Nhóc con mặt lạnh nhìn chằm chằm người tới: “Ngươi là ai!”
Bạch y công tử đưa tay nhéo nhéo gò má của nhóc con: “Đời trước ta là cha của ngươi, ngoan ~ gọi một tiếng cha nào.”
Nhóc con vẻ mặt phẫn nộ: “Cút!”
…
Mười hai tuổi.
Thiếu niên lạnh mặt: “Khúc đầu của “Sách Luận” nhưng còn không đọc ra được, có tư cách gì làm thầy dạy học cho ta?”
Bạch y công tử phe phẩy quạt: “Ta có tư cách hay không không phải do ngươi định đoạt ~”
Thiếu niên hừ lạnh: “Ngươi cũng chỉ có thể lừa gạt được loại người như phụ hoàng ta thôi.”
…
Mười lăm tuổi.
Thiếu niên thối mặt nằm dưỡng thương trên giường: “Lúc ấy là ngươi cứu ta?”
Bạch y công tử sờ sờ cái trán thiếu niên: “Không tồi, vì báo ân gọi ta một tiếng cha được không?”
Thiếu niên mặt đen như đáy nồi: “Cút…”
…
Mười tám tuổi.
Thanh niên bị nhốt trong đại lao, cả người đều là thương tích: “Không thể ngờ được phu tử còn có khả năng tới thăm ta.”
Bạch y công tử từ từ cười: “Ngươi nghèo túng thành như vậy đúng là hiếm thấy, đương nhiên ta phải xem thêm vài lần, sau này dễ giễu cợt ngươi.”
Thanh niên than: “Gặp được ngươi, là ta đời trước làm nhiều chuyện ác.”
…
Hai mươi tuổi.
Hoàng đế tĩnh tọa ở Ngự Hoa Viên: “Phu tử cảm thấy, hôm nay trẫm quyết sách như vậy chính là lục thân không nhận?… Phu tử?”
Bạch y công tử ngẩng đầu nhìn trời: “Ta chỉ là suy nghĩ, rốt cuộc khi nào mới có thể gặp lại con trai bảo bối của ta.”
Hoàng đế đen mặt: “Bạch Tranh!”
…
Hai mươi lăm tuổi.
Hoàng đế vẻ mặt ủ rũ nhắm mắt dựa vào ghế: “Các đại thần thúc giục trẫm cưới vợ… Trẫm… Thật sự không muốn…”
Bạch y công tử vẻ mặt đầy ý cười: “Ồ? Cưới Hoàng Hậu sinh một đám con, không phải là một đại hỉ sự của đời người sao?”
Hoàng đế giương mắt, chậm rãi nói: “Trong lòng có ngươi, làm sao cưới?”
Bạch y công tử: “……”
…
Ba mươi tuổi.
Hoàng đế hừ lạnh: “Phu tử, thì ra ngươi còn nhớ rõ trẫm, mấy năm nay làm trẫm tìm kiếm thật vất vả!”
Bạch y công tử cười làm lành: “Ta chỉ trở về một chuyến trong nhà, không thể ngờ được tốn thời gian lâu đến vậy.”
Hoàng đế cười lạnh: “Nga? Xác định không phải vì trốn trẫm?”
Bạch y công tử ngẩn ra, than nhẹ: “Ta chỉ là… Sợ ngươi ngày sau trở mặt…”
…
Năm mươi tuổi.
Hoàng đế nhàn rỗi nhìn phu tử một lúc lâu: “Hình như ngươi chẳng thay đổi gì cả, vẫn đẹp như thế.”
Bạch y công tử cười: “Đó là đương nhiên, ta là tiên nhân mà.”
…
Sáu mươi tuổi.
Bạch y công tử không biết tung tích.
Hoàng đế lật tung toàn bộ thiên hạ, cũng không tìm được.
…
Tám mươi tuổi.
Đêm lạnh.
Hoàng đế một mình một người nằm ở trên giường, sống thọ và chết vì già.
…
Phút cuối cùng lại gặp được bạch y công tử kia cười tủm tỉm đứng ở trước giường: “Con trai bảo bối ~ Ta đặc biệt đến nhìn thảm cảnh con dầu hết đèn tắt hấp hối giãy giụa đây ~”
…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT