Đỗ Tam Nương vào phòng, lúc này trong lồng ngực vẫn không ngừng đập
thình thịch, nàng vừa tới, ai ngờ trên đường lại nhảy ra một tên say
rượu, suýt chút nữa trái tim muốn nhảy ra ngoài! Cũng may cái tên say
kia ngã trên đất thật lâu không có đứng lên, nhưng như vậy cũng đủ để
dọa sợ nàng.
Lục Trạm rót chén nước cho nàng, Đỗ Tam Nương nắm
chung trà thật chặt, cũng không nói chuyện, sau lưng nàng đều ướt đẫm, ở chỗ thái dương đầy mồ hôi. Lục Trạm hỏi: "Tam Nương, có phải muội gặp
chuyện gì không?"
Từ trước đến giờ Tam Nương vẫn luôn rất điềm
tĩnh và ung dung, rất ít khi nhìn thấy bộ dạng tái mét và bị dọa sợ như
này, nhíu mày lại, Lục Trạm lại kêu: "Tam Nương!"
Một tiếng này kéo suy nghĩ của Đỗ Tam Nương trở lại, nàng nhìn Lục Trạm, mở miệng nói: "Ta không có sao."
"Thật sự không sao chứ?" Lục Trạm không tin tưởng lắm.
Đỗ Tam Nương gật đầu, rồi nhấp một ngụm chén trà ở trong tay, sau đó cười với Lục Trạm: "Ta thật sự không sao"
Lục Trạm lại nói: "Vậy vì sao trễ vậy rồi mà muội vẫn còn ở đây? Hay trong nhà xảy ra chuyện gì rồi?"
"Lục đại ca, ta còn chưa ăn cơm chiều, có gì ăn hay không. Chờ ăn no rồi ta sẽ kể với huynh. "
Mặc dù trong lòng Lục Trạm rất lo lắng, có điều nghe thấy nàng còn chưa có
ăn cơm, lập tức đứng lên, nói: "Để ta đi xem một chút, muội ngồi đó đi."
Qua một lúc, hắn lấy hai cái màn thầu ở trong chén: "Muội ăn đỡ cái này đi, đây là lúc trưa nhị thẩm mang đến cho ta đó."
Đỗ Tam Nương chạy đến phòng bếp rửa tay, rồi cấm lấy kéo cắt màn thầu
thành những khối nhỏ bỏ vào trong chén, lại đi đổ nước vào, sau đó nói:
"Ta vào trong thành đúng là có chuyện, có người săn được một con gấu,
vào thời tiết này không thể để lâu được, thế là ta chạy vào thành đến
Nhan gia nói một tiếng, không nghĩ tới lại trễ như vậy. Trời đã tối mà
ta lại không có mang tiền, hơn nữa giờ mà một mình đi về ta thấy rất sợ, nên chỉ có thể đến tìm huynh."
Nói xong nàng cầm đũa gắp một miếng
bánh bao, buổi trưa không hề có ăn nhiều, hơn nữa lâu như vậy, nàng cũng đói đến hoảng, cho dù là cái màn thầu không có mùi vị gì nhưng nàng cảm thấy nó rất thơm, đồ ăn nuốt vào trong bụng, cảm giác no bụng kia làm
cho cô không khỏi thở một hơi nhẹ nhõm!
Lục Trạm nghe nàng nói
xong, không đồng ý nói: "Sao lại không cho cha đi cùng, đêm hôm khuya
khoắt này, một cô nương như muội ở bên ngoài như vậy thì sẽ có bao nhiêu nguy hiểm!"
Đỗ Tam Nương nói: "Bây giờ trời nóng như thế này,
nếu để bị hỏng thì sẽ không bán được tiền. Hơn nữa, tiền này là do ta bỏ ra, ta cũng không muốn cuối cùng số tiền này lại trôi theo dòng nước!"
Mím môi một cái, nàng vừa cười nói: "Có điều vận khí của ta cũng không tệ
lắm, tất cả người Nhan phủ đều ở đó. Mà vị đại thiếu gia của Nhan phủ
kia còn nói giúp ta nữa."
Nói đến đây, Đỗ Tam Nương nhịn không được
kể lại chuyện đã xảy ra ở Nhan gia, sau đó nhỏ giọng nói: "Tối nay nếu
không phải có hắn, ta đoán chừng cũng không thể ra khỏi thành. Trên
người ta không có cái gì hết, đêm hôm khuya khoắt thế này mà còn đi trên đường, còn không phải bị vệ binh bắt vào nha môn để tra hỏi sao!"
Ngoại trừ tết nguyên tiêu, buổi tối ở trong thành đều cấm đêm, là cấm ăn
khuya, vào buổi tối cửa thành sẽ đóng lại, đầu đường cuối ngõ cũng
không cho phép có người hoạt động, đêm hôm khuya khoắt đi lại sẽ bị thị
vệ của nhà môn tuần sát bắt được, rồi nhốt vào nha môn để thẩm vấn. Cho
nên đêm nay đại công tử Nhan gia giúp nàng giải vây, ở tận đáy lòng Đỗ
Tam Nương thật sự cảm tạ hắn.
Lục Trạm lắc đầu nhìn nàng nói:
"Lần sau không được như vậy nữa, nếu muội thật sự có việc gấp, thì muội
cứ đến tìm ta, ta sẽ giúp muội."
Đỗ Tam Nương nhớ tới cảnh nhếch nhác của mình, nàng cười ra tiếng, sau đó nói: "Được, lần sau có chuyện gì
muội chắc chắn sẽ tìm huynh trước."
Đã ăn xong, Đỗ Tam Nương bắt
đầu lo lắng, tối nay nàng phải ngủ ở đâu đây? Bên trong nhà Lục Trạm chỉ có một gian phòng ở được, đó là nơi hắn ngủ, còn mấy gian phòng khác
đều bỏ trống, căn bản cũng không có trải giường chiếu.
Đỗ Tam
Nương không có mở miệng hỏi, theo nàng thấy đêm nay nàng không có ngủ ở
ngoài trời dưới đất đã cảm tạ trời đất rồi. Chờ sau khi nàng rửa mặt
xong, Lục Trạm đến phòng bếp nói với nàng: "Muội đến phòng của ta đi, ta đã dọn dẹp xong, không còn mùi gì đâu!"
Đỗ Tam Nương ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Ta ngủ phòng của huynh, vậy tối nay huynh ngủ ở đâu?"
"Muội không cần lo lắng cho ta, ghép hai cái ghế dài lại liền có một chỗ để ngủ một đêm rồi."
Đỗ Tam Nương tiến vào nhà chính, quả thật nhìn thấy bốn ghế dài ghép lại
với nhau ở chính giữa, nàng nhìn Lục Trạm, hắn to con như vậy, cái ghế
dài kia còn không cao bằng hắn, ngủ một đêm trên đó chỉ sợ không hề
thoải mái!
Đỗ Tam Nương nói: "Lục đại ca, hay là để ta ngủ trên đó đi, huynh mau về phòng ngủ đi."
Lục Trạm đẩy nàng lên lầu: "Bảo muội ngủ thì cứ ngủ, ở chỗ ta cũng không làm gì hết, buổi tối không ngủ cũng không sao"
"Nhưng mà..."
"Đừng có nhưng mà gì nữa, giờ cũng không còn sớm, mau ngủ đi!"
Đỗ Tam Nương bị đẩy thẳng vào cửa, nàng cắn môi, nói: "Vậy ít nhất phải lấy chăn xuống, ban đêm..."
"Trời nóng bức này cũng không lạnh, đắp mền ta còn sợ nóng đến hoảng!" Nói xong hắn quay đầu đi xuống lầu.
Đỗ Tam Nương nhìn bóng lưng hắn, đóng cửa phòng lại, trong phòng đốt một
ngọn đèn dầu, nàng chậm rãi đi qua, thấy ga giường đã thật sự được đổi,
nàng nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, chóp mũi có thể ngửi được mùi
hương của xà phòng, trên gối đầu cũng có mùi hương của hắn.
Đỗ Tam Nương cứ nghĩ mình sẽ ngủ không được, nhưng đợi nàng nhắm mắt lại, lại là rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Lục Trạm co rút người lại ở trên ghế dài, hắn trợn tròn mắt nhìn chằm chằm
nóc nhà, căn bản là ngủ không được. Vào buổi tối mùa hè, tiếng côn trùng kêu không ngừng, hắn một lúc lật người lại, rồi một lúc lại lật người
tiếp, dù thế nào cũng không ngủ được.
Bên tai còn có tiếng muỗi ông ông, Lục Trạm đưa tay đập lên mặt, sau đó ngồi dậy đốt đèn lên.
Trên lòng bàn tay là con muỗi bị đập chết, còn có chút máu. Hắn chăm chú
nhìn trong chốc lát, vội vàng mở cửa phòng, chạy vào trong phòng bếp.
Đêm hôm khuya khoắt, vậy mà hắn lại quên đốt cỏ đuổi muỗi cho nàng.
Lấy một nắm cỏ đuổi muỗi, Lục Trạm vào nhà. Hắn đứng ở dưới bậc thang, có
chút do dự, cũng không biết nàng đã ngủ chưa! Qua một lúc lâu, Lục Trạm
quyết định bước lên lầu.
Hắn đứng trước cửa, gõ cửa một cái, kêu: "Tam Nương, muội đã ngủ chưa?"
"Tam Nương?"
"..."
Ở trong phòng không có ai đáp lại, Lục Trạm đứng ở bên ngoài, nghĩ có lẽ
nàng đã ngủ thϊếp đi. Hắn không biết có nên đi vào không, một mặt thì
muốn đi vào, nhưng mặt khác thì dù sao Tam Nương cũng là một cô nương,
hai người còn chưa thành thân, hắn cũng không tiện đi vào.
Lục
Trạm mím môi, lại đứng một lúc, trong lúc này lại có muỗi đậu trên cánh
tay hắn đốt, Lục Trạm nhíu mày, lại kêu: "Tam Nương, Tam Nương, Tam
Nương..."
Sau khi gọi vài tiếng nữa nhưng vẫn không có ai đáp lại.
Lục trạm cuối cùng cắn răng một cái, đưa tay đẩy cửa, tiếng cọt kẹt vang
lên. Hắn đứng ở nơi đó, trong lòng run lên, lại không dám tiến vào.
Một lát sau, ở trong phòng lại không có tiếng động nào, hắn cắn chặt răng, nhẹ nhàng bước một chân đi vào. Thấy ngọn đèn trên đầu tủ vẫn còn cháy, hắn đứng ngay chỗ cửa, nhìn về phía giường, chỉ nhìn thấy một cục chăn
nhô lên cao.
Trong lòng có chút khẩn trương, tiến lên một bước thì
không được, mà bước ra ngoài cũng không xong, thế là cứ ngây ngốc đứng ở cửa. Qua thật lâu, hắn mới hồi phục tinh thần lại, bước nhẹ qua đó.
Hắn cúi đầu xuống không dám nhìn lung tung, chỉ đem cái bồn cỏ đuổi muỗi đã đốt sẵn ở cuối giường.
Trong phòng rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng hít thở của Tam Nương, hắn
ngồi xổm ở nơi đó, chỉ cảm thấy gương mặt rất là nóng.
Nàng đã ngủ rồi! Nàng sẽ không biết hắn lén đi vào, nghĩ như vậy, Lục Trạm thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng.
Hắn đứng dậy, chuẩn bị rời đi, lại không nhịn được mà nhìn nàng một cái.
Dưới ánh đèn, nàng nằm chỗ mà hắn thường nằm, đầu gối lên cái gối mà hắn
từng dùng, một mái tóc đen xõa ra trên gối đầu. Nàng nhắm mắt lại, hô
hấp đều đặn, khuôn mặt điềm tĩnh, nàng có chút khác với bình thường.
Lục Trạm nhìn khuôn mặt kia, trái tim không ngừng đập thình thịch, hắn muốn đi, nhưng không biết vì sao chân lại giống như mọc rễ, hoàn toàn không
thể động đậy.
Một lát sau, nàng cau mày, miệng giật giật, tay
cũng rút ra khỏi chăn, Lục Trạm giật mình, sợ nàng thấy hắn đứng ở chỗ
này, lập tức lại ngồi xổm xuống, cả khuôn mặt đều sắp dán vào ván gỗ.
Nếu mà nàng tỉnh lại thấy hắn ở chỗ này, thì hắn phải giải thích như thế
nào đây? Lục Trạm cau mày, sau một lúc lâu, hắn lại lén ngẩng đầu lên,
nhìn nàng một cái. Nàng cũng không có tỉnh lại, chỉ là lăn người lại,
không biết có phải là do quá nóng không, nàng đẩy chiếc chăn trên người
ra, lấy một cái chân ra đè lên chăn, cả chân đều lộ ra.
Lục Trạm vội vàng quay đầu lại, cũng không dám đứng ở đây nữa, mà chạy nhanh ra ngoài và đóng cửa lại.
Một lần nữa nằm ở trên ghế, bây giờ hắn càng không ngủ được, trong lòng
nóng như bị lửa đốt, hắn đứng dậy rót một bầu nước lạnh, đem chiếc ghế
ra ngoài sân nằm thẳng trên đó, cả đêm gần như mở mắt đến sáng.
Một đêm mộng đẹp, sáng hôm sau Đỗ Tam Nương tỉnh lại, nàng dụi dụi con mắt, cũng không có chú ý ở cuối giường có một cái chậu, mang giày vào đi
xuống lầu, vừa đi vừa ngáp một cái, còn ưỡn vai, lại vội vàng qua quýt
cột và chải tóc lại.
Ngoài phòng trời đã sáng, nàng thấy Lục Trạm đang ở trong sân chẻ củi, thế là qua chào hỏi: "Lục đại ca, sao huynh dậy sớm thế."
Lục Trạm mím môi ừ một tiếng, Đỗ Tam Nương lại nói: "Ta còn tưởng rằng ta
sẽ ngủ không được, không nghĩ tới vừa mở mắt thì trời đã sáng rồi."
Lúc này Lục Trạm mới ngẩng đầu lên nhìn nàng: "Tối hôm qua ngủ có ngon không?"
"Rất ngon, ngay cả muỗi cũng không có!" Vừa nói xong, Đỗ Tam Nương vui vẻ đi vào phòng bếp.
-
Lục Trạm nghe nàng nói như vậy, mím môi cười cười, nói như vậy có nghĩa là nàng không biết tối qua hắn đã lẻn vào phòng nàng!
Bên kia Đỗ Tam Nương đã đi phòng bếp, đốt lửa, nấu nước để Lục Trạm rửa
mặt, rồi nàng cầm chậu để nhào nặn mì vắt, nàng nói: "Sáng nay chúng ta
ăn mì được không? ?"
Lục Trạm cầm khăn rửa mặt, nói: "Được."
Đỗ Tam Nương cười cười, quay đầu nhìn thấy cổ hắn có mấy dấu đỏ, nàng hỏi: "Ban đêm huynh bị muỗi cắn hả?"
Lục Trạm dừng một chút: "Không sao đâu, muỗi đến lần nào ta đều đập nó chết lần đó."
Đỗ Tam Nương buồn cười, lập tức nói: "Huynh cũng thật là, sao buổi tối huynh lại không có đốt chút cỏ đuổi muỗi chứ."
Nồi nước đã sôi, Đỗ Tam Nương không nói chuyện với hắn nữa, lấy dao cắt mì
vắt thành những miếng nhỏ, rồi lại dùng tay kéo dài hai đầu ra, rồi đặt
từng cái vào nồi.
Lục Trạm nhìn bóng lưng của nàng, ánh mắt trở nên mềm mại và vui vẻ.
Ăn xong điểm tâm, Đỗ Tam Nương muốn đến Nhan gia. Lục Trạm không yên tâm
để nàng đi một mình, cứ kiên quyết phải đi với nàng, Đỗ Tam Nương không
còn cách nào khác chỉ đành mặc kệ hắn.
Hai người đến nhan phủ,
Triệu quản gia đang dặn dò công việc cho người phía dưới, thấy Đỗ Tam
Nương đến, ông ta cười nói: "Tam Nương, ngươi chờ một lúc, ta giao việc
xong thì chúng ta lên đường."
Đỗ Tam Nương cũng không khách sáo
với ông ta, ngồi ở bên cạnh chờ, nơi này là ngoại viện, tâm tình của Đỗ
Tam Nương cũng thả lỏng hơn chút, cũng không cần câu nệ, một bên uống
trà một bên nhìn mấy hạ nhân ở trong phủ đang cúi đầu khom lưng đáp lời
Triệu quản gia.
Đợi đến khi Triệu quản gia dặn dò công việc đã ổn thỏa, ông ta nói: "Tam Nương, các ngươi chờ đã lâu, chúng ta đi thôi."
Đỗ Tam Nương đứng dậy, cười tủm tỉm nói: "Nghe nói bây giờ Triệu đại thúc đã là đại quản sự, Tam Nương xin chúc mừng."
Trước kia Triệu quản gia chỉ trông coi việc mua đồ ở phòng bếp, nhưng vừa rồi vào cổng nghe Hình thúc nói, Triệu quản gia đã được đề bạt làm tổng
quản, bây giờ quản lý mấy công việc ở dưới tay, biết Triệu thúc lên
chức, đương nhiên Đỗ Tam Nương rất cao hứng.
Triệu quản gia vung
tay áo, cười nói: "Cũng là nhờ hồng phúc của ngươi, ngươi đến một lần a, vận khí ta đều tốt lên. Ta luôn mong ngóng ngươi thường xuyên đến. "
Nhan lão gia là người rất thích ăn uống, lúc trước mua được con cọp kia, lão gia liền đặc biệt cao hứng, cũng rất tín nhiệm với hắn, vì thế việc
chuyện Triệu quản gia được thăng chức chỉ còn vấn đề thời gian. Mặc sù
sang năm số lần Đỗ Tam Nương đến không có nhiều, trong lòng Triệu quản
gia vẫn rất biết ơn nàng, cho dù bây giờ ông ta quản lý không ít người,
cũng càng bận rộn, nhưng mà vẫn dặn dò người gác cổng, nếu thấy Tam
Nương đến, thì cứ đến bẩm báo với ông ta.
Đêm qua Đỗ Tam Nương đến
trễ như vậy, Triệu quản gia nghe thấy là nàng đến, không nói hai lời mà
tự mình đi gặp nàng, đúng là không làm cho ông ta thất vọng, Tam Nương
lại mang tin tức tốt cho ông ta.
Ra khỏi phủ, Triệu quản gia lại
thấy bên cạnh Tam Nương là người trẻ tuổi kia, cười nói: "Tam Nương, hai người đã định hôn sự xong rồi à?"
Trên mặt Đỗ Tam Nương mang
theo chút xấu hổ, nói: "Còn chưa có đâu, nếu đã định xong, ta chắc chắn
sẽ tự mình đến thông báo cho Triệu thúc."
Cười vài tiếng, Triệu
quản gia lại nói: "Tốt tốt, đúng rồi, Lục Trạm, trong phủ muốn làm vài
thứ, chờ quay về ta sẽ cho ngươi đem bản vẽ đưa cho ngươi."
Đỗ
Tam Nương nghe vậy rất vui, mặc dù quen biết Triệu quản gia lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Nhan phủ chú ý đến việc làm ăn của Lục Trạm,
nàng vội vàng nói: "Triệu thúc, chúng tôi phải đa tạ ngài như thế nào
đây. Lần này người quan tâm chiếu cố chúng ta như vậy, nếu không có
người, chúng tôi làm gì có ngày hôm nay."
Nhan phủ gia đại nghiệp
đại, đại gia đình như vậy, làm gì sẽ để ý đến tiểu môn hộ như bọn họ,
tuy nói lúc trước Triệu quản gia không phải là đại quản sự. Nhưng nếu
không phải ông ta lúc trước gật đầu đồng ý đồ của nàng, thì làm gì có
sau này? Mặc kệ ra sao, nếu không có quan hệ thì đừng nghĩ kiếm nhiều
tiền, nhất là loại đại hộ nhân gia như thế này, có đôi khi còn không
phải chỉ là một câu nói của Triệu quản gia, mối quan hệ con người này,
chính là như vậy.
Triệu quản gia cũng bị lời nói này của nàng làm cho cao hứng, đề tài trò chuyện ngày càng rộng hơn, còn nói sắp có kết
quả của kì thi cử nhân của đại công tử bọn họ, còn nói các sư phụ ở thư
viện rất kỳ vọng về hắn ta, nếu mà đậu, thì chính là vị tử sĩ trẻ tuổi
nhất ở thành Vĩnh Châu. Mặc dù Đỗ Tam Nương chỉ gặp đại công tử có mấy
lần, có điều ấn tượng của nàng về hắn ta không tệ, không nghĩ tới thiếu
niên kia trẻ như vậy mà đã là một học bá, học sinh muốn đi con đường
khoa cử, đơn giản còn khốc liệt hơn việc thi cử của kiếp trước. Rất
nhiều người, cuối cùng cả đời cũng không thể thi đậu cử nhân, có thể thi đậu tú tài cũng đã là một nhân tài đáng gờm!
Đỗ Tam Nương vội nói
mấy lời lấy lòng, nói Nhan đại công tử thiếu niên anh tài, vừa nhìn thì
biết là một nhân tài, Triệu quản gia nghe mấy lời khen của nàng thì
trong lòng cũng đã ngọt lịm, cuộc nói chuyện lại mở rộng ra nữa, nói
chút chuyện thú vị ở trong thành. Trước giờ Đỗ Tam Nương vẫn luôn sống ở trong thôn, làm gì có cơ hội nghe những chuyện kia, trong đó Triệu quản gia nhắc đến, sang thu thuế có thể tăng thuế đầu người!
Đỗ Tam
Nương nghe được tiếng lộp bộp trong lòng mình, đang tăng thuế đầu ngời
sao? Nàng thật sự muốn nổ tung, xuyên đến đây mấy năm, nàng đã gặp nhiều mấy danh mục loại thuế, như bọn họ có ruộng của mình thì còn đỡ chút,
nhưng những tá điền kia thì càng thảm, vất vả khổ cực trồng trọt một
năm, phần lớn những thu hoạch đều đưa cho địa chủ, lại còn nộp thuế, số
thu hoạch còn lại của một năm còn chưa đủ ăn uống. Dưới mắt nếu lại gia
tăng thuế đầu người, không phải sẽ bức người ta đến đường cùng sao!
Triệu quản gia nhìn vẻ mặt sầu khổ của nàng, dặn dò: "Chuyện này ngươi cũng
đừng nói ra ngoài, ta cũng chỉ nghe được như vậy, cũng không biết thật
hay giả, ngươi tự cân nhắc ở trong lòng là được."
Đỗ Tam Nương
gật đầu, nói: "Triệu thúc yên tâm, ta chắc chắn sẽ không nói chuyện này
ra, còn phải tạ ơn Triệu thúc đã nói cho ta biết."
Thở dài một
tiếng, Triệu quản gia nói: "Thói đời khốn khổ a, trong kinh càng loạn
hơn, nghe nói năm mới đã có rất nhiều người chết, mỗi ngày bắt người đi
vào, ầm ĩ làm cho lòng người hoảng loạn. Thánh nhân độc sủng yêu phi,
gian thần ở trong triều nắm quyền, khổ nhất vẫn là bách tính."
Nhan gia cũng có người ở trong kinh, bây giờ Triệu quản gia rất được Nhan
lão gia coi trọng, đương nhiên cũng có thể dò la được ít chuyện. Chẳng
qua bình thường ông ta cơ bản sẽ không mở miệng nói chuyện, hôm nay cùng Đỗ Tam Nương nói chuyện rất ăn ý, cũng tùy ý tán gẫu vài câu.
Đỗ Tam Nương cũng không có nhiều ấn tượng sâu gì với triều đại này, còn nữa
nàng là một cô nương nông gia ở xa xôi kinh thành, có thể biết chuyện gì đây? Ngay cả tên hiệu của vua phải sau khi Đỗ Phong đi học thì mới biết qua lời kể của hắn . Còn vua bao nhiêu tuổi, tại vị bao nhiêu năm, thì
nàng không rõ ràng lắm. Nhưng mà hôm nay nghe Triệu quản gia nói như
vậy, trong lòng Đỗ Tam Nương có chút bất an, thói đời này chỉ sợ không
có yên bình như nàng nghĩ!
Chỉ hi vọng, tuyệt đối đừng có đánh. Đỗ Tam Nương nghĩ thầm ở trong lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT