủ nhân đích xác có khả năng ở phòng này.

Lâm Cương gật đầu, ngồi xuống cùng đợi, hắn nhớ lại đề tài sáng hôm nay, cũng gõ chữ mà hỏi: “Kỷ Vô Địch, cậu bảo đã biết đứa bé ở đâu, có thể cho tôi biết không?” Hắn lôi ra một túi thịt kho(*).

⊳ Chú thích

Tới đây tui cũng phải đi search lại xem nó là thịt kho hay thịt khô mà đóng túi đem đi được, nhưng nó đúng là thịt kho, có lẽ là cái túi thịt đóng gói như vầy, mà do Lâm Cương tự làm thôi đó.



Kỷ Vô Hoan ngửi được mùi thơm, lập tức mặt mày hớn hở nhận lấy, thầm nghĩ thế giới này trừ vài chuyện khủng bố một chút thì so với bên ngoài cũng không có gì không tốt, ít ra không có người đại diện cấm cậu ăn thịt và đồ ngọt!

Kỷ Vô Hoan ăn vui vẻ, trả lời Lâm cương.

Cậu lấy di động đánh chữ: “Trước tiên, tôi cho anh hai cái nhắc nhở. Thứ nhất, hệ thống đã nói, nằm trong phạm vi tất cả người chơi đều có thể nhìn thấy. Thứ hai, hôm qua anh cũng biết, cái đầu trong ngực nữ chủ nhân có thể thật sự là đầu người”.

Lâm Cương gật gù: “Điều thứ nhất tôi biết, hệ thống đang khoanh vùng phạm vi cho chúng ta, chứng tỏ đứa bé đúng thật là ở đây, không thể ở bên ngoài hàng rào, vì chúng ta không nhìn thấy được. So với vườn hoa, tôi thấy đứa bé càng có khả năng nằm trong phòng, có lẽ còn mật đạo gì đấy mà chúng ta chưa tìm ra, mà lối vào mật đạo ở nơi mọi người đều thấy, ví dụ bình hoa trong phòng cách được bày biện rất có quy luật!”

Kỷ Vô Hoan thở dài: “Anh nghĩ quá phức tạp, hơn nữa lại nhầm trọng điểm, không phải là ‘phạm vi có thể nhìn thấy’ mà là ‘tất cả người chơi’ cơ”.

————

Tác giả có lời muốn nói:

Kỷ Vô Hoan: Lêu lêu lêu!

Có ai đoán được chưa hahaha.

Jan có lời muốn nói:

Kỷ Vô Hoan chụp ảnh da thịt (không phải!) lên weibo quyến rũ người khác. Nhiếp Uyên quạo: @($&’@!£ cái con hồ ly thành tinh không biết giữ nết này!!!! Xóa ngay cho ông!!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play