Chùa Triều Vân ngoài nổi tiếng cây nhân duyên còn nổi tiếng về đồi cây
phong, mỗi khi đến mùa thu, vô số những người có tri thức đều nghe tiếng tăm mà đến đây, từ xa nhìn đến phong cảnh rất là đẹp.
Đỗ Phương
cũng từng nghe tiếng tăm của chùa Triều Vân, có điều nhiều năm rồi, nàng ta đều chưa có cơ hội để đi. Lần này, tâm trạng nàng ta không tốt, cũng muốn ra ngoài giải sầu, liền xin Trương thị cho mình ra ngoài, nàng ta
nói là muốn đi trong miếu thắp hương bái Phật, mong chờ có một nhân
duyên mỹ mãn.
Trương thị cũng rất đau lòng cho nữ nhi, nuôi nhiều năm như vậy, nữ nhi chuẩn bị xuất giá rồi, nhìn nàng ta khóc lóc sướt
mướt cầu xin, lòng Trương thị mềm nhũn, cũng đồng ý. Hôn kỳ sắp đến,
Trương thị cũng bận rộn, để hai nha hoàn và một bà tử đi theo Đỗ Phương
đến chùa Triều Vân. Bởi vì ngày hôm Tạ gia đã đến đưa bạc và khế ước cửa tiệm cho Đỗ Hoa Luân, Trương thị cũng không muốn cho nữ nhi mình bị tủi thân, liền lấy hai mươi lượng bạc cho nàng.
Chùa Triều Vân nằm trên
đỉnh Tượng Sơn, cách không xa còn có một tòa am ni cô, những ngày sau sẽ có rất nhiều người sẽ lên núi chơi, theo đó giá tiền thuê nhà trọ ngày
càng tăng. Đến chân núi, Đỗ Phương nhìn những thềm đá uốn lượn thì thấy
mệt mỏi, không muốn đi lên. Nàng ta từ trong xe ngựa đi xuống, chiếc xe
ngựa này cũng là Đỗ gia mới mua đây, bình thường ít khi dùng, khi nào Đỗ Hoa Luân ra ngoài gặp khách hoặc cả nhà xuất hành mới sử dụng, lần này
Đỗ Phương muốn tới chùa Triều Vân dâng hương, Trương thị cố ý hỏi Đỗ Hoa Luân, ông ta vừa nhận được nhiều tiền như vậy, đương nhiên là cao hứng, còn cố ý để tiểu nhị trong tiệm dẫn bọn họ đi.
Đỗ Phương nhíu
chặt mày, nếu mà đi lên sẽ không biết tốn bao nhiêu thời gian, lớp trang điểm trên mặt nàng ta sẽ bị trôi đi mất. Ở chân núi, có một người đàn
ông khiêng cáng tre đến chỗ bọn họ, nói là có thể ngồi cáng tre đi lên,
Đỗ Phương hỏi giá tiền, chuyến này đi lên phải mất 500 đồng tiền.
Đỗ Phương nói: "Vậy cũng quá đắt rồi."
Một người đàn ông trung niên 30 tuổi nói: "Chỉ sợ tiểu nương tử không biết, chùa Triều Vân này có hơn 9 nghìn bậc thang, 99 lối rẽ, nếu tiểu nương
tử tự mình đi lên, chỉ sợ là cánh tay và bắp chân nhỏ của người, sợ là
đi hơn trăm bậc liền đi không nổi nữa. Hơn nữa nói về giá tiền này, gần
đây có nhiều người đến đây, nhìn người là một tiểu nương tử mới thu hơn
500 đồng, nếu người không tin thì có thể hỏi một chút, với giá tiền đó
chưa chắc có thể ngồi lên đâu."
"Đúng đấy, vừa nhìn là biết
xuất thân của tiểu nương tử rất cao quý, một tiểu thư khuê các giống như người, sao có thể đi con đường này được, con đường núi này quanh co
khúc khuỷu, rất là khó đi."
Xuân Nha nói: "Cô nương, nếu mà tự đi lên, chỉ sợ là người không có chịu được."
Mặc dù thời đại này không có phong tục bó chân, có điều trời sinh Đỗ Phương đã có một đôi chân nhỏ, nàng ta nhíu mày, lại nhìn thấy xung quanh có
người ngồi trên cáng tre đi lên, nàng ta cắn răng, cũng ngồi cáng tre
đi lên. Trong lúc nhất thời mấy người họ lên núi một cách hùng tráng,
lúc Đỗ Phương ngồi lên lại có chút sợ hãi, cả động cũng không dám động,
rất sợ rơi xuống, qua một lúc lâu nàng ta phát hiện đi rất là ổn định,
lúc này mới yên lòng, nhìn lá đỏ xung quanh, khung cảnh rất là đẹp. Đi
một lúc, nàng ta nhìn thấy người đi đường ngồi bên cạnh không ngừng thở
hổn hển. Đỗ Phương nhìn bọn họ, nghĩ đến tuy là bỏ ra 500 đồng tiền,
nhưng nếu thật sự tự mình đi, chỉ sợ là đi đến nửa đường cả người đều
mệt muốn chết, nghĩ như vậy, lại cảm thấy tiền này xài rất là đáng giá.
Xuân Nha nói là muốn mua vài đồ cho Đỗ Phương, chờ một lúc nữa sẽ theo sau,
chỉ bảo những người khác đi theo Đỗ Phương. Chờ đến khi Đỗ Phương đi
lên, Xuân Nha mới đi nhìn từng cái xe ngựa. Trước đó vài ngày nàng ta
tìm cách mua chuộc người gác cổng của tạ gia, thật sự đã gặp được vị hôn phu của cô nương nhà mình. Xuân gia nhìn thấy cô gia, không nhịn được
mà run lên, tướng mạo của vị cô gia này, thật sự là làm cho người ta
hoảng sợ, thật sự không xứng sánh đôi với cô nương nhà mình.
Kể
từ khi Tạ Duệ chẳng hiểu ra sao bị ở bên ngoài đánh một trận, vẫn luôn ở trong nhà, ngày đó nha hoàn bên người hôn thê của mình tìm đến, Tạ Duệ
ra ngoài gặp, đối phương tự giới thiệu là nha hoàn bên người Đỗ Phương,
còn nói thời gian Đỗ Phương sẽ đến chùa Triều Vân dâng hương bái Phật.
Tuy Tạ Duệ kia chỉ gặp vị hôn thê của mình có một lần, có điều cũng rất
là hài lòng, liền một lời đáp ứng đến lúc đó sẽ đi, hắn ta còn thưởng
một xâu tiền cho Xuân Nha.
Xuân Nha nhìn có một chiếc xe treo bảng chữ “Tạ”, vội vàng đến phía trước, thấp giọng hỏi: "Là Tam công tử sao?"
Người trong xe ngựa ừ một tiếng, Xuân Nha nhanh chóng nói: "Cô nương nhà ta
đã lên núi, Tam công tử cũng mau lên đi. Cô nương nhà ta mặc bộ y phục
màu tím, áo choàng thủy vân sa màu xanh nhạ, tay cầm quạt mỹ nhân."
Vừa nói xong, Xuân Nha liền quay đầu bỏ chạy.
Người trong xe ngựa vén rèm lên, trông thấy một nha đầu mặc y phục màu xanh
chạy lên bậc thang, hắn ta ngả ngớn nhíu mày lại, cười cười sờ cái cằm,
chẳng trách lão Tam lại muốn ồn ào đòi đến đây, đúng là đến cùng nữ nhân hẹn hò! Có điều nửa đường hắn ta bị tiêu chảy, không nhịn được nên bỏ
về.
Tạ Bân nheo mắt lại, quay đầu cầm cây quạt do lão Tam đánh
rơi, đi theo phía sau nha đầu kia, hắn ta phải đi nhìn xem, rốt cuộc lão Tam muốn gặp vị tiểu nương tử nào! Ngày hôm nay hỏi hắn ta, nhưng hắn
ta giấu rất là kỹ, thường ngày Tam đệ không thích những chỗ như này chút nào, hôm nay vậy mà lần đầu tiên muốn đến chùa Triều Vân dâng hương,
đúng lúc hắn ta hẹn với bằng hữu đi dạo ở đây, không nghĩ đến vậy mà
phát hiện bí mật của Tam đệ!
Lão tam đã cùng người ta đính hôn, không bao lâu nữa thì sẽ thành thân, không nghĩ đến hắn ta còn có nhân tình ở bên ngoài, lại nghĩ tới vài ngày trước hắn ta trở về, trên người chỉ có một cái áo choàng, bên trong là đều không có mặc gì, nghe nói là lão
tam ở bên ngoài thông dâʍ với phụ nữ có chồng bị người ta phát hiện nên
đánh một trận.
Tạ Bân chọn một cáng tre, vừa nghĩ chờ lúc nữa
phải nhìn cho thật tốt, rốt cuộc là có diện mạo gì mà có thể câu dẫn
được lão Tam. Nếu diện mạo tốt, không thể ngủ được với lão tam, hắn ta
là huynh trưởng, tốt xấu gì cũng mạnh hơn nhiều lão tam, dù sao phải
chiếm được mới tốt. Nói không chừng về sau còn có thể làm ra một tiết
mục “Nhóm 3 người”.
Tạ Bân cười đến âm trầm, hắn ta đưa tay sờ
lên cằm, vừa nghĩ đến thôi cũng đã làm cho hắn ta kích động, đương nhiên trước hết phải nhìn được mặt của nữ nhân kia, bằng không không còn gì
nữa.
Xuân Nha bên kia còn không biết người đến không phải là Tạ Duệ,
nàng ta chạy đuổi theo Đỗ Phương, nàng ta là một nha hoàn đương nhiên
không có cơ hội ngồi lên cáng tre. Đi một đoạn đường ngắn, nàng ta ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi, từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Rất nhanh Tạ
Bân đã đuổi theo nha hoàn kia, hắn ta cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy diện mạo của nha đầu này cũng có chút tư sắc, vừa nhìn có chút muốn yêu,
nhìn như vậy, có lẽ diện mạo của chủ tử chắc cũng không kém. Tạ Bân mím
môi một cái, dặn kiệu phu cũng bảo người mang nha đầu kia lên, hắn ta bỏ tiền ra.
Trong lúc này trong lòng Tạ Bân mong chờ nhìn nữ nhân
kia, trong mắt hắn ta, đối phương rõ ràng viết hai chữ "Câu dẫn", nữ
nhân này tự đưa đến cửa, làm gì có chuyện không cần, cho dù lão Tam đi
trước một bước thì sao chứ, dù sao cũng không phải là thê tử của lão
Tam.
Hai kiệu phu đến bên người Xuân Nha, nói là có vị công tử họ Tạ
dặn dò phải khiêng nàng ta lên, Xuân Nha nghĩ chắc chắn là cô gia Tạ
gia, nàng ta vui vẻ trong lòng, tuy dung mạo của cô gia không được đẹp,
vẫn còn có chút lương tâm.
Đỗ Phương đã sớm đến chùa, thấy Xuân
Nha còn chưa đến, nghĩ đến không biết khi nào Xuân Nha mới lên, thế là
nàng ta bảo một người ở bên ngoài chờ, còn mình thì nhấc chân vào miếu.
Chờ Đỗ Phương dâng hương, góp tiền dầu vừng, Xuân Nha vẫn còn chưa lên, Đỗ
Phương không muốn chờ nàng ta nữa, chỉ nói cho bà tử kia biết, nếu Xuân
Nha đến thì cứ nói nàng ta đi xem cây nhân duyên.
Tạ Bân đi lên
trước một bước, hắn ta nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy nữ tử mà
nha đầukia nói, xem ra vẫn là phải hỏi nha đầu kia, nghĩ như vậy, Tạ Bân mở quạt xếp, che khuất mặt mình lại, chỉ lộ ra một đôi mắt. Tạ Bân là
trưởng tử, tuy ba huynh đệ bọn họ cùng nương, nhưng muốn nói dung mạo,
thì lão đại và lão nhị được hơn, bởi vì trên mặt lão Tam có sẹo mụn, con mắt lại nhỏ, so với hai vị huynh trưởng, tướng mạo của hắn ta kém hơn
rất nhiều.
Con mắt của Tạ Bân rất giống mẫu thân, đôi mắt vừa tròn vừa lớn, chỉ nhìn tướng mạo thôi cũng coi có chút đoan chính.
Xuân Nha không có để kiệu phu khiêng nàng ta đến đỉnh, cuối cùng để nàng ta
chạy đến đoạn cuối, chạy nhanh như vậy, nàng ta cũng bắt đầu thở hổn
hển, nhìn thấy Cung bà tử đứng ở cổng, vội vàng đi lên, hỏi cô nương
đâu, Cung bà tử nói cô nương đi nhìn cây nhân duyên rồi.
Đôi mắt
Xuân Nha đảo một vòng, biết nàng ta đi nhìn cây nhân duyên. Xuân Nha lại nhìn xung quanh một chút, rất nhanh đã nhìn thấy vị thiếu gia Tạ gia
kia, lúc trước hai bên đã hẹn, đến lúc đó vì để dễ tìm người, liền viết
một chữ “Tạ” trên cây quạt.
Xuân Nha đuổi bà tử kia tự đi dạo một mình, nàng ta nhìn xung quanh, không nhìn thấy người quen, liền xách
váy chạy đến chỗ Tạ Bân, hắn ta thấy nha đầu này chạy đến, nhìn khoảng
cách gần như vậy, phát hiện tiểu nha đầu này cũng rất xinh xắn đáng yêu.
Xuân Nha cúi đầu nhanh chóng nói: "Tam công tử, cô nương nhà ta đã đi xem cây cầu nhân duyên."
Nói xong nàng ta cũng không dám ở lại, quay đầu bỏ chạy.
Nghe nói chùa Triều Vân này nổi tiếng nhất cây nhân duyên, chẳng qua Tạ Bân
chưa từng đi xem, lúc này nghe thấy mỹ nhân đi xem cây nhân duyên, hắn
ta cũng đi đến.
Đỗ Phương nhìn thấy trên cây nhân duyên kia có
rất nhiều tâm nguyện, nàng ta cũng muốn treo, nhưng mà lại không muốn
viết tên của Tạ Duệ, trượng phu kia sao có thể xứng với nàng ta!
Tạ Bân đến trước cây nhân duyên, hắn ta thu cây quạt, cẩn thận tìm trong
đám người, có điều mất chút công sức, hắn ta đã phát hiện nữ nhân mà nha đầu kia miêu tả! Giờ phút này nàng ta nhíu mày lại, trong đôi mắt lại
có chút ưu sầu, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, dung mạo đúng là có chút
không kém.
Tạ Bân cẩn thận quan sát một lúc, trong lòng cũng nghi
ngờ, cô nương có tướng mạo như vậy, sao có thể nhìn trúng lão tam? Đúng
là một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu, nhan sắc như vậy, nên để cho
người ta phải muôn vàn yêu thương chứ.
Tạ Bân cười cười, tự xưng là lắc đầu vô cùng phóng khoáng, sửa sang áo choàng rồi đi đến Đỗ Phương.
Đỗ Phương nhìn người khác treo tâm nguyện trên cây, nàng ta ngây ngốc
nhìn, tưởng tượng mình cũng có người ở trong mộng, sau đó viết tên mình
cùng với người kia lên, treo trên cây nhân duyên, cầu được một nhân
duyên tốt.
Đột nhiên đằng sau có người chen lên trước, Đỗ Phương
đứng trên bậc thang lảo đảo một cái, không có đứng vững, thế là ngẳng
thẳng xuống bên cạnh, sắc mặt Đỗ Phương trắng bệch, té từ chỗ cao như
vậy xuống thì tiêu mất, Tạ Bân nãy giờ vẫn luôn chú ý nàng ta thấy có
một cơ hội tốt như vậy, làm gì có chuyện không nắm bắt được, đi hai bước lớn, ôm thẳng người ta vào trong ngực.
Không có truyền đớn cơn đau như trong tưởng tượng, Đỗ Phương mở mắt, liền nhìn vào đôi mắt đầy tình cảm...
Tạ Bân mang trên mặt mỉm cười, ngữ khí cũng rất là ôn nhu, "Tiểu nương tử không có chuyện gì chứ?"
Đỗ Phương ngây ngốc nhìn hắn ta, lúc hắn ta mở miệng nói chuyện thì mới
hồi phục tinh thần lại, lập tức sắc mặt đỏ lên, tay chân luống cuống
giãy dụa, Tạ Bân buông lỏng cánh tay ra: "Tiểu sinh đường đột, chỉ là
chuyện cấp bách, mong xin tiểu nương tử đừng có trách tội!"
Mặt
Đỗ Phương đỏ bửng, đây là lần đầu tiên nàng ta tiếp xúc gần với một
ngoại nam xa lạ như vậy, còn là một nam nhân có bộ dạng đẹp mắt, Đỗ
Phương mím môi một cái, xấu hổ cầm khăn tay che mặt lại: "Không sao...
Không sao, còn phải đa tạ công tử, nếu không thì tiểu nữ sẽ bị bêu xấu
rồi."
Tạ Bân thấy gương mặt nàng ửng đỏ, có chút xấu hổ của một nữ
nhi, rất là xinh đẹp. Xung quanh người đến người đi , ở đây nói chuyện
cũng không tốt lắm, Tạ Bân chắp tay nói: "Tiểu sinh thấy hình như chân
của tiểu nương tử có chút không ổn, cô nương đi hai bước để ta nhìn
xem."
Vừa rồi Đỗ Phương té xuống bậc thang thì chân đã bị trật,
lúc này cổ chân vẫn còn đau, chỉ là ở trước mắt người khác cố nhịn mà
thôi, lúc này đối phương nói chuyện, con đau đớn ở chân kia giống như
chui vào trong tim, lập tức gương mặt Đỗ Phương trắng bệch, có chút bất
lực nhìn đối phương.
Tạ Bân hỏi: "Bên người tiểu nương tử có nha hoàn không? Vẫn là về trong sương phòng nhìn kỹ một chút."
Đỗ Phương nhìn chung quanh, căn bản là không nhìn thấy nha đầu Xuân Nha
kia đâu, về phần mặt khác, Đỗ Phương vốn cũng không vui, lúc đi lên đã
đuổi nàng ta đi, lúc này trái lại làm cho nàng ta kêu trời trời không
biết, kêu đất đất chẳng hay, gấp đến độ không được.
Tạ Bân nhìn đôi
mắt sốt ruột của nàng ta, hắn ta lại nói ra: "Nếu tiểu nương tử tin
tưởng tiểu sinh, tiểu sinh sẽ đỡ tiểu nương tử đi qua."
Bình
thường đôi mắt của Tạ Bân rất là đẹp, vừa lớn vừa tròn, Đỗ Phương vừa
mới nhìn vào ánh mắt hắn ta liền nhanh chóng cúi đầu xuống. Bộ dạng của
nam nhân này rất đẹp mắt, lại là một người có lòng nhiệt tình, so với vị hôn phu của nàng ta là Tạ Duệ thì không biết mạnh hơn bao nhiêu, chỉ là đi theo một nam nhân xa lạ, trong lòng nàng ta vẫn cảm thấy sợ hãi.
Tạ Bân lại nói: "Xem ra tiểu nương tử không tin tưởng tiểu sinh, vậy cô nương ở đây chờ một chút, tiểu sinh đi mời người đến."
Đỗ Phương nghe vậy gật đầu, Tạ Bân cười với nàng ta, Đỗ Phương đều càng
muốn chô đầu vào trong ngực, đúng lúc này, đột nhiên lại có một nhóm
người chen chúc đến, mặc dù Đỗ Phương không có đứng ở trên bậc thang,
nhưng có nhiều người, lập tức gạt nàng ta ra, vốn dĩ cổ chân Đỗ Phương
bị đau, thoáng một cái cả người lảo đảo, cả người nhào vào trong ngực Tạ Bân.
Tạ Bân đưa tay ôm vào, vừa nói: "Tiểu nương tử, ở chỗ này thực sự có nhiều người lắm, tiểu sinh đành phải đắc tội rồi."
Nói xong hắn ta ôm nàng ta đi, dường như cả khuôn mặt của Đỗ Phương đỏ đến
mức muốn nhỏ ra máu, nhưng mà chân nàng ta thật sự rất là đau, mặc dù
trong lòng biết như vậy là không được, nhưng Đỗ Phương lại nói với mình, đây chỉ là chuyện cấp bách, nàng ta cũng không thật sự có gì với nam
nhân. Có điều dù vậy, nhưng nàng ta cũng không dám ngẩng đầu lên, sợ bị
người ta nhìn thấy mà chỉ trỏ.
Thật sự không biết với hành động
của nàng ta như vậy, càng làm cho lòng Tạ Bân ngứa ngáy, thầm nghĩ vị
tiểu nương tử rất dễ là bị lừa, lại thấy nàng ta chải kiểu tóc cô nương, cũng không phải là phụ nhân, đuôi lông mày ở khóe mắt đều là ý vui
Tạ Bân dẫn Đỗ Phương vào trong miếu, đến gian phòng, đối với việc dỗ nữ
nhân, thì đối với Tạ Bân là việc dễ như trở bàn tay, mặc dù hắn ta coi
trọng nữ nhân này, cũng sẽ không lập tức muốn cơ thể nàng ta, hắn ta tự
xưng mình là tiêu sái, khinh thường việc cưỡng ép nữ nhân, tốt xấu gì
cũng phải cho đối phương cam tâm tình nguyện.
Tạ Bân làm ra dáng
vẻ hào hoa phong nhã, đỡ nàng ta đến thiền phòng, chắp tay nói: "Tiểu
nương tử cứ nghỉ ngơi trước, tiểu sinh ra ngoài tìm rượu thuốc."
Ấn tượng của Đỗ Phương đối với người này ngày càng tốt, nàng ta nói: "Còn
không biết tên của công tử là gì, để sau này tiểu nữ báo đáp ân công."
Tạ Bân khoát tay áo: "Chẳng qua là tiện tay mà thôi, không cần phải nói đến, tiểu nương tử đừng có nhắc đến báo đáp hay không báo đáp nữa."
Đỗ Phương càng cảm thấy hắn ta rất là cao thượng, vẫn là hỏi tên của hắn
ta, Tạ Bân thấy nàng ta vẫn muốn biết, không nói tên thật, chỉ nói tên
tự của mình của mình, nói xong hắn ta ra ngoài tìm rượu thuốc cho nàng
ta. Đỗ Phương ở trong phòng, thấp giọng thì thầm "Trí viễn..."
Bỗng chốc nàng ta nghĩ đến mình đã đính hôn, gương mặt lập tức trắng bệch,
nếu là... Nếu mà nàng ta không đính hôn với Tam nhi tử của Tạ gia thì
tốt bao nhiêu!
Tạ Bân rất nhanh đã tìm đến một bình rượu thuốc
đến, để nàng ta tự thoa, hắn ta quay người ra cửa, còn quan tâm đóng cửa lại, Đỗ Phương cởi giày và vớ ra, nhìn thấy mắt cá chân của mình đếu
sưng to lên, chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng đã thấy cực kì đau, nàng ta lập
tức la to lên.
Tạ Bân đứng ở ngoài cửa, nghe thấy tiếng thét chói tai của nàng ta là chạy vào: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?"
Xung quanh đôi mắt Đỗ Phương toàn là nước mắt, chỉ vào chỗ mắt cá chân của mình: "Đau..."
Tạ Bân cúi đầu xuống, nhìn thấy cặp chân kia, đôi chân nhỏ nhắn và đáng
yêu, ngay lập tức cả thân nhiệt trên người hắn ta đều tập trung vào một
chỗ, thật sự là hận không thể đè người phụ nữ dưới thân của mình, nhưng
hắn ta hiểu rõ mọi thứ đều không thể nóng vội. Tạ Bân kìm chế suy nghĩ ở trong lòng, đi ra ngoài để cho nàng ta thoa thuốc.
Thoa thuốc
xong Đỗ Phương nói mình đi tìm nha hoàn của mình, Tạ Bân còn nói sẽ giúp nàng ta tìm người, Đỗ Phương không rõ Xuân Nha có đi lên đây không,
liền nói mấy tên tự của những người bên cạnh mình ra, Tạ Bân nhẹ gật
đầu, rất nhanh đã tìm được người.
Đỗ Phương quyết định ở am ni cô cách miếu không xa trong hai ngày. Sau khi Tạ Bân gặp bạn bè, cũng ở
một gian phòng trong chùa, để cho người truyền tin về nhà nói là hắn ta
đi tiếp khách.
Sau đó trong khoảng thời gian đó, Tạ Bân cố ý hoặc vô ý đều xuất đầu lộ diện trước mặt Đỗ Phương, hắn ta biết ăn nói, rất nhanh đã làm cho Đỗ Phương luân hãm vào. Cho đến ngày hôm sau Xuân Nha mới
phát hiện có chỗ không đúng, thế là bị dọa sợ, lại không dám nói toạc
ra, trái lại Tạ Bân đã phát hiện điểm kỳ lạ của nha hoàn kia, thế là
thầm cảnh cáo, lại cho nàng ta được lợi lớn, đương nhiên Xuân Nha sẽ
ngậm miệng lại.
Ở lại trong chùa mấy ngày, Đỗ Phương đối với hắn
ta đã là có tình, nhưng trên người nàng ta lại có hôn ước, trong lòng
phiền muộn không thôi. Mấy ngày này Tạ Bân đã điều tra lai lịch của mấy
người họ, vậy mà là thê tử chưa xuất giá của lão tam! Trái lại Tạ Bân
không vội động thủ, đành phải dỗ dành nàng ta, làm cho ánh mắt nàng ta
nhìn hắn ta ngày càng triền miên, Tạ Bân muốn chờ sau này nàng ta vào
cửa Tạ gia, hắn ta muốn làm thứ gì, chẳng phải là dễ dàng hơn sao! Ngủ
với tức phụ đệ tương lai, chỉ nghĩ thôi cũng làm cho hắn ta nhiệt huyết
sôi trào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT