Đỗ Tam Nương trở về phòng, cất kỹ ngân phiếu, lại lấy đồ mà Nhan phu
nhân ban thưởng ra, là một cây trâm khổng tước màu xanh gắn thêm vài
ngọc trai, kiểu dáng có chút mới lạ, vừa nhìn thì biết đây không phải là một đồ vật bình thường. Đỗ Tam Nương nhìn thoáng qua, liền đặt nó vào
trong rương, vật như vậy, với thân phận của nàng cũng không thích hợp
đeo lên.
Nàng nằm ở trên giường mở to đôi mắt ra, nhìn chằm chằm
đỉnh đầu màn, khẽ thở một hơi ra. Bây giờ có chút tiền ở trong tay,
nhưng nên làm gì để kiếm sống đúng là một chuyện đau đầu! Nàng không
phải là một người chuyên về ăn uống, càng không phải là một người phát
minh sáng tạo, chính là một người bình thường không thể bình thường hơn
được nữa!
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là mơ màng đi ngủ, chờ đến khi
nàng tỉnh lại, thì mới nhờ Lục Trạm cũng theo nàng về nhà. Lúc này liền
đứng dậy vuốt tóc một chút, mặc y phục xong rồi ra ngoài.
Trong phòng truyền đến tiếng nói chuyện của Dương thị, chỉ nghe bà cười nói: "Chút
nữa chờ đi đào khoai lang, ta làm khoai lang khô cho mọi người, rồi
chiên nó ở trong dầu, món này rất là ngon. Ta sẽ làm thêm món khoai lang đường gai dầu."
Đỗ Tam Nương vào phòng, kêu một tiếng nương.
Dương thị vội vàng bảo nàng ngồi xuống, nhìn sắc trời một chút, Dương
thị lau tay nói: "Mọi người ngồi đi, ta chuẩn đồ ăn buổi tối."
Đỗ Tam Nương không hề có tinh thần gì, dựa vào bức tường, nhìn một đống
bắp nổ màu vàng óng ánh được rải một lớp đường, nhìn thấy lớp đường kia
cảm thấy hơi ngán, cũng không them động đũa, cũng chỉ ngồi nhìn Lục
Trạm.
Lục Trạm bị nàng nhìn chằm chằm, hắn nói: "Muội cứ nhìn chằm chằm ta làm cái gì vậy."
"Nhìn huynh ăn." Đỗ Tam Nương cười nói.
"Muội cũng ăn đi."
Đỗ Tam Nương khoát tay áo: "Ta không thích ăn đồ ngọt."
Một lát sau, Đỗ Tam Nương mở miệng hỏi: "Lục đại ca, nếu sau này ta muốn làm ăn, huynh nghĩ sao?"
Lục Trạm dừng một chút, hắn nhíu mày lại hỏi: "Nghĩ như thế nào về việc làm ăn sao?"
Đỗ Tam Nương mím môi, nhìn vẻ mặt hoang mang của hắn, rõ ràng không ngờ
đến nàng sẽ nói như vậy, có điều còn mở lời hỏi nàng, mà không phải mở
miệng từ chối thẳng thừng, ít nhất điều đó nói rõ hắn bằng lòng nghe
nàng nói, bằng lòng chấp nhận!
"Huynh cũng thấy đó, chuyện xảy ra ngày hôm nay, con đường của Nhan gia này không hề lâu dài. Mặc dù bây
giờ trong tay có chút tiền, nhưng cũng không thể miệng ăn núi lở được,
trong nhà còn có người lớn, Đỗ Phong cùng Tứ Nương cũng còn nhỏ, nếu
ngày nào đó xảy ra chuyện bất ngờ nào, thì phải xử lý sao đây? Dù sao
cũng phải tăng thu nhập giảm chi tiêu, trong thời bình phải nghĩ đến
thời loạn." Nói xong Đỗ Tam Nương nhíu mi lại: "Bây giờ ta chưa còn muốn làm gì hết, ta cái gì cũng không biết, chuyện này thật đúng là phải suy nghĩ kỹ càng."
"Lục đại ca, ta cũng không có khả năng mỗi ngày đều
vào thành, bình thường nếu không có chuyện gì thì chú ý giúp ta một
chút. Nhìn thấy mặt tiền cửa hàng nào phù hợp, tiền thuê rẻ thì chúng ta liền đi thuê."
Lục Trạm thấp giọng nói: "Muội nhất định phải làm sao?"
Đỗ Tam Nương: "Nhất định là phải làm."
"Được rồi, lúc quay về ta sẽ giúp muội nhìn."
--
Lại nói đến Nhan phủ, đợi đến khi Nhan Hoàn Khanh về nhà vào lúc sập tối,
bước vào trong viện, chóp mũi liền ngửi thấy mùi máu tươi, mấy phiến đá
đã được rửa sạch, còn có một tấm da gấu được phơi khô. Nhan Hoàn Khanh
nhìn thoáng qua, hỏi: "Mua gấu sao?"
Mấy hạ nhân bên dưới nói, Nhan Hoàn Khanh mím môi, lập tức đi đến viện của Hứa thị.
Hứa thị bên người nha đầu một mặt treo lên màn trúc một mặt hô: "Phu nhân, Đại công tử tới."
Nhan Hoàn Khanh cất bước đi vào, nhìn thấy Hứa thị ngồi ngay ngắn ở chủ vị,
hắn ta sửa sang y phục, chắp hai tay nói: "Nương, nhi tử đã trở về."
Hứa thị cầm chuỗi phật châu ở trong tay, nghe thấy giọng nói của con trai,
bà ta mở to mắt, nhìn thấy Nhan Hoàn Khanh đứng ở trước mặt, bà ta nói:
"Hôm nay con trở về sớm. Tối nay ở lại trong viện của ta ăn đi, hôm nay
gϊếŧ gấu, ta đã giữ lại mấy phần thịt tốt nhất cho con đó."
Nhan Hoàn Khanh cười đáp ứng, lại nói: "Vậy cho con quay về đổi y phục, rồi lại đến dùng bữa với nương."
Trở lại viện của mình, hai nha hoàn của Nhan Hoàn Khanh tiến lên đón, rồi
thay một bộ y phục ở nhà màu xanh lam cho hắn ta, Nhan Hoàn Khanh trầm
giọng hỏi: "Trong phủ xảy ra chuyện gì sao? Ta thấy hình như phu nhân
không vui!"
Ngày bình thường Nhan Hoàn Khanh trở về, đương nhiên
nương của hắn ta sẽ rất là vui vẻ, còn đi đến đón hắn ta, làm gì như
giống hôm nay, vậy mà trên mặt lại chẳng có chút vui vẻ nào, có thể thấy được là đã xảy ra chuyện làm chọc giận bà ấy rất nhiều.
Hai nha đầu
liếc mắt nhìn nhau, trong đó có một nha hoàn gương mặt tròn nói: "Đại
công tử, hôm nay đúng là trong phủ xảy ra chút chuyện, nhưng cụ thể là
chuyện gì xảy ra, nô tỳ cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói phu nhân trách
phạt Thanh di nương. Có lẽ Thanh di nương đã chọc giận phu nhân."
Thanh di nương? Nhan Hoàn Khanh hơi nhíu mi lại, ừ một tiếng, lập tức cũng không nói chuyện, quay đầu lại đến viện Hứa thị.
Hứa thị bảo người dọn cơm lên, hai mẹ con bắt đầu ăn cơm, Hứa thị không có
khẩu vị gì, gắp một hai món rồi dừng đũa, Nhan Hoàn Khanh nhìn bà ta
nói: "Nương thấy không thoải mái chỗ nào? Hay là đầu bếp làm đồ ăn không hợp khẩu vị?"
Hứa thị một bên cầm khăn lau miệng, vừa nói:
"Không có chuyện gì, chính là không có gì khẩu vị. Thịt gấu này con ăn
nhiều chút, ngày hôm nay mới gϊếŧ, rất là tươi."
Nhan Hoàn Khanh gắp
một miếng thịt bỏ vào trong chén bà ta: "Nương, ngươi cũng ăn đi. Lúc
nhi tử về viện thì nghe thấy hạ nhân trong phủ nói có người chọc giận
nương?"
Hứa thị mím môi một cái, thấy nhi tử hỏi, lập tức liền kể chuyện xảy ra ngày hôm nay, sau đó thở dài, lại nói: "Ta thấy phụ thân
con tuổi càng lớn thì càng hồ đồ! Bị nữ nhân dắt mũi dẫn đi, nếu hôm nay không phải ta thấy mà ngăn lại, rồi bị truyền ra ngoài, bảo con làm
người thế nào đây, đặt thể diện của Nhan phủ ở đâu đây! Phụ thân con
đúng là không có chút suy nghĩ nào cho con hết."
Nhan Hoàn Khanh
cũng ngừng đũa lại, hắn ta nheo mắt lại, kiếp trước hắn cũng giống như
phụ thân, cũng là vô cùng hồ đồ, ỷ vào trong nhà có tiền, hồng nhan bên
cạnh hắn ta cũng không ít. Cái người Thanh di nương này, là một ái thϊếp của phụ thân hắn ta, sau này còn giới thiếu hắn ta một cô nương xinh
đẹp, chỉ là khi đó hắn ta tự xưng là phong lưu, đã là một thiếu nữ xinh
đẹp, đương nhiên là thu nhận. Nhưng nữ nhân kia đi vào hậu viện của hắn
ta, làm cho viện của hắn ta chướng khí mù mịt, tâm thê tử của hắn ta
cũng bỏ đi. Về sau Thanh di nương kia sinh một đứa con trai, phụ thân
hắn yêu chiều ấu tử, dần dần cũng bất mãn với hắn ta.
Đợi sau khi tân quân lên ngôi, Nhan gia bọn họ nhìn như là phát triển, chẳng qua là kéo dài hơi tàn, cuối cùng tân quân khai đao với Nhan gia, tuy bọn họ là
một chi nhánh của Nhan gia nhưng vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị xét
nhà lưu đày, còn vị Thanh di nương này, vào lúc Nhan gia bị ngã ngựa,
lại lấy hết tiền trong nhà bỏ chạy.
Nhan Hoàn Khanh nửa ngày
không nói gì, Hứa thị thấy hắn ta ngẩn người, nói: "Con à, phụ thân con
là người không dựa vào được. Cũng may bây giờ con có tiền đồ, sau này
thi công danh, nương cũng yên lòng."
Những hình ảnh kiếp trước
lần lượt xuất hiện trong đầu hắn ta, Nhan Hoàn Khanh đã từng vô số lần
nhớ tới đời kia, vào lúc Nhan gia gặp chuyện xui xẻo này, tất cả nữ nhân bên cạnh hắn ta đều bỏ hắn ta mà đi, chỉ còn lại thê tử của hắn ta ở
bên cạnh, đi Lĩnh Nam đường xá xa xôi, nương hắn ta cùng thê tử trên
đường bởi vì nhiễm bệnh hiểm nghèo mà lần lượt qua đời, đối với hai nữ
nhân này, trong lòng Nhan Hoàn Khanh vô cùng áy náy. Ai ngờ ông trời có
mắt để cho hắn ta sống lại một lần nữa, lần này, hắn ta không muốn đi
theo bước xe đổ của kiếp trước, hắn ta nghiêm túc đọc sách, cũng bớt
phóng túng lại. Hắn ta muốn tránh kiếp nạn kia, đợi một lần nữa hắn ta
gặp được thê tử của mình, chắn chắc hắn ta sẽ đối xử tốt với nàng ấy.
Nhan Hoàn Khanh thu hồi suy nghĩ lại, mở miệng nói: "Chẳng qua là một thϊếp thất, nương trách phạt cũng là chuyện đương nhiên."
Đời trước nương hắn ta không bao giờ quan tâm với thϊếp thất trong phủ,
Thanh di nương vừa vào cửa đã được phụ thân hắn ta rất sủng ái, lúc đó
hắn ta không không thường về nhà, nên cũng không hiểu rõ chuyện bên
trong, cuối cùng thậm chí hồ đồ nhận nữ nhân kia. Nghĩ tới đây, trong
lòng Nhan Hoàn Khanh có chút khó chịu, hắn ta nhìn nương mình, bà ta chỉ mới 39 tuổi, cũng không tính là già, nhưng bởi vì phụ thân hắn ta sủng
ái những nữ nhân kia, đả thương tâm bà ta, giữa phu thê đã sớm sinh ra
ngăn cách ở trong lòng. Nhan Hoàn Khanh nhìn bà ta, lại nghĩ tới thê tử
của mình, khi nàng ấy chết chẳng qua cũng chỉ mới ngoài 30 tuổi, lại gầy yếu già nua giống như nữ nhân 50 tuổi.
"Nương..." Nhan Hoàn Khanh mở miệng nói: "Phụ thân phụ lòng nương, nhưng nương còn có con, chắc chắn
con sẽ thi đậu công danh, sau này sẽ cho người chức cáo mệnh phu nhân!"
Lời này của hắn ta làm cho trong lòng Hứa thị vô cùng cao hứng, lập tức
nói: "Cái đứa nhỏ này, gì mà cáo mệnh không cáo mệnh chứ. Nương à, chỉ
mong đời này của con bình an, gia đình hòa thuận, ta liền vui vẻ. Đọc
sách vất vả, con cũng đừng quá ép mình, ta cũng không phải bắt buộc mới
thi đầu tiên mà đã có được công danh, chỉ cần hết sức là được."
Đi ra khỏi viện Hứa thị, Nhan Hoàn Khanh đi tìm phụ thân mình. Đời này sau khi hắn ta trùng sinh, thấy cuộc sống thối nát của phụ thân mình, giống như là thấy chính mình ở kiếp trước. Hắn ta cố ý xa lánh phụ thân mình, điều làm cho hắn ta không nghĩ đến là, vậy mà đời này phụ thân lại
thích hắn ta.
Nhan lão gia thấy trưởng tử của mình đến, vội vàng đứng lên đón: "Hoàn Khanh đến rồi sao, đến đây ăn cơm nào, ăn chung với phụ
thân nào."
Nhan Hoàn Khanh nhìn thoáng qua, trên bàn ăn toàn mười mấy món ăn thịt cá, trong phòng đứng đấy mấy nữ nhân, đều là thϊếp thất của ông ta. Nhan Hoàn Khanh mím môi một cái, nói: "Phụ thân, con có
chuyện muốn nói với người."
Hiếm khi hôm nay đến đây, trong lòng Nhan lão gia rất là vui, thế là đuổi thẳng mấy thϊếp thất ra ngoài!
Nhan Hoàn Khanh nói: "Phụ thân, nghe nói hôm nay có một thϊếp thất bên người phụ thân làm sai chuyện, làm cho nương rất tức giận."
Nhan lão
gia xấu hổ, bị nhi tử của mình truy cứu việc này, vẻ mặt ông ta đầy áy
náy: "Hoàn Khanh, Thanh nhi nàng ấy tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, nói sai, nương con cũng đã phạt nàng ấy rồi, nếu không cứ cho qua như vậy
đi."
"Phụ thân, nàng ta là thϊếp của ngươi, con là nhi tử cũng không
muốn quản quá nhiều. Sau này mong phụ thân hãy chú ý những nữ nhân này,
một thϊếp thật lại dám tùy tiện ở trong nhà như vậy, sau này để người
ngoài nói, chẳng phải là nói phụ thân sủng thϊếp diệt thê sao! Thể diện
đều vứt sạch, còn bảo con thi công danh làm sao đây!"
Nhan lão
gia tuy là người của Nhan gia, nhưng bởi vì hắn đọc sách không thành,
cũng chỉ có thể canh giữ ở địa phương Vĩnh Châu nhỏ nhoi này thôi, nhớ
ngày đó ông ta khi còn bé, còn nhớ rõ trong kinh thành phú quý, trạch
viện của Nhan gia kia tráng lệ ra sao. Nhưng phụ thân ông ta chỉ là con
thứ, cuối cùng bị phân đến Vĩnh Châu, tuy là gia tài không ít, nhưng ông ta cũng không phải là loại người ham học, tưởng đời này ông ta chỉ
tưởng mình sẽ chỉ có thể làm một phú gia, ai ngờ nhi tử mình rất có tiền đồ. Lúc này nghe thấy Nhan Hoàn Khanh nói nghiêm trọng như vậy, lập tức vứt ái thϊếp đến chín tầng mây, gượng cười nói: "Con nói sao phụ thân
nghe vậy, sau này sẽ quản lý tốt mấy người họ. Hoàn Khanh à, con nhất
định phải thi đỗ công danh , chờ con thi công danh, nhà chúng ta mới có
thể một lần nữa trở lại kinh thành!"
Nhan Hoàn Khanh mím môi, lạnh
lùng nói: "Phụ thân, người tự xem mà xử lý đi. Còn có, người cũng nên
đổi tên nàng đi đi, Thanh nhi, cái này không biết còn tưởng là nói con
đó!"
Nhan lão gia liền nói ngay: "Được, phụ thân nghe theo con,
lập tức làm theo, sẽ cho người đến mắng nàng ấy, rồi bảo nàng ấy đổi
tên."
Nhan Hoàn Khanh vung tay áo lên, nói: "Nếu đã làm sai thì
không có tư cách làm di nương, làm một nha đầu thông phòng là được rồi,
bào nàng ta học tốt quy củ ở trong phủ! Về phần tên này, thì đặt chữ là
Vô Danh Tự!"
Thấy gương mặt của nhi tử vô cùng khó coi, Nhan lão
gia lập tức kêu người đến dặn dò, Nhan Hoàn Khanh lại nói: "Phụ thân,
giờ cũng không còn sớm nữa, nhi tử còn phải trở về đọc sách, xin cáo
từ."
Nói xong liền chắp tay rời đi, Nhan lão gia nhìn bóng lưng của hắn ta, thở một hơi thật dài, chỉ cần hắn vui là tốt, vui là tốt!
——
Thanh nhi được nha hoàn đỡ trở về viện, hôm nay bị phu nhân phạt vả miệng ở
trước mặt mọi người, còn bị cấm túc ba tháng để học quy cũ, mất mặt thì
cũng thôi đi, nếu ba tháng không gặp được lão gia, thì không phải lão
gia sẽ bị mấy nữ nhân khác câu hồn đi mất sao! Nói đến đều do cái tiểu
nương tử kia, nếu không phải do nàng ta không biết tốt xấu, thì mình
cũng không rơi vào tình cảnh như vậy.
Thanh nhi trở về viện của
mình, nhìn thấy chính mình ở trong gương, lập tức bị dọa hét lên một
tiếng, nhìn mặt bị hủy trong gương chính là nàng? Nàng ta cũng chỉ biết
dựa vào khuôn mặt này, sao có thể bị gương mặt bị hủy chứ! Thanh nhi
cuống quít bảo nha hoàn mời đại phu đến, lại nằm ở trên bàn khóc lóc.
Qua không bao lâu, đại phu đến, sau khi giúp nàng ta chữa trị, đắn đo nói:
"Chỉ là bị thương ngoài da, cẩn thận dưỡng thương một thời gian thì sẽ
tốt lên."
"Có bị để lại sẹo không?"
Lão đại phu kia cũng không chắc chắn, nhíu mày không nói gì, Thanh nhi vội vàng bảo nha hoàn cầm
hai cái hầu bao đến, lão đại phu nói: "Cẩn thận chút, khi vết thương
khép lại cũng đừng băng bó lại, thì sẽ không sao."
Sau khi nói
xong về đơn thuốc, Thanh nhi lại dặn ông ta đừng có nói chuyện này ra
ngoài. Đợi khi đại phu đã đi, Thanh nhi càng nghĩ càng thấy bản thân vô
cùng oan ức, phu nhân dựa vào gì mà đánh nàng ta chứ? Nàng ta nói như
vậy cũng là vì Nhan phủ, vì lão gia, vậy mà bà ta ác độc đánh hủy dung
nhan nàng ta!
Thanh nhi nói: "Mộc Hương, ngươi mau đi tìm lão gia, nói là ta thấy không khỏe."
Nha hoàn Mộc Hương nghe xong liền chạy đi tìm Nhan lão gia, Nhan lão gia
nghe thấy ái thϊếp của mình không thoải mái, vốn dĩ cũng muốn đi xem
nàng ta một cái, nhưng bỗng nhiên nghĩ lại, phu nhân đã cấm túc nàng ta, nếu giờ mà ông ta đi qua, chỉ sợ phu nhân không cao hứng, phu nhân một
khi không cao hứng, nói cho Hoàn Khanh biết, thì chẳng phải người làm
phụ thân này sẽ mất mặt trước nhi tử sao.
Nghĩ tới đây, Nhan lão gia
chỉ đành nói mình có chuyện phải xử lý, tiện thể gửi lời bảo Thanh nhi
phải tự mình nghỉ ngơi cho tốt, đừng có chọc giận phu nhân, rốt cuộc
cũng là sủng thϊếp của mình, cảm giác mới mẻ còn chưa trôi qua, rồi bảo
người ta cầm 50 lượng qua đó.
Trong lòng Thanh nhi đầy mong chờ
lão gia sẽ đến, đến lúc đó nàng ta sẽ vừa khóc vừa nhận sai, dựa vào
việc lão gia thương xót nàng ta như vậy, đương nhiên sẽ thay nàng ta làm chủ. Nhưng khi chờ Mộc Hương quay về kể lại, Thanh nhi tức giận đến mức hất bộ ấm trà hoa sen màu phấn rơi xuống đất. Mộc Hương thấp thỏm quỳ
xuống, lập tức lấy bạc ra: "Di nương, đây là lão gia cho người, ngài ấy
nói mấy ngày nữa sẽ qua thăm di nương."
Thanh nhi cầm lấy mấy thỏi bạc kia ném thẳng ra ngoài: "Cút, cút ra ngoài cho ta!"
Vừa nói vừa khóc oa oa lên, khóc một lúc, nàng ta cầm khăn lau mắt một cái, nhìn mấy thỏi bạc lăn lóc ở bên ngoài, lại xoay người xuống dưới nhặt
lên, tuy nàng ta là di nương, nhưng mỗi tháng chẳng qua cũng chỉ có 5
lượng bạc, những đồ vật ở trong phủ cũng không tốt lắm, nàng ta muốn mua son phấn tốt, may bộ y phục đẹp, ăn đồ ăn ngon, lại muốn đút lót cho hạ nhân, 5 lượng bạc kia chỉ vừa đủ cho nàng ta tiêu xài, sau lưng đều là
do lão gia trợ cấp cho nàng ta. 50 lượng bạc này, cũng đủ cho nàng ta
chi tiêu một đoạn thời gian!
Lão gia còn có thể đưa bạc đến cho
nàng ta, có lẽ vẫn còn là mong nhớ nàng ta. Đại phu nói miệng nàng ta bị thương, mấy ngày gần đây phải nên ăn đồ ăn thanh đạm, Thanh nhi lại kêu Mộc Hương vào, bảo nàng ta đến nói với phòng bếp, tối nay muốn ăn canh
ngân nhĩ.
Đến buổi tối, Thanh nhi đang nghĩ cách làm sao có thể đến
viện của lão gia, chính mình cầu xin ông ta tha thứ. Ngày mai Thúy Cô ở
bên cạnh phu nhân sẽ đến dạy nàng học quy củ, nàng ta cũng không muốn
học những thứ kia, đang lúc buồn rầu, nha hoàn Mộc Hương đi vào, nói là
quản gia ở bên người lão gia đến.
Thanh nhi lập tức đứng lên, mặc dù miệng vẫn đau, cho rằng là lão gia đến cứu nàng ta.
"Thanh di nương, tiểu nhân phụng lệnh của lão gia đến nói mấy câu."
Thanh nhi nói: "Xin quản gia cứ nói, ta biết lão gia rất thương tiếc ta, chờ lát nữa ta sẽ hầu hạ lão gia cho thật tốt!"
Khóe miệng của Cù quản gia giật một cái, mở miệng nói: "Lão gia nói: Hôm nay di nương nói năng lỗ mãng, chọc giận phu nhân, làm chuyện sai trái, nên cắt chức di nương xuống thành nha hoàn thông phòng. Thứ hai, bởi vì tên gọi đã phạm húy vì trùng với tên của đại công tử, nên đặc biệt đổi tên
thành “Vô Danh Tự”."
Thanh nhi ngơ ngác nhìn đối phương, căn bản là
không tin những gì mình nghe thấy, nàng ta thành nha hoàn thông phòng,
thậm chí ngay cả tên cũng bị sửa lại! Thanh nhi quá sợ hãi, vồ lấy tay
áo của Cù quản gia, khóc lóc nói: "Không có khả năng, lão gia là thương
ta nhất, người sẽ không làm như vậy đâu, vừa rồi lão gia còn cho ta 50
lượng bạc để bồi dưỡng thân thể. Có phải là ngươi cố ý nói như thế
không, có phải ngươi bị phu nhân xúi giục? Ta muốn gặp lão gia, ta muốn
gặp lão gia!"
Cù quản gia phất tay áo một cái, lạnh lùng nói: "
Cô nương “Vô Danh Tự”, ta còn nhiều việc, nêu ngươi có oan ức gì, thì cứ đi tìm phu nhân khiếu nại đi!"
Nàng ta thành nha hoàn thông
phòng, không còn là di nương? Nhưng mà nha hoàn thông phòng, còn không
phải là một nha hoàn sao, làm gì còn nở mày nở mặt như di nương chứ!
"Mộc Hương, Mộc Hương, ngươi mau đi gọi lão gia đến, ngươi mau đi gọi lão gia đến đây..." Thanh nhi khóc lóc kêu lên.
Mộc Hương hầu hạ bên người nàng ta cũng lâu rồi, tuy nói vị Thanh di nương
rất ngang ngược kiêu ngạo, có điều đối với nàng ta cũng không tệ lắm,
Mộc Hương đỡ nàng ta lên, nói: "Di nương, hãy nhịn một chút đi."
"Ngươi bảo ta sao có thể nhịn đây? Mộc Hương, ngươi mau đi tìm lão gia cho ta, ngươi hãy mau mời lão gia đến đây, có được không?" Lúc này Thanh nhi
khóc lóc nói.
Mộc Hương mở miệng nói: "Di nương, có một chuyện mà không biết Mộc Hương có nên nói không."
"Ngươi nói đi, Mộc Hương, ngươi mau nói đi!"
"Nghe nói hôm nay đại công tử trở về đã đến viện phu nhân, có phải đại công tử đã..."
"Đại công tử, Đại công tử..." Thanh nhi lẩm bẩm, nàng ta biết ở trong phủ
này thì đại công tử là người có học vấn nhất, bọn họ đều nói, sau này
đại công tử sẽ thi công danh làm quan, mặc dù bình thường Thanh nhi luôn ỷ mình được sủng ái nhất mà rất khinh thường mấy thϊếp thất khác, nhưng nàng ta cũng biết người nào là mình không nên chọc vào. Nếu đây là ý
của đại công tử, vì muốn trút giận thay cho phu nhân, thì lão gia sao có thể không nghe theo chứ!
"Mộc Hương, ta nên làm như thế nào đây. Đại công tử đã hiểu lầm ta, ta phải làm sao để đại công tử tha thứ cho ta?" Thanh nhi khóc lóc hỏi, số lần nàng ta gặp đại công tử không nhiều,
nhưng ánh mắt đại công tử mỗi lần nhìn nàng ta làm cho nàng ta rất sợ,
hắn ta rất chán ghét nàng ta, Thanh nhi biết rất rõ điểm ấy, bình thường cũng cách xa hắn ta, nên cũng ít khi chạm mặt hắn ta.
Mộc Hương suy nghĩ một lúc, nói: "Di nương, đại công tử rất thông minh, học vấn
lại tốt, lão gia và phu nhân vẫn luôn nghe theo người ấy. Đại công tử
phẩm hạnh đoan trang, bên người cũng không có nữ nhân nào, Mộc Hương
cũng không biết làm thế nào để đại công tử vui vẻ."
Nếu là bên
người đại công tử có nữ nhân thì đỡ, như vậy bọn họ cũng có thể nhờ
người bên gối nói giúp cho bọn họ, nhưng bây giờ thì không được.
Thanh nhi nghe nàng ta nói, vẻ mặt uể oải khỏi cần nói, qua một lúc, nàng ta
lặp đi lặp lại mấy lời kia, nghĩ đến chỗ Đại công tử không có nữ nhân ở
bên cạnh, nhưng hắn ta cũng đã 17, 18 tuổi rồi, mà lại không hề có nữ
nhân ở bên cạnh? Nữ nhân... Đôi mắt Thanh nhi sáng lên, nếu nàng ta
chuẩn bị một nữ nhân làm người bên gối đại công tử, có phải đại công tử
sẽ không ghi hận mình không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT