Cô ấy buông bỏ tất cả rụt rè và băn khoăn.
Thứ bảy hai ngày sau, ngày 16 tháng 11 là sinh nhật âm lịch của Thời Ý. Mọi năm vào ngày này Phương Nhược Hoa sẽ đặc biệt dành ra thời gian trống tự mình xuống bếp, Thời Viễn Miên cũng sẽ đặc biệt trở về, hiếm khi một nhà ba người tề tựu đông đủ ăn bữa cơm nhà, có một khoảng thời gian ấm áp bên nhau.
Năm ngoái là năm đầu tiên ly hôn, vừa vặn sinh nhật âm lịch và dương lịch của Thời Ý trùng một ngày, Phương Nhược Hoa bèn tùy theo Thời Ý, để cô ấy tập trung ăn mừng cùng bạn bè. Năm nay Hướng Nghiệp ngỏ ý để Thời Ý đến nhà, ông sẽ tự mình xuống bếp làm một bữa linh đình cho Thời Ý. Phương Nhược Hoa vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân khiến cảm xúc của Thời Ý mất khống chế lần trước, lo lắng không thôi, không muốn để Thời Ý tiếp xúc với Hướng Nghiệp nữa.
Bà không biết có phải lâu nay Thời Ý vẫn đang cậy mạnh hay không, việc tái hôn của bà rốt cuộc có đem lại nhiều tổn thương cho Thời Ý hơn hay không.
Bà hẹn Thời Ý cùng đi đến khu du lịch Lâm Thị vào ngày hôm đó, chỉ có hai mẹ con, giải sầu và thư giãn.
Thời Ý vốn không muốn phiền hà như vậy, nhưng giữa chừng nhận được cú điện thoại của Hướng Nghiệp bèn đổi ý, đáp ứng Phương Nhược Hoa.
Bọn họ đến nơi vào buổi sáng, dành phần lớn thời gian ban ngày tham quan các cảnh điểm trong khu du lịch, dưới bầu không khí của vùng nhiệt đới và biển xanh bao quanh, đến chạng vạng đã thấm mệt, hai người đến nhà hàng đã đặt trước ăn mừng sinh nhật, màn đêm buông xuống, hai người đạp ánh trăng và ánh đèn quay về biệt thự nghỉ ngơi.
Biệt thự tọa lạc giữa sườn núi, nhìn ra xa là khu rừng với tầng tầng lớp lớp cây rừng trùng điệp xanh mướt, quang ảnh hữu tình, khiến lòng người vui tươi thanh thản. Trước sân có một hồ nước nóng, Phương Nhược Hoa đề xuất Thời Ý xuống ngâm mình một lúc.
Thời Ý nghe theo, Phương Nhược Hoa lại không xuống nước, chỉ vén váy, tao nhã ngồi cùng trên bệ hồ nơi Thời Ý đang dựa vào.
"Hai ngày này mẹ không tiện." Bà ra vẻ tự nhiên giải thích.
Thời Ý cũng không ép buộc. Hai người một người ở trong nước, một người ngồi ngoài hồ, trò chuyện câu được câu mất.
Mới hàn huyên chưa bao lâu, điện thoại Phương Nhược Hoa vang lên, Phương Nhược Hoa nhìn thoáng qua, nói "Là chú con", đứng lên đi ra xa nghe điện thoại.
Chưa bao lâu, Phương Nhược Hoa đã quay lại.
Thời Ý thắc mắc: "Nhanh vậy mẹ."
Phương Nhược Hoa giải thích: "Không có chuyện gì, chỉ hỏi mẹ con mình ăn cơm chưa, ăn cái gì này nọ."
Thời Ý điềm đạm cười một tiếng: "Lẽ ra chú phải đi chung."
Phương Nhược Hoa để ý đánh giá sắc mặt Thời Ý, sắc mặt Thời Ý bình thường, thậm chí còn có ý cười nhàn nhạt, không giống như đang giả vờ.
"Không dẫn theo được." Phương Nhược Hoa cười nói: "Đàn ông đàn ang đi chung, bất tiện cho mẹ con mình."
Thời Ý nhìn nụ cười của bà, trong lòng có chút chua xót, nhưng hơn hết vẫn là mềm mại. Nụ cười của Phương Nhược Hoa khi nhắc đến Hướng Nghiệp, khác hẳn với những lúc khác.
Loại hạnh phúc này là thứ mà Thời Viễn Miên chưa bao giờ cho bà, cũng là thứ mà bản thân cô ấy không có cách nào cho bà được.
Đột nhiên cô ấy nghiêng người, đặt tay lên trên vùng bụng bằng phẳng của Phương Nhược Hoa.
Phương Nhược Hoa bất ngờ, cả người cứng đờ ra.
Thời Ý nhìn bà chăm chú, vẻ mặt rất bình tĩnh, cũng rất dịu dàng nói: "Mẹ, nếu thân thể cho phép, thì giữ lại đi."
Đôi môi Phương Nhược Hoa run rẩy, bối rối hiếm thấy: "Nhất Nhất, con..."
"Con biết cả rồi." Thời Ý cụp mắt, "Hai ngày trước chú có gọi điện thoại cho con."
"Ai cho anh ta nói!" Mày Phương Nhược Hoa cau lại, lửa giận ngùn ngụt.
Thời Ý đứng dậy ra khỏi nước, phủ thêm khăn tắm, khuôn mặt trầm tĩnh, "Con cũng nên biết thôi."
Nhớ lại lúc nhận điện thoại, biết được trong bụng Phương Nhược Hoa có một sinh mệnh mới, cảm giác trời long đất lở khi cô ấy không còn là duy nhất của Phương Nhược Hoa nữa, Thời Ý vẫn có chút khó chịu. Đó là cảm giác khủng hoảng khi mẹ mình sắp bị cướp mất.
Nhưng khó chịu hơn chính là, Hướng Nghiệp nói với cô ấy, đã làm kiểm tra toàn diện và cân nhắc nhiều lần, bọn họ vốn chuẩn bị chào đón đứa trẻ này, nhưng sau lần Phương Nhược đến gặp cô ấy, khi về lại quyết định bỏ.
Ông xin lỗi cô ấy, nói thẳng ra là mình có tư tâm, ông không nỡ bỏ, cũng hiểu được rằng Thời Ý có quyền biết chuyện này, vì vậy muốn trò chuyện cùng cô ấy, lắng nghe suy nghĩ của cô ấy.
Lúc đó trong lòng Thời Ý rối ren, đầu óc hỗn loạn như cơn bão quét qua, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì. Cô ấy không trả lời, trực tiếp cúp điện thoại của Hướng Nghiệp.
Hướng Nghiệp gọi lại hai lần, cô ấy không nhận, gửi tin nhắn qua cho Hướng Nghiệp: "Chú để con bình tĩnh lại một chút."
Tối hôm đó, cô ấy hóng gió ngoài ban công rất lâu, bước vào phòng chiếu phim, bật máy chiếu sao đã lâu không động đến.
Dưới trời sao bao la, cô ấy suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ rất lâu rất lâu. Giống như hai lần đi đến phòng cố vấn tâm lý, im lặng, trong đầu tự nói chuyện với chính mình, cố gắng sắp xếp suy nghĩ một cách khách quan lý trí nhất có thể.
Rạng sáng năm giờ hơn, cô ấy trả lời Hướng Nghiệp: "Để thứ bảy con nói chuyện với mẹ."
"Bởi vì chuyện gì cũng không biết, trở thành đao phủ bóp chết hạnh phúc của mẹ, con không muốn phải trải qua lần thứ hai." Thời Ý ngồi bên cạnh Phương Nhược Hoa, giọng nói trầm thấp.
Phương Nhược Hoa không thể nghe nổi cô ấy tự nói bản thân mình như vậy, "Không phải như vậy, đây là tự mẹ quyết định, không liên quan đến con."
"Nhưng con không có cách nào không nghĩ như vậy." Thời Ý nhìn vào mắt bà, "Nếu thật sự không liên quan đến con, mẹ, mẹ hãy nói cho con biết, nếu không cân nhắc đến suy nghĩ của con, mẹ có muốn giữ nó lại không?"
Cổ họng Phương Nhược Hoa nghẹn lại, dời mắt chuẩn bị phủ nhận, Thời Ý lại nhìn thấu sự do dự của bà, thấp giọng nói: "Mẹ, mẹ có muốn nghe thử suy nghĩ của con không?"
Phương Nhược Hoa chần chừ.
Thời Ý nói luôn: "Khoảng thời gian trước con thật sự rất không vui, để mẹ lo lắng." Cô ấy nhìn làn khói trắng lượn lờ tỏa ra từ hồ nước nóng, bình thản nói: "Nhưng không hề liên quan đến mẹ với chú, là vấn đề của riêng con thôi."
"Bắt đầu từ khi con nói với mẹ, con đồng ý chuyện mẹ tái hôn, con chúc phúc cho mẹ với chú, thì con đã không còn bất kỳ khúc mắc gì với hôn nhân của hai người, với cuộc sống của hai người nữa rồi."
"Có thêm một người chia sẻ sự chú ý của mẹ, tất nhiên là con sẽ thấy mất mác. Nhưng nhìn thấy mẹ sống tốt, con vẫn thấy vui hơn là mất mác."
Cô ấy không phải là người giỏi thể hiện tình cảm, lần đầu tiên bộc bạch với Phương Nhược Hoa như vậy, cô ấy cho rằng mình sẽ ngại ngùng. Nhưng sau khi mở miệng, cô ấy phát hiện mọi thứ dễ dàng hơn nhiều so với tưởng tượng. Cô ấy quay đầu nhìn Phương Nhược Hoa, "Con không cần mẹ phải hi sinh gì cho con cả, con chỉ cần mẹ hạnh phúc."
Phương Nhược Hoa xúc động, giọng nói nghẹn ngào, "Thời Ý, mẹ cũng không cần con vì mẹ mà ép buộc chính mình."
"Con không có ép buộc chính mình." Thời Ý cầm tay bà, dắt bàn tay bà phủ lên trên bụng, "Nếu mẹ muốn đứa trẻ, con cũng sẽ chờ mong nó đến giống như mẹ vậy, chờ mong có thêm một người có cùng dòng máu với con trên thế giới này, một người yêu thương mẹ giống như con."
Đôi mắt Phương Nhược Hoa đỏ ửng, ngẩng đầu lên hít một hơi thật sâu để giảm bớt cảm xúc, hỏi Thời Ý: "Vậy chuyện làm cho con không vui rất lâu, con đã giải quyết chưa?" Bà vẫn lo lắng.
"Chưa." Dừng một chút, Thời Ý bổ sung: "Nhưng có lẽ con đã có được đáp án mà con mong muốn rồi."
Giống như cô ấy không cần Phương Nhược Hoa phải hi sinh vì mình, Phương Nhược Hoa cũng nói, bà không cần cô ấy phải tự ép mình vì bà.
Dẫu ban đầu rất nhiều chuyện có thể khó mà chấp nhận được. Tưa như chấp nhận việc gia đình tan vỡ, chấp nhận việc Phương Nhược Hoa tái hôn, có thai lần nữa. Nhưng bọn họ đều đã trải qua rồi, một người vì một người mà nhẫn nhịn mưu cầu của mình, đó càng là sự lựa chọn khiến song phương không thể có được sự dễ chịu chân chính.
Cô ấy nhìn gương mặt ấm áp của Phương Nhược Hoa, nghiêm túc hỏi: "Mỗi một người, lựa chọn có trách nhiệm với bản thân, có phải cũng xem như là một loại trách nhiệm đối với những người yêu thương mình không ạ?"
Phương Nhược Hoa theo bản năng gật đầu.
Thời Ý nở nụ cười trong trẻo, "Con cũng nghĩ vậy."
Ánh sáng sáng tỏ đẩy đi mây mù trong đáy mắt, gió đêm thổi vào mặt, đã lâu rồi Thời Ý mới cảm nhận được cảm giác sợi tóc bay bay, lỗ chân lông như hít thở. Tựa như cơ thể tê liệt một thời gian dài cuối cùng đã thức tỉnh.
Nét mặt cô ấy thư thái, ung dung nói: "Con hi vọng mẹ sẽ đưa ra quyết định có trách nhiệm với bản thân, để cho bản thân có thể thật sự sống tốt và hạnh phúc. Đây là điều mà con mong muốn nhất, là cách để mẹ thể hiện trách nhiệm với con."
Cô ấy khuyên Phương Nhược Hoa, đồng thời cũng là khuyên chính mình. Cô ấy thuyết phục bản thân rằng đây không phải là một cái cớ. Suy cho cùng tình yêu của Phương Nhược Hoa dành cho cô ấy nhất định cũng giống như tình yêu của cô ấy dành cho bà.
Đáy mắt Phương Nhược Hoa lóe lên ánh nước vui mừng, "Thời Ý, con thật sự trưởng thành rồi."
Thời Ý nghiêng người, nhè nhẹ ôm lấy bà, cúi đầu tựa cằm lên đầu vai bà, nhẹ giọng đồng ý: "Vì vậy mẹ đừng lo cho con, con cũng sẽ có trách nhiệm với bản thân mình."
"Cho dù sau này như thế nào, mẹ là mẹ của con, con là con gái của mẹ, con rất yêu mẹ, điều này vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
Sự thân mật hiếm có, lời bày tỏ hiếm có, thái độ con gái nhỏ hiếm có. Trái tim Phương Nhược Hoa mềm nhũn.
Hai người giữ nguyên tư thế trò chuyện một lúc lâu, đến tận khi màn đêm càng ngày càng lạnh, Thời Ý hơi lạnh, hai người mới kết thúc cuộc trò chuyện, quay về biệt thự.
Thời Ý vào phòng tắm tắm rửa. Gông xiềng dỡ xuống được phân nửa, nước ấm gột rửa toàn thân, ấm áp vui vẻ, sự nặng nề khắp người dường như đã bị dòng nước cuốn đi.
Suy nghĩ của cô ấy dần trôi đi, quẩn quanh trên người Phó Tư Điềm cách xa ngàn dặm.
Có trách nhiệm với bản thân mình, thừa nhận con người thật của mình, vậy thì, sau đó thì sao?
Cô ấy có thể ở bên cạnh Tư Điềm không?
Tư Điềm... có thể tha thứ cho cô ấy không? Cô ấy nhớ đến sự tránh né và kháng cự của Phó Tư Điềm dành cho mình, lòng lại trĩu nặng.
Tắm rửa xong, cô ấy ra khỏi phòng tắm, ngồi trên giường sấy tóc, tâm trí lơ đãng. Màn hình điện thoại trong tay dừng rất lâu trên trang chủ QQ, thanh đối thoại của Phó Tư Điềm một lần nữa được kéo lên phía trên cùng.
Đến khi tóc bị sấy đến nỗi sắp cháy, Thời Ý bấm mở.
Mà sau đó, nhìn thấy tin nhắn cuối cùng không được Phó Tư Điềm trả lời kia, cô ấy lại mất đi dũng khí.
Từng chữ đều tựa như một mũi kim đâm vào mắt cô ấy, nhắc nhở cô ấy rằng cô ấy đã từng tàn nhẫn làm tổn thương Phó Tư Điềm như thế nào.
Làm sao cô ấy còn mặt mũi mà quay đầu.
Lời nói của Trần Hi Trúc lại sắc bén vang lên bên tai, "Thời Ý, cậu cũng tự cho mình là giỏi quá rồi đấy."
Màn hình điện thoại tối lại, đôi mắt Thời Ý cũng tối theo. Cô ấy tắt máy sấy, tắt đèn trần, nhắm mắt lại, trằn trọc trong bóng đêm.
Cô ấy giác ngộ ra một chuyện: Con người cô ấy chưa bao giờ thích trốn tránh, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến Phó Tư Điềm, cô ấy luôn là một kẻ hèn nhát.
Một giờ sáng, cô ấy vẫn không ngủ được. Mở mắt ra, mở trang chủ tài khoản phụ của Phó Tư Điềm theo thói quen.
Từng phút từng phút, cô ấy làm mới trang chủ của Phó Tư Điềm. Cô ấy đặt ra cho chính mình một mốc thời gian, ba giờ - là thời gian muộn nhất cô ấy nhìn thấy Phó Tư Điềm xuất hiện. Cô ấy hi vọng nó đừng xuất hiện nữa, hi vọng tối nay Phó Tư Điềm sẽ ngủ ngon.
Thế nhưng, hai giờ rưỡi sáng, cô ấy không đợi được dòng chữ "người dùng vừa nhấn like weibo này", lại nhạy cảm nhận ra, số lượng weibo đã tăng thêm một cái.
Phó Tư Điềm đăng weibo mới với chế độ chỉ mình mình xem được.
Thời Ý cau mày, chống tay ngồi dậy. Cô ấy nhìn chằm chằm vào dãy số phía trên, đôi môi mỏng mím chặt, đau lòng át cả nội tâm.
Bao nhiêu ngày rồi. Hoàn toàn không phải là trùng hợp. Phó Tư Điềm vốn chưa từng có một đêm yên giấc.
Không thể tiếp tục như vậy được.
Cô ấy bóp trán, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, buông bỏ tất cả rụt rè và băn khoăn, mở khung tin nhắn của Phó Tư Điềm ra.
Xin lỗi à? Bắt đầu từ đâu. Quan tâm à? Lại càng không biết bắt đầu từ đâu.
Nhưng để làm hòa, nhất định phải có một sự bắt đầu.
"Tư Điềm, cậu ngủ chưa?" Cô ấy khó khăn tìm câu hỏi.
Màn hình sáng lên, khoảnh khắc tên của Thời Ý nhảy ra, cả người Phó Tư Điềm đều ngây dại.
Cô thẫn thờ nhìn màn hình, hoài nghi bản thân mình đang nằm mơ.
-------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Các bạn trẻ đáng yêu điên cuồng đánh call: Mặt dày theo đuổi vợ, đến khúc mặt dày theo đuổi vợ rồi đúng khum?
Thời Ý lạnh lùng cười.
Bế thỏ con lên bắt đầu xoa.
Thỏ con ngoan cố chống cự.
Rất nhanh...
Thỏ con chút chít: Cậu từ từ đã, mình có...
Chữ "thể" còn chưa nói ra, thỏ con bắt đầu huhuhu, kêu rừ rừ, đỏ đến nỗi nói không thành lời.
Đoán xem, thỏ con chút chít có thể gồng được bao lâu?