Cái này thật sự không tính đây là một nụ hôn làm cho người ta lưu luyến! Hắn chỉ là đè lên môi của nàng, răng làm đau nàng, hai tay hắn giống như kìm sắt ôm chặt nàng, lực đạo giống như là muốn cả người nàng tiến vào trong thân thể của hắn!

Trên mặt Đỗ Tam Nương mang theo vài phần hoảng sợ, nàng có thể nghe thấy âm thanh** đốt người của hắn, nhưng mà chờ giây lát, cũng chỉ là như thế! Hàm râu mới mọc trên cằm của hắn chà xát lên làn da mềm mại của nàng rất đau.

Tên ngu ngốc này căn bản là không biết hôn!

Không biết vì sao, rõ ràng bây giờ bọn họ đang thân mật như vậy, nhưng Đỗ Tam Nương lại chỉ muốn cười! Thế là nàng thật sự cười, còn cười ra tiếng, Lục Trạm nhíu nhíu mày, không phải Hướng Tam đã nói lúc hôn môi, các cô nương đều thẹn thùng, sẽ còn nhắm mắt lại.

Mà sao Tam Nương chẳng những mở to đôi mắt, còn bật cười nữa chứ!

Sau khi Lục Trạm hơi di chuyển, nhìn mặt của nàng, có điều tay đặt ở trên lưng nàng không có bỏ xuống, hắn nhíu mày: "Ta đang hôn muội, muội phải nhắm mắt lại."

Đỗ Tam Nương kìm nén lại, mới không có để cho mình cười lên nữa! Vị hôn phu này của nàng đúng là một đứa trẻ ngây thơ!

Những chuyện này, chắc chắn là có người dạy hắn, gì mà hôn nàng còn phải nhắm mắt lại. Kia là người khác hôn thời điểm quá đầu nhập, mới có thể dạng này! Nào có ai hôn như hắn, nàng thật sự chính là không thích ứng được!

"Tam Nương, muội mau nhắm mắt lại đi!"

Đối diện với đôi mắt hạnh nhân to tròn của nàng, thật sự Lục Trạm không còn dám hôn nữa. Vừa rồi đầu óc của hắn nóng lên mới hôn nàng, lúc này nàng mở to mắt, hắn cũng không dám làm như vậy nữa!

Nhưng mà đôi môi của nàng tuyệt vời giống như trong tưởng tượng của hắn vậy, rất là mềm mại!

Đỗ Tam Nương nhìn hắn, thật sự là nhịn không nổi, vừa lớn tiếng bật cười, cuối cùng thật sự là không còn sức mà nằm sấp trong ngực hắn!

Mặt Lục Trạm đen thui, mặc dù hắn vừa mới học những chuyện này, nhưng cũng không giống những gì mà Hướng Tam nói, cái này chẳng phải là nói rõ là hắn làm được không tốt, cho nên Tam Nương là đang chê cười hắn!

Qua một lúc lâu, Đỗ Tam Nương đã bình tĩnh trở lại, đầu nàng tựa vào lồng ngực hắn, cũng không có lập tức ngẩng đầu lên, mà là yên lặng nghe tiếng tim đập của hắn, một chút một chút, trầm ổn hữu lực như thế!

Đỗ Tam Nương thấp giọng nói: "Huynh nói cho ta biết, là ai dạy huynh vậy?"

Dựa vào đầu óc của hắn, Đỗ Tam Nương còn lâu mới tin hắn sẽ làm những cái này! Quen biết hắn lâu như vậy, thì hắn cũng sẽ không kéo dài cho đến hôm nay.

"Không ai dạy ta hết." Lục Trạm mới không thừa nhận là ý tưởng của Hướng Tam, nếu như bị Tam Nương biết, vậy chẳng phải sẽ cho rằng hắn không có khí khái của nam nhân?

Thấy hắn không thừa nhận, Đỗ Tam Nương cũng không truy hỏi nữa, lại hỏi: "Huynh biết mình đang làm gì không?"

"Đương nhiên là ta biết, Tam Nương, ta chính là thật lòng muốn sống chung với muội." Lục Trạm trầm trầm nói, hắn nhíu mày lại, vẻ mặt có chút ảo não, hắn cũng không phải cái gì cũng không hiểu, đương nhiên là biết những chuyện này.

Đỗ Tam Nương mím miệng lại: "Chuyện thân mật như vậy, chỉ có khi là phu thê mới làm."

Nói xong nàng ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn ánh mắt của hắn: "Huynh làm như vậy, xem ta là người như thế nào?"

"Tam Nương, chúng ta sắp thành thân, muội là thê tử của ta."

Đỗ Tam Nương nghe vậy thì vô cùng hài lòng ở trong lòng, khóe miệng của nàng khẽ cong lên: "Câu trả lời vẫn là làm cho ta hài lòng!"

Nói xong nàng nhìn mặt của hắn, làn da đen của hắn, mặt mày thô kệch, cơ thể tráng kiện, cũng không phải là loại hình nhã nhặn tuấn tú, hắn cũng sẽ không nói lời dễ nghe, lúc tức giận thì trừng mắt lên, bộ dạng hung dữ đó có thể dọa cho trẻ con khóc!

Dáng dấp rất cẩu thả, cũng rất nam nhân.

Đỗ Tam Nương cười cười: "Huynh mau nhắm mắt lại!"

Dáng dấp như vậy rất phù hợp với khẩu vị của nàng, nếu là không hôn, chẳng phải sau này nàng sẽ bị tổn thất sao!



Mặc kệ là nam hay nữ đều háo sắc như nhau! Giờ phút này Đỗ Tam Nương không thể không thừa nhận, dứt bỏ những trói buộc này, ở sâu trong nội tâm của nàng, vô cùng mong chờ người nam nhân này. Nàng cũng không ghét đối phương đụng chạm, thậm chí có thể nói còn âm thầm vui vẻ.

Lục Trạm nhìn nàng, tuy là không hiểu nàng muốn hắn nhắm mắt lại là để làm gì, nhưng mà vẫn nghe theo nàng nhắm mắt lại.

Dáng dấp của hắn cao to, cho dù một năm qua nàng đã cao hơn, nhưng đứng ở trước mặt hắn, có điều cũng vừa mới vượt qua cái bả vai của hắn!

Đỗ Tam Nương chăm chú nhìn hắn, nhìn mặt hắn càng ngày càng thấy thú vị, đường cong rất cường tráng, nàng vươn tay, tỉ mỉ du tẩu trên mặt hắn, miêu tả trán của hắn, lông mày thô đen, sống mũi cao, cuối cùng tay trái khoác lên trên vai của hắn.

Nàng nhón chân lên, nhẹ nhàng tới gần hắn, mang theo vài phần thành kính, khẽ mở đôi môi run rẩy, ấn lên gò má của hắn. Tay phải của nàng đè lên cổ hắn, làm cho đầu của hắn cúi xuống thấp một chút.

Giờ phút này nàng buông bỏ tâm tư ở trong lòng, chỉ muốn vùi đầu vào trong nụ hôn này thôi. Nàng vô thức vận dụng kiến thức về nụ hôn mà kiếp trước nàng đã nghe và đọc qua. Đôi môi của nàng xẹt nhẹ qua gương mặt của hắn, dừng ở khóe miệng của hắn.

Khẽ cắn, liếʍ ɭáρ...

Lục Trạm gần như là trợn tròn mắt, lúc này hắn ở trong lòng hung hăng phỉ nhổ mình, hắn thậm chí ngay cả nữ nhân cũng không bằng!

Nhưng mà loại cảm giác này quả nhiên rất là tuyệt vời, cánh tay của Lục Trạm thu hẹp lại, cả người căng thẳng, tầng tầng lớp lớp**.

Giống như là không vừa lòng chỉ hôn một cách đơn giản như vậy, nàng cắn hắn một cái, Lục Trạm kêu lên một tiếng đau đớn, nàng giống như là một con cá nhanh nhẹn, lập tức xâm nhập vào lãnh địa của đối phương!

Cái này rất giống với trước mặt biển yên bình, đột nhiên xuất hiện một cơn bão tố, nói là sóng to gió lớn cũng không đủ.

Cả người Lục Trạm bay bổng, toàn bộ tiết tấu đều là do đối phương khống chế!

Đỗ Tam Nương cảm thấy rất thỏa mãn, nụ hôn này hoàn toàn đều do nàng nắm bắt!

Nàng dừng lại, rời khỏi đôi môi của hắn, mở to mắt, nhìn mặt hắn, thấp giọng nói: "Đây mới gọi là hôn!"

Vừa rồi đó là cái gì? Răng của hai người đánh nhau sao?

Đỗ Tam Nương nói xong câu đó, chính mình cũng cảm thấy có chút đỏ mặt! Sao lá gan của nàng lớn như vậy, nhìn như vậy, rõ ràng chính là nàng ăn đậu hũ của người ta!

Lục Trạm nhìn chằm chằm nàng, môi của nàng đỏ au, sắc mặt ửng đỏ, hai con ngươi ẩn tình, đôi môi sáng rực.

Mặc dù vừa rồi gan nàng lớn, nhưng lúc này mà dừng lại, cũng không dám cùng đối mắt với hắn, nàng quay đầu sang một bên: "Muội nên trở về nhà."

Miệng của Lục Trạm hít vài hơi, cảm thấy có chút thật mất mặt, hắn nhìn chằm chằm vào mắt của nàng, nói: "Tam Nương, ta đã học xong. Chúng ta thử một lần nữa!"

Đỗ Tam Nương chớp mắt, có ý gì đây?

Không đợi nàng đáp lời, hắn đè sau gáy nàng, đem những chuyện mà nàng làm với hắn, đều làm lại một lần nữa, trong đầu hắn giống như là mở ra một chùm sáng, mở ra một thế giới mới, tùy tâm sở dục, làm bất cứ thứ mình muốn.

Nam nhân cường thế cùng với bá đạo, với những chuyện này rất khác xa với nữ nhân, nụ hôn của hắn so với lúc trước nàng cho hắn, càng nhiều hơn mấy phần hung dữ mạnh mẽ, cướp đoạt cùng với tàn bạo.

Cuối cùng Đỗ Tam Nương gần như bị hắn ôm thật chặt để nàng không khỏi xụi lơ ngồi trên mặt đất, nhưng cho dù là như vậy, nàng cũng là thiếu dưỡng khí rất nhiều! Trong đầu là vừa thẹn vừa xấu hổ, giơ tay dùng sức đẩy hắn, vừa bắt vừa cào.

Không biết qua bao lâu, dù sao nàng đã mất hết cảm giác, hắn mới buông tay!

Đỗ Tam Nương thở hồng hộc, lồng ngực gấp gáp hít thở không khí, giờ phút này nàng cảm giác mình đúng là tự bưng đá đập vào chân!

Vỗ nhẹ lấy sống lưng của nàng, giọng nói của Lục Trạm có chút khàn khàn, hắn nói: "Tam Nương, ta rất là thích muội."

Đầu của Đỗ Tam Nương gác lên bả vai của hắn, nghe vậy không khỏi ở trên bả vai cắn lấy cái cổ của hắn.

Nàng cắn thật là nặng, Lục Trạm hít một tiếng, nàng nhả ra, chỗ kia đã có dấu răng, Đỗ Tam Nương nhìn thấy dấu vết chỗ cổ áo, trong lòng có mấy phần hài lòng, nàng ngẩng đầu lên: "Ta thật sự cần phải trở về."



Lục Trạm nhìn thấy môi của nàng có chút sưng lên, vẻ mặt hắn có chút xấu hổ cùng ảo não, không nên dùng sức như thế, quay đầu phải làm theo như Hướng Tam nói, phải đi mua chút cao dược bỏ trong nhà, để bôi đi tiêu sưng.

Làm bộ hắng giọng một cái, Lục Trạm nói: "Vậy ta đưa muội trở về."

Đỗ Tam Nương không có cự tuyệt, hai người đều làm chuyện thân mật như vậy, đều không phải là người xa lạ, nhìn hắn bận trước bận sau cũng rất tốt.

Lục Trạm ngồi ở phía trước đánh xe, Đỗ Tam Nương ngồi ở phần đuôi xe.

Hai người đi một đoạn đường dài mà không hề nói chuyện, mãi cho đến sau khi ra khỏi thành, gần như là không có người đi trên đường, Lục Trạm mới nói: "Tam Nương, chắc chắn sau này ta sẽ đối tốt với muội."

Đỗ Tam Nương nhướng mày: "Huynh có tốt với ta không, không phải chỉ dùng miệng mà nói, sau này ta sẽ nhìn xem."

Lục Trạm ồ một tiếng, lại gãi đầu, cố gắng muốn tìm chút chủ đề nói chuyện. Thì ta lúc bọn họ tuân thủ quy củ, trên đường đi bọn họ có nói chuyện cũng không hết, nhưng ngày hôm nay quan hệ lại tiến hơn một bước, trái lại không biết nên nói cái gì cho phải.

Mắt thấy sắp đến đầu thôn, Đỗ Tam Nương mở miệng nói: "Lục đại ca, huynh mau để ta xuống ở đây đi, để ta tự trở về."

Lục Trạm lắc đầu: "Sao như vậy được? Để ta đưa muội về đến tận nhà."

Đỗ Tam Nương lắc đầu: "Ta muốn tự mình trở về, huynh không cần tiễn đến tận nhà đâu. Huynh về sớm một chút, nhớ đi đường cẩn thận!"

Lục Trạm nhíu mày, không quá nguyện ý. Đỗ Tam Nương vẫy tay với hắn: "Lục đại ca, huynh trở về đi. Nơi này cách nhà ta cũng không xa."

"Tam Nương, muội... Chuyện ngày hôm nay, muội..."

Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nói: "Huynh mau trở về đi, chuyện ngày hôm này là huynh tình ta nguyện, ta rất thích!"

Lúc này Lục Trạm mới cười, hắn nói: "Vậy ta trở về đây."

"Tam Nương, khoảng thời gian này ta không đến gặp muội, nhưng thật ra là ta cảm thấy có lỗi với muội, mỗi ngày trong đêm luôn luôn nằm mơ thấy muội, ta có chút xấu hổ khi gặp muội."

Nói xong Lục Trạm cảm thấy rất là thẹn thùng, hắn cứng rắn nói: "Ta đi đây!"

Đợi đến sau khi Lục Trạm rời khỏi, Đỗ Tam Nương vẫn còn đứng nguyên tại chỗ.

Hắn nói mỗi buổi tối hắn đều mơ thấy mình...

Nhẹ nhàng cắn môi, Đỗ Tam Nương nhíu mày lại, không phải là hắn nằm mơ thấy mộng xuân đi!

Được rồi, tuổi trẻ khí thịnh như vậy, có đối tượng ảo tưởng rất là bình thường. Nàng là vị hôn thê của Lục Trạm, hắn có những suy nghĩ kia với nàng rất là bình thường, chỉ là, mỗi ngày trong đêm đều mơ thấy nàng một lần... Có phải tần suất này hơi cao không?

Trong lòng Đỗ Tam Nương dâng lên một cỗ sợ hãi, chờ sang năm nàng gả đi, nếu hắn thật sự như vậy, sao nàng có thể chịu được!

Nghĩ như vậy, khuôn mặt Đỗ Tam Nương hơi trắng bệch, nàng mím môi một cái, quyết định lần sau gặp được hắn, thì phải nhắc nhở hắn, không được túng dục mà hại thân thể, không thể tùy theo tính tình như vậy!

Đỗ Tam Nương cả một đường giấu đầy tâm tự ở trong lòng, chậm rãi đi tới cửa thôn.

Nàng nhớ đến dáng vẻ vụng về của hắn, đến hôn mà cũng không biết, nhịn không được mà lại cười .

Có điều vừa mới đi vài bước, một chiếc xe ngựa chạy nhanh vụt qua bên nàng như tên bay. Nàng giương mắt nhìn xe ngựa đã chạy được một khoảng cách rất là xa, cắn răng xì một tiếng khinh miệt!

Có tiền thì giỏi lắm sao! Coi đây là đường của nhà mình sao, trên đường cũng có người, nếu không phải lúc nãy nàng đi sát bên lề đường, nếu không lúc này nàng sẽ bị đụng mất rồi!

Đỗ Tam Nương tức không nhịn nổi, thấp giọng mắng một câu: "Vội vàng đi đầu thai sao!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play