Tôi nhìn người đàn ông mặc đồ tây một cách nghiêm túc,
rồi kết luân: “Ông ta cũng có hõm mũi sâu, nhân trung kéo dài, huyệt
Thái Dương nhô ra?”
Lời này của tôi là để trêu Cố Chước, chứ kỳ thật tôi không thấy điều khác lạ gì.
Không ngờ Cố Chước lại gật đầu: “Phải, cô có cảm thấy trông ông ta hơi xấu không?”
…
Hơi xấu?
Đột nhiên tôi thấy khó chịu trong lòng, ngay cả khả năng trêu chọc người tôi cũng không bằng Cố Chước sao?
Phần nào anh ta cũng hơn tôi một chút. Phải, chỉ có một chút. Nhưng lúc nào
tôi cũng bị anh ta dồn ép khắp nơi. Ngay cả cãi nhau tôi cũng cãi không
lại.
Thấy sắc mặt tôi bắt đầu lúc sáng lúc tối, Cố Chước giải thích: “Tôi không nói đùa, cô nhìn kỹ ông ta đi, thật sự xấu mà.”
Phải.
Ông ta xấu.
Chỗ nào của ông ta cũng xấu.
Người ta đã có tuổi, sao còn có thể đẹp được, đâu có còn trẻ như anh ta. Đồ không biết xấu hổ!
Đàn ông xấu hay đẹp không phải nên do phụ nữ chúng tôi đánh giá hay sao?
Đâu đến lượt anh ta là một gã trẻ măng lại đi chê người già xấu? Hơn nữa anh ta cứ thần thần bí bí bảo tôi quan sát người đàn ông này chỉ để tôi nói ông ta xấu?
Thừa giấy vẽ voi à?
“Cô đang chửi tôi đúng không?” Bỗng nhiên Cố Chước quay đầu nhìn tôi, hỏi.
Bị bắt tại trận, tôi hơi xấu hổ, lùi lại về phía sau hai bước. Nhưng tôi
vẫn mạnh miệng nói: “Mắng anh làm gì? Tôi đâu có rửng mỡ?”
“Vậy cô nói đi, ông ta xấu chỗ nào?” Cố Chước được một bước lại lấn thêm một bước.
…
“Xấu thì đơn giản là xấu, xấu còn phân biệt xấu chỗ nào?” Sắc mặt tôi rất khó coi, nói cho có lệ.
Nếu không phải vì hồn ngọc thi ngọc nơi này, nếu không phải vừa rồi cảnh Cố Chước đánh người rất đáng sợ thì tôi đã trở mặt.
“Hồn phách ông ta xấu.” Cố Chước thở dài, vẻ mặt không trông đợi được gì
nhìn tôi: “Dù sao cô cũng là thi nhân, cũng có một phần quỷ vậy mà không cảm nhận được hồn phách người khác có vấn đề. Cô như vậy mà cũng xứng
đáng mở công ty bắt quỷ? Ngày nào đó bị quỷ nuốt mất không chừng.”
“Tôi…” Tay tôi nắm chặt.
Bớt giận!
Không chấp nhặt với kẻ xấu tính.
Nhưng tự nhiên lại mắng tôi như vậy, không thể không thấy giận.
“Vậy anh nói đi, cụ thể ông ta xấu chỗ nào? Nói không rõ tôi sẽ không để cho anh yên.” Tôi tức giận nói.
Nói xong tôi đơ người. Vừa rồi tức giận nên nói hơi to, câu kia còn như
đang quát lên, tất cả mọi người ở lầu một đều nghe thấy, đặc biệt là
người đàn ông mặc đồ tây ở gần đang nhìn tôi đầy thắc mắc.
“Cô gái, chúng ta không quen biết nhau chứ?” Có thể cảm nhận được trong giọng ông ta đang cố nén sự tức giận.
“Không quen không quen, chuyện này… là tôi nói bạn tôi xấu. Ông nhìn anh ta
xem, ẽo à ẽo ợt không nam tính giống như ông.” Tôi cười mỉa nhưng mặt tỏ vẻ xấu hổ.
Người đàn ông mặc đồ tây theo ánh mắt tôi quay sang
nhìn Cố Chước một cái, tự nhiên biết tôi đang nói cho có lệ với ông ta,
Cố Chước sao có thể không đẹp bằng ông ta? Quả thực một người trên trời
một người dưới đất.
Tức giận trợn mắt nhìn tôi một cái, người đàn
ông mặc đồ tây lầm rầm trong miệng như bị tâm thầm, quay đầu rời đi, vẻ
tang thương dồn nén lúc nãy đã hoàn toàn không còn.
Cố Chước nhìn
tôi bằng vẻ chán chường, nói: “Làm xong vụ này chúng ta cứ đường ai nấy
đi đi, trình độ này thì sớm muộn cô cũng hại chết tôi.”
Đường ai nấy đi thì đường ai nấy đi, cho rằng tôi thèm đi theo anh chắc?
Tôi hừ lạnh một tiếng, cùng Cố Chước di chuyển cách xa người đàn ông mặc đồ tây này một chút, Cố Chước mới nói: “Cô nhìn kỹ hồn phách của ông ta,
đặc biệt vị trí đỉnh đầu là cô sẽ thấy được vấn đề. Nếu còn không phát
hiện được gì thì hai ta chào nhau tại đây luôn đi, để cô ở lại cũng
không giúp được cái gì.”
Nói khó nghe như vậy làm gì, anh sớm nói chú ý tới phần đầu thì không phải tôi đã hiểu rồi sao?
Tôi lại thầm mắng Cố Chước, rồi đưa mắt chú ý tới đỉnh đầu của người đàn ông mặc đồ tây, nhìn xuyên qua da thịt tới hồn phách.
Kỳ thật hồn phách vẫn hợp với thân thể là khó quan sát nhất, bởi hồn phách cùng thân thể trông đều giống nhau như đúc, hơn nữa còn hoà hợp với
nhau hoàn hảo, không chủ động quan sát thì sẽ không thể thấy riêng rẽ
được. Điều này khó hơn nhiều so với thấy quỷ. Tuy tôi tương đối mẫn cảm
với âm khí cùng quỷ vật nhưng rốt cuộc người đàn ông kia vẫn là người
sống, hồn phách vẫn lưu tại thân thể, theo lý thuyết là vượt quá khả
năng của tôi. Có điều, khi cẩn thận quan sát, tôi vẫn nhận ra sự khác
lạ.
Phía dưới tóc người đàn ông kia có một vật phát sáng lờ mờ. Có vẻ là là một chiếc đinh thép hay thứ gì đó tương tự, nhưng cũng giống
như lưỡi dao loại nhỏ bỏ túi.
Đồ vật kia không phải ghim vào da
thịt người đàn ông mà cắm vào hồn phách, hơn nữa bị tóc che mất nên nhìn thoáng qua sẽ thấy rất bình thường.
Quả thật tôi rất tò mò vì sao Cố Chước lại chú ý tới nơi đó, một vật nhỏ như vậy bị giấu đi mà vẫn bị Cố Chước phát hiện, mắt anh ta tinh như diều hâu chăng?
“Thấy rồi?” Thấy vẻ mặt đăm chiêu của tôi, Cố Chước nhe răng cười: “Còn được việc, không tính là đồ bỏ.”
Vớ vẩn, bà đây tốt xấu gì cũng mở công ty bắt quỷ, lớn nhỏ gì cũng là bà chủ, chẳng lẽ một chút bản lĩnh cũng không có?
“Ông ta như vậy là thế nào?”
“Đã từng nghe tới câu ‘Trên đầu chữ sắc có con dao*’ chưa?” Cố Chước hỏi tôi.
“Nói tiếng người!” Tôi lạnh lùng nói. Liên tiếp bị Cố Chước làm nhục khiến tôi đã hơi bực bội.
*Trong tiếng Trung, phía trên chữ 色[sắc] là chữ 刀[dao]: Câu tục ngữ ý cảnh báo con người không nên đánh mất bản thân vì ham muốn sắc dục.
“Ban
nãy ở trên lầu hai, lúc thấy lão Nhạc được mặc áo liệm tôi đã chú ý,
trên đầu ông ta bị cắm một con dao như vậy, hơn nữa ông ta lớn tuổi bị
hói đầu nên con dao cắm vào hồn phách ông ta chói lọi rất rõ thấy.”
“Ban đầu tôi cũng không hiểu rõ, hồn phách người sao lại có thể cắm dao vào, cho nên tôi mới chú ý tới người khác nữa. Thật đúng là tôi đã tìm được, trên hồn phách ba người con của lão Nhạc cũng bị cắm dao trên đầu. Ở
dưới lầu một này có không ít người cũng bị cắm dao vào đầu. Hẳn bọn họ
đã chọc phải chuyện gì đó.” Cố Chước nói.
Ra là thế. Vừa rồi lúc
lão Nhạc nhập liệm, tôi chỉ đứng ở bên ngoài xem một vòng xung quanh chứ không chú ý tới ông ấy, dù sao người cũng đã chết, một thi thể thì có
gì phải chú ý, không ngờ lại có chuyện như này.
Thảo nào mắt Cố Chước lại tinh như vậy, anh ta đã sớm để ý để tìm kiếm con dao.
Lòng tôi thoải mái hơn một chút, tính ra so với Cố Chước thì tôi cũng không đến nỗi nào.
“Vậy sao anh biết chuyện này có liên quan tới sắc dục?” Tôi hỏi Cố Chước.
“Cũng dễ lý giải, bọn họ hiện tại đều ở trong biệt thự, có người trên đầu có
dao, có người lại không, điều này chứng tỏ dao không phải do vấn đề đất
ở. Những người trên đầu có dao lại không chỉ là người nhà họ Nhạc, Nhạc
Hữu Khiêm trên đỉnh đầu không có còn dưới lầu một rõ ràng một số người
không phải của họ Nhạc lại có. Điều này chứng tỏ dao kia cũng không liên quan tới dòng họ. Duy nhất có thể giải thích, chỉ người thoả mãn điều
kiện nào đó trên đầu mới có dao, mà điều kiện này lão Nhạc cũng có.”
Nghe thế, tôi chợt hiểu ra: “Cho nên không chỉ có lão Nhạc, những người có
dao cắm vào đỉnh đầu này đều mơ thấy phố thư giãn kia, bọn họ đều ngủ
với cô gái áo đỏ?”
“Có phải là cô gái áo đỏ hay không thì khó mà
nói, nhưng đều mơ đi tới phố thư giãn kia là không sai được. Tôi đi tìm
danh sách khách của Nhạc Hữu Khiêm, cô lên mạng tìm xem những người này
có thân phận như thế nào.” Cố Chước nói.
“Vì sao tôi phải tìm?”
Tôi hỏi ngược lại. Tuy rằng tôi biết hiện tại cũng nên làm gì đó, nhưng
tôi không phải cấp dưới của Cố Chước, dựa vào cái gì mà anh ta lại vênh
mặt hất hàm sai khiến tôi? Cảm thấy có chút khó chịu.
“Vì cô có máy tính.” Cố Chước vừa đi về phía cầu thang lên lầu hai vừa nhếch miệng cười nói.
Vẫn còn cười, cứ cười đi, ngươi cười ở tang lễ người khác thì ngày nào đó
sẽ có kẻ nhảy disco ở trước mộ của ngươi cho mà xem. Cái này gọi là nhân quả luân hồi!
Tôi phẫn hận trợn mắt nhìn anh ta đi xa, sau đó tìm một góc ngồi rồi lấy máy tính ra.
Wifi ở biệt thự này không có mật khẩu, tôi lên mạng mở trang tìm kiếm ra.
Vì không có danh sách mấy người có dao cắm vào đầu, tôi tìm thông tin về
lão Nhạc trước. Rốt cuộc ông ta cũng là một người có dao cắm vào đỉnh
đầu.
Không tìm kiếm thì thôi, tìm kiếm một hồi, thân phận lão Nhạc khiến tôi giật mình.
Nhạc Chấn Lỗi, người sáng lập Công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại ô tô Cổ Nguyệt, ở dưới có không biết bao nhiêu doanh nghiệp con, chủ yếu kinh
doanh các nhãn hiệu ô tô Nhật Bản, có Toyota, Nissan, Honda…
Xem
qua danh sách các doanh nghiệp con, có thể thấy gần như những công ty
kinh doanh các nhãn hiệu Nhật Bản ở Thạch Môn chúng tôi đều là do ông ta mở. Mỗi doanh nghiệp con lại có đến mấy đại lý kinh doanh, cho nên gia
nghiệp của Nhạc Chấn Lỗi so với tưởng tượng của tôi còn lớn hơn nhiều.
Hơn nữa ông già này dường như rất mê các nhãn hiệu Nhật Bản.
Sau khi phát hiện ông ta có rất nhiều tiền, tôi càng cẩn thận tìm kiếm thêm các tư liệu.
Lúc nãy là tôi không hiểu chuyện, nghĩ tới cấp trên cấp dưới để làm gì, có
tiền tới tay không phải là được rồi sao? Huống hồ cá lớn như vậy là do
Cố Chước câu đến, bây giờ người ta gọi ngươi đến chia một bát canh ngươi còn ngại này ngại kia.
Làm người là phải hiểu ơn nghĩa.
Không đúng, không riêng gì người, thi nhân cũng cần phải hiểu ơn nghĩa.
Tôi vui vẻ kiểm điểm bản thân mình, sau đó lại chú tâm vào tìm kiếm.
Nhạc Chấn Lỗi là một doanh nhân lớn ở Thạch Môn, sinh thời còn là đại biểu
gì đó của chúng tôi, có thể đại diện nhân dân gì đó. Dù sao là con đường kinh doanh hay làm quen đều như hô mưa gọi gió, bởi vậy ông ta còn thuê một người viết một cuốn tự truyện, tự trả tiền xuất bản thành sách bán ở các hiệu sách trong Thạch Môn. Thật sự là quá làm màu.
Tìm bản
điện tử cuốn tự truyện trên mạng, tôi đọc lướt vài lần. Tự truyện viết
dài dòng rườm rà, phần lớn là tự quét vàng lên mặt mình, cảm giác cố
tình viết dài cho đủ số chữ. Có điều lướt qua vài lần, tôi chú ý tới một chi tiết.
Nhạc Chấn Lỗi nói ông ta là người quê ở Tây Sơn, dựa
vào núi mà sống, xem như từ nhỏ lớn lên ở trên đỉnh núi này. Khi còn
nhỏ, nhà lại đông con cho nên mỗi năm chỉ có Tết cùng tết Trông Trăng là được ăn thịt, chính những năm tháng đói khổ đó đã giúp Nhạc Chấn Lỗi có ý chí quật cường, quyết tâm thoát nghèo…
Ông ta làm giàu như thế nào tôi đều không chú ý. Có điều tết Trông Trăng này tôi chưa từng nghe qua.
Một ngày lễ có thể được ăn thịt như Tết năm mới nhất định là ngày lễ rất
quan trọng. Tôi đóng lại tự truyện, lại tìm tết Trông Trăng ở trên mạng.
Kết quả khiến tôi hơi bất ngờ.
Tôi đã hiểu được vì sao cô gái áo đỏ kia lại gọi Nhạc Chấn Lỗi là ‘Thái
quân’. Không phải vì cô ấy ở phố thư giãn đã lâu nên thành thói quen, mà bản thân Nhạc Chấn Lỗi vốn là Thái quân*. (*Thái quân: cách người Trung Quốc gọi lính Nhật Bản)
Tết Trông Trăng, mười lăm tháng tám âm lịch, là ngày hội truyền thống của Nhật Bản, giống với tết Trung Thu của Trung Quốc.
Nhạc Chấn Lỗi không nói ngày đó là tết Trung Thu mà lại gọi là Trông Trăng.
Chẳng trách ông ta lại yêu tha thiết ô tô có thương hiệu Nhật Bản, cũng
chỉ bán ô tô Nhật Bản.
Có lẽ là một kiểu nhớ nhà.
Ông ta vốn không phải là Nhạc Chấn Lỗi. Năm ông ta sinh ra trùng với ngày quân đội Nhật đầu hàng hoàn toàn. Cha mẹ ông ta thất bại trong việc quay về Nhật Bản cùng với quân đội, thay vào đó họ tình cờ ở lại Trung Quốc.
Để tồn tại ở Trung Quốc, họ đã đổi họ và tên, và trở thành người Trung Quốc.
Đó là lý do vì sao cô gái mặc đồ đỏ lại tìm tới ông ta? Để trả thù? Vì dẫu sao cô gái mặc đồ đỏ bị quân Nhật hãm hiếp. Con trả nợ thay cha vốn là
suy nghĩ truyền thống của thế hệ cũ ở Trung Quốc.
Nhưng nếu là như vậy, Nhạc Hữu Khiêm cũng sẽ không thoát được, vì sao trên đỉnh đầu ông ta lại không có dao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT