Vẫn sẽ là cậu, người mà mình yêu thương.
Ánh sáng và bầu không khí thoải mái, nhưng thoạt nhìn biểu cảm của Thời Ý rõ ràng là muốn nói chuyện nghiêm túc. Trái tim Phó Tư Điềm treo lơ lửng, nhưng vẫn cười đáp: "Được thôi."
Thời Ý cân nhắc nên mở đầu ra sao, giọng nói ôn hòa: "Tư Điềm, mình chuyển tiền sinh hoạt học kỳ này của mình cho cậu, bắt đầu từ tháng sau, chúng ta gộp tiền sinh hoạt lại để trang trải chi tiêu cho cuộc sống của hai đứa, cậu thấy thế nào?"
Hệt như sấm sét san bằng đất, Phó Tư Điềm choáng váng. Cô hoàn toàn không ngờ chuyện Thời Ý muốn nói lại là cái này, ngay lập tức rất nhiều suy nghĩ hiện ra trong đầu, có vui vẻ vì sự gần gũi và tin tưởng Thời Ý dành cho mình, nhưng hơn hết là băn khoăn.
Cô cắn cắn môi, ra vẻ tự nhiên nói đùa: "Không tốt lắm nha, cậu không sợ mình ôm tiền bỏ trốn sao?"
Tiếng phì cười cực ngắn phát ra từ xoang mũi Thời Ý, "Không sợ." Cô ấy nhìn vào mắt Phó Tư Điềm, nói: "Mình tin tưởng cậu."
Phó Tư Điềm đối mặt với cô ấy, nụ cười chậm rãi thu lại. Cô né tránh ánh mắt Thời Ý, rũ mi hỏi: "Sao đột nhiên lại có ý nghĩ này?"
Thời Ý nói: "Cũng không phải đột nhiên. Người yêu ở bên nhau, chi phí trang trải cuộc sống của cả hai giao cho một bên giữ và xử lý, không phải là chuyện rất bình thường hay sao?"
Nói thì nói vậy, nhưng trong thời gian yêu đương, đặc biệt là khi chưa sống cùng nhau, việc dùng tiền chung vẫn rất hiếm thấy đi?
Giống như nhìn ra được sự do dự của Phó Tư Điềm, Thời Ý buông bàn tay đang nắm tay cô ra, giọng điệu đạm nhạt hẳn: "Cậu không bằng lòng, đúng không?"
Hiển nhiên là mất hứng.
Phó Tư Điềm quýnh lên, vội vàng cầm tay cô ấy lại: "Không phải, không phải mình không bằng lòng."
Thời Ý nhíu mày, không nói tiếng nào, sắc mặt hơi hòa hoãn lại.
Phó Tư Điềm mấp máy môi, lời nói rõ ràng đã ở ngay cổ họng, nhưng lại khó mở miệng. Nhiều năm qua, tuy tiền sinh hoạt giật gấu vá vai thỉnh thoảng sẽ khiến cô cảm thấy xấu hổ, thậm chí còn đưa đến hoặc là sự đồng cảm, hoặc là ánh nhìn thương xót phiến diện của vài người bạn học, nhưng cô chưa từng nghĩ đến chuyện che giấu việc bản thân không giàu có. Nhưng không biết vì sao, khi đối mặt với Thời Ý, bộc lộ bản thân như thế này vẫn luôn là điều cực kỳ khó khăn.
Rõ ràng là dù cho không nói, Thời Ý hẳn là cũng đã sớm nhìn ra được.
"Thời Ý." Cổ họng cô khô khốc, hỏi ra miệng: "Tiền sinh hoạt của cậu một tháng bao nhiêu?"
Thời Ý nghẹn lại, tỏ ra bình thản trả lời cô: "Không cố định, tiêu xài phần lớn là qua thẻ phụ của mẹ mình. Còn lại thì, mỗi năm học bà ấy sẽ để 60.000 tệ vào thẻ để mình tự sắp xếp." Cô ấy vẫn chọn cách nói giảm nói tránh. Thật ra là mỗi năm 200.000 tệ, coi như là cho cô ấy vốn tài chính cá nhân luôn.
Cô ấy biết chủ đề này ít nhiều sẽ làm Phó Tư Điềm khó xử, cô ấy cũng nhìn ra được nỗi khó xử hiện tại của Phó Tư Điềm. Nhưng họ đã tránh né chủ đề này quá lâu rồi, thời gian cũng sẽ không khiến cho vấn đề này tự mất đi mà ngược lại sẽ chỉ khiến họ càng ngày càng khó chịu hơn. Phó Tư Điềm chịu áp lực về cả thể xác lẫn tinh thần, mà chính tâm lý cô ấy cũng sắp không tiêu hóa nổi nữa. Cứ thế này căn bản không phải là giải pháp lâu dài. Lý trí của cô ấy mách bảo, nếu muốn tiếp tục đi cùng nhau, vấn đề này chắc chắn không thể tránh né được. Gợi ý của Trần Hi Trúc, cô ấy đã chậm chạp nhận thức ra được.
Nếu có lí do nào mà cô ấy ngẫm lại sẽ biết, vậy khả năng cao lí do đó có liên quan đến cô ấy. Trần Hi Trúc nói Phó Tư Điềm trước đây không có bán mạng đến thế, vậy thì từ năm ngoái đến năm nay, sự thay đổi lớn nhất trong cuộc sống của Phó Tư Điềm chẳng phải chính là yêu đương với cô ấy hay sao?
Như vậy chia đều ra mỗi tháng ít nhất 5000 tệ, giọng Phó Tư Điềm càng khô khốc hơn: "Thời Ý, cậu có biết tiền sinh hoạt một tháng của mình là bao nhiêu không?"
Thời Ý lắc đầu: "Mình không biết." Dừng một chút, cô ấy bổ sung: "Nhưng mà không quan trọng, bao nhiêu cũng không sao hết."
Phó Tư Điềm không trốn tránh. Tuy rất khó, nhưng cô vẫn thẳng thắn: "Thời Ý, so với cậu, tiền sinh hoạt của mình ít đến đáng thương. Mặc dù mình đã cố gắng làm thêm rồi, ở bên nhau... cậu vẫn bị thiệt. Cậu hoàn toàn không cần phải làm thế." Chưa kể cô còn phải dành ra một phần để chuẩn bị cho học phí năm sau.
Cô không đủ can đảm để nhìn biểu cảm của Thời Ý, mặt nóng rát, vô cùng khó xử.
Thời Ý lại nói: "Không được nói cái gì là thiệt hay không thiệt." Phó Tư Điềm chịu nói ra, cô ấy đau lòng nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Quả đúng là vấn đề này.
Có thể giao tiếp thì ít nhất sẽ có cơ hội giải quyết.
Giọng cô ấy dịu lại: "Ở bên nhau, chỉ được nói hai chúng ta có đủ hay không mà thôi. Nếu đủ, chúng ta sẽ thoải mái hơn chút, nếu không đủ, vậy thì phải vất vả cậu vạch kế hoạch nhiều hơn chút. Bởi vì đôi khi mình tiêu xài rất thiếu cân nhắc. Sau này chúng ta dọn ra ngoài ở sẽ không tránh khỏi những việc này. Hai chúng ta bên nhau, cậu không cần phân chia rạch ròi với mình như vậy, mình cũng không hi vọng cậu cứ so đo, câu nệ như vậy."
Không rung động, không ấm áp là không thể nào. Phó Tư Điềm có thể nghe ra được sự thẳng thắn vô tư và chân thành của cô ấy giờ khắc này, cô ấy thật sự cảm thấy không quan trọng, không có thương cảm, càng không có khinh thường cô. Cảm giác khó xử thối lui hơn phân nửa, Phó Tư Điềm lấy hết can đảm nhìn về phía Thời Ý, Thời Ý lẳng lặng nhìn cô, ngầm cổ vũ.
Phó Tư Điềm do dự, không nỡ phụ lòng mong mỏi của Thời Ý. Cô cố gắng nói ra lời tự đáy lòng: "Thời Ý, cảm ơn cậu đã nghĩ như vậy. Nhưng mà, cậu có thể không câu nệ, bản thân mình... lại không thể."
Giọng cô rất nhẹ mà lại rất kiên định: "Thế này không công bằng với cậu. Mình cũng không muốn bản thân sinh ra thói ỷ lại, cảm thấy những chuyện đó là bình thường. Mình luôn mong muốn bản thân là sự tồn tại khiến cho cuộc sống của cậu trở nên ngày càng tốt đẹp hơn, chứ không phải là sự tồn tại làm liên lụy đến cuộc sống của cậu."
Ánh mắt Thời Ý dịu dần, vừa bất đắc dĩ vừa yêu thích. Cô ấy thừa nhận, cô ấy thích tính cách cứng cỏi tự cường này của Phó Tư Điềm, nhưng việc này cũng không mâu thuẫn với việc cô ấy hi vọng Tư Điềm không cần so đo thiệt hơn với mình. Cô ấy nói: "Có bao nhiêu tiền cũng không liên quan. Cho dù có gộp lại dùng chung hay không, với mình mà nói cậu vốn đã là sự tồn tại khiến cho cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn rồi."
"Tư Điềm, có phải cậu tự tạo áp lực quá lớn cho bản thân không?" Thời Ý không biết nói như vậy có tính là tự cao hay không, nhưng quả thật đây là suy nghĩ chân thật nhất trong nội tâm cô ấy: "Những thứ mình nhận được từ cậu còn đáng quý hơn nhiều so với tiền bạc. Đối với mình, thật ra tiền bạc là thứ ít quan trọng nhất, thậm chí nó cũng không đáng để cậu phải hao tâm tổn sức như bây giờ."
Phó Tư Điềm muốn nói lại thôi. Cô có thể hiểu được ý của Thời Ý, nhưng vẫn có một dây cung không buông lỏng ra được. Cô ghen tị với sự tự tin của Thời Ý khi nói "Tiền bạc là thứ ít quan trọng nhất", cô cũng hi vọng Thời Ý sẽ mãi mãi không biết, lúc không có tiền, sẽ luôn cảm thấy khuyết thiếu một phần tự tin, một phần cảm giác an toàn.
Thời Ý thấy cô im lặng, lại nhíu mày, nói thẳng: "Tư Điềm, mình tin cậu. Vậy cậu thì sao? Cậu có tin mình không?"
Phó Tư Điềm gật đầu theo bản năng.
Thời Ý nhấn mạnh: "Là thật sự tin tưởng mình, không chỉ xem mình như người mà cậu thích, là đối tượng yêu đương với cậu, mà còn là một người đáng tin cậy, đáng để dựa vào, muốn chung sống thật lâu thật dài cùng nhau."
Phó Tư Điềm có chút do dự, nhưng vẫn trịnh trọng gật đầu. Quyết tâm muốn được dài lâu cùng Thời Ý của cô chưa bao giờ lung lay. Chỉ là, cô hơi bối rối về sự khác biệt giữa "người mình thích" và "người mình chung sống cùng".
Thời Ý hạ giọng: "Nhưng cậu cứ so đo với mình, cứ khách sáo với mình, có đôi khi sẽ khiến mình cảm thấy không phải như vậy." Cô ấy nhìn thẳng vào mắt Phó Tư Điềm, lời nói sắc bén, nhưng ánh mắt không hề hung hăng: "Mình cảm thấy dường như cậu có một lớp vỏ trong suốt tự bao bọc lấy bản thân, mình cũng giống như những người khác, đều chưa từng thật sự bước vào đó được."
Bản năng Phó Tư Điềm muốn phủ nhận, nhưng khoảnh khắc mở miệng ra, chạm vào ánh mắt phiền muộn và bộc trực của Thời Ý, cô yên lặng. Cô để tay lên ngực tự hỏi, cô... có khách sáo với Thời Ý.
Cô không ngờ Thời Ý lại nhạy bén như vậy.
Cô không cách nào nói ra được những câu lấy lệ, cũng không muốn dùng những câu lấy lệ để qua loa với Thời Ý. Có lẽ tiếng mưa rơi tí tách cùng với ánh sáng ấm áp có tác dụng hạ thấp sự cảnh giác của người ta rất tốt, cũng có lẽ là do sự chủ động thẳng thắn và hạ mình của Thời Ý khiến cho cô mềm lòng quá mức, cô nắm chặt tay Thời Ý, ngập ngừng vài giây, thổ lộ ra suy nghĩ từ nơi sâu nhất trong nội tâm: "Thời Ý, mình xin lỗi, mình... quả thật là mình có e dè. Mình... thật ra mình rất sợ..." Cô rũ mi, âm thanh như bị ép ra từ cổ họng, mơ hồ run rẩy: "Mình rất sợ nếu mình làm phiền cậu nhiều hơn, đòi hỏi ở cậu nhiều hơn, bị cậu hiểu rõ hơn, một lúc nào đó cậu sẽ thấy phiền chán, đột nhiên ngộ ra rằng thật ra cậu không thích mình đến vậy, hoặc là, mình không phải là 'mình' mà cậu thích nữa."
Cô vô thức vân vê véo lấy drap giường, véo thật chặt. Những lời nói như vậy, cô từng cho rằng cô sẽ mãi mãi không nói ra khỏi miệng được. Nói ra khỏi miệng, sợ Thời Ý xem nhẹ mình, coi thường mình. Hoàn cảnh sống từ nhỏ đến lớn giúp cô nhận thức rõ sự thất thường của lòng người và cả sự xấu xa vô thức trong nhân tính. Càng là những lời nói tự đáy lòng, bị người khác biết được, về sau sẽ càng dễ trở thành thanh kiếm đâm thẳng về phía mình. Mà gần gũi dựa dẫm vào một người, không khác nào tự tay giao chuôi kiếm có thể đâm xuyên cơ thể mình vào tay đối phương, bạn tin tưởng người đó càng nhiều, ấp ôm hi vọng càng lớn, thì có nghĩa là bạn đang góp phần mài giũa thanh kiếm này trở nên sắc bén hơn, rồi có một ngày, nếu như những thanh kiếm này xuyên vào trong cơ thể, sẽ càng khắc sâu đến thấu xương, sẽ càng đau thương đến tê tái. Lâu lắm rồi cô không còn hết lòng hết dạ tin tưởng ai, cũng lâu lắm rồi cô không còn hết lòng hết dạ dựa dẫm vào ai nữa.
Nhưng Thời Ý... cô nắm chặt năm ngón tay, Thời Ý không như thế. Cô ấy có quyền được khác biệt. Cô kiên trì nói hết: "Cho nên nhiều khi mình nghĩ, nếu mình có thể mãi là dáng vẻ ban đầu mà cậu thích thì tốt rồi."
Sao cậu ấy lại nghĩ như vậy? Trái tim Thời Ý đau nhói, mở miệng ra âm thanh còn có chút nghẹn: "Nhưng mà suy nghĩ của mình cũng sẽ thay đổi. Cậu cũng không thể nào mãi không thay đổi được."
Phó Tư Điềm lộ ra nụ cười gượng gạo, "Mình biết chứ. Nhưng một người hiểu chuyện, không phiền phức, ngay cả khi người đó không được yêu thích, thì cũng sẽ không đến mức làm cho người ta chán ghét, đúng không?"
Trái tim Thời Ý như bị xoắn thành bánh quai chèo. Cô ấy không nhìn nổi việc Phó Tư Điềm tự đặt bản thân vào một vị trí hèn mọn như vậy. Rõ ràng cô là người con gái mà cô ấy nâng niu, yêu thương bảo vệ cơ mà.
Cô ấy ôm Phó Tư Điềm vào lòng, ôm thật chặt, áp trán lên đỉnh đầu cô.
Phó Tư Điềm nghe thấy tiếng hít thở của cô ấy ngay sát bên tai mình. Trầm lắng, nghe rất rõ ràng, giống như âm thanh cộng hưởng của Thời Ý cùng với nhịp tim của cô.
"Tư Điềm, yêu thích thật sự, sẽ không bởi vì thay đổi mà đổi thay." Thời Ý thấp giọng thì thầm.
"Định nghĩa của hiểu chuyện, không phiền phức vĩnh viễn chỉ mang tính tương đối, chỉ có người không thân cận mới dùng cái mác cứng nhắc và đơn giản như vậy để nhận định việc thích hay không thích một người. Nếu sự yêu thích của mình dành cho cậu chỉ dựa trên nhận định như vậy, vậy thì mình đây cũng không xứng với cái danh xưng người yêu của cậu, không xứng với sự tiếp nhận và niềm yêu thương vô bờ bến mà cậu dành cho mình."
Hơi thở của cô ấy phả lên làn da Phó Tư Điềm, rất nóng, tựa nhưng những lời nói nhiệt thành và trái tim nóng rực của cô ấy.
Trái tim Phó Tư Điềm cũng nóng lên, nhưng cổ họng lại càng thêm nghẹn. Cô nhịn không được hỏi ra câu hỏi mà cô vẫn luôn canh cánh trong lòng: "Thời Ý, vậy cậu thích mình ở điểm nào?" Càng gần gũi với Thời Ý, càng thích Thời Ý, cô lại càng cảm thấy bản thân mình không có chỗ nào thú vị.
Thời Ý ngẩng đầu nhìn cô chăm chú, đôi mắt sâu thẳm, cũng hỏi lại: "Vậy cậu thích mình ở điểm nào? Nếu như bắt cậu phải trả lời bằng hai tính từ."
Phó Tư Điềm nhíu mày, trong đầu thoáng hiện ra rất nhiều từ ngữ, nhưng không có hai từ nào có thể làm cho cô hoàn toàn hài lòng. Cô bối rối: "Hai từ không đủ."
Thời Ý hỏi: "Vậy bao nhiêu từ mới đủ?"
Trong đầu Phó Tư Điềm liệt kê ra mấy tính từ tốt đẹp, từ nào nghĩ ra được là chọn hết, nhưng vẫn cảm thấy chưa trọn vẹn. Cô nuốt nước bọt, phát hiện những gì Thời Ý nói không sai. Trước khi thật sự ở cạnh, cô vẫn có thể nói được, cô thích sự lương thiện, dũng cảm, ngay thẳng, lòng trắc ẩn,... của Thời Ý. Sau khi ở cạnh, cô nhận ra, bất cứ lúc nào cô cũng có thể phát hiện được những điểm mới mẻ làm cô thấy rất thích của Thời Ý, ngay cả tính khí và khuyết điểm cũng rất sinh động đáng yêu, làm cho người ta yêu thích. Một tính từ mỏng manh vốn dĩ không thể khái quát hết được.
Cô nói: "Bao nhiêu cũng không đủ."
Thời Ý cười rất nhẹ, rất dịu dàng: "Thế thì mình cũng vậy."
Trước đây cô ấy không hiểu lắm vì sao nhân vật trong phim ảnh và tiểu thuyết lúc yêu đương cứ thích thốt ra mấy câu sến súa, làm người ta thấy xấu hổ. Nhưng hiện tại bỗng nhiên cô ấy cảm nhận được một chút rồi. Nếu như biểu đạt bằng lời nói thật sự có thể làm cho Phó Tư Điềm tăng thêm niềm vui và cảm giác an toàn, vậy cô ấy rất sẵn lòng học hỏi cách bày tỏ nhiều hơn.
Huống hồ, những lời nói này quả thật đều phát ra từ nội tâm. Chẳng qua là nói ra làm cho người ta thấy thẹn thùng chút thôi.
Cô ấy nói: "Mình không miêu tả được là vì sao. Nếu như bắt buộc phải nói, vậy có lẽ là bởi vì cậu chính là cậu."
Phó Tư Điềm nhìn vào mắt cô ấy. Đôi mắt Thời Ý trong veo sáng ngời, và cả cháy bỏng. Nóng rực như dãy ngân hà ở chân trời.
"Thế cho nên, mình không phải là người mà cậu cần đeo mặt nạ để xã giao. Ở nơi mình, cậu không cần phải đóng khung bản thân. Cậu chỉ cần làm Phó Tư Điềm, một Phó Tư Điềm chân thực nhất, thoải mái nhất là được rồi."
"Bởi vì dù cho cậu thay đổi ra sao, mình vẫn sẽ thích cậu. Vẫn sẽ là cậu, người mà mình yêu thương."