Toàn thân mồ hôi đầm đìa, tôi suy sụp ngồi xuống đất. Cảm giác bất lực đang chiếm lấy tôi.
Tôi không hiểu vì sao Cố Chước lại cố chấp như vậy, một hai phải cùng gã
đầu trọc kia ngươi chết ta sống, cứ bình yên bắt quỷ lấy hồn ngọc không
tốt hay sao?
Sự cố chấp ngu xuẩn.
Khi tôi đang tức giận mắng Cố Chước, cách đó không xa đột nhiên truyền đến âm thanh quen thuộc: “Từ tiểu thư? Sao cô lại ở đây?”
Là đàn ông!
Là kẻ đáng chịu ngàn nhát đâm!
Tôi ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt, cười: “Vương Đại Lâm, anh tới thật trùng hợp quá.”
Người gây ra chuyện của La Thanh La đúng lúc này lại xui xẻo xuất hiện trước mặt tôi.
Đúng là ý trời.
Ông trời vẫn là có mắt. Nếu ngươi phạm sai lầm, đã làm chuyện xấu, ông trời đều sẽ ghi lại vào sổ sách, đến một ngày nào đó ông trời sẽ tặng ngươi
một món quà bất ngờ.
Giống như Vương Đại Lâm hiện tại.
Tôi không có ý định sẽ làm quen kết bạn với Vương Đại Lâm, đưa tay kéo lấy cổ hắn ta, kéo hắn ta đi về phía ngôi nhà.
Dương thọ của hắn đã gần cạn, thân thể gầy gò ốm yếu bị nên bị tôi kéo đi một cách nhẹ nhàng.
Có lẽ thái độ của tôi khiến hắn cảm thấy sợ hãi, vừa giãy giụa vừa kinh
hoảng nói: “Cô định làm gì? Sao cô lại xuất hiện ở nhà vợ tôi? Cô muốn
làm gì?”
Nhà vợ hắn?
Ha ha, thật thú vị, có lẽ hắn đã biết La Thanh La đang ở chỗ này.
“Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì phải trả. Những gì ngươi nợ vợ mình, hôm nay nên trả hết.” Tôi lạnh lùng nói.
Nói xong, tôi quăng Vương Đại Lâm như ném một con chó tới trước cửa nhà La Thanh La.
Cố Chước từng nói, muốn phá cục này chỉ có hai phương pháp, một là mạnh mẽ phá trận vây thi, một cách khác là hoá giải lệ khí của La Thanh La. Mà
lệ khí của La Thanh Ta đều đến từ gã đàn ông trước mặt này.
Tháo chuông cần người đã buộc chuông.
Có lẽ La Thanh La đã đánh mất hoàn toàn tâm trí, trở thành một công cụ
giết người, nhưng cô ta có chấp niệm của mình, mà chấp niệm của cô ta
chính là Vương Đại Lâm.
Đây là cơ hội duy nhất để cứu Cố Chước,
mặc dù tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ giết người nhưng lúc này cũng chỉ có thể đem Vương Đại Lâm ra chịu trận.
Rốt cuộc tự mình tạo nghiệt thì phải tự mình trả giá.
Vương Đại Lâm ngã trước cửa nhà La Thanh La, hắn không nhìn thấy được La
Thanh La, càng không rõ nơi này đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ biết tôi
đẩy hắn ngã lăn trên mặt đất, bèn nổi giận, quay đầu lại mắng: “Á, con
nhãi ranh dám đẩy ông à, có biết ông đây…”
Hắn chưa kịp nói xong, một luồng gió sắc bén quét ở trên mặt hắn.
Xẹt một tiếng. Trên mặt Vương Đại Lâm xuất hiện một đường dài, máu thịt lẫn lộn.
Tôi ngẩng đầu, vốn tưởng cái tát này là của La Thanh La thưởng cho hắn,
cũng coi như là báo thù cho mình, nhưng La Thanh La vẫn ngây dại nhìn
tiểu quái trong tay mình, móng tay đỏ thẫm không ngừng rút ra, cắm vào,
lại rút ra.
Trên người tiểu quái đã sớm xuất hiện vô số lỗ giống như than tổ ong, nó đã sớm không còn khí tức.
Nó vốn dĩ chỉ là thai chưa thành hình, dựa vào một tia oán niệm của mẹ mà
thành quỷ thai. Hiện tại bị chính tay mẹ mình cào nát, chấp niệm đã sớm
biến mất, lúc này chỉ có hồn thể còn chưa hoàn toàn tiêu tán, đến khi
hoàn toàn biến mất chỉ là vấn đề thời gian.
Không phải La Thanh La làm, đó là Cố Chước.
Cố Chước đã hoàn toàn biến thành một người máu. Quần áo trắng trên người
ướt sũng máu tươi, biến thành màu đỏ thẫm, ướt át khó chịu.
Mặc dù vậy, anh ta vẫn trịch thượng nhìn Vương Đại Lâm, nói: “Mắng phụ nữ là không đúng.”
Ặc, đã là lúc nào rồi mà anh ta còn có tâm tư giáo huấn người khác.
Tôi nhìn bộ dạng thê thảm của anh ta, nước mắt trào ra: “Cố Chước, có cách
rồi, anh đừng huyết tế. Đây là chồng của La Thanh La, là do hắn bức chết La Thanh La, chỉ cần La Thanh La báo thù là sẽ không còn oán niệm sâu
như vậy, sẽ không biến thành quỷ xích. Anh mau dừng lại đi.” Tôi vừa
khóc vừa nói.
Kỳ thật tôi không khóc nhưng khối thân thể này không khống chế được, nước mắt cứ vậy rơi xuống.
Lúc này là lúc nào rồi, tôi cùng Có Chước tính ra mới quen biết được hai
ngày, anh ta chết thì có gì mà phải khóc! Khổ sở như vậy sao?
Nhưng vừa rồi lúc đánh Vương Đại Lâm, nhìn anh ta thật sự rất đẹp…
Tôi phẫn hận lau sạch nước mắt trên mặt, nói bằng giọng ác độc: “Anh nhất
định không dừng lại? Chỉ còn thời gian hai lá bùa nữa, đến khi toàn bộ
bùa biến thành màu đỏ thì cơ hội để hối hận cũng không còn. Lỡ như anh
chết, tôi sẽ đến động Bà Ai mở tủ lạnh lấy hồn ngọc, thuận tay thiêu rụi cả động để ngăn thi thể cô gái kia tu luyện thành cương thi hại người.”
“Cô dám!” Nhắc tới cô gái kia, Cố Chước cuối cùng cũng liếc mắt nhìn tôi một cái.
Tôi càng hùng hồn: “Anh thấy tôi có dám không? Dù sao anh chết rồi, cô gái
kia không ai bảo vệ được. Cô gái đó anh đã dưỡng lâu như vậy, trên người cô ấy hẳn cũng có thi ngọc, không biết thi ngọc của cô ấy đủ cho tôi
dùng bao lâu…”
“Từ! Anh!” Cố Chước nghiến răng nói từng từ trong
tên của tôi. Anh ta tức giận không nhẹ, nhưng mặc dù vậy anh ta vẫn
không dừng lại động tác triệu hoán huyết phù, những lá bùa trước mặt vẫn từ từ chuyển thành màu đỏ.
Hiển nhiên anh ta không tin tôi sẽ làm như vậy.
Anh ta thật sự muốn chết?
Lòng tôi nóng như lửa đốt. Theo lẽ thường, anh ta sống hay chết đều không có liên quan gì tới tôi. Mặc dù anh ta đẹp trai thật nhưng vậy thì có liên quan gì, đẹp trai đâu thể thành cơm mà ăn. Chưa kể anh ta là người phái dưỡng thi, tiếp cận tôi có mục đích là gì tôi còn chưa biết, sao tôi
lại cần phải để ý tới sống chết của anh ta như vậy.
Nhưng thân thể này không biết điều, tôi không thể bình tĩnh, trái tim truyền đến cảm
giác đau nhói không dối được người. Thân thể này muốn anh ta sống!
“Mặc kệ anh có tin hay không, những gì tôi nói đều là thật. Tôi với cô gái
kia không thân không thích, anh dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ giúp anh
chăm sóc cô ta? Không phải anh cũng từng nói đó sao, thứ tôi cần chỉ là
thi ngọc, hiện tại lại có thi ngọc tốt nhất ở ngay trước mặt tôi…” Tôi
nhếch miệng cười, cố ý đưa lưỡi liếm mép ra vẻ thèm khát.
Đã được
dùng qua thi ngọc của La Thanh La, quả thật tôi thích dùng thi ngọc hơn
hồn ngọc. Lúc này tôi cứ thật thật giả giả, quả nhiên khiến Cố Chước
biến sắc.
Một luồng khí lạnh lẽo toả ra ngay lập tức. La Thanh La
và tôi cùng run lên chấn động, cảm giác lạnh lẽo này là đến từ khí tức
đồng loại.
Tuy rằng Cố Chước là người sống nhưng anh ta đã giao
tiếp với thi thể từ lâu, trên người khó tránh khỏi mang khí tức của
người chết. Lúc này âm khí bên ngoài phóng ta, tôi cùng La Thanh La
không bị ảnh hưởng gì lắm nhưng Vương Đại Lâm trên mặt đất thì không
chống cự được, rét run bần bật. Một dòng nước mang theo mùi khai chảy từ quần hắn ta ra…
Anh ta sợ tới tè ra quần.
Dương khí của hắn yếu đi, ba ngọn dương hoả trên đầu trên vai hắn chập chờn lúc sáng lúc
tối. La Thanh La vẫn luôn ngây ngốc bóp tiểu quái lúc này đã cảm nhận
được sức hấp dẫn đến từ người sống, quay đầu nhìn Vương Đại Lâm.
Thần chí của cô ta chưa khôi phục nhưng theo lẽ tự nhiên quỷ lại rất mẫn cảm với người sống có âm khí nặng. Giống như sói thích thịt, ruồi bọ thích
trứng thối, đây là ham muốn đã có từ trong máu.
Không còn dương
khí chống đỡ, Vương Đại Lâm cũng mẫn cảm hơn với âm khí, hắn vẫn không
nhìn thấy La Thanh La nhưng ánh mắt của La Thanh La lại khiến hắn có cảm giác như bị kim chích vào lưng.
Hắn không biết La Thanh La đang ở đây, còn tưởng tôi cùng Cố Chước giở trò, miệng lẩm bẩm mắng chửi chúng tôi. Có lẽ hắn sợ cái tát vừa rồi nên không dám quá nặng lời, chỉ thất
tha thất thểu bò dậy, nhanh chóng chạy vào trong phòng.
Hắn muốn vào nhà để thoát khỏi hai kẻ tâm thần bọn tôi.
Chỉ là ngôi nhà này...
Có trận pháp trấn giữ!
Tôi không can ngăn Vương Đại Lâm, hoặc thành thật mà nói, tôi cũng không có ý định căn ngăn hắn, tôi muốn biết hắn có thể đi vào ngôi nhà kia hay
không? Nếu vào được thì sau đó hắn sẽ có kết cục như thế nào?
Nhưng ngẫm ra, đây là nhà của mẹ con bé trai kia, Vương Đại Lâm không nhìn
thấy La Thanh La, theo lý mà nói sẽ không chạy vào ngôi nhà này mới
đúng.
Ai ở thời khắc nguy hiểm lại chạy vào trong nhà một người xa lạ?
Hơn nữa nhìn vẻ thuần thục này, không giống như hắn chạy vào nhà một người lạ.
Không khí truyền đến một chút nhiễu động. Vương Đại Lâm đi vào trong nhà
không hề có trở ngại, vào rồi hắn đóng sập của lại vì sợ tôi và Cố Chước đi theo.
Đi vào một cách đơn giản như vậy?
Tôi hơi hoang
mang. Trận pháp này khiến Cố Chước liều mạng cũng chưa vào được, vậy mà
Vương Đại Lâm nhẹ nhàng đi vào. Cảm cảm giác này giống như tướng quân
đánh nửa ngày không giết được kẻ thù lại bị một tên lính tiểu tốt nhẹ
nhàng giết chết.
Không hợp lý.
Cố Chước cũng tỏ ra khó chịu. Dẫu sao anh ta cũng là cao nhân, lúc này không bằng một người phàm, có chút mất mặt mũi.
Nhưng đã có người đi vào, anh ta cũng sẽ không cần phải xả thân để phá trận
nữa. Móc một lá bùa vàng trong túi ra, anh ta tự ấn vào trán mình.
Dòng máu vốn chảy ra ào ào trong nháy mắt đã được cầm máu.
“Tình hình thế nào?” Tôi lau sạch nước mắt trên mặt, hỏi Cố Chước.
Cố Chước lắc đầu: “Không rõ lắm, lẽ ra hắn không vào được, trừ phi…”
“Trừ phi gì?”
“Trừ phi khi bày trận hắn đã có ở bên trong, trận pháp chấp nhận hắn. Giống
như La Thanh La cùng tiểu quái có thể đi vào, bản thân hắn coi như có
giấy thông hành.”
“Nhưng vì sao hắn lại có giấy thông hành? Chẳng lẽ hắn quen biết mẹ con bé trai kia?”
“... Khó mà nói được.”
Tôi và Cố Chước đưa mắt nhìn nhau một cái, sự tình bắt đầu phức tạp hơn.
Càng ngày càng ly kỳ.
Cửa được đóng lại, chúng tôi không nhìn được những gì ở trong nhà. Tôi tìm
một cái gậy đẩy cửa ra một chút, muốn xem La Thanh La có phản ứng gì với Vương Đại Lâm.
La Thanh La mở to hai mắt nhìn thẳng vào Vương Đại Lâm, cũng không cuồng loạn như tôi tưởng, cô ta chỉ lẳng lặng nhìn kẻ
khởi xướng hại chết chính mình. Dường như thần chí cô ta còn chưa khôi
phục.
Có điều cũng may, đôi mắt cô ta đã bắt đầu nhìn có chủ đích, màu đỏ tươi của mắt cũng không tiếp tục tăng.
“Vương Đại Lâm!” Nhìn một hồi, La Thanh la cuối cùng cũng hé miệng, nói ra ba tiếng.
Tôi và Cố Chước cùng khẽ thở nhẹ một cái. Cô ta nhận ra Vương Đại Lâm chứng tỏ cô ta không bị tiếp tục hoá thành quỷ xích, thần chí được khôi phục
chứng tỏ sẽ có khả năng cứu được cô ta.
Chỉ cần tâm niệm được hoàn thành, chấp niệm được buông bỏ là cô ta sẽ giống như quỷ bình thường,
được âm sai chỉ dẫn đường tới Âm Phủ.
Đương nhiên chúng tôi cũng
có thể siêu độ cho cô ta, để trên đường xuống âm phủ cô ta được chuyển
thế đầu thai, nhập vào luân hồi. Như vậy hồn ngọc với cô ta sẽ không còn tác dụng, cô ta có thể tự nguyện dâng ra hồn ngọc báo đáp vì chúng tôi
đã siêu độ giúp.
Những hành động này không phải là lần đầu tiên
tôi làm. Trước đây bắt quỷ không phải lần nào cũng là loại sắc quỷ khiến người chán ghét, cách tôi bắt quỷ cũng không đơn giản và hung bạo như
Thi tiên sinh.
Tóm lại, tình hình hiện tại đều đang chuyển biến theo hướng tốt đẹp.
Chỉ cần Vương Đại Lâm đừng lại chọc tức cô ta, ngoan ngoãn nhận sai với La
Thanh La, hoặc bị La Thanh La khiến cho sợ tới mức ruột gan đứt ra từng
khúc hay đầu bị La Thanh La bóp nát đều được. Tóm lại có thù báo thù có
oán báo oán, chỉ cần khiến cho La Thanh La thấy thoải mái trong lòng,
chấp niệm của cô ta sẽ tự nhiên biến mất.
Có điều chuyện xảy ra lại không theo ý chúng tôi.
Mặc dù dương khí trên người Vương Đại Lâm đã cực kỳ ít, hắn cũng có thể cảm ứng được La Thanh La nhưng hắn vẫn không thể thấy được cô ta, đối với
lời gọi của cô ta lại càng không thể nghe được mà trả lời.
Hắn chỉ đưa mắt nhìn lướt quanh nhà, ánh mắt xuyên qua thân thể La Thanh La, sau đó chú ý tới vũng máu ở phía sau La Thanh La.
“Lỗi Lỗi! Con làm sao vậy Lỗi Lỗi?!” Một tiếng hét vang lên, Vương Đại Lâm
nhanh chóng chạy tới bế thân thể nhỏ bé trong vũng máu lên.
Đó là thi thể vừa rồi bị La Thanh La cầm dao chém.
Cũng là bé trai chúng tôi đã gặp ở quán ăn.
Nó ăn quá nhiều thịt La Thanh La dẫn tới âm khí trên người nó rất nặng,
hồn phách của La Thanh La thậm chí có thể bám vào người nó.
Con dao dính đầy máu vẫn ở trong tay cậu bé, mỗi nhát dao trên người cậu bé thật ra đều do chính tay cậu bé chém.
Trong giới chúng tôi vẫn luôn có câu chuyện rằng, người tự sát sẽ không có tư cách vào địa ngục, hồn phách bọn họ sẽ chịu sự nguyền rủa của đất trời, vĩnh viễn chỉ có thể lang thang vất vưởng khắp nơi, không thể hưởng đồ
cống phẩm cũng không được nhận đồ hiến tế.
Bọn họ là người bị thế
giới vứt bỏ, hồn phách theo thời gian sẽ ngày càng đói khát, cũng càng
ngày càng suy yếu. Nhưng bọn họ bất lực, chỉ có thể tiếp tục chịu đựng
sự dày vò sống không bằng chết đó. Hồn phi phách tán, đối với bọn họ mà
nói lại là một sự giải thoát.
La Thanh La hận bé trai cùng mẹ của
cậu bé, cô ta bám vào trên người bọn họ, dùng chính tay bọn họ cầm dao
tự chém vào người mình…
Đến khi máu bọn họ chảy ra tới cạn kiệt,
ngay cả sau khi chết, sự sợ hãi vì tự sát giống như dòi trong xương gặm
nhấm thần kinh của bọn họ.
Đối với trời đất thì bọn họ là tự sát, cho dù là bị quỷ ám hay tội bọn họ xứng đáng bị trừng phạt thì cũng vậy.
Hồn phách bọn họ không có chỗ nhận, La Thanh La muốn cho bọn họ cũng nếm
mùi vị tự sát, khiến hồn phách bọn họ giống cô ấy, chỉ có thể trở thành
cô hồn dã quỷ.
Cho đến giờ phút này, nhìn Vương Đại Lâm ôm bé trai kia khóc đến tê tâm liệt phế tôi mới hiểu được hận ý ngập trời của La
Thanh La từ đâu mà đến.
Lúc ban đầu tôi đã cảm thấy bé trai kia
rất quen, giống như từng gặp qua vậy. Hiện tại khi ở bên cạnh Vương Đại
Lâm tôi mới nhận ra, bé trai này giống hệt Vương Đại Lâm.
Cha và con, duyên cùng nợ.
Không thể phân rõ ràng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT