Đỗ Phương xuất giá, làm tiệc ở trong thôn rất là náo nhiệt, mỗi bàn đều
có gà vịt thịt cá, tổng cộng mười mấy món thức ăn, nhiều năm qua như vậy ở trong thôn chưa có buổi tiệc nào linh đình như vậy, từng nhà đều mang người nhà đến, nếu chưa ăn xong đồ ăn ở trên bàn tiệc, cũng đều là bọc
lại mang về trong nhà của mình.
Ăn xong cơm trưa không bao lâu,
đội ngủ đón dâu của Tạ gia liền đến, Tạ Duệ cưỡi ngựa cao to, mặc áo bào màu đỏ, đầu đội mũ cao, chỉ là cái đầu của hắn ta nhỏ gầy, hắn mặc lễ
phục trên người chẳng có chút khí thế nào. Đợi lúc xuống ngựa, vẫn là bị người ta đỡ xuống.
Kiệu hoa dừng ở ngoài viện, lập tức một đám
người chặn cửa viện lại, không cho tân lang vào cửa. Tạ gia cũng rất là
hào phóng, liền lấy một nắm đồng tiền ở trong túi vung lên, lập tức mọi
người đều tranh chấp lấy đồ. Người theo Tạ gia đến gặp tình hình này,
đều cười vang, cảm thấy rất buồn cười, liền lại vung một nắm đồng tiền.
Đỗ Tam Nương đi theo nương nàng đứng ở trong sân, cửa sân, người trong
thôn đều cúi người nhặt tiền, ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, không phải
ngươi đạp ta thì chính là ta giẫm ngươi, còn rất ầm ĩ, theo đó là tiếng
cười lớn của Tạ gia, trông thấy mấy thôn nhân tranh cướp, rất có cảm
giác cao cao tại thượng.
Đỗ Hoa Luân sớm đã đánh tiếng, không cho đùa bỡn con rể, cho nên sau khi Tạ Duệ tiến vào viện tử, gần như là đi
thẳng một đường đến khuê phòng của tân nương. Đỗ Phương được các hỉ
nương dẫn ra ngoài, Tạ Duệ nhìn tân nương đeo khăn voan, cười đến không
ngậm miệng được.
Quản gia Tạ phủ đứng ở bên cạnh phu thê Đỗ Hoa
Luân nói chuyện, một lát sau, phu thê Đỗ Hoa Luân đến, chào hỏi họ hàng
trong tộc Đỗ gia, đưa họ vào thành tiễn xuất giá.
Còn nói Tạ gia
đã thuê khách sạn, tạo điều kiện cho tân khách Đỗ gia ở qua đêm. Đỗ Hoa
Luân nói kiểu này, đám người nghe xong đi Tạ gia chẳng những có đồ ăn
ngon, còn có thể ở khách sạn trong thành ở một đêm, đương nhiên là vui
lòng đi qua.
Trương thị
cũng đi đến trước mặt mấy chị em dâu, mời mấy bọn họ đi tiễn xuất gia.
Đỗ gia là đại hộ nhân gia, hôm nay thành thân, nếu là nhà mẹ đẻ của tân
nương không có ai đi, đến lúc đó chưa nói đến bị người ta cười nhạo, Đỗ
Phương sẽ không có địa vị ở Tạ gia.
Lúc này Trương thị cũng biết
tốt xấu, mặc dù là khinh thường mấy chị em dâu, nhưng trước mắt phải dỗ
bọn họ, tiễn Đỗ Phương xuất giá, không thì Đỗ Phương sẽ bị coi thường.
Dương thị nói không đi, nhà lão đại cùng với nhà lão tam cũng nói là
không đi, như vậy làm cho Trương thị bị mất mặt, người của Tạ gia cũng ở đây nhìn, nếu thật sự khuê nữ xuất giá nhưng lại không có người thân
đưa tiễn, thật sự sẽ rất mất mặt!
Trương thị đối với Dương thị
lại là một trận tha thiết còn có chút van xin, Vương thị cũng đi tới,
bảo mấy con dâu tiễn tôn nữ xuất giá, Dương thị vẫn là nói không đi, còn hai nhà khác vẫn đứng chung chiến tuyến với Dương thị, làm cho Trương
thị tức giận đến không nhẹ, nhưng mà một ngày như hôm nay, bà ta không
dám biểu hiện ra ngoài. Lần này lại dùng giọng điệu khẩn thiết, cầu xin
mấy chị em dâu đi.
Trương thị nói một lúc thấy không nói được nữa, lại đi mời mấy thẩm nương của
nhà vợ lý chính đến, cuối cùng mấy người người Dương thị cũng đáp ứng
tiễn Đỗ Phương xuất giá, Trương thị thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng
vẫn oán trách mấy chị em dâu này. Làm thẩm nương, tặng lễ cũng chỉ là
một bộ chăn mềm, ngoài ra còn có hai trăm văn tiền, chỉ có nhiêu đồ c9o1 mà cũng lấy ra được!
Người của Tạ phủ ở lại Đỗ gia hơn một canh giờ, rồi đón tân nương tử trở về phòng.
Đỗ Tam Nương cũng đi theo với Dương thị, đại hộ nhân gia thành thân, đây
là lần đầu tiên nàng còn thấy, trước kia trong thôn cưới thê tử, làm gì
có con ngựa cao to, đừng nói đến là ngồi kiệu hoa. Có xe lừa, xe bò cũng không tệ, còn nhà nào nghèo hơn nữa thì dùng sức người đẩy "Xe cút-kít" .
Trên đường đến Tạ gia vung thêm mấy đồng tiền mừng, thế là ầm ĩ, ồn ào như vậy đưa người đến Tạ gia.
Hôm nay Tạ phủ đầy khách khứa và bạn bè, trong phủ giăng đèn kết hoa, nghe
nói là tân nương tử đến, lập tức bảo cho người đốt pháo, lập tức ngoài
cửa lớn đều đứng đầy người.
Tạ Duệ đá cửa kiệu, Đỗ Phương lại được hỉ nương cõng đi qua chậu than, đi đến chính viện của Tạ gia.
"Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái... Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!"
Sau vài tiếng hô to, Đỗ Phương được người ta đưa đến tân phòng ở hậu viện.
Ở tiền viện cũng sắp khai tiệc, Tạ gia đến đón họ hàng và tân khách, đặc
biệt ở trong khách sảnh bày mấy bàn. Dương thị không có định đi xem Đỗ
Phương, liền mang nữ nhi đi ăn cơm.
Mễ thị thấy Tạ phủ nhà cao
hoa lệ, nô bộc thành đàn, rất là ghen ghét, nói: "Lúc này cả nhà lão Tứ
đã leo lên được một mối hôn sự tốt, sau này con mắt càng không phải đều
mọc ở trên đầu, sợ là sẽ chướng mắt những họ hàng thân thích nghèo như
chúng ta!"
Dương thị mím môi một cái: "Ngươi cũng ít nói vài lời đi.
Bên trong những đại hộ nhân gia này, cực kỳ có nhiều quy củ, không thể
tùy tiện đắc tội"
Một bên khác, Đỗ Phương được người ta đưa đến
tân phòng, nàng ta đeo khăn voan, được các hỉ nương ngồi đỡ trên mép
giường, Tạ Duệ định nói vài hai câu với tân nương, liền bị người ta gọi
đi, để một mình Đỗ Phương ngồi ở trong phòng.
Ngày hôm nay là Tạ
gia xử lý hôn sự này, mấy ngày trước tất cả hạ nhân ở trong phủ rất là
bận rộn, trong viện yên tĩnh, cơ bản là không có ai. Tạ Bân mím môi một
cái, sửa sang y phục, nhìn thấy Tạ Duệ đã đi, lặng lẽ tiến vào viện của
hắn, nhìn thấy bên ngoài hỉ phòng đã không còn ai, Tạ Bân đánh bạo đi
lên, gõ cửa một cái.
Đỗ Phương nghe thấy tiếng đập cửa, đang định lấy khăn voan xuống, thế là vội vàng ngồi ngay ngắn lại. Tạ Bân đẩy cửa ra đi vào, nhìn thấy Đỗ Phương ngồi ở trên mép giường, hắn ta hắng
giọng một cái, hạ giọng gọi: "Phương Phương, là ta..."
Đỗ Phương nghe thấy giọng nói quen thuộc, kinh ngạc đến mức cằm muốn rớt xuống, vội
vàng lấy khăn voan xuống, thấy tình lang mà mình luôn mong chờ lại đang
đứng ở trước mặt mình, nàng ta hoảng sợ nói: "Sao chàng lại tới đây?"
Tạ Bân nói: "Sao ta không thể đến đây? Hôm nay nàng xuất giá, đương nhiên ta muốn đến xem nàng, Phương Phương..."
Hắn ta đi về phía trước mấy bước, nhìn Đỗ Phương với đôi mắt đầy nóng bỏng.
Đỗ Phương nhìn hắn ta, trong lòng đau xót, lập tức liền đứng lên vọt thẳng vào trong ngực hắn ta: "Trí Viễn, chàng có thể dẫn ta đi được không, ta không muốn gả cho hắn ta! Chỉ cần có thể ở bên cạnh chàng, bảo ta làm
cái gì cũng được, ta không muốn gả cho hắn ta!"
Tạ Bân vỗ bả vai của Đỗ Phương, một bên nói: "Phương Phương, nhỏ giọng một chút. Tối nay ta sẽ trở lại thăm nàng."
Nói xong hắn ta lấy một túi bột trắng ở tay áo ra: "Chờ một lúc nữa Tạ Duệ
đi vào, nàng bỏ cái này vào trong chén rượu của hắn ta, đêm nay, hai ta
sẽ động phòng, thần không biết quỷ không hay..."
Đỗ Phương cắn môi: "Sẽ bị người ta phát hiện đó. Đây là Tạ phủ, nếu để bị người ta biết..."
"Yên tâm đi, ta đã sắp xếp hết tất cả mọi thứ, sẽ không có người nào biết
đến. Phương Phương, ta không thể ở đây lâu được, ta ra ngoài trước, nàng đã cầm đồ được thì biết nên làm thế nào rồi đó!"
Đỗ Phương cầm
sờ thuốc bột, mặc dù trong lòng vẫn là sợ hãi, nhưng mà để nàng ta thân
mật với lão Tam, thì nàng ta không hề muốn cho lắm. Lúc này thấy phong
độ phong lưu phóng khoáng và nhanh nhẹn của tình lang, lại so với vị
trượng phu có diện mạo xấu xí kia của nàng ta, bảo sao trong lòng nàng
ta không thể chấp nhận Tạ Duệ.
Tạ Bân vội an ủi nàng ta vài câu, rồi liền chạy ra khỏi phòng.
So với tiệc rượu ở Đỗ gia, yến hội của Tạ gia càng thêm phong phú, làm cho cả Đỗ gia đến từ nông thôn đều phải choáng váng, lúc ăn cơm tướng ăn
không hề đẹp chút nào.
Trên bàn bày biện đầy món ngon, nhưng Đỗ Tam Nương lại không có khẩu vị gì!
Qua một trận, Tạ Lợi Trinh mang theo nhi tử tới, vừa đến đã chắp tay thở
dài mà nói: "Hôm nay là đại hỷ của khuyển tử, khách khứa nhiều, nếu chỗ
nào chiêu đãi không được tốt, mong mọi người rộng lượng tha thứ."
Vừa nói, vừa đem theo Tạ Duệ mời rượu mọi người.
Tạ Lợi Trinh và Tạ Duệ đi ở phía trước, phía sau còn có lão đại, lão nhị
đi theo, coi như là nhận người! Tính tình Tạ Lợi Trinh khoan hậu, cũng
không có bởi vì là nông dân mà lạnh nhạt, để bọn họ uống rượu ăn cơm
thật ngon, muộn một chút thì để quản gia dẫn bọn họ đến nơi mình ở, liên tục căn dặn phải để bọn họ ăn ngon uống ngon.
Tạ Duệ đi theo phụ
thân, cũng lần lượt mời rượu, hắn ta đã uống đến mặt mày đỏ bừng, ánh
mắt đều có chút mê ly. Tạ Bân nói: "Phụ thân, Tam đệ đã uống say, nếu
không con sẽ uống thay đệ ấy."
Tạ Tạ Trinh nhìn lão tam, thấy
đúng là đã uống nhiều qua, trong lòng thở dài, lão tam so với lão đại ở
mọi phương diện đều có chỗ thiếu sót, tửu lượng của đứa nhỏ này cũng
không có tốt lắm, nếu uống say thật, chỉ buổi tối hôm nay không thể động phòng được.
Tạ Lợi Trinh gật đầu, bảo lão đại và lão nhị uống
rượu giúp, Tạ Bân nhìn đám nhà quê này, ánh mắt có chút khinh thường!
Chỉ những loại người này, cũng không biết phụ thân của mình nghĩ như thế nào, lại còn tiếp đãi bọn họ như một vị khách. Theo hắn thấy, những
thân nhà nghèo này, để bọn họ ngồi ăn ở viện trước đã là quá nể mặt bọn
họ rồi, đâu còn cần phải sắp xếp chỗ ở cho bọn họ.
Đỗ Tam Nương ở bên cạnh thấy, phát hiện Tạ Lợi Trinh nói chuyện rất khách khí, cũng không
có bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, cũng chẳng trách có thể làm gia
nghiệp lớn mạnh như thế.
Phụ tử Tạ gia lần lượt đến từng bàn mời
rượu, đầu tiên là kính nam khách, xong lại đến bên nữ khách, rất nhanh
đã đến bên bàn của Đỗ Tam Nương.
Tạ Lợi Trinh nói mấy câu khách
khí, lại mời rượu, bọn người Dương thị làm thẩm nương của Đỗ Phương,
đương nhiên cũng phải uống rượu.
Tạ Bân nhìn thấy vị tiểu nương
tử kia, đôi mắt không khỏi sáng lên, từ lúc lần trước gặp đến giờ đã
lâu, hôm nay nàng mặc bộ y phục bông màu hồng, tóc được cắt tỉa cẩn thận tỉ mỉ, mặc dù gương mặt không có bôi son phấn, ở dưới ánh đèn càng trở
nên trắng nõn và xinh đẹp.
Cái gọi là mỹ nhân dưới ngọn đèn, càng nhìn càng đẹp mắt, Tạ Bân hơi nheo mắt lại, trong mắt hiện lên vài tia tinh quang.
Mời rượu xong, Tạ Lợi Trinh liền dẫn các con ra ngoài, phụ tử Tạ gia rời
đi, trong phòng mọi người đều ầm ĩ nghị luận, nói Đỗ Hoa Luân tìm một
thông gia tốt, nhà có tiền như vậy, hiếm khi lại không có dáng vẻ kiêu
ngạo.
Chờ bọn họ ăn cơm xong, quản gia của Tạ phủ đến, phát cho mỗi nhà một túi bá1nh hỷ và hầu bào, rồi dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi.
Tạ gia trực tiếp bao hết hai tầng cửa tiệm, nam nhân cùng nữ nhân tách ra
ở, Dương thị mang theo bọn nhỏ cùng hai người chị em dâu chen chúc một
phòng, gian phòng này là giường chung, cũng không phải là phòng đơn, bảy tám người hoàn toàn ngủ trên giường chúng không hề có vấn đề gì.
Đêm đã khuya, Tạ Lợi Trinh cho người đem Tạ Duệ trở về phòng, Tạ Duệ cũng
tìm lý do chạy đi, trước kia hắn ta đã mua chuộc quản gia của Tạ Duệ,
thế là tiến thẳng vào viện của Tạ Duệ, một bên đắc ý nghĩ ngày hôm nay
là ngày động phòng của lão tam, nhìn hắn ta say đến lợi hại như vậy, thì để mình làm thay đi.
Tạ Duệ vào phòng, nhìn thấy nương tử của mình ngồi ở trên giường, hắn ta cười một cách ngu ngốc, đi đến trước mặt Đỗ
Phương, hai tay buông thõng, bắt chước nam tử trong tiểu thuyết, nói:
"Nương tử, tiểu sinh đã đến..."
Đỗ Phương nắm chặt hai tay, trong lòng tim đập thình thịch, rất là sợ hãi.
Tạ Duệ cầm lấy đòn cân, đẩy chiếc khăn voan của nương tử, thế là đối diện
với vẻ mặt kinh ngạc. Tạ Duệ rất hài lòng với vị thê tử này, hắn ta cũng biết mình có chút không bằng với hai vị ca ca của mình, muốn tìm một
nương tử môn đăng hộ đối rất là khó khăn.
Phụ thân nói cho hắn ta biết, mối hôn sự này không được tốt, gia thế của bên nữ cũng không phải là rất tốt, trong lời nói còn có điệu bộ xin lỗi. Trái lại Tạ Duệ không có suy nghĩ gì hết, với diện mạo này của hắn ta, mặc dù trong phủ không có ai nói, nhưng chính hắn ta cũng hiểu rõ, sẽ không có cô nương nào
thích hắn ta. Gia thế bên nữ thấp hơn thì cũng tốt, như vậy lúc Tạ Duệ
đối diện với nàng ta, thì cũng sẽ không có nhiều tự ti.
Đợi đến khi
Tạ Duệ theo phụ thân mình đến nhà nữ nhìn người, hắn ta rất hài lòng với tướng mạo của nàng ta. Giờ phút này nhìn dáng vẻ sợ hãi của nàng ta, Tạ Duệ chỉ nghĩ là nàng ta đang thẹn thùng, hắn ta ho khan một tiếng, nói: "Nương tử, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi sớm thôi."
Đỗ Phương nhìn gương mặt của hắn ta, dường như muốn khóc lên, nàng ta nắm
chặt y phục, vội vàng nói: "Sẽ có người đến nháo động phòng."
Tạ Duệ cười nói: "Nương tử không cần lo lắng, phụ thân ta đã dặn dò từ sớm, tối hôm nay không cho bọn họ đến nháo."
Bởi vì lão tam có chút chênh lệch so với hai ngươi con trai khác, nên ngày
thường Tạ Lợi Trinh cũng để ý hắn ta nhiều hơn, lần này lão tam kết hôn, ôm ta đã sớm dặn dò mọi người không được đến chọc tân lang và tân
nương, cũng coi như là đã thiên vị với đứa nhi tử thứ 3 này.
Nghe
thấy sẽ không có người đến trêu chọc tân lang và tân nương, Đỗ Phương
càng muốn khóc hơn. Nàng ta tình nguyện có người đến nháo, cũng không
muốn có gì đó với hắn ta.
Nàng ta ngồi ở chỗ đó, vẫn còn có chút
sợ hãi, trái lại dáng vẻ này của nàng đã làm cho hắn ta hài lòng, với
tuổi tác của Tạ Duệ, trong viện cũng có hai nha hoàn thông phòng, dù
hắn ta không thích chuyện nam nữ, nhưng cũng không phải là không hiểu.
Giả vờ ho khan một tiếng, Tạ Duệ mở miệng nói: "Nương tử, nàng đừng sợ,
ta giúp nàng cởi y phục."
Đỗ Phương cắn môi, nói: "Không... Không cần, thϊếp thấy thời gian còn quá sớm, không cần nghỉ ngơi sớm như vậy
đâu, thϊếp ở nhà cũng không có ngủ sớm như vậy."
Tạ Duệ cười cười: "Vậy ta sẽ ngồi ở đây cùng với nương tử một lát."
Chỉ là vốn dĩ bình thường hắn ta không có đẹp mắt, nhưng mà vẫn cố nặn ra
một nụ cười tiêu sáu, chỉ là càng thấy xấu xí hơn mà thôi, Đỗ Phương nắm chặt chiếc khăn: "Nên uống rượu hợp cẩn nào."
Nói xong chính nàng ta liền đứng lên, chạy tới lấy chén rượu đã rót từ trước, đưa một chén cho Tạ Duệ, Tạ Duệ tiếp nhận, đang muốn cùng uống với nàng ta, Đỗ Phương đã uống một hớp rượu trước, rượu có chút mạnh, nàng ta ho khan vài tiếng.
Tạ Duệ lắc đầu nói: "Rượu hợp cẩn không phải là uống như thế!"
Đỗ Phương nói: "Không uống như thế? Vậy uống như thế nào, thϊếp chỉ biết uống như thế."
Tạ Duệ vừa cưới một mỹ nhân, lại rất hài lòng với nàng ta, lúc này tuy là
không hợp lý, thế nhưng tính tình của nàng ta có chút thẳng thắn còn có
mấy phần đáng yêu, hắn ta cười cười, tự mình nâng chén uống. Uống rượu
xong, hắn ta đánh bạo đi lên phía trước, cầm lấy tay của Đỗ Phương.
Tay của Đỗ Phương bị hắn ta cầm lấy, bị dọa sợ đến mức hét lên. Tạ Duệ vội
vàng lại buông ra, trái lại hắn ta bị thái độ kích động này của nàng ta
làm cho dọa sợ: "Ta... Nương tử, nên đi ngủ rồi."
Nói xong hắn ta
chạy đến trước giường, đẩy những những quả táo khô và mọi thứ khác xuống đất, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Đỗ Phương, gọi nàng ta lần nữa: "Nương
tử, ngày mai còn phải dậy sớm, phụ mẫu còn đang chờ chén trà của thê
tử."
Trong lòng Đỗ Phương vô cùng lo lắng, không phải Trí Viễn
nói là hắn có cách đến đây sao, đã muộn như vậy mà sao hắn còn chưa đến? Nàng nên làm cái gì đây?
Thấy nàng ta lề mà lề mề, Tạ Duệ tuy có mấy phần thương tiếc vị thê tử này, nhưng nhìn nàng ta như vậy, trong
lòng vẫn còn có chút không thoải mái. Nghĩ đến có lẽ nàng ta chỉ là sợ
hãi, những chuyện này vẫn là để nam nhân chủ động mới tốt, nghĩ như vậy, Tạ Duệ lần nữa đến chỗ nàng ta, lần này cũng không sợ nàng ta kêu lên,
quả thực đẩy nàng ta đến giường.
Đỗ Phương bị dọa sợ đến mặt trắng
bệnh, thế là vươn tay đánh Tạ Duệ, mặt của Tạ Duệ bị nàng ta cào hai
cái, Tạ Duệ một phát bắt được tay của nàng ta, mang theo vài phần tức
giận: "Nàng đừng làm rộn! Đêm hôm khuya khoắt, nàng muốn dẫn người đến
đây sao? Đều đã lập gia đình, chẳng lẽ mẫu thân nàng không có nói làm
thế nào hầu hạ phu quân sao!"
Mặc dù ngày thường Tạ Duệ ốm yếu,
nhưng so với Đỗ Phương thì sức lực vẫn lớn, Đỗ Phương bị hắn ta đè căn
bản là không hề động đậy được, mắt thấy y phục của mình bị cởi ra, cái
miệng đó hôn lung tung khắp nơi, Đỗ Phương khóc đến mức khàn giọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT