“Cô có mang theo đồ phòng thân không?” Đang đi, đột nhiên Cố Chước hỏi tôi. Tay anh ấy vẫn nắm chặt tay tôi, người không biết nhìn thấy còn tưởng chúng tôi là đôi tình nhân đang yêu nhau cuồng nhiệt.

“Có mang.” Tôi nói.

“Anh còn không phải à?” Tôi lại nói thêm một câu.

Lúc này tôi cảm thấy quá áp lực, cần phải nói một hai câu đùa vui cho thoải mái hơn một chút.

Màn đêm đen như mực, mặt Cố Chước cũng đen lại như mực.

“Rồi, đi thôi.” Cố Chước thở dài, tiếp tục kéo tôi đi về phía trước.

Đối với câu đùa vừa rồi của tôi, anh ấy dường như không hề để lọt tai, điều này chứng tỏ lúc này tâm tình anh ấy cũng rất nặng nề, nặng nề đến mức không còn muốn để ý tới tâm trạng của tôi nữa.

“Ừ.” Tôi lên tiếng, đi theo anh ấy về phía biệt thự Bán Sơn Lãm Nguyệt.

Đi được nửa đường, trong màn đêm dường như truyền đến tiếng hát lảnh lót, làn điệu uyển chuyển giữa đêm vắng lặng mang theo cảm giác phong tình/

“Hát tiếng Nhật.” Cố Chước nói.

Anh ấy quay đầu nhìn về hướng truyền đến tiếng hát, muốn tìm bóng dáng người hát. Không, là bóng dáng quỷ hát.

Nhưng tiếng hát kia dường như muốn chơi trốn tìm với Cố Chước, Cố Chước vừa quay đầu nhìn thì nơi truyền đến tiếng hát lại đột nhiên từ trước mặt biến thành qua bên phải!

Tiếng ca cứ chợt gần chợt xa, khi đến gần còn giống như có người ghé sát vào tai hát.

Những căn biệt thự xung quanh vẫn tối đen như mực bỗng truyền ra tiếng xẹt xẹt của đèn điện. Khi tiếng hát lên cao trào, mọi đèn trong khu vực bỗng sáng lên giống như reo hò cho bài hát.

Xung quanh vẫn là những căn biệt thự đó nhưng đường nhựa dưới chân chúng tôi lại biến thành đường đất từ lúc nào. Đường đất quanh co khúc khuỷu men theo lưng núi mà đi. Đó là hướng của Bán Sơn Lãm Nguyệt.

Đúng lúc này, tôi thấy phía cuối đường có bóng người cúi đầu khom lưng đang chạy nhanh về phía chúng tôi.

“Cố Chước!” Tôi thấy căng thẳng. Cố Chước khẽ nắm chặt lấy tay tôi, để tôi yên tâm.

Trong thoáng chống, người kia đã chạy đến trước mặt chúng tôi.

“Thái Quân, rốt cuộc ngài đã tới. Tiểu thư chúng tôi chờ ngài đã lâu.” Là một người đàn ông lùn hơn bốn mươi tuổi, lúc này ông ta cúi đầu khom lưng giống như kẻ hầu.

Chắc là Chu Sa bảo ông ta tới đón chúng tôi.

“Dẫn đường đi.” Cố Chước nói.

“Mời đi bên này!” Người đàn ông lùn mỉm cười, ân cần đi phía trước, thỉnh thoảng còn lấy ra một cây phất trần xua bụi bặm trên mặt đất, tránh cho chúng bám bẩn giày của Cố Chước.

“Kỳ lạ, ông ta không phải quỷ.” Mắt tôi vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng thấp bé trước mặt. Từ khi ông ta xuất hiện xa xa là tôi đã chú ý quan sát, hành vi cử chỉ của ông ta rõ ràng không phải người sống, nhưng quỷ khí trên người ông ta lại cực kỳ mỏng, chỉ như được bao phủ một lớp mỏng bên ngoài, khác hoàn toàn những quỷ tôi từng thấy. Những quỷ tôi từng gặp, dù có kém cỏi nhất thì quỷ khí cũng toả ra từ bên trong. Giống như một vật được làm từ vàng thì trong ngoài đều là vàng ròng, còn người đàn ông trước mắt này rõ ràng là mạ vàng.

“Trên mặt ông ta có lông.” Cố Chước nói nhỏ.

Tôi cả kinh: “Ý của anh là, ông ta không phải là quỷ, là yêu?”

“Chính xác hơn mà nói, hẳn thuộc về tinh quái.”

Thôi khẽ thờ phào một cái.

Tinh quái so với yêu thì có cấp bậc thấp hơn một chút, thuộc về yêu đời trước.



Bình thường, động vật muốn trở thành yêu đều phải qua quá trình tu luyện cả ngàn kiếp, còn thực lực của tinh quái kém hơn một chút, thậm chí còn không có khả năng trường sinh, chỉ vừa mới thoát khỏi hàng ngũ động vật bình thường mà thôi. Loại cấp bậc này không đáng sợ.

Chỉ là, dựa theo hiểu biết về tinh quái của tôi, bọn chúng hẳn không hoá được thành hình người. Động vật tu luyện muốn hoá được thành hình người ít nhất phải trải qua thiên lôi tẩy lễ, còn người đàn ông lùn trước mắt này lại có hình người rất chân thật, nếu không phải trước đó chú ý thấy quỷ khí trên người ông ta không thuần thì tôi sẽ không nhận ra được ông ta không phải là người.

Có lẽ cũng do ảnh hưởng của âm khí, xem ra từ trường hỗn loạn này đã bắt đầu ảnh hưởng tới nhân gian. Nếu không giải quyết triệt để, không biết về sau còn sẽ gây ra những chuyện cổ quái gì nữa.

Tôi cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của người đàn ông lùn này. Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy sinh vật siêu nhiên bên ngoài.

Tuy rằng tôi từng nghe không ít về tinh quái và yêu, nhưng những sinh vật này so với quỷ thì còn ít hơn. Đặc biệt là sau khi nước Cộng hoà Trung Hoa được thành lập, hệ thống pháp chế hiện nay khiến những sinh vật không thể tu luyện thành tinh, tinh quái trước kia lại bị các thuật sĩ giết không ít khiến cho tinh quái còn lại quả thực so với gấu trúc còn quý hiếm hơn.

Nhìn bề ngoài ông ta không có gì khác lạ ngoại trừ dáng chân chữ X khá rõ thì dường như không khác gì bình thường, nếu muốn cố gắng tìm ra sự khác lạ cũng chỉ có thể nói về mái tóc.

Tóc của ông ta trông có vẻ rất cứng, nhìn chung có màu xám đậm nhưng đến gần ngọn thì đổi dần thành màu bạc, dưới ánh đèn chiếu xuống sẽ hơi lấp lánh như chiếc kim bạc. Nếu không phải vì vẻ bề ngoài hơi nhăn nheo, nếu chỉ nhìn vào mái tóc này sẽ thấy rất đẹp.

Khi tôi chú ý quan sát người đàn ông lùn, tiếng ca xung quanh càng ngày càng uyển chuyển du dương. Hơn nữa vừa ban nãy chỉ là tiếng ca đơn, không biết từ khi nào đã xuất hiện thêm nhiều tiếng ca tạo thành hợp xướng.

Bài hát vẫn là tiếng Nhật, khi thì uyển chuyển khi thì trào dâng, nhưng phần lớn đều có cảm giác thê lương giống như đang muốn kể oan khuất.

Phía trước đã là nội địa của Tây Sơn, biệt thự hai bên đường sớm đã không thấy, thay vào đó là từng phòng bằng gạch đơn sơ, đường cũng khó đi hơn.

Đèn đường sáng ngời cũng đã đổi thành đèn dầu hoả lập loè lúc sáng lúc tối. Cũng may đèn dầu hoả rất nhiều hai bên đường chiếu sáng con đường phía trước, trông lại càng có ý vị.

Biết rằng đã tiến vào quỷ cảnh, lúc này tôi lại không hề thấy lo lắng. Dù sao về bản chất, tôi cùng bọn họ cũng không khác gì, đều là những sinh vật siêu nhiên sống tạm ở hậu thế mà thôi.

“Thái Quân! Tới rồi.” Khi đến trước một phòng gạch mộc, người đàn ông lùn hành lễ với Cố Chước, sau đó chỉ vào một mảnh đất trống phía trước phòng, nói: “Cô nương chờ Thái Quân ở đó, Thái Quân tự mình đi qua đi.”

“Được.”

Cố Chước gật đầu, mang theo tôi đi vào mảnh đất trống.

Nơi này là một quảng trường nhỏ, đến lúc này mới thấy trên đường có người đi, hơn nữa càng ngày càng nhiều, dường như đều đi về quảng trường.

Bọn họ mặc đồ đều rất hiện đại, không phải là trang phục của thời kỳ dân quốc, thậm chí còn có người mặc đồ Tây. Trong số những người này còn còn có mấy người rất quen.

Có ba người con cháu của Nhạc gia, còn có cả người mà Cố Chước nói là rất xấu kia.

Mọi người, trên đầu đều cắm lưỡi dao, bọn họ phần lớn đều là người tôi đã từng thấy ở tang lễ của lão Nhạc.

Lúc này mọi người đều tụ lại ở quảng trường nhỏ, tới nghe tiếng ca của những nữ quỷ kia.

Tiếng ca du dương là truyền từ nơi này ra. Có bảy tám nữ quỷ có nhan sắc ngồi trên ghế băng, trong lòng ôm một chiếc đàn tỳ bà cổ, vừa hát vừa đệm đàn.

Ở giữa quảng trường có một sân khấu nhỏ, trên đó có một cô gái mặc váy áo đỏ đang nhẹ nhàng múa theo tiếng ca.

Đẹp như một bức tranh. Tà áo màu hồng bay lượn như én giữa biển hoa, rất lộng lẫy. Ngay cả tôi là phụ nữ còn không khỏi bị cô ấy hấp dẫn, mỗi một cái đưa tay một cái nhấc chân một cái nhíu mày đều duyên dáng vô cùng.

Cố Chước mắt không chớp nhìn cô ấy.

Theo tiết tấu ngày càng nhanh của bài hát, cô gái cũng càng ngày múa càng nhanh. Cô ấy xoay tròn, rồi nhảy lên, đẹp như tiên nữ.

Một trận gió thổi tới.

Chiếc khăn màu đỏ trên người cô gái bị gió thổi bay, phấp phới trôi trong gió rồi rơi xuống đầu Cố Chước, mang theo hương thơm bao phủ lấy người anh ấy.

Một giây tiếp theo, cô gái áo đỏ đã đột nhiên biến mất, rồi chợt xuất hiện trong lòng Cố Chước, quần áo không còn chỉnh tề. Bờ vai trắng như tuyết không có vải che đầy vẻ mê hoặc.



Cô gái ngửa đầu nhìn Cố Chước, liếc mắt đưa tình.

“Thái Quân… Có thể đem trả lại quần áo cho người ta không?”

Mang theo một chút yếu đuối, một chút mê hoặc, một câu vô cùng đơn giản đã khiến đối phương mềm nhũn.

Đây mới là phụ nữ chứ. Đừng nói là đàn ông, ngay cả tôi còn cảm thấy không cầm lòng được, muốn ôm lấy cô ấy mà chà đạp.

Cố Chước nói: “Đây.”

Nói rồi kéo tấm lùa trên đầu mình đưa cho cô gái.

Cô gái áo đỏ dịu dàng nhìn Cố Chước, mắt đã ngấn lệ.

Người ta vì nghênh đón ngươi mà làm một buổi biểu diễn lộng lẫy như vậy, thấy người ta bỏ công bỏ sức, nhà ngươi cũng không nên lạnh lùng như thế mới phải. Rốt cuộc nhà nước có phải là đàn ông không, sao lại có thể đối xử như thế với người ta?

Trong thoáng chốc, đáy mắt cô gái thay đổi liên tục, có khó hiểu, có không tin, càng nhiều hơn là không cam lòng.

“Dậy đi, trên người người cô có mùi khó chịu, đầy mồ hôi.” Thấy cô gái còn ăn vạ trong lòng mình, Cố Chước nhíu mày nói thêm.

Nói, còn đẩy người ta ra đầy thô bạo.

Tôi kinh ngạc, ngây ngốc nhìn Cố Chước.

Cô gái còn khiến chính tôi cũng bị mê hoặc vậy mà lại không khiến Cố Chước động lòng.

“Ngài…” Mặt cô gái bắt đầu đỏ lên, nhìn Cố Chước đầy vẻ ấm ức.

Góc áo trên vai lại bị trượt xuống, da cô ấy nhẵn mịn, quần áo khó mà bị giữ lại. Đai lưng buộc trước ngực cũng bị lỏng ra, váy áo xộc xệch lộ ra một mảnh tuyết trắng nơi ngực.

Không đợi quần áo của cô gái bị tuột, Cố Chước Nhanh tay cầm lấy đai lưng kéo mạnh rồi buộc hai đầu đai lưng vào nhau, váy áo sắp rơi ngay lập tức đã được giữ lại.

“Chu Sa cô nương, váy áo của cô… không được tốt lắm nhỉ.” Cố Chước nói.

Nói xong còn lấy ra một lá bùa vàng từ trong túi, đưa về phía Chu Sa: “Có cần tôi giúp cô sửa chữa một chút không?”

“Ngài” Thấy lá bùa, sắc mặt Chu Sa nhanh chóng thay đổi, rốt cuộc đã không duy trì được vẻ mê người, đang đầy tức giận nhìn Cố Chước.

Nhạc xung quanh cũng đột nhiên im bặt. Mấy nữ quỷ vốn ngồi một bên hóng chuyện lúc này đã đồng thời đứng lên, đi sát về phía chúng tôi.

“Cô tốt nhất khiến bọn họ tránh xa ra một chút, tu vi bọn họ không cao bằng cô, lỡ như bọn họ bị thương sẽ không tốt.” Cố Chước quơ quơ lá bùa trong tay, thấy Chu Sa thật sự sợ sệt đành lại nhét trong túi, nói.

Chu Sa hiển nhiên là người đứng đầu những nữ quỷ này, nghe Cố Chước nói như vậy, cô ta vẫy vẫy tay với những nữ quỷ kia. Nhóm nữ quỷ trong thoáng chốc đã không lại gần nữa mà tản ra, đi về những khán giả xung quanh.

Khán giả đều là những người sống tôi đã gặp ở biệt thự, lúc này thấy các người đẹp tiến lại gần mình, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ háo hức chờ mong.

“Thái Quân, đã lâu ngài không tới, người ta rất nhớ ngài.” Một tiếng làm nũng cất lên.

Tuy rằng những nữ quỷ kia kém xa Chu Sa, nhưng trên người bọn họ đều mang theo vẻ phong trần cổ đại, những cô gái hiện đại bây giờ không thể sánh được.

Vài tiếng tiếp đón, mấy gã đàn ông được các nữ quỷ chọn đã không kìm lòng được, lộ ra vẻ dâm tà, đưa tay sờ soạng.

Quần áo của các cô gái ở nơi này đều có đặc điểm là rất trơn, hơn nữa nhìn thấy đàn ông cũng đã tự động nới lỏng nút thắt. Lúc này mấy nữ quỷ kia tỏ vẻ giật mình, đưa tay giữ lấy quần áo, nhưng càng làm như vậy quần áo lại càng nhanh bị tuột ra.

Loại vừa mời gọi vừa từ chối này, ở trong mắt đàn ông là cám dỗ không cưỡng lại được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play