Cô... có thể đi vào được không?
Sóng mắt Thời Ý lưu chuyển, âm thanh rất trầm hỏi: "Mình không động đậy, cậu muốn sao."
Những lời còn lại bị đôi môi mềm mại của Phó Tư Điềm ăn mất.
Phó Tư Điềm cẩn thận dán vào Thời Ý, tim đập thình thịch. Dáng vẻ trêu chọc cô của Thời Ý quá hấp dẫn, quá càn quấy. Cô ấy cứ làm loạn như vậy, làm sao cô có thể bình tĩnh cho được. Cô cũng muốn thấy dáng vẻ bối rối thẹn thùng của cô ấy.
Nhưng khi hai đôi môi dán lên nhau, vô tình đập vào răng Thời Ý, khoảnh khắc chạm vào đầu lưỡi của Thời Ý, dây cung trong đầu cô như đứt đoạn, hoàn toàn không biết phải làm như thế nào.
Hôm qua, Thời Ý... chưa đi vào.
Cô... có thể đi vào được không?
Cô chần chừ, có khuynh hướng rút lui, Thời Ý bỗng nhiên giữ chặt eo cô, ngậm lấy môi dưới của cô cắn nhẹ, như đang trừng phạt.
"Lá gan chỉ lớn như vậy thôi à?" Trong mắt cô ấy đều là ý cười.
Phó Tư Điềm bị trêu đến xay xẩm mặt mày, Thời Ý cũng không định cho cô thêm thời gian suy xét nữa. Cô ấy liếm nhẹ nơi vừa bị cắn của Phó Tư Điềm, chuẩn bị xâm nhập vào.
Cửa ký túc xá đột nhiên lại vang lên tiếng "Két".
!
Hai người gần như là bắn ra theo bản năng.
Tay Thời Ý di chuyển, giấy dán tường không được giữ lại liền bay xuống, phát ra một tiếng "phạch" rất nhẹ trong không khí. Sau đó, ký túc xá im lặng trở lại.
Mọi mê đắm diễm lệ tan biến không còn một mảnh.
Lại không có ai, lại là gió thổi, hết lần này đến lần khác. Thời Ý dựa vào tường, vừa có chút lúng túng vừa có chút uất nghẹn. Trong lòng cô ấy dâng lên một cảm giác xung động, nhưng rất nhanh bị đè ép xuống.
Nhanh quá, không nên.
Cô ấy vươn tay kéo Phó Tư Điềm đã lùi đến sát mép giường, "Coi chừng, ngồi xích vào."
Đôi môi Phó Tư Điềm hãy còn nhuộm chút óng ánh. Thỏa ý nguyện được nhìn thấy Thời Ý bối rối, cô nhấp môi, sóng mắt đong đưa nói: "Mình đi cài chốt cửa lại."
Thời Ý ậm ừ trong cổ họng "Ừm".
Phó Tư Điềm xuống giường cài cửa, leo lại lên giường, ngồi xổm nửa người nhìn giấy dán tường rơi trên giường, "Giấy dán tường này không dùng được nữa rồi."
Thời Ý ngồi xếp bằng xuống, "Lỗi tại ai?"
Phó Tư Điềm chớp chớp mắt, trốn tránh trách nhiệm: "Lỗi tại gió."
Thời Ý cười giễu một tiếng, tha cho cô.
Hai người thu lại tâm tình, an phận dán tường, nhanh chóng dán xong hơn phân nửa mặt tường còn lại. Dán tường xong tiếp tục treo màn giường. Giá đỡ đã được lắp, nóc giường cũng đã được cố định, Thời Ý lần lượt buộc từng cái móc vào móc treo trên màn giường, Phó Tư Điềm ôm một bên màn đã được móc sẵn bắt đầu treo lên.
Mặt bên này của màn là mặt nối liền với giường Phó Tư Điềm. Có hai cách treo móc, một là mắc trực tiếp móc trên cùng của màn lên giá đỡ sát tường, cố định một chỗ không thể xê dịch, cách còn lại là cứ buộc bình thường, có thể kéo nó theo ý muốn.
Có người sẽ buộc trực tiếp cố định, vì mặt này hầu như không cần phải kéo ra. Nếu không cố định, có thể thỉnh thoảng phải kéo lại.
Phó Tư Điềm dừng một chút, quay đầu hỏi: "Thời Ý, cái này cậu muốn mắc móc trên cùng không?"
Thời Ý ngẩng đầu, "Có gì khác nhau không?"
"Móc lên trên cùng sẽ không sợ bị trượt." Phó Tư Điềm ngập ngừng, "Cũng không thể kéo ra được."
Thời Ý hiểu rõ, "Vậy cậu thấy sao?"
Khóe môi Phó Tư Điềm cong cong, "Mình không biết."
Thời Ý nhướng mày: "Cậu không biết?"
Phó Tư Điềm cười nhẹ. Cô quay lại, vui vẻ treo móc lên theo cách bình thường. Lắc lư một chút, rất tốt, rất mượt. Khóe môi cô sắp kéo đến mang tai.
Ánh mắt Thời Ý mềm mại.
Hai người treo màn giường xong, lau sạch chiếu, dọn dẹp giường gọn gàng, bọc chăn và gối, tất cả đều được sắp xếp ổn thỏa.
Thời Ý kéo hết màn giường xuống, ánh sáng bị che khuất, cả thế giới chìm vào bóng tối ngay tức thì.
Phó Tư Điềm dựa vào tường nghỉ ngơi, "Mùa hè có thể hơi oi bức, đến lúc đó tụi mình gỡ nóc giường xuống thay bằng màn chống muỗi đi."
Thời Ý ngẫm nghĩ về mùa hè, nhếch môi nói: "Tới lúc đó nói sau."
Không chừng bọn họ đã không còn ở đây nữa rồi.
Phó Tư Điềm ngồi cạnh cô ấy, tay chầm chậm dịch chuyển, chạm vào tay Thời Ý, lật lại, luồn qua năm ngón tay của cô ấy, mười ngón đan vào nhau.
Thời Ý thuận theo động tác của cô.
Phó Tư Điềm nghiêng đầu nhìn cô ấy, mắt ánh từ từ cười lên.
Thời Ý hỏi: "Cậu cười gì vậy?"
"Mình nhớ lại năm ngoái cũng ở chỗ này, cậu nói với mình, tất cả những vì sao đều thuộc về mình." Hai má Phó Tư Điềm nóng lên, "Lúc đó, mình có ước một điều."
"Cậu ước gì?"
"Mình muốn thuộc về cậu." Cô khẽ nói.
Hô hấp của Thời Ý ngưng trệ, cả trái tim đều được cô lấp đầy, vừa mềm vừa tê dại.
Cô ấy nghiêng người hôn lên má Phó Tư Điềm một cái, thấp giọng nói: "Đồ ngốc, những câu thế này không nên nói lung tung với người yêu. Đặc biệt là trong những lúc tối tăm như vậy."
"Tại sao?"
Thời Ý phì cười bên tai cô, không trả lời, chỉ hôn lên má cô lần nữa. Cô ấy ngồi xổm lên, đưa tay kéo tủ quần áo, lấy ra một món đồ.
"Cậu xem mình đem gì đến này." Cô ấy bật công tắc, trong nháy mắt bóng tối bị ánh sao xua tan.
Không gian quá nhỏ, cả người các cô như bị bao vây bởi các vì sao, như đang ngồi trên dải ngân hà, như rơi trong biển sao. Thời Ý nói: "Sau này, nó cũng thuộc về cậu. Các vì sao sẽ đồng hành, thắp sáng cho mỗi giấc mơ của cậu."
Đôi mắt cô ấy lấp lánh dưới ánh sao, Phó Tư Điềm xúc động: "Thời Ý, cậu chính là ngôi sao sáng nhất."
Thời Ý mỉm cười, "Đương nhiên rồi."
"Mình cũng sẽ đồng hành cùng cậu." Dừng một chút, cô ấy nghiêm túc nói: "Cho nên là, sau này phải ngủ thật ngon nhé?"
Phó Tư Điềm thấy lạ vì sao cô ấy lại yêu cầu như vậy.
Thời Ý thẳng thắn: "Tối qua mình nghe thấy cậu gặp ác mộng."
Phó Tư Điềm cứng đờ, quả nhiên cô còn nói mớ! "Xin lỗi cậu, mình làm ồn cậu rồi phải không." Cô xin lỗi theo bản năng.
Thời Ý nhíu mày: "Cậu không cần xin lỗi. Đây không phải là trọng điểm."
Phó Tư Điềm không biết đáp sao, Thời Ý thu lại nụ cười: "Có phải cậu vẫn chưa quên được chuyện Dương Nguyệt không?"
Sắc mặt Phó Tư Điềm trắng bệch, cụp mắt không trả lời.
Thời Ý biết mình đã đoán đúng.
Cô ấy gọi Phó Tư Điềm: "Tư Điềm, cậu nhìn mình này."
Phó Tư Điềm nâng mắt, ánh mắt mang theo chút bất lực và né tránh.
Thời Ý nhìn cô chăm chú, nghiêm túc nói: "Tư Điềm, chuyện đó không phải lỗi của cậu. Đổi lại là mình ở vị trí của cậu, mình cũng sẽ lựa chọn giống cậu. Không còn lựa chọn nào tốt hơn nữa cả, Dương Nguyệt cần được điều trị bởi những chuyên viên, không phải cậu không báo lên, cậu không nói, thì cậu ấy sẽ thật sự không có việc gì."
"Hơn nữa, mình có liên lạc với cô của Dương Nguyệt rồi."
Vẻ mặt Phó Tư Điềm trở nên căng thẳng.
Thời Ý vuốt ve mu bàn tay cô, để cô thả lỏng, "Mình có quen biết bác sĩ khá có địa vị trong lĩnh vực này, mình giới thiệu cho cô của cậu ấy vị bác sĩ khá giỏi trong thành phố. Hơn nữa còn có một hạng mục công ích đang triển khai, có thể miễn giảm một số khoản phí nhất định, giảm bớt gánh nặng kinh tế cho cô của cậu ấy."
Phó Tư Điềm kinh ngạc quên cả thở.
"Cô cậu ấy nói, lúc ban đầu cảm xúc của Dương Nguyệt rất bất ổn, cũng không chịu uống thuốc, bà ấy phải trông coi không dám rời mắt. Hiện tại cậu ấy rõ ràng đang chuyển biến tốt, bác sĩ cũng nói với bà ấy Dương Nguyệt hồi phục rất tốt." Thời Ý đưa ra kết luận, "Việc tạm nghỉ học của cậu ấy chỉ là tạm thời thôi, một năm sau, cậu ấy sẽ khỏe mạnh quay lại trường, bắt đầu một cuộc sống tốt hơn."
"Cho nên bất luận thế nào, cậu cũng không cần tạo áp lực lớn như vậy cho bản thân."
Rất nhiều người từng an ủi cô, nhưng đến tận bây giờ chưa có một sự khẳng định của ai có thể khiến cô an tâm như vậy, tin phục như vậy. Ngọn núi lớn vẫn luôn chèn ép trong lòng Phó Tư Điềm dường như đã được xúc ra hơn phân nữa, hơi thở về lại trong cơ thể, mũi chua xót đến nghèn nghẹt.
"Thời Ý, sao cậu lại tốt như vậy?" Cô tựa trán lên đầu vai Thời Ý, âm thanh nghẹn ngào. Trong khoảng thời gian hai người hoàn toàn không liên quan gì đến nhau, Thời Ý vẫn quan tâm đến cô.
Thời Ý dùng đầu chạm nhẹ lên đầu Phó Tư Điềm, bất đắc dĩ: "Cậu nói xem là vì sao?"
Rõ ràng trong lòng Phó Tư Điềm ngọt ngào vô cùng, chớp mắt một cái, hai bên má lại ươn ướt.
Thật ra, gặp được Thời Ý, xem như may mắn lại một lần nữa mỉm cười với cô rồi.
Thời Ý xoa mái tóc mềm mại của cô, dặn dò: "Mình đã nói với cậu từ rất sớm, đừng cứ luôn muốn làm cho mọi người đều thích cậu. Bây giờ, mình nói với cậu một chuyện khác."
"Đừng quá khắc khe với bản thân. Đối nhân xử thế vốn không thể nào mười phân vẹn mười được, chỉ cần tâm địa không xấu, không thẹn với lòng là đủ rồi."
Tim Phó Tư Điềm đập gấp gáp, rất nhanh, cô bình tĩnh lại, xoay người ôm lấy Thời Ý, ngoan ngoãn trả lời: "Được."
Làm người lương thiện, đây là điều cô đã hứa với thần linh khi sám hối cách đây rất lâu.
Thời Ý nở nụ cười, ôm lại Phó Tư Điềm.
Hai người rúc vào nhau, im lặng được một lúc, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, là Doãn Phồn Lộ về.
Phó Tư Điềm chỉnh đốn lại biểu cảm xuống giường mở cửa. Cô chào Doãn Phồn Lộ: "Cậu đói bụng không? Thời Ý có mang trà sữa với sủi cảo tôm, để ngoài lâu có hơi lạnh, nếu cậu ăn thì mình dùng máy luộc trứng hâm nóng lại."
Doãn Phồn Lộ băng qua gió lạnh trở về, cầu còn không được: "Đói chứ, đói chứ, mình bây giờ chính là cô bé bán diêm."
Thời Ý cũng leo từ trên giường xuống, rót nước ấm giúp cô ấy hâm lại trà sữa.
Doãn Phồn Lộ được yêu thương mà lo sợ, "Hôm nay mình có nên xem lịch hoàng đạo không, ngày lành gì thế này."
Thời Ý liếc cô ấy một cái, thản nhiên nói: "Ngày 18 tốt hơn."
"Tại sao?"
"Mình mời cậu với Lộc Hòa đi ăn." Dừng một chút, Thời Ý hỏi: "Cậu đâu có về nhà ngay hả?"
"Wow." Mắt Doãn Phồn Lộ sáng lên, tầm mắt đảo quanh trên người Thời Ý và Phó Tư Điềm, cố ý hỏi: "Không mời Tư Điềm hả?"
Không biết sao Phó Tư Điềm có một cảm giác bị nhìn thấu, Thời Ý mặt không đỏ tim không đập trả lời: "Mời luôn."
Doãn Phồn Lộ bật cười, đồng ý, cũng không hỏi tại sao lại muốn mời.
Nhưng Phó Tư Điềm lại chợt nghĩ đến chuyện gì đó từ câu nói này.
Cô nhìn chằm chằm làn khói trắng bay ra từ máy luộc trứng, trong lòng tính toán số dư còn lại trong thẻ và tiền vé xe về nhà, còn cả... tiền quà cần chuẩn bị trước cho lễ tình nhân.
Thực sự viêm màng túi, không thể nào khí khái nói với Thời Ý rằng để mình mời được cả.
Hâm nóng trà sữa xong, Thời Ý đi đến ban công đổ nước, Phó Tư Điềm đi theo ra. Cô đứng bên cạnh Thời Ý, kéo góc áo cô ấy nhỏ giọng nói: "Tụi mình cùng nhau mời."
Thời Ý ngẩn người một lúc mới nhận ra Phó Tư Điềm đang nói về chuyện gì.
Cô ấy muốn nói không cần, nhưng thấy rõ sự kiên trì của Phó Tư Điềm, cô ấy nói không nên lời.
Bỏ đi, lần này cứ theo ý cậu ấy vậy, dù sao cũng là thông báo về sự bắt đầu của hai người.
Cô ấy gật đầu, Phó Tư Điềm thở phào nhẹ nhõm, mày và mắt vui vẻ cong thành trăng non.
Thời Ý cảm thấy cô ngốc này thật đáng yêu.
Hai người thay phiên nhau đi tắm, Giản Lộc Hòa cũng đã trở lại, bụng sôi ùng ục tiêu diệt sạch sẽ sủi cảo tôm còn sót lại của Doãn Phồn Lộ. Mười một giờ, ký túc xá tắt đèn, mọi người leo về giường mình. Giản Lộc Hòa và Doãn Phồn Lộ khêu đèn đọc sách ban đêm.
Phó Tư Điềm mệt mỏi cả buổi tối, Thời Ý bảo cô đi ngủ sớm, Phó Tư Điềm đồng ý. Cô nằm trên giường, bật đèn chiếu sao, gối đầu lên biển sao, mở ứng dụng theo dõi giấc ngủ, chợt nhớ ra sáng nay chưa kịp nghe ghi âm nói mớ.
Cô tìm tai nghe cắm vào điện thoại, mở ghi âm, lọt vào tai là âm thanh nghẹn ngào yếu ớt của mình và câu "Xin lỗi", chưa kịp xấu hổ, giọng nói nhẹ nhàng của Thời Ý đã vang lên bên tai cô, "Đừng khóc, mình ở đây."
"Không phải lỗi của cậu, không có ai trách cậu hết, không có ai trách cậu hết." Cô ấy dỗ dành cô hết lần này đến lần khác.
Hai giờ hơn, ba giờ hơn, năm giờ hơn, cô nức nở rất nhiều lần.
Mà tiếng dỗ dành của Thời Ý, luôn vang lên ngay giây phút đầu tiên sau tiếng nức nở của cô. Suốt đêm qua, hẳn là cô ấy ngủ không được yên.
Trái tim Phó Tư Điềm nóng ran, dòng nước ấm chảy qua tứ chi và xương cốt, khiến mọi tế bào trên khắp cơ thể cô đều mềm nhũn.
Đó là cảm giác được yêu thương, được trân trọng một cách chân thành.
Cực hạn của hạnh phúc là bất an, cô nhịn không được muốn xác nhận lại một lần nữa, đây thật sự không phải là mơ.
Không cần nhìn thấy Thời Ý, chỉ cần thấy màn giường của Thời Ý, nhìn thấy giường đối diện không còn tối đen lạnh giá, trống rỗng nữa là được rồi. Cô nghĩ như vậy, lật người qua, nằm sấp kéo màn giường của mình ra.
Móc treo lắc lư, phát ra tiếng vang rất nhỏ, màn giường dần dần bị kéo mở.
Tấm vải không xuất hiện trước mắt như mong đợi, tim Phó Tư Điềm vừa thót lên một cái, âm thanh bị đè ép vô cùng khẽ của Thời Ý bỗng vang lên: "Ngủ không được sao?"
Cô cúi đầu, Thời Ý cũng lật qua, chống người dậy, ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn cô.
-------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trong bóng đêm, bỗng hiện lên một khuôn mặt sáng bừng trôi nổi.
Thỏ con chút chít bị dọa tắt thở.
Toàn văn hoàn.