Lòng của Đỗ Tam Nương nặng trĩu, cũng không muốn ở bên ngoài lâu hơn nữa, sau khi tạm biệt Ngưu Đại Nha rồi nhanh chóng trở về nhà.

"Tam Nương, về rồi sao?" Dương thị hỏi.

Đỗ Tam Nương mím môi, nhìn Dương thị, hỏi: "Nương, gần đây người có nghe lời đàm tiếu nào không?"

"Lời đàm tiếu? Lời đàm tiếu gì chứ?" Dương thị không hiểu, bà không nghe thấy lời gì ở trong thôn?

Ngồi trên ghế đẩu, hai tay Đỗ Tam Nương chống lên cằm, thấp giọng nói: "Vừa nãy Đại Nha nói cho con biết, nói là trong thôn đang bàn chuyện về con."

"Nói con? Con cũng đâu có đi ra ngoài, ai lại đi nói con chứ?" Dương thị lập tức nổi giận.

Đỗ Tam Nương quay đầu đi, nhìn những con gà không ngừng kêu to ở trong sân: "Trong thôn đều đang nói, nói người ở trong lòng Đan Thu Thực là con, còn nói là con quyến rũ hắn!"

"Con và Đan Thu Thực sao? Mỗi đứa đều đã đính hôn, ai nói mấy lời này vậy? Có phải là nương của Ngưu Đại Nha?" Lúc này Dương thị quả nhiên muốn đi tìm người liều mạng!

Đỗ Tam Nương lắc đầu: "Con đã hỏi, không phải là nương của Ngưu Đại Nha. Nương nàng ấy bị thiếu nợ ở bên ngoài, phải nhanh chóng trả tiền, không có công sức để nhiều chuyện vậy đâu"

"Vậy thì ai nói chứ?" Dương thị nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói! Lúc trước Thu thị đến gây ồn ào, cũng không có rắc rối gì, chuyện này đã qua lâu như vậy, không hiểu sao bây giờ lại bị chọc thủng.

Tâm trạng của Dương thị vô cùng không ổn định: "Ta đi tìm Đan gia hỏi một chút!"

Đỗ Tam Nương vội vàng kêu lại: "Nương, người đừng đi hỏi. Nếu chúng ta làm ầm chuyện này, chẳng phải sẽ chứng minh con và Đan Thu Thực có gì đó sao? Trước tiên chúng ta giả vờ như chưa biết chuyện gì. Nếu đã có người đồn chuyện như vậy, chắc chắn có mục đích riêng! Mặc kệ là nhằm vào ta hay nhằm vào Đan gia, chúng ta cứ án binh bất động trước, nếu kẻ ở phía sau không nhận được kết quả mong muốn của mình, đương nhiên nhất định sẽ lại xuất hiện! Chúng ta cứ chờ người đó lộ diện."

Dương thị tức giận đến mặt mũi trắng bệch: "Là ai ở sau lưng nói lung tung, tâm địa ác độc như vậy! Nếu để bà đây biết, ta sẽ xé nát miệng của nó ra!"

Trong lòng Đỗ Tam Nương cũng vô cùng bực bội, Đan Thu Thực thích nàng, nhưng mà nàng cũng đã nói chuyện với Đan Thu Thực rồi. Bình thường nàng cũng rất ít đi Đan gia, cũng vì không muốn gặp Đan Thu Thực để tránh xấu hổ, từ ngày đó đến nay, nàng cũng chỉ gặp hắn có hai lần.

Nhìn Đan Thu Thực cũng không giống là một người lắm mồm, nếu không thì chuyện đã lâu như vậy giờ mới lòi ra! Nhưng chuyện Đan Thu Thực thích nàng, rốt cuộc là ai nói ra! Đỗ Tam Nương ngồi trên ghế, suy nghĩ đến bể đầu cũng nghĩ không ra nguyên nhân vì sao.

Nàng và Đan Thu Thực, mỗi người đều đã đính hôn, cho dù nói ra chuyện này, nhiều nhất bị người ta nói ra nói vào, chẳng lẽ sẽ làm cho hôn sự này bị hủy bỏ sao? Đỗ Tam Nương nghĩ đi nghĩ lại cũng không hiểu mục đích của người phía sau là gì, nàng cũng lười suy đoán nữa. Dù sao chỉ cần nàng cư xử đúng mực, những lời đồn này sẽ không làm tổn thương đến nàng chút nào!

Mặc dù biết được chuyện này, nhưng Đỗ Tam Nương không vì vậy mà suốt ngày ở nhà, càng sẽ không giống ý muốn của đối phương, xấu hổ gặp người, nàng nên làm gì thì làm cái đó, sẽ không vì ác ý của người khác, mà tự mình sinh ra buồn phiền.

Trước mắt quan trọng nhất là chuyện của Ngưu Đại Nha, ở bên ngoài đi mượn vay nặng lãi, nếu trả nợ không đúng thời gian quy định, thì chính là lãi mẹ đẻ ra lãi con! Ngưu gia rất nghèo, Ngưu Đại Nha lại là nữ nhi, hơn nữa ở trong thôn mọi người đều thích nhi tử, nếu như còn không trả, có khả năng Ngưu Đại Nha sẽ bị bán đi hoặc bị thế chấp ở bên ngoài. Chuyện như thế, ở trong thôn cũng không phải là chưa từng xảy ra.

Đỗ Tam Nương thở dài, Ngưu Đại Nha nói muốn ra ngoài làm việc, thật đúng là có chút khó giải quyết. Nàng ấy là một cô nương, tướng mạo lại không tốt lắm, tốt nhất cũng chính là đi làm nha hoàn cho một nhà giàu nào đó, vận khí tốt còn có thể ký văn khế cầm cố, nếu mà bị bán đi, sau này bị bán đi chỗ nào thì khó nói! Xem ra vẫn phải đến Nhan gia một chuyến rồi.

Nửa năm qua, số lần Đỗ Tam Nương đến Nhan gia đếm chưa qua một bàn tay, trong tay không có đồ hiếm gì, cũng không thể mỗi lần đến đều đưa những món ăn bình thường được? Triệu thúc là quản gia của Nhan phủ, ông ấy cũng đã nể mặt mình, nàng cũng phải giữ mặt mũi cho đối phương, hơn Nhan lão gia là người yêu thích cái lạ, đồ quá bình thường thì cũng không thể lọt nổi vào mắt hắn ta.

Bây giờ Ngụy thúc không có đi săn nữa, vốn dĩ từng nói sẽ giới thiệu một tay săn thú giỏi khác cho nàng, nhưng sau này Ngụy thúc không nhắc đến nữa, cũng không biết là quên hay là sao nữa, Đỗ Tam Nương cũng không có tiện hỏi.

Qua mấy ngày say, Đỗ Tam Nương theo Dương thị vào thành đi chợ, Tứ Nương cũng đi theo cùng, còn bé luôn hiếu kì nhìn trái nhìn phải, thỉnh thoảng thấy chuyện lạ thì kêu lên. Đi một lượt chợ phía Tây, Đỗ Tam Nương quan sát kỹ những gian hàng ở phía trước, nhưng mà nàng cũng không hề hài lòng với những đồ vật đó.

Lần này đi theo Dương thị, Đỗ Tam Nương cũng không tiện mở miệng nói đến nhà Lục Trạm. Mua được vài thứ, Dương thị chủ động mở miệng nói: "Tam nương, bây giờ Trạm ca nhi có ở nhà không?"

Đỗ Tam Nương suy nghĩ, nói: "Có lẽ huynh ấy vẫn còn ở trong cửa tiệm."

"Chúng ta đi gặp hắn một cái đi. Mấy ngày rồi không có gặp được đứa nhỏ này, rất nhớ."

Đỗ Tam Nương mím môi cúi đầu cười thầm, hiếm khi nương lại chủ động mở miệng nói đi gặp Lục Trạm. Phải nói vận khí của nàng rất tốt, tuy trong nhà nghèo, nhưng cũng là người rất thông suốt, cũng không phải là loại người bảo thủ, cũng sẽ không giống Tứ thúc nịnh hót, tất cả đều coi trọng tiền tài trên hết.

Ba người đi thẳng đến tiệm rèn, nhưng mà cửa tiệm đã đóng kín cửa. Đỗ Tam Nương nhìn qua trong cửa sổ, những công cụ trong phòng đều được sắp xếp ngay ngắn, có thể thấy hôm nay hắn không có mở cửa.

Mấy người quay lại đi về hướng của Lục gia, dường như không có ai ở trong nhà, Dương thị nói: "Thật là kỳ lạ, không có ở trong cửa tiệm mà nhà cũng không có, đứa nhỏ này đã đi đâu vậy chứ?

"Nương, nếu không chúng ta chờ một chút đi. Có lẽ huynh ấy đã ra ngoài đi giao đồ cho người ta rồi." Đỗ Tam Nương nói, đây cũng không phải là không thể, trước kia hắn cũng từng đi giao đồ cho người ta.

Ở trước cổng chờ Lục Trạm khoảng một khắc đồng hồ, nhưng vẫn không thấy người đâu, Dương thị nói: "Được rồi, được rồi, chúng ta về thôi. E rằng Trạm ca nhi không có ở nhà."

Đỗ Tam Nương cắn môi nói: "Nương, cứ chờ một chút đi. "

Một bên khác, Lục Trạm đang ở nhà Lục Chí Phúc giúp đỡ, một người hàng xóm đi qua thấy Lục Trạm đang ở trong, liền cười trêu nói: "Trạm ca nhi, ngươi còn ở đây sao, mẹ vợ ngươi đã đến rồi, ngươi còn không đi gặp? "

Lục Trạm dừng một chút: " Ngươi nói cái gì?"

"Là mẹ vợ của ngươi, dẫn theo hai tiểu cô nương đứng chờ trước cổng nhà ngươi, ngươi vẫn là mau trở về nhìn xem đi."

Lục Trạm cũng không chắc chắn có phải là Tam Nương không, nhưng mà vẫn nói với Lục Chí Phúc: "Nhị thúc, con đi xem chút."

Lục Chí Phúc sờ bộ râu: "Được, ngươi đi đi. Nếu thật là mẹ vợ ngươi, thì hãy dẫn bọn họ đến đây."

Không chờ Lục Chí Phúc nói xong, Lục Trạm đã chạy ra ngoài. Lục chí phúc cười cười, lại nói với Bạch thị: "Một lúc nữa thông gia đến, bà cũng dọn dẹp một chút."

Lục Trạm chạy về nhà, không ngờ quả nhiên là Tam Nương, hắn từ xa gọi: " Tam Nương!"

Dương thị thấy hắn trở về, nói: "Trạm ca nhi, ngươi đi đâu vậy? Chúng ta đến cửa tiệm cũng không thấy, đến nhà cũng không thấy người đâu"



"Con đang ở nhà nhị thúc giúp đỡ." Lục Trạm nói xong rồi vội vàng cầm chìa khóa mở cửa ra.

Dương thị nói: "Trạm Ca, chúng ta chỉ đến xem ngươi một chút thôi, ngươi cứ làm việc của ngươi đi. Tam Nương đã may một bộ y phục cho ngươi, thừa dịp hôm nay đi chợ liền đến đưa cho ngươi. Ngươi xem một chút có vừa người không, nếu không thì để đem về sửa lại một chút"

Lục Trạm cầm y phục trong tay, nhìn Đỗ Tam Nương rồi cười lên, trong năm nay, nàng đã làm khoảng 4, 5 y phục cho hắn!

"Thẩm nhi, Tam Nương làm chắc chắn là vừa người. Trong nhà nhị thúc đang làm một đầu lợn rừng, lúc này đang gϊếŧ, mọi người cũng đến đi. Ở lại ăn cơm trưa rồi về."

Dương thị khoát tay áo, nói: "Các người cứ ăn đi, chúng ta chỉ vào thành để thăm ngươi một chút. Ngươi ở nhà nhị thúc bận việc, vậy ngươi cứ làm việc của ngươi đi, chúng ta sẽ trở về."

Lục Trạm lắc đầu: "Như vậy sao được, Nhị thúc ta cũng đã nói, nhất định phải đưa mọi người qua."

"Trạm ca nhi, ta biết ngươi là đứa trẻ ngoan. Chúng ta cũng phải về, chuyện này cứ quyết định như vậy đi."

Hai người đang khi nói chuyện, Bạch thị cũng đến, nghe thấy Dương thị muốn đi, bà ấy vội nói: "Bà thông gia, bà vừa mới đến sao lại muốn đi rồi! Đến nhà ta một chút, bọn họ vừa làm một cái đầu lợn rừng, bà cũng đến nếm thử đi!"

Dương thị cười nói: "Cái này thật là xấu hổ, chúng ta cũng chỉ đến thăm Trạm ca nhi thôi."

"Bà thông gia, bà nói lời này thì quá khách khí rồi, hai chúng ta là người nhà, bà khách khí như vậy làm cái gì. Hiếm khi hôm nay các ngươi đến đây, cũng chỉ ở lại ăn một bữa cơm bình thường, nếu hôm nay mà các người không đến, quay đầu ta còn chuẩn bị để Trạm ca nhi đưa đến."

Vừa nói chuyện, Bạch thị nhìn chất nhi của mình nói: "Còn đứng ngây đó làm gì, còn không dẫn Tam Nương và Tứ Nương đi qua"

Lục Trạm dạ một tiếng, ôm Tứ Nương lên rồi nói với Tam Nương: "Tam nương, muội còn chưa đi qua nhà nhị thúc của ta, qua ngồi một chút đi. "

Bạch thị thấy trên ghế có một bộ y phục được xếp gọn, bà ấy cười lớn, vừa nhìn là biệt bộ y phục của nam nhân, bà ấy đi qua cầm lên nhìn thử, một bên nói ra: "Bộ y phục này được làm không tệ! Lại là Tam Nương làm hả."

Đỗ Tam Nương mím môi nhẹ nhàng gật đầu, Bạch thị cười nói: "Đứa nhỏ này đã may y phục cho Trạm ca nhi mấy bộ rồi, con thật lòng như vậy, sau này Trạm ca nhi mà dám bắt nạt con, thì nói với Nhị thẩm, ta sẽ nói với nhị thúc hắn để đánh hắn!"

Từ lúc đính hôn với khuê nữ của Đỗ gia, Lục Trạm đã nhận được bao nhiêu y phục của người ta, mỗi lần nhìn thấy hắn mặc bộ y phục mới, Bạch thị liền biết chắc chắn là do Đỗ Tam Nương làm cho hắn. Trong lòng Bạch thị cũng rất vui, Đỗ gia đối xử tốt với chất nhi của mình vậy, coi hắn như là nhi tử ruột, bọn họ đối với đứa cháu dâu tương lai này, cũng yêu thích như vậy.

Lục Trạm cười nói: "Nhị thẩm, con chắc chắn sẽ không bắt nạt Tam Nương, người cứ yên tâm."

Bạch thị cười trừng hắn một cái: "Tiểu tử thúi, ta đã nghe được lời này rồi đó, quay về nếu con bắt nạt, để cho Tam Nương chịu ủy khuất, thì con biết tay ta!"

Nói xong Bạch thị lại thân thiết kéo tay Đỗ Tam Nương, từ năm cũ, đây là lần đầu tiên trong năm mới gặp nàng, thấy nàng có chút khác với trước. Ngực cũng nhô ra, quả nhiên đã là một cô nương trưởng thành. Bạch thị cười rất ôn hòa, lại một tay kéo Dương thị, quả thực kéo người ta đến nhà mình.

Đến nhà của Lục Chí Phúc, Dương thị thấy trong viện có nhiều người như vậy, bà có chút ngượng. Lục Chí Phúc thấy bọn họ đến, cười nói: "Bà thông gia tới rồi sao, mau lại đây ngồi!"

Người ở trong viện đều là thân thích của Lục gia, cũng là đường huynh đệ của Lục Chí Phúc, mặc dù bọn họ biết Trạm ca nhi đã đính hôn, nhưng mà chưa từng gặp qua người, lúc này nhìn thấy mẹ vợ tương lai của Lục Trạm đến, cũng tiến lên chào hỏi với bà, một bên thì đánh giá cô vợ trẻ của Lục Trạm.

Lợn rừng bị mổ banh bụng, Tứ Nương đứng ở trong sân mở to mắt nhìn, con bé không hề sợ chút nào, còn đứng lại gần nhìn không chớp mắt chút nào.

Người khác thấy con bé còn nhỏ như vậy mà không thấy sợ chút nào, cười nói gan con bé rất lớn. Đỗ Tam Nương đi lên kéo Tứ Nương lại, đứng bên cạnh mình.

Ở trong viện thật là nhộn nhịp, sau khi gϊếŧ thịt heo rừng kia được hai thúng lớn. Các nữ nhân bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, các nam nhân thì ngồi ở bên ngoài khoe khoang, ban đầu Đỗ Tam Nương cũng muốn vào bếp giúp đỡ, nhưng lại bị Bạch thị đuổi ra sân ngồi chơi.

Mấy cái hơn mười tuổi thiếu niên vây quanh nói chuyện với Lục Trạm, thỉnh thoảng lại nhìn Đỗ Tam Nương. Đỗ Tam Nương mím môi, mặc dù nhận được nhiều chú ý, làm cho lòng nàng cũng rất căng thẳng, nhưng mà nàng là khách, hôm nay đã tới đây thì không thể không phòng khoáng, làm mất mặt Đỗ gia!

Lục Trạm bị mấy đường huynh đệ vây quanh, nhưng mà thật ta hắn không hề muốn ở chung mấy người bọn họ. Lâu rồi hắn đã không gặp được Tam Nương, những người này không có mắt nhìn mà còn quấn lấy hắn nói chuyện!

Cơm trưa rất là phong phú, lúc ăn cơm, Bạch thị còn lôi kéo Đỗ Tam Nương đi nhận người, trong lòng Đỗ Tam Nương quýnh đến hoảng, nhưng mà vẫn gọi lên. Nàng cùng Lục Trạm đã đính hôn, mặc dù vẫn còn chưa xác định được ngày cưới, nhưng chậm nhất cũng là sang năm, sớm muộn gì cũng phải gọi, Bây giờ chẳng qua là gọi sớm một chút, nàng cũng không có mất mát gì.

Trên bàn cơm, Bạch thị lôi kéo tay của Dương thị: "Bà thông gia, các người đối tốt với Trạm ca nhi, chúng ta cũng thấy ở trong mắt. Ta nói, tìm cho hắn một thông gia tốt như vậy, chắc chắn đại ca và đại tẩu bên kia rất vui vẻ."

Dương thị nói: "Quả thật đứa nhỏ Trạm ca nhi này rất tốt, đứa trẻ tốt như vậy, làm gì có ai mà không thích chứ!"

Bạch thị nói: "Bà thông gia, có câu này của bà thì ta vui rồi. Mặc dù đứa nhỏ Trạm ca nhi này không có bản lĩnh gì lớn, nhưng cũng không phải là loại người chơi bời lêu lỏng! Sau khi Tam Nương nhà bả gả đến đây, chúng tôi chắc chắn sẽ không bạc đãi con bé!"

Dương thị gật đầu cười, những người khác cũng nói những lời tốt cho Lục Trạm.

Một lát sau, Lục Chí Phúc rót một chén rượu gạo, kêu Lục Trạm đưa qua cho mẹ vợ.

Bình thường Dương thị không có uống rượu, ai ngờ Lục Trạm lại mở miệng gọi một tiếng "Nương", mà không phải kêu một tiếng “Thẩm nhi” như bình thường. Hắn vừa thốt ra lời này, lập tức bị mọi người cười trêu, Bạch thị nở một nụ cười trên mặt, nói: "Bà thông gia, bà thấy Trạm ca nhi đã gọi bà một tiếng “Nương”, cho dù thế nào bà cũng phải uống chén rượu này!"

Dương thị bị tiếng “Nương” này của Lục Trạm làm cho mở cờ trong bũng, trên mặt không ngừng nở nụ cười, Bạch thị vừa nói như vậy, thế là bà uống hết chén rượu. Mọi người xung quanh thấy vậy thì nhao nhao đến mời rượu, có điều qua một lúc, Dương thị đã uống qua ba chén rượu gạo, bà vung tay áo nói: "Không được, không được, ta thực sự không thể uống nổi nữa."

Bạch thị nói: "Được rồi, rượu này chỉ uống chút ít thôi, mau dùng bữa đi."

---

Đỗ Tam Nương mắt trợn tròn nhìn Lục Trạm, hoàn toàn không nghĩ đến vậy mà hắn gọi thẳng một tiếng nương, làm cho người ta hoàn toàn không chút chuẩn bị nào mà mở miệng nói như vậy, trái lại làm cho Đỗ Tam Nương phải xấu hổ đỏ mặt.

Dương thị uống mấy chén rượu gạo, mặt có chút đỏ, rồi bắt đầu nói nhiều hơn bình thường, từ lúc bắt đầu uống rượu thì miệng không hề ngừng lại.

Đợi đến giờ Thân, Dương thị mới đứng dậy cáo từ: "Thông gia, thời gian này cũng không còn sớm nữa, chúng ta xin đi về trước, hôm nay thật sự đã làm phiền ngươi rồi!"

Bạch thị nói: "Nếu không ở lại nhà ta ăn tối đi, ta sẽ đi làm sớm, sẽ hâm đồ ăn trưa lại, rất nhanh thôi."

Dương thị khoát tay áo: "Thông gia, đã không còn sớm nữa, thực sự phải về! Hai người kia vẫn chờ ta về nấu ăn."



Bạch thị thấy bà cứ kiên quyết muốn đi, cũng không giữ lại nữa, cho hai khối thịt lớn, lại kêu Lục Trạm tiễn bọn họ ra ngoài. Cũng sắp thời gian Đỗ Phong tan học, Dương thị liền đến cổng tư thục chờ, một lúc nữa Đỗ Hoa Thịnh sẽ đến đón hài tử về, lúc đó bọn họ sẽ cùng nhau ngồi trên xe lừa về.

Dương thị nhìn Lục Trạm nói: "Trạm ca nhi, ngươi cứ đi làm việc của mình đi, chúng ta sẽ chờ ở đây."

"Nương, nếu không để con đưa người về, bây giờ còn hơn nửa canh giờ nữa Đỗ Phong mới tan học."

Dương thị cười nói: "Không cần không cần, chúng ta ở chỗ này chờ, ngươi cũng mau về đi!"

Đỗ Tam Nương mím môi một cái, mở miệng nói: "Huynh về đi, chút nữa cha ta sẽ đến."

"Nếu không chờ cha đến, ta sẽ về."

Đỗ Tam Nương nhìn hắn, thầm nói trong lòng huynh gọi hai tiếng cha, nương thật là tự nhiên.

Dương thị nói: "Trạm ca nhi, không cần ở đây với chúng ta đâu, Tam Nương, con tiễn Trạm ca nhi về đi."

Đỗ Tam Nương nhìn Lục Trạm, nói: "Đi về thôi. "

Lục Trạm đi phía trước, Đỗ Tam Nương đi theo phía sau lưng hắn, hai người đi một lúc nàng mở miệng hỏi: "Sao giữa trưa huynh lại gọi như vậy chứ?"

Lục Trạm quay đầu sang nhìn nàng: "Vậy phải gọi là gì? "

"Không phải bình thường huynh luôn gọi nương ta là thẩm nhi sao, sao hôm nay đột nhiên lại đổi cách gọi thế!" Đỗ Tam Nương nghi ngờ nhìn hắn, đến bây giờ nàng vẫn còn sững sờ.

"Ta cũng không biết, ta cũng không cảm thấy gọi như thế có gì không ổn, chờ khi chúng ta thành thân, không phải là cha nương của ta sao! "

Tuy lúc hắn gọi, cũng rất kinh sợ, nhưng mà nghĩ lại, sớm muộn gì cũng phải gọi, bây giờ gọi là thẩm nhi hay là nương cũng không có gì khác biệt!

Đỗ Tam Nương cười phát ra tiếng, vừa đi vừa nói: "Huynh cũng quá nhanh rồi, bình thường chẳng có chút dấu hiệu nào! Nói gọi là gọi, hôm nay có nhiều người ở đây như vậy, huynh không sợ người khác chê cười sao!"

"Chê cười ta? Bọn họ cười ta cái gì chứ? Ta gọi mẹ vợ ta, ai dám cười ta chứ!"

Đỗ Tam Nương méo miệng, được rồi, hắn muốn gọi thì cứ gọi, nhiều lắm chính là da mặt hơi dày một chút.

Đi một đoạn đường, Đỗ Tam Nương nói: "Ta không đi cùng huynh nữa, huynh tự về đi, ta đi đây."

Lục Trạm gật đầu, nhìn nàng nói: "Được rồi, muội cũng nên về sớm đi."

Đợi đến khi Đỗ Phong tan học, Dương thị kéo nhi tử của mình nhìn trái nhìn phải, Đỗ Phong không nghĩ đến cha nương và tỷ muội của mình đều đến, rất là vui. Những đứa trẻ khác cũng đến chào hỏi Đỗ Phong, Đỗ Phong cũng vẫy tay với bọn họ, Đỗ Tam Nương đã thấy thằng bé hoàn toàn thích nghi được cuộc sống trong học đường, trong lòng cũng rất vui mừng.

Qua không bao lâu, Trác tú tài cũng ra, Đỗ Tam Nương cùng hắn chuyện vài câu, hỏi thăm biểu hiện học tập gần đây của Đỗ Phong. Trác tú tài nói hắn không tệ, học hành rất chăm chỉ. Dương thị nghe thấy sư phó khen nhi tử của mình, khuôn mặt vui vẻ, còn cầm một miếng thịt heo rừng của Lục gia mà cho Trác tú tài.

Trác tú tài bị hành động này dọa sợ, dù thế nào hắn cũng không nhận, Dương thị lại miễn cưỡng muốn hắn nhận lấy, hai người giằng co không xong. Lúc này có một vị thiếu phụ mang thai hơn 20 tuổi đi tới, hỏi rõ nguyên do, cũng xin miễn ý tốt của Dương thị.

Sau khi giới thiệu, mới biết được thiếu phụ này là nương tử của Trác tú tài, tuy mặc vải thô, nhưng lại không thể che giấu được khí chất nho nhã cao quý, lúc nói chuyện cũng rất ôn nhu, vóc người đặc biệt xinh đẹp, vừa nhìn vào cũng làm cho người ta thấy thoải mái. Đỗ Tam Nương chưa từng thấy tiểu thư khuê các ra sao, nhưng mà nhìn nữ nhân trước mặt này, nàng nghĩ có lẽ bộ dạng của tiểu thư khuê các cũng sẽ như vậy.

Trác tú tài cẩn thận che chở thê tử rời đi, không biết cùng nàng ấy nói câu gì, Trác nương tử cúi đầu cười yếu ớt, cảnh tượng như vậy vừa nhìn làm cho người ta cảm thấy thật là hạnh phúc.

Dương thị nói: "Nương tử của Trác sư phó vừa nhìn biết là một nữ tử có tri thức hiểu lễ nghĩa, nói chuyện với nàng ta chỉ sợ mình quá tiếng dọa nàng ta!"

Đỗ Tam Nương mở miệng cười nói: "Nương, trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi!"

Dương thị cười nói: "Đúng rồi, trở về thôi."

Cả nhà về đến nhà, Dương thị nhanh chóng đi vào phòng bếp làm cơm tối, Đỗ Tam Nương cũng Đỗ Phong đi làm bài tập, Tứ Nương hai tay chống cằm, trợn tròn mắt nhìn ca ca của mình .

Đỗ Hoa Thịnh đi vào phòng bếp, thấy Dương thị cầm thịt heo rừng đi ngâm muội, ông hỏi: "Ai cho cái này vậy?"

"Là nhị thúc và nhị thẩm của Trạm ca nhi cho, hôm nay cũng là ăn cơm trưa ở đó. Đứa bé Trạm ca nhi kia, hôm nay còn kính ta một chén rượu, há miệng gọi ta một tiếng nương, thật sự làm cho ta kinh sợ." Dương thị cười nói kể lại chuyện ngày hôm nay.

Đỗ Hoa Thịnh nhìn vẻ mặt vui vẻ của bà, nói: "Ta thấy bà kinh sợ chỗ nào chứ, rõ ràng rất là vui vẻ."

Dương thị nhíu mày: "Ta đúng là vui vẻ. Hắn gọi ta một tiếng nương, ta cũng coi hắn là con ruột của mình."

Đỗ Hoa Thịnh nhìn bà đắc ý vui vẻ, chỉ biết bất đắc dĩ nhún vai.

Qua hai ngày, Ngụy đại trụ lại tới, ông ấy vui vẻ nói với Đỗ Tam Nương: "Tam Nương, Tam Nương, mau mau, thúc có một tin tốt nói với ngươi!"

Đỗ Tam Nương cười nói: "Ngụy thúc, chuyện gì mà làm cho thúc vui như vậy chứ?"

Dương thị nhìn bên ngoài trời rất là nắng, lại nhìn trán Ngụy Đại Trụ đầy mồ hôi, bà cười nói: "Trời nắng gắt như thế, ngươi không sợ bị đốt cháy sao. Chuyện gì mà vui như vậy? Chẳng lẽ hai đứa con trai nhà ngươi đính hôn, nên đến mời chúng ta đi uống rượu mừng?"

Ngụy Đại Trụ cười nói: "Tẩu tử, nếu hai đứa con trai kia ta đính hôn, ta chắc chắn sẽ thông báo cho các ngươi biết trước tiên. Không phải là đính hôn, mà là làm ăn lớn!"

Làm ăn lớn? Đỗ Tam Nương kinh ngạc nói: "Ngụy thúc, thúc làm ăn à?"

Ngụy Đại Trụ lắc đầu: "Ta đây một chữ lớn cũng không biết thì làm ăn gì chứ. Là ta biết một người, cũng giỏi lắm, săn được một con gấu! Ta đây cũng không thể tin nổi, liền nhanh chóng đến nói với ngươi! Tam Nương quen biết nhiều người, xem có cách nào giúp đỡ không. Hắn muốn cầm lên chợ bán, nhưng bán được hay không còn khó nói, hơn nữa trời nóng như thế này thật sự không dám để ở đó."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play