Chia tay, lấy đâu ra cách thức thích hợp.

Chiều thứ bảy, Phó Tư Điềm đang cột túi nilon trên bô, chuẩn bị xách đi vất vào phòng vệ sinh, âm báo tin nhắn vang lên. Trái tim cô run lên, động tác ngay lập tức nhanh hơn, xách túi rác vào phòng vệ sinh, ném vào trong thùng rác, sau đó khép cửa lại, dùng tay trái sạch sẽ lấy điện thoại ra.

Bấm sáng màn hình, thông báo tin nhắn hiện ra, quả nhiên là tin nhắn của Thời Ý gửi.

Thời Ý nói: "Phỏng vấn xong rồi, chắc là được. Nếu nhanh thì mai hoặc mốt sẽ công bố danh sách."

Một câu đơn giản, khiến Phó Tư Điềm có cảm giác như trồi lên khỏi mặt nước, hít thở được không khí. Cô đánh chữ bằng tay trái: "Vậy là tốt rồi. Nhất định không thành vấn đề, cậu đừng lo. Buổi tối ăn chút gì đó ngon ngon, chiêu đãi bản thân."

Thời Ý trả lời lại rất nhanh: "Một mình, không ngon."


Thậm chí Phó Tư Điềm còn tưởng tượng ra được, Thời Ý rũ mắt, dùng giọng điệu hờ hững như thế nào để nói ra những lời này. Thời Ý làm nũng, luôn luôn tỉnh bơ không biến sắc.

Cô nhịn không được nở nụ cười, cười xong vừa định gõ chữ, cúi đầu nhìn thoáng qua thùng rác bên chân vừa ném túi phân và nướƈ ŧıểυ vào, đôi mắt cô dần ảm đạm đi.

Từng chữ vụn vặt, Phó Tư Điềm ghép lại: "Chờ ngày mai mình về."

Chờ ngày mai về, sau đó thì sao?

Cô thoa xà phòng rửa tay, hai tay nắm lại, từng chút từng chút, cố sức, máy móc, xoa đi xoa lại, chà xát đến nỗi hai tay đỏ lên, vết thương hôm qua bị dao cắt lại toác ra cũng không có cảm giác.

Thời Ý sẽ đi Hải Thành, đi đến thế giới rộng lớn vốn dĩ thuộc về cô ấy. Cô ấy sẽ sống rất tốt. Cô ấy cũng nên có một cuộc sống thật tốt.


Còn cô thì sao, thế giới của cô ở nơi nào? Cô còn có thể đi đến Hải Thành cùng Thời Ý, đi đến tương lai mà hai người đã hứa hẹn chứ? Cô thất thần nhìn thùng rác.

"Mày chết trong đó làm gì vậy? Tao muốn đứng lên, tao muốn uống nước." Bà lão trong phòng bệnh thúc giục.

Phó Tư Điềm phục hồi lại tinh thần, cắn môi, tắt vòi nước, mở cửa đi ra ngoài.

Máu rỉ ra từ đốt ngón tay nhanh chóng bị nước cuốn đi, chảy vào cống thoát nước, biến mất không thấy tăm hơi. Không một ai chú ý.

Chập tối, trời âm u, Phó Kiến Đào đến đưa cơm, thời sự trên TV đưa tin cơn bão số 23 năm nay sắp ập tới.

Phó Kiến Đào quan tâm cô: "Xem thử tàu tốc hành có ngừng chạy không, có cần đổi vé không."

Bà lão sai bảo Phó Tư Điềm đem bàn gỗ nhỏ đặt ở vị trí khiến bà ấy thoải mái, phớt lờ nói: "Ngừng thì ở lại thêm hai ngày, vừa khéo để tụi bây về hai ngày, con cũng nói bận mà."


Tay Phó Tư Điềm hơi khựng lại, Phó Kiến Đào ngay lập tức phản bác: "Sao mà được mẹ, cháu nó còn phải đi học. Hai tuần nữa thi rồi phải không con?"

Phó Tư Điềm khẽ "Dạ" một tiếng. Cái ông ấy nói chính là cuộc thi Tư pháp.

Bà lão nghiêm mặt, chán ghét nói: "Ôi, tao đã nói con gái học nhiều cũng vô dụng, bây giờ đang cần cũng không tìm được nó. Hiện tại như vậy thì không sao, về sau lập gia đình thế này sao mà được. Phụ nữ phải chăm lo cho gia đình nhiều chút, chuyện trong nhà cũng mặc kệ thì còn ra thể thống gì."

Phó Tư Điềm dọn đũa và đồ ăn ra cho bà lão: "Bà nội, ăn cơm đi." Cô hi vọng ăn vào có thể làm cho bà ấy bớt nói vài câu.

Nhưng bà lão gắp đồ ăn, miệng vẫn tiếp tục dông dài không dứt: "Tuy sau này chúng ta phải tuyển rể, nhưng dù gì người ta cũng là đàn ông, mày phải lấy người ta làm chủ, đàn ông lo việc ngoài, phụ nữ lo việc trong nhà. Người ta gây dựng gia đình, mày phải có chừng mực."
Huyệt thái dương Phó Tư Điềm đập thình thịch, quai hàm căng ra vì dùng sức quá nhiều. Chú nói bà lão không chịu được thêm xúc động, tranh cãi với bà ấy cũng không có ý nghĩa gì. Cô cố gắng thuyết phục chính mình, bưng hộp cơm, im lặng không hé răng vùi đầu ăn.

Thời tiết quá nóng, mùi khai của nướƈ ŧıểυ trong bô để dưới gầm giường như có như không tràn ngập trong không khí. Cô lắng nghe lời dạy bảo dài dòng cổ hủ của bà lão, chết lặng ăn cơm, không biết bản thân rốt cuộc là đang ăn cơm hay ăn thứ gì khác.

Sắp thở không nổi nữa rồi, trước mắt không ngừng chuyển sang màu đen.

Thời Ý. Thời Ý. Đáy lòng cô mặc niệm cái tên này, trong đầu hiện lên đôi mắt trong veo của cô ấy, bàn tay trắng nõn, còn cả hương vị luôn luôn sạch sẽ thanh mát trên người cô ấy.

Cô không có cách nào tưởng tượng được Thời Ý đứng ở chỗ này, không có cách nào tưởng tượng được Thời Ý trải qua cuộc sống như thế này.
Không có cách nào tưởng tượng được.

Phó Tư Điềm hoảng hốt – Phải chia tay với Thời Ý như thế nào. Chỉ nghĩ như vậy thôi, trái tim cô đã trống rỗng.

Không thể làm ảnh hưởng đến việc thi cử của Thời Ý, vì vậy thời gian phải là sau cuộc thi Tư pháp. Chỉ là cách thức, cô nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được cách thức nào gọi là "thích hợp".

Hai người các cô làm sao có thể chia tay? Chia tay, lấy đâu ra cách thức thích hợp.

Cô ở trong bệnh viện, không thể khóc cũng không thể cười, gắng gượng chống đỡ đến chủ nhật, hòa theo dòng người tiến vào ga tàu, tiến vào phòng chờ, tiến vào tàu tốc hành, mờ mịt ngồi đờ ra đó không biết bao lâu, nhân viên phục vụ nhắc nhở cô: "Thưa cô, đã đến trạm cuối rồi, có cần trợ giúp gì không ạ?", cô mới giật mình tỉnh lại.

Cô gấp gáp đeo balo xuống xe, bỗng sực nhớ ra thời gian đã không còn sớm, vội vàng lấy điện thoại ra xem thông báo.
Thời Ý không gửi tin nhắn cho cô.

Chạng vạng rồi. Danh sách vẫn chưa ra hay sao?

Cô không yên tâm, muốn tự mình vào trang chủ của trường xem thử, nhưng không biết do vị trí nhà ga quá chếch, hay tín hiệu di động quá kém, trang chủ không làm mới được.

Không còn cách nào, cô đành phải cất điện thoại, cưỡng ép trái tim mình an ổn lại, đi đến lối ra.

Hai mươi phút sau, cô xuống xe ở trạm xe buýt gần nhà thuê, men theo đường cấm xe cơ giới đi lên cầu vượt. Cơn bão dường như cũng ảnh hưởng đến Thân Thành, bầu trời nổi lên cơn mưa nhẹ, dưới chân cầu vượt đã có vài người mở ô. Lơ đãng nhìn qua, có một bóng dáng quen mắt lướt qua tầm mắt cô.

Phó Tư Điềm nhìn kỹ lại – là Trương Lộ Lộ.

Trương Lộ Lộ không che ô, giống như đi rất gấp, cả người lộ ra vẻ sốt ruột. Trương Lộ Lộ bước nhanh, qua khúc quanh, rẽ vào con ngõ nhỏ mà cô và Thời Ý đã đi qua không biết bao nhiêu lần, dẫn về phía nhà thuê của cô.
Không biết vì sao, trái tim Phó Tư Điềm đập mạnh dồn dập, có một loại cảm giác hoảng sợ không chịu được. Cô vô thức nhìn vào ngã tư nơi Trương Lộ Lộ biến mất, chạy bước nhỏ theo, trong đầu không ngừng hiện lên trận chiến bọn họ vừa đánh với nhà trường cách đây không lâu, cú điện thoại cho mời Thời Ý của cố vấn, bóng dáng vội vàng hấp tấp của Trương Lộ Lộ ban nãy...

Không thể nào, chỉ là trùng hợp, đừng nghĩ lung tung. Cô liều mạng đè ép dự cảm đáng sợ trong đầu mình xuống.

Thở hồng hộc, tay chân như nhũn ra.

Cô vọt vào tòa nhà cho thuê, chạy bước nhỏ lên lầu. Một bậc rồi lại một bậc, hô hấp dồn dập có cảm giác như sắp nôn đến nơi.

Chỉ còn một chỗ rẽ cuối cùng và mười mấy bậc thang, cô nghe thấy âm thanh phẫn nộ của Trương Lộ Lộ: "Nhà trường làm như vậy là trái với quy tắc! Đây là không công bằng! Thời Ý, chuyện này hoàn toàn là ăn miếng trả miếng!"
"Dựa vào thành tích của cậu, làm sao có thể không vào được. Thời Ý, mình xin lỗi, xin lỗi cậu, mình thật sự không ngờ cuối cùng lại trở nên như vậy."

"Chúng ta viết thư báo cáo đi! Thời Ý, chúng ta báo cáo lên đi, chúng ta báo cáo thêm một lần nữa!"

Dưới chân Phó Tư Điềm nhũn ra, giẫm hụt bậc thang, trượt chân ngã xuống.

Tiếng vật nặng rơi xuống đất cùng âm thanh quai đeo balo đập vào tay vịn cầu thang vang lên.

Cùng lúc đó Thời Ý gần như biến sắc trong nháy mắt, đẩy Trương Lộ Lộ đang chắn trước cửa ra, chạy nhanh về phía cầu thang.

Phó Tư Điềm nằm nhoài trên cầu thang, giống như không ngồi dậy được. Cô ngẩng đầu nhìn Thời Ý, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ ửng, nhưng không kêu đau, mà là chứa đựng chút khẩn cầu, dè dặt hỏi cô ấy: "Thời Ý, lời cậu ấy nói là ý gì?"
Trái tim Thời Ý thoáng cái như bị thứ gì đó đập nát.

Cô ấy nghẹn ngào, tránh né ánh mắt cô, không trực tiếp trả lời, chỉ quỳ chân sau xuống, ôm lấy cô, dịu dàng hỏi: "Cậu bị ngã à? Có sao không? Có đứng dậy được không?"

Nước mắt Phó Tư Điềm trào ra đẫm vành mắt. Bàn tay phải bị trầy da kéo tay Thời Ý, cố chấp nhìn Thời Ý, muốn có được một câu trả lời từ cô ấy.

Thời Ý vẫn không trả lời cô, ôm cô nói: "Mình ôm cậu đứng lên."

Phó Tư Điềm sụp đổ ôm lấy Thời Ý, ôm thật chặt, vùi mặt vào vai cô ấy, cả người run bần bật.

Cô đang khóc, nhưng lại không có bất kỳ một tiếng nức nở nào thoát ra.

Ngoài hành lang bắt đầu có người ló đầu ra nhìn, Trương Lộ Lộ đứng ở đầu cầu thang, không biết phải làm sao.

Cô ấy nhìn thấy Thời Ý cởi bỏ lớp mặt nạ lãnh đạm khi đối diện với mình, nét mặt dịu dàng, cũng ôm chặt lấy Phó Tư Điềm.
Thời Ý dỗ dành Phó Tư Điềm: "Không có gì to tát cả, Điềm Điềm."

"Không có gì to tát cả."

"Dựa vào bản thân mình, mình cũng có thể thi đậu."

Sống lưng Phó Tư Điềm run rẩy dữ dội hơn.

Trương Lộ Lộ cảm thấy cổ họng mình tắc nghẽn. Dường như cô ấy đã trông thấy hai con thú bé nhỏ đang ôm nhau sưởi ấm trong trời đông giá rét.

Tuyệt vọng như thế.

Lại quật cường như thế. Ấm áp như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play