Lục Trạm liếc nhìn Hướng Tam, Hướng Tam hừ hừ lui sang một bên, Lục Trạm đi tới, hắn xụ mặt, ngồi xổm xuống trước mặt người ngã trên mặt đất, đưa tay ra bóp chính xác cổ của đối phương, Tạ Duệ bị dọa sợ đến mất hồn, hắn ta chẳng qua là một thiếu niên mới có mười mấy tuổi, lúc này nghẹn ngào nói: "Đừng có gϊếŧ ta, ta cho các ngươi tiền, ta cho các ngươi tiền!"

Lục Trạm bóp chặt lại, Tạ Duệ gần như không thể hô hấp, ngay lập tức bóng tối của cái chết bao phủ trong lòng hắn ta, hắn ta giãy dụa, muốn gạt cái tay kia ra, nhưng mà cho dù thế nào cái tay kia càng bóp chặt cổ hắn ta, thậm chí là càng bóp chặt hơn.

Trong đầu gần như trống rỗng, Tạ Duệ dọa đến mức bị tè ra quần, Hướng Tam ở bên cạnh nhìn thấy phía dưới áo choàng của hắn ta có vệt nước, thế là không nể mặt mũi cười lên.

Lục Trạm nheo mắt lại, vào thời khắc sống còn vẫn là buông lỏng tay ra, Tạ Duệ ngã trên mặt đất, thở hồng hộc, khóc oa oa lên, đây là niềm vui sướng sau tai họa, hắn ta còn chưa chết, hắn ta không có chuyện gì!

Lục Trạm lạnh lùng nói: "Tiểu tử, nhớ quản lý nữ của mình cho tốt, lần sau lại để cho ta nhìn thấy nàng ta ở bên ngoài bắt nạt người khác, thì ta sẽ chỉ đi tìm ngươi tính sổ!"

Nói xong hắn đứng dậy, nhìn người khác nói: "Quay về phải nhìn chằm chằm cho ta."

Đôi mắt Hướng Tam quay vòng, hắn ta tiến đến trước mặt Lục Trạm, nhỏ giọng nói: "Trạm ca, nếu không chúng ta cởi hết sạch y phục của hắn, xem hắn chút nữa phải về như thế nào!"

Lục Trạm mím môi một cái, nhìn Hướng Tam một chút: "Đừng xảy ra án mạng là được."

Hướng Tam cười hì hì rồi lại cười: "Chắc chắn rồi, huynh còn không tin tưởng đệ sao!"

Lục Trạm nhìn đối phương một chút, lập tức bước nhanh ra khỏi căn phòng rách nát này, Hướng Tam nhìn người nằm trên đất, vung tay lên, mấy người đi lên trước vây quanh đánh hắn ta một trận, sau đó thật là lột sạch hết y phục của hắn ta, ngay cả tiết khố cũng bị người ta lột xuống, rồi cột lên đầu cây trúc thật dài, xiêm y của hắn ta bị xé mấy mảnh, mấy người họ cười đùa rồi nghênh ngang bỏ đi, Tạ Duệ nằm dưới đất vừa thẹn vừa giận lại sợ, qua một lúc lâu, lại không nghe thấy thanh âm của người nào, hắn ta cố gắng hết sức tháo cái bao xuống, lúc này mới thấy rõ mình đang ở một khu đất hoang tàn, lúc này đến cả một cái bóng cũng không có, hắn ta nhìn thấy y phục của mình bị xét nát ném xuống đất, hắn ta vội vàng nhặt một mảnh trong đó lên che ở phần dưới, khom người xuống bỏ chạy đến cả giày cũng quên mang.

Hướng Tam ở bên ngoài cho người loan tin nói thẳng là có một tên điên không mặc y phục ở trong. Tạ Duệ muốn về Tạ gia, thì phải đi qua khu mọi người ở, mà ở đây đều là bình dân bách tính ở, lúc này có rất nhiều người nghe thấy liền chạy ra xem náo nhiệt.

Tạ Duệ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cả người, và gần như chạy trốn trong tiếng cười vang.

Lục Trạm chỉ là muốn cho đối phương một bài học, chỉ là không nghĩ đến bọn Hướng Tam chơi như vậy! Lục Trạm lấy một túi tiền từ trong ngực ra, bảo Hướng Tam đưa cho những huynh đệ, bảo bọn họ cầm đi uống rượu.

Hướng Tam nhìn thấy tên tiểu tử kia không mặc y phục mà bỏ chạy, chỉ vào bóng lưng đối phương đang chạy trối chết chửi rủa. Lục Trạm nhìn Hướng Tam nói: "Sau này đừng có đùa như thế nữa, chỉ cần đánh hắn ta một trận là được."

Hướng Tam hừ hừ hai tiếng, nói: "Trạm ca, huynh có điều không biết, Tạ gia này cũng chẳng phải là một thứ tốt gì, còn mượn danh người lương thiện nữa chứ, ta nhổ vào! Những tá điền thuê ruộng đồng của Tạ gia kia, đều bị Tạ gia hành hạ thê thảm, một năm chia hai tám, tâm địa thật là độc ác."

Bên Tạ Duệ chạy thẳng một đường, hắn ta không dám quay về Tạ gia, chạy đến nửa đường thì thấy một gia đình nào đó có y phục đang phơi trong viện, hắn ta không chút suy nghĩ nào mà đẩy ra, trùng hợp trong phòng có một nữ nhân đi ra cửa, thì nhìn thấy có một nam nhân không mặc y phục chạy vào nhà mình, lập tức bị dọa sợ hét ầm lên, Tạ Duệ vội lấy y phục rồi quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa mặc y phục vào, lúc này người nữ nhân bị dọa sợ mới lấy lại tinh thần, vội vàng mở miệng hét lên.



Cả đường Tạ Duệ trốn đông trốn tây, mất hết nhiều sức mới chạy về được cửa hàng, chuyện này đúng là dọa hắn ta đến thảm hại rồi, gương mặt hắn ta trắng bệch, gần như là nói không ra lời. Chưởng qũy cửa hàng thấy bộ dạng này của hắn ra, sao có thể không biết xảy ra chuyện chứ, vội vàng hỏi hắn ta làm sao vậy, chuyện mất mặt như vậy, Tạ Duệ làm sao sao mở miệng nói ra được, vẻ mặt hắn ta đầy hoảng sợ chỉ nói là không cẩn thận mà thôi.

Chưởng quỹ lại là không tin, lúc Tam thiếu gia chạy về, trên thân chỉ phủ một áo choàng, cũng không có mặc quần, nghĩ đến hắn ta tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy về, chưởng quỹ bắt đầu suy nghĩ, chẳng lẽ Tam thiếu gia nhà mình lại ở bên ngoài ăn chơi với người ta, rồi bị người ta bắt tại trận?

Càng nghĩ càng có lý, chưởng quỹ nhìn hắn ta không muốn nói, đương nhiên sẽ không hỏi nữa, có điều trong ánh mắt lại lộ ra mấy phần khinh thường. Cơ thể Tạ Duệ run rẩy, nói là muốn nghỉ ngơi một chút, hắn ta ngã vào trong cửa tiệm nằm ngủ, cũng không bao lâu liền bắt đầu sốt, cả người run rẩy, bộ dáng kia cực kỳ dọa người, chưởng quỹ thấy tình hình không đúng, vội vàng chạy về Tạ gia báo cáo tình huống,

Tạ Duệ bị người của Tạ gia mang về, ngay lập tức trong nhà mời đại phu, đại phu chỉ nói là hắn bị hoảng sợ. Nhi tử không được bình thường như vậy, Tạ Lợi Trinh liền hỏi chưởng quỹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, mặt chưởng quỹ đầy xấu hổ, Tạ Lợi Trinh thấy như vậy cũng đuổi hết người hầu ra ngoài, chưởng quỹ mới nói tình huống mà mình nhìn thấy.

Tạ Lợi Trinh có bốn đứa con trai, đại nhi tử cùng nhị nhi tử đều đã lập gia đình, con trai út chỉ có mới 13 tuổi, trong viện của mấy đứa con trai Tạ gia, lúc mười bốn mười lăm tuổi đã có nha hoàn thông phòng, nghĩ đến Tạ Duệ có thể ở bên ngoài ăn chơi với người ta bị phát hiện, thật sự làm cho Tạ Lợi Trinh vô cùng tức giận.

Hai huynh trưởng của Tạ Duệ nghe thấy lão tam chơi đùa như thế, bộ dạng đều rất kích động, bọn họ nhiều nhất chỉ chơi đùa với mấy đám nha hoàn, làm gì có giống lão tam, vậy mà còn ở bên ngoài chơi nữ nhân, còn rất có thể là phụ nữ có chồng!

Trong lúc vô tình Tạ Duệ đã bị mang tiếng chơi đùa với phụ nữ có chồng.

Tạ Lợi Trinh bị tức giận đến đau ngực, trở về viện tử mắng thê tử một trận, nói bà ta không biết dạy dỗ con. Bà nương Nguyễn thị của Tạ Lợi Trinh cũng chỉ có thể ngồi ở bên cạnh hờn dỗi, nghĩ đến vậy mà lão tam ở bên ngoài ăn vụng, mấy nha hoàn ở trong viện hắn ta đều không buộc chặt được hắn ta, còn lại ra ngoài chơi gái, làm chuyện đáng xấu hổ như thế, Nguyễn thị nghĩ nghĩ, nếu không cưới tiểu nha đầu của Đỗ gia kia vào cửa sớm, trái lại để thê tử của hắn ta quản lý, tránh khỏi để hắn ta ở bên ngoài làm loạn.

Nguyễn thị đem lời này nói chuyện với Tạ Lợi Trinh, Tạ Lợi Trinh cảm thấy có chút không tốt lắm, Nguyễn thị nói: "Làm gì có được hay không, vốn dĩ nhà bọn họ là trèo cao nhà chúng ta, nếu mà cảm thấy không tốt, đến lúc đó chúng ta cho thêm chút sính lễ là được."

Tạ Lợi Trinh bực bội khoát tay áo: "Tùy ngươi, ta lười quản chuyện này!"

Nguyễn thị liền bảo người đi xem thời gian, tháng sau cũng có ngày tháng tốt, mặc dù không bằng vào ngày 12 tháng chạp, có điều cũng không tệ. Nguyễn thị dặn ma ma ở bên người, ngày khác sẽ đến nhà Đỗ Hoa Luân nói.

Bên kia Lục Trạm về đến nhà, trong nhà đã không còn người, trong lòng hắn cảm thấy mất mác, chắc Tam Nương đã trở về. Hắn đẩy cửa phòng bếp, sau khi ăn bữa trưa lúc này còn có chút đói, hắn mở nắp nồi ra, nhìn thấy phía dưới có từng cái sủi cảo đặt trên nan tre, hắn cười cười, đóng nắp nồi lại, rồi quay đầu chạy đến chỗ Đỗ Phong đọc sách.

Đỗ Tam Nương cùng Đỗ Hoa Thịnh ở bên ngoài chờ Đỗ Phong, Lục Trạm chạy thẳng một đường đến: "Tam Nương..."

Nhìn thấy hắn tới, Đỗ Tam Nương nói: "Lục đại ca, không phải huynh đi ngoài thành sao? Sao về nhanh vậy?"

Lục Trạm nói: "Cũng không có việc lớn gì, chỉ đi nhìn một chút rồi trở về."



Đỗ Hoa Thịnh nhìn hắn, cười nói: "Trạm ca nhi đến rồi."

"Cha..."

Đỗ Hoa Thịnh được gọi như vậy cười như muốn nở hoa, Đỗ Hoa Thịnh trò chuyện với Lục Trạm, hỏi hắn gần đây trôi qua như thế nào, việc trong cửa tiệm có bận không, các loại như vậy, Đỗ Tam Nương ngồi ở một bên, nhìn hai người nam nhân này nói chuyện. Qua không bao lâu, trường tư thục tan học, Đỗ Phong đeo bọc sách đi ra, nhìn thấy người nhà đang chờ hắn, thế là hắn vội vàng chạy qua.

Thấy được Đỗ Phong, người của Đỗ gia cũng phải rời đi, hôm nay Lục Trạm cũng không có nói chuyện nhiều với Đỗ Tam Nương, lúc này nàng phải đi, trong lòng Lục Trạm còn có chút không nỡ. Đỗ Hoa Thịnh bảo hắn khi nào thì đến nhà mình chơi, Lục Trạm gật đầu đáp ứng, đi theo một đường, mãi cho đến cửa thành hắn mới dừng lại, sau khi đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, lúc này mới rũ đầu xuống đi về nhà.

Nhóm lửa lên, nấu nửa nồi nước, Lục Trạm lấy từng sủi cảo bỏ vào nồi, nấu hơn ba mươi cái sủi cảo, còn lại hắn bỏ vào trong tủ, chờ ngày mai lại ăn tiếp.

Lục Trạm bưng một chén sủi cảo lớn ngồi ở cửa ăn, một lát sau, Bạch thị tới, trong tay bà ấy bưng một bát chân heo hầm với măng, nhìn thấy cháu của mình ngồi xổm ở cửa ăn cơm, bà ấy cười nói: "Sao hôm nay ngươi ăn cơm sớm thế! Ta nấu canh chân heo, múc một bát đến cho ngươi nè."

Nói xong bà ấy liếc nhìn qua chén của Lục Trạm, thấy bên trong là sủi cảo, bà ấy nói: "Ai gói sủi cảo cho ngươi vậy?"

Lục Trạm cười cười: "Là Tam Nương gói đó, hôm nay nàng ấy đến đây, làm cơm cho con, còn gói sủi cảo cho con nữa."

Nhìn bộ dạng dương dương đắc ý của hắn, Bạch thị không nhịn được muốn cười,bà ấy nói: "Nếu như vậy, ta thấy không bằng năm trước cưới vào cửa là được rồi."

Lục Trạm lắc đầu: "Cái này không được, đã nói xong, chờ nàng đến tuổi cập kê thì mới xuất giá."

Dương thị nhịn không được cười lên ha hả, lắc vai, nhịn cười rồi nói: "Dù sao là là cưới vợ cho ngươi, ngươi muốn cưới lúc nào thì cưới lúc đó. Chờ đến năm mới thẩm nhi sẽ cùng ngươi đến Đỗ gia, để giải quyết các chi tiết trong hôn lễ."

Ăn xong cơm tối, lục trạm không có chỗ nào đi, lại không muốn ở nhà, hắn đi vài vòng ở đầu thôn rồi mới về nhà, ngâm chân, rồi lau cơ thể với nửa thùng nước còn lại, lúc này mới cầm ngọn đèn trở về phòng.

Sau khi về phòng ngủ, hắn đặt mông ngồi ở trên mép giường, nghĩ đến quyển sách mà Hướng Tam đã cho hắn mượn lúc trưa, thế là lấy quyển sách nhỏ ra, trên bìa sách có viết ba chữ “Bí hí đồ”, Lục Trạm nhướng mày, hắn mở cuốn sách đó ra, trong sách đều vẽ bức chân dung của hai người, đều không mặc y phục ôm nhau, Lục Trạm lật hai trang, lông mày nhíu lại, bộp một tiếng liền ném cuốn sách xuống đất.

Tên tiểu tử thối Hướng Tam này, cho hắn cái thứ gì vậy, còn nói với hắn là bảo bối áp đáy hòm! Trong lòng Lục Trạm có chút tức giận, một lát sau, hắn lại nhìn quyển sách trên mặt đất, quỷ thần xui khiến sao lại nhặt nó lên, trái tim của hắn đập thình thịch không ngừng, hắn cũng chỉ là xem mà thôi, trong phòng lại không có người khác.

Lục Trạm giả vờ ho khan một cái, nhìn kỹ bức hình trên sách... Mặc dù đường nét trên hình vẽ rất là thô, nhưng những thứ nên có đều có hết, hắn nhìn chằm chằm cái người không mặc y phục, trên cổ phủ lấy cái yếm, hoặc là y phục mở rộng, lộ ra một mảng trắng...

Lục Trạm mặt đỏ tới mang tai, hắn cũng không phải là đồ ngốc, mặc dù trước kia không biết những này, nhưng lúc này lướt qua vài trang, thì hắn đã hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn biết đọc những cuốn sách này là không tốt, nhưng chính là nhịn không được, mỗi lần nhìn một tờ hắn nghĩ chắc chắn mình sẽ không đọc trang tiếp theo, lại một mực đem cả quyển sách đều lật hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play