Nếu không phải vừa mới chứng kiến tận mắt bản lĩnh điều khiển thi thể của
anh ta thì có lẽ tôi đã nảy sinh ý xấu. Nhưng lúc này ngay cả Bạch tiên
cùng Chu Sa cũng bị Cố Chước khuất phục, tôi không có tự tin mình có thể thắng được Cố Chước.
Thậm chí tôi còn cảm thấy, trước đây đối xử với Cố Chước như vậy liệu có phải là chưa được tốt hay không. Bởi với
bản lĩnh hiện giờ của tôi, nếu chọc tức Cố Chước thì có lẽ tôi sẽ thành
như Chu Sa. Không đúng, có lẽ còn không bằng Chu Sa, dù sao người ta đã
tu luyện hơn 80 năm, còn tôi thì sao?
Mới hai năm.
Vận mệnh đã an bài như vậy, tôi chỉ còn biết thành thật đem lấy hai viên hồn ngọc màu vàng đưa cho Cố Chước.
Cố Chước cười đầy hài lòng, thậm chí còn lấy tay xoa đầu tôi: “Ngoan, chúng ta đi xe về thôi.”
“Còn hai bọn họ thì sao?” Tôi hỏi Cố Chước.
“Đóng gói mang đi.” Cố Chước nói.
Mặt Chu Sa và Bạch tiên xám như tro tàn. Hiển nhiên bọn họ không muốn đi
cùng với chúng tôi nhưng hiện tại không đến phiên bọn họ muốn hay không.
Hai người bọn họ cũng biết điều, chủ động xóa bỏ quảng trường cùng những
căn nhà nhỏ, lúc này chúng tôi lại đứng ở trước căn biệt thự Bán Sơn Lãm Nguyệt.
Bên trong biệt thự vẫn sáng trưng đèn, ngoài cửa treo
câu đối phúng điếu, còn có tiếng nhạc hiếu vọng ra. Tuy thi thể đã đem
đi hỏa táng nhưng ban đêm vẫn còn mở nhạc đám ma để phòng trường hợp
linh hồn quay trở về thăm một lần. Dù vậy, linh hồn lão Nhạc đã được tôi siêu độ, chỉ để lại một cái lưỡi dao. Tôi lấy lưỡi dao cắm vào tường
nhà, cũng coi như trả lại nguyên chủ.
Chúng tôi đi theo con đường nhựa ra khỏi tiểu khu. Chiếc xe jeep chúng tôi thuê vẫn còn ở cổng.
Khi đi ngang qua biệt thự bên cạnh, từ bên trong đột nhiên truyền ra tiếng
kêu thảm thiết, sau đó là tiếng khóc than: “Đào Tử, con bị làm sao vậy?
Mau tỉnh lại, đừng làm mẹ sợ…”
Cái tên Đào Tử này nghe quen quen, nếu nhớ không lầm thì là một trong ba người cháu của lão Nhạc.
Chờ đến sáng mai, tiểu khu này hẳn sẽ lại đón nhận một trận kinh động. Chết trong một đêm toàn là các chủ doanh nghiệp hoặc là đồng nghiệp làm
chung một công ty, chuyện này không thể không gây ồn ào, cảnh sát nhất
định sẽ tham gia điều tra. Mặc kệ điều tra ra kết quả gì, chứng cứ bọn
chúng ăn hối lộ trái pháp luật chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Chu Sa ở bên cạnh tôi chỉ cười mỉm khi nghe được tiếng khóc truyền từ trong biệt thự ra.
Suốt đêm lái xe về nội thành, vốn dĩ tôi muốn tìm một khách sạn để nghỉ
nhưng Cố Chước lại yêu cầu đi về nhà tôi một cách rất kịch liệt. Không
chỉ có anh ấy, Bạch tiên cùng Chu Sa cũng theo về nhà tôi ngủ.
Nhà tôi chỉ có một phòng ngủ rmột phòng khách, tính thoải mái cũng chỉ chừng 40 mét vuông, sao có thể ở được 4 người?
Mặt tôi đầy vẻ không tình nguyện. Nhưng Cố Chước nói Chu Sa đã tu luyện 80
năm ở một nơi nhiều âm khí như vậy đột nhiên đi ra ngoài sẽ không khống
chế được khí tức, đến những nơi người thường ở có khả năng sẽ khiến
người ta chết vì lạnh.
Tính tới tính lui, chỉ có về nhà tôi là an toàn nhất.
Hơn nữa, trước khi tìm được cuốn sách da đen kia anh ấy sẽ không để Chu Sa cùng Bạch tiên rời khỏi tầm mắt.
Tôi nhìn Cố Chước như cách Chu Sa vừa rồi nhìn anh ấy: Rồi rồi rồi, anh lợi hại, anh nói gì cũng theo.
Xe về đến nhà đã là hơn ba giờ đêm.
Tôi mệt muốn chết, tắm rửa xong rồi vào phòng ngủ. Khi vào cửa tôi đột
nhiên phát hiện… có kẻ nào to gan dám khóa trái phòng tôi.
Lúc này ở phòng cách chỉ còn có Chu Sa, Bạch tiên cùng tôi là ba người trợn mắt nhìn nhau.
Bạch tiên nói: “Hai vị tiểu thư cứ yên tâm ngủ, tôi chỉ là một con nhím, ở chỗ nào bẩn một chút cũng không có vấn đề gì.”
Nói rồi Bạch tiên nằm xuống đất, người tỏa ra một làn sương trắng bao phủ,
đến khi sương tan hết, Bạch tiên đã biến từ một người đàn ông thành một
con nhím.
Ông ta đi mất, hiện tại chỉ còn tôi và Chu Sa bốn mắt nhìn nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT