Đỗ Tam Nương kêu mấy muội muội đi vào nhà, mấy tiểu cô nương liếc nhìn
nhau, trên mặt còn đang nhịn cười, rồi chạy đến nhà chính.
Đỗ Tam Nương không có đi theo, mà đi lòng vòng ở phòng bếp, thấy bên trong đã
được dọn sạch sẽ, căn bản là không cần nàng giúp đỡ nữa.
Nàng lại bước ra khỏi phòng, đi đến trong viện, ngẩng đầu nhìn bên ngoài hàng
rào một chút, lại vẫn không có nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nào.
Thầm thở dài, kiềm chế cảm xúc lại, Đỗ Tam Nương cũng nhấc chân vào phòng.
Vào trong nhà, Đỗ Tam Nương nhìn thấy Đỗ Phương còn chưa đi, không khỏi méo miệng, không phải chướng mắt nhà mình sao, sao lại còn ngồi lì ở đây
không chịu đi!
Đỗ Tam Nương đi đến bên người Dương thị, tiến đến nói thầm bên tai bà: "Nương, sao cả nhà của Tứ thúc lại còn chưa đi!"
Dương thị vỗ tay của Đỗ Tam Nương, bà không nói gì, nhưng lại đứng lên.
Đỗ Tam Nương nhíu mày, thấy nương đi đến chỗ Tứ thúc, cũng không biết
trước đó mấy người bọn họ nói gì, nhìn Đỗ Hoa Luân giống như rất là kích động, uống rượu, mặt đỏ bừng, kéo Đỗ Hoa Thịnh không ngừng nói chuyện.
Đỗ Hoa Luân khoát tay áo, say khướt nói: "Nhị ca, vậy ta xin đi trước đây."
Đỗ Hoa Thịnh nhìn bộ dạng say khướt của ông ta, hỏi: "Bộ dạng này của ngươi sao có thể về được đây?"
"Được mà, sao lại không thể về được, chắc chắn có thể trở về." Đỗ Hoa Luân
cười hắc hắc hai tiếng, ánh mắt có chút rã rời nhìn mọi người xung
quanh.
Đỗ Tam Nương liếc mắt nhìn, Tứ thúc chính là một con ma men, mỗi lần đến nhà ai thì cũng đều uống đến say khướt.
Trương thị tiến đến đỡ Đỗ Hoa Luân, bà ta cười nói: "Nhị ca, ngươi xem chúng
ta phải về thành, Hoa Luân uống say khướt như thế này, nếu không đành
phiền nhị ca đưa chúng ta về một đoạn."
Bà ta vừa nói xong lời này, trong lòng Dương thị liền khó chịu, bọn họ muốn trở về liền nhờ Đỗ Hoa Thịnh đi tiễn?
Dương thị nói: "Hắn uống đến say khướt như vậy, bây giờ mà lên đường thì
không được tốt cho lắm, bị gió lạnh thổi, quay đầu không phải sẽ bị
nhiễm phong hàn sao, theo ta thấy không bằng nghỉ ngơi ở đây một ngày,
ngày mai các ngươi lại về thành. Năm hết tết đến rồi, không cần phải vội vàng đi như vậy."
Dương thị cũng không muốn để Đỗ Hoa Thịnh đưa
mấy người này về, đến lúc này hai đường đều kẹt kín đều bị chậm trễ
không ít thời gian. Lại nói trời đông giá rét như thế này, nàng cũng
không muốn để cho nam nhân của mình vì đám người này mà bị chịu lạnh.
Trên mặt mang theo nụ cười, Trương thị nói: "Nhị tẩu, không sao đâu, ta lấy
chăn bọc lại, chắc chắn sẽ không bị gió thổi, cũng không phải là do ta
vội như vậy, thật sự là có chút việc riêng nên phải trở về xử lý. Nhị
tẩu chứ cho Nhị ca đưa chúng ta trở về."
Nói xong Trương thị lại đỡ Đỗ Hoa Thịnh đi vài bước, hỏi: "Phu quân, ông muốn mai chúng ta về hay hôm nay về?"
Đỗ Hoa Luân nhắm mắt lại, trong mồm chỉ thở hổn, cũng không nói lời nào.
Trương thị lại nói: "Nhị tẩu, ngươi thấy đó ông ấy cũng đã uống say rồi, làm gì còn có thể nghe thấy chúng ta nói chứ."
Nói xong Trương thị lại cười lên: "Nhị tẩu, nếu nhị ca không có rảnh, vậy
đưa xe lừa nhà tẩu cho chúng ta đi, chúng ta trở về, rồi sau này trả lại cho tẩu."
"Cái xe lừa này cũng không phải là của nhà ta, ta đây
cũng là đi mượn. Thật sự không dám đưa cho đệ muội dùng." Dương thị
ngoài cười nhưng bên trong lại không hề cười.
Trương thị có cái
đức hạnh gì, Dương thị qua lại nhiều năm như vậy, cũng từng thiệt thòi ở trong tay bà ta, cái con người Trương thị này, chính là đã nhét vào sẽ
không nhổ ra, chỉ muốn chiếm tiện nghi của người khác, muốn lấy đồ từ
trong tay bà ta, cũng đừng hòng nghĩ đến. Hôm nay xe lừa mà bị bà ta
mượn đi, thì sau này cũng đừng hòng có thể lấy trở về!
Trương thị
cười cười, lại nói: "Nhị tẩu, các người mượn nhà ai vậy, nếu không sau
này để nhà nọ đến thẳng nhà của ta dắt đi là được rồi."
Dương thị nhíu lông mày, lườm bà ta, sao Trương thị này lại chẳng biết điều chút nào cả, còn giả điên giả dại với bà.
Mím môi một cái, Dương thị nói: "Tứ đệ muội, không phải là nhị tẩu không
cho ngươi mượn, thật sự cái xe lừa này là do chúng tôi đi mượn, nếu sau
này mà bị sứt mẻ chỗ nào đó, chúng ta cũng tiện trả lại cho người ta.
Hơn nữa, vốn dĩ đã nói người nọ là hai ba ngày gần đây sẽ trả lại, chờ
một lúc nếu hắn tới, không thấy xe lừa ở đâu thì thật là khó nói."
"Ngươi nhìn xem trời cũng còn sớm, nếu không các ngươi ở lại đây một đêm, chờ đến ngày mai rồi đi."
"Nhị tẩu, vẫn là để nhị ca đưa chúng ta đi một đoạn đi, chỉ cần đưa đến cửa
thành, không cần phải vào nhà đâu, nhị ca cũng có thể chạy về ăn cơm
chiều. Thật sự chúng ta có chuyện gấp phải về."
Dương thị nói: "Tứ đệ muội, đúng là người làm tẩu tử như ta có chỗ thất lễ..."
Còn chưa nói xong, Đỗ Phương bên kia đã đứng lên, vẻ mặt của nàng ta rất
không cao hứng: "Nương, Nhị thẩm đã bảo không muốn người còn cầu xin làm cái gì. Vẫn là huynh đệ ruột của phụ thân đó, để Nhị thúc đưa về một
chút mà cũng không muốn!"
Dương thị bị lời này của Đỗ Phương làm
cho tức giận, đau đến thấu gan, bà chính là không muốn đưa bọn họ về thì như thế nào! Dựa vào cái gì mà bỏ chuyện của mình xuống, mà phải đặc
biệt chú ý bọn họ?
Đỗ Phương đi tới chỗ Trương thị, nàng ta kéo
tay Trương thị, tràn đầy oán giận nói: "Người ta đã không muốn coi như
xong, chúng ta không cần phải cầu xin bọn họ!"
Vương thị đứng ở
đó cũng nghiêm mặt lại, ánh mắt nặng nề nhìn Đỗ Hoa Thịnh: "Lão nhị,
ngươi tiểu lão tứ một đoạn đường đi, đừng làm chậm trễ công việc của lão tứ."
Vương thị vừa nói xong lời này, cũng làm Dương thị thấy khó
chịu, bà quay đầu nhìn sang, nói: "Nương, lời này là có ý gì! Cái gì gọi là đừng làm chậm công việc của lão tứ, năm hết tết đến rồi, cửa hàng
lão tứ cũng đã đóng, thì có thể có việc gì chứ?"
Vương thị xụ mặt xuống: "Lão Tứ là làm chuyện lớn, sao chuyện của hắn lại có thể không
có việc gì được! Sau này nhà lão Tứ tốt hơn, không phải những người
huynh đệ như các ngươi sẽ được nhờ sao!"
Gần sang năm mới, vốn dĩ Dương thị cũng không muốn cãi nhau với ai, nhưng lời nói này thật sự
làm cho trong lòng Dương thị vô cùng tức giận, bà nói: "Được nhờ? Con có dính được hào quang của hắn sao? Hay là con ăn uống đồ của hắn. Theo
như nương nói như vậy, nếu là một người làm chuyện lớn, còn tới tìm
những người ở quê nghèo như chúng tôi làm cái gì! Hắn đã là làm chuyện
lớn, đương nhiên sẽ có không ít người nịnh bợ hắn, để những người kia đi tiễn hắn đi!"
"Đã nói với các ngươi rồi, cái xe lừa kia là đi mượn,
là đi mượn, các ngươi còn không chịu nghe, vốn dĩ là mượn tới, trước kia có người cũng không đồng ý cho chúng tôi mượn." Dương thị mím môi một
cái, hừ hừ hai tiếng: "Sao có người lại không biết nói đạo lý như thế
chứ!"
Vương thị thở phì phò nhìn nàng dâu của lão Nhị, bà ta quay đầu nói với Sử thị: "Thông gia, ngươi xem một chút, đây chính là khuê
nữ của nhà ngươi, nhưng cực kỳ hung dữ, ta mới nói có 1 câu mà đã đáp
lại hai ba câu!"
Làm thông gia nhiều năm như vậy, sao Sử thị lại
không biết tính tình của Vương cho được. Đương nhiên trong lòng Sử thị
sẽ luôn đứng về phía nữ nhi của mình, có điều bà sẽ không hiện ra mặt,
vẫn là cười tủm tỉm, bà nói: "Thông gia à, tính tình của nữ nhi ta trước giờ như đại bác, thực ra trong lòng cũng không có nghĩ nhiều như vậy.
Xe lừa kia đúng là mượn của nhà người khác, không phải là đồ của nhà
mình, nên không thể tùy tiện dùng. Nếu lúc này mà xảy ra cái gì, vậy
chẳng phải sẽ tìm đến nhà lão Tứ sao? Chỉ vì đồ của nhà người khác, mà
tổn thương tình cảm huynh đệ!"
"Lại nói, năm hết tết đến rồi, có
chuyện gì quan trọng mà phải đi về vào lúc này. Ngươi nhìn lão Tứ nhà bà đều đã say khướt, cũng không thể hóng gió, gió mà thổi qua bị phong hàn thì không được tốt cho lắm, mới đầu năm mà bị như vậy thì coi như cả
năm coi như là điềm xấu!" Sử thị lại khuyên nhủ.
Mặc dù Vương thị vẫn còn xụ mặt, chỉ là bị Sử thị nói như vậy, cũng không có nói nữa.
Người của cả phòng đều nhìn thấy, xe lừa kia lại là của nhà người khác,
Vương thị cũng không tiện cứng rắn kêu lão Nhị giao cái xe lừa ra.
"Nhà lão Tứ à, nếu không hôm nay nghĩ lại đây một đêm, để mai về?" Vương thị châm chước nói.
Lúc này vẻ mặt của Trương thị cũng đã thay đổi, cả người đều trở nên âm u,
mặt bà ta đen thui, nói: "Không cho mượn thì không cho mượn, ngay cả
huynh đệ ruột của mình cũng không bằng lòng, chờ Hoa Luân tỉnh lại, ta
phải nói với hắn, đây chính là huynh đệ ruột của hắn!"
Dương thị tức
giận nói: "Sao con người của ngươi lại không biết nói đạo lý như vậy, đã nói với ngươi là xe lừa đó là của người khác. Đồ của người khác mà
ngươi cũng muốn sao, ngươi có thể ngang ngược đến như vậy sao? Huynh đệ
ruột, nói hay ghê? Vậy chúng ta liền nói một chút, nói đến cái mảnh
ruộng kia, lúc trước phụ thân còn sống đã nói là phân cho Hoa Thịnh nhà
ta, sau này cũng là cho nhà ta trồng, là các ngươi nói cho ngươi mượn
trồng hai năm, cho các ngươi mượn, vậy các ngươi đã làm như thế nào!
Liền chiếm lấy cái mảnh ruộng kia, đến bây giờ đều không trả cho chúng
ta, còn không biết xấu hổ ở trước mặt ta nói hai tiếng huynh đệ!"
"Đồ của người khác mà hận không thể đem về nhà mình! Chính mình không biết
xấu hổ, trái lại còn trách người ta không cho ngươi!" Dương thị một bên
nói, một bên hứ hai tiếng.
Trương thị trắng bệch, năm đó miếng ruống
kia bà ta đúng là kiên quyết không muốn trả lại, Trương thị cũng nói:
"Nhị tẩu, cũng không thể nói như vậy. Nương là theo chân chúng ta, không phải sau này đều dựa vào chúng tôi sao, trăm năm sau cũng dựa vào Hoa
Luân đi an táng. Những huynh đệ mấy người, lại không có chăm sóc nương,
đều là do chúng ta chăm sóc, không nói đến ăn mặc, mỗi lần mà đầu đau,
nóng đều không phải là lấy tiền của Hoa Luân. Những mảnh ruộng kia đều
là của cha mẹ. Nói một câu nói thật, ta lấy hết của các ngươi, cũng để
yên dạ yên lòng, nương đã đi theo chúng ta, những miếng ruộng kia là của nương, cũng chính là của Hoa Luân nhà ta!"
Nghe bà ta đứng nói
lung tung, Dương thị cực kỳ tức giận: "Vâng, nương theo chân các ngươi
sao? Lúc phụ thân còn sống đã chia xong ruộng đất, cái gì gọi là của
nương, cũng chính là của Hoa Luân? Ngươi thật sự có thể nói những lời
này ra khỏi miệng sao! Nói về nương, mặc dù bà ấy đi theo các ngươi,
nhưng mà một trăm đồng tiền hiếu kính hằng năm, đều là do chúng tôi cho, ngươi cũng đừng ở đó nói chúng tôi không có quan tâm nương! Lại nói,
phu thê các ngươi quanh năm luôn ở trong thành, để lão nương ở lại một
mình trong thôn, mỗi lần bị đau gì, lúc nào không phải là chúng tôi đi thăm bà ấy, ngươi còn không biết xấu hổ mà nhắc đến! Là một nàng dâu,
sao không thấy ngươi đón nương về thành hưởg phúc với các ngươi!"
Mễ
thị cũng đứng lên, bà đã sớm có ý kiến với nhà lão Tứ này rồi, không
nghĩ tới thê tử của lão Tứ nói tất cả ruộng của nhà bọn họ lại là của
Hoa Luân!
"Ngươi nói là của Đỗ Hoa Luân sao? Con mẹ nó! Lúc bố
chồng còn sống, đã mời lý chính, nhóm thúc thúc trong tộc đến xem chia
ra, bây giờ ngươi nói đều là của nhà Đỗ Hoa Luân nhà người? Hắn tính là
thứ gì chứ! Ta nhổ vào!"
"Nếu ai dám đến chiếm đất nhà ta, thì bà đây sẽ không có bỏ qua đâu!" Mễ thị trừng to hai mắt nhìn, tức giận nói.
Nghiêm thị nhíu mày, cũng mở miệng nói: "Ruộng đất này đã chia cho chúng ta
nhiều năm như vậy, bây giờ ngươi đến nói là của nhà các ngươi, thật đúng là không có đạo lý! Ngươi nói chúng ta không có hiếu kính nương, mấy
tiền hiếu kính hằng năm chúng ta đều không cho sao? Ai mà không biết
nương thương nhất là các ngươi, có lẽ số tiền này rơi rất nhiều vào túi
ngươi! Còn không biết xấu hổ nói chúng ta không có chăm sóc nương."
Trương thị thấy bọn họ đều nói mình, biết hôm nay không có chiếm được chỗ tốt, bà ta oán nói: "Được rồi, các ngươi tài giỏi như thế, lợi hại như vậy,
vậy sau này đừng có ráng dính ánh sáng của Hoa Luân nhà ta. Ta nói cho
các ngươi biết, sau này Phương Phương nhà chúng tôi sẽ gả cho cao môn
đại hộ, đến lúc đó các thân thích nghèo nàn các ngươi, có gan đừng đến
cửa xin tiền!"
--
Dương thị xì một tiếng khinh miệt: "Đúng đúng, chúng tôi là thân thích nghèo nàn, ngươi là kẻ có tiền, là người
phú quý. Vậy sao ngươi còn không đi, ở chỗ nghèo nàn này của ta sẽ làm
bẩn danh phận của người trong thành các ngươi đó! Ngươi yên tâm đi, cho
dù chúng ta chết đói, cũng sẽ không đến cửa nhà ngươi xin tiền đâu!"
Đỗ Phương không nhịn được mà nói với Trương thị: "Nương, nói với bọn họ
những cái này làm gì, đám nhà quê này, sau này bọn họ sẽ hối hận!"
Đỗ Tam Nương nhìn Đỗ Phương, nói: "Phương tỷ tỷ, tỷ yên tâm đi, đám nhà
quê như chúng tôi đây, cho dù như thế nào đi nữa cũng có tay có chân, sẽ không có bỏ đói chính mình. Nếu Phương tỷ tỷ gả cho đại hộ nhân gia,
vậy Phương tỷ tỷ phải sửa đổi tính tình của mình đi, nghe nói đại hộ
nhân gia có nhiều quy củ, Phương tỷ tỷ hỗn láo với các trưởng bối như
vậy cũng sẽ không ổn lắm!"
Đỗ Phương lạnh lùng nói: "Đỗ Tam
Nương, ta như thế nào không cần ngươi phải nói, ngươi vẫn là quan tâm
chính mình đi. Cả đời sau này cứ ở trong cái rãnh mương này đi, cắm mặt
xuống đất để đào ruộng, ăn bữa trước không có bữa sau, ngươi cứ chờ đó!"
Nói xong Đỗ Phương nhìn nương của mình: "Nương, chúng ta đi!"
Trương thị nói với Vương thị ở đối diện: "Nương, bọn họ ghét người như thế, mà người vẫn không chịu đi sao!"
Vương thị cũng từ trong đám người chui ra ngoài, đỡ một cánh tay khác của Đỗ Hoa Luân, vừa đi vừa nói: "Lão tứ, ngươi uống say, nên ngươi không
thấy bọn họ đối với chúng ta như thế nào, lão tứ, nương không có dựa vào bọn họ, sau này vẫn phải dựa vào ngươi!"
Một chiếc xe ngựa dừng lại trước cổng Đỗ gia, Lục Trạm từ trên xe đi xuống, hắn còn mặc thêm một áo khoác ngoài.
Đỗ Phương từ trông viện Đỗ gia đi ra, nhìn thấy một người trẻ tuổi từ trên xe bước xuống, bên ngoài choàng một cái áo khoác màu đen, thân hình cao lớn, rất có mấy phần khí chất. Đỗ Phương nhíu mày lại, thầm nghĩ sao
người này lại dừng trước cửa nhà Đỗ Tam Nương, không phải là thân thích
của Đỗ gia? Nhưng cũng chưa bao giờ nghe thấy Nhị thúc có một họ hàng
như vậy.
Lục Trạm sau khi xuống xe, cũng không có chú ý đến người khác, đi thẳng đến trong viện Đỗ gia.
Đỗ Phương dừng bước lại, nhìn người kia ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào, lập tức nghe thấy tiếng của Dương thị: "Trạm ca nhi đến rồi à!"
"Sao bây giờ mới đến, ăn cơm chưa? Mau đi đi, mau vào nhà ngồi, Tam Nương mong chờ con từ sớm giờ!"
"Nương, người nói cái gì đó!"
"Đứa nhỏ này, có cái gì mà ngượng ngùng, không phải đã đính hôn rồi sao!"
Đỗ Phương đứng tại chỗ, lập tức vẻ mặt trở nên khó nhìn, người trẻ tuổi
vừa đi vào kia, lại là hôn phu của Đỗ Tam Nương sao? Không phải nói
trong nhà chẳng những nghèo, mà còn không cha không mẹ, sa cơ thất thế
sao! Thế mà lại dùng xe ngựa, còn choàng áo khoác, nhà như thế mà sa cơ
thất thế sao?
Đỗ Phương không tin, trên mặt nàng ta lúc xanh lúc
trắng, cắn môi, lại muốn quay lại nhìn kỹ một chút. Trương thị đi phía
trước thấy nàng ta còn chưa đi lên, quay đầu nhìn thấy Đỗ Phương còn
đứng ở bên ngoài viện Đỗ Hoa Thịnh, vội vàng hô: "Phương Phương, mau đi
thôi."
Đỗ Phương cau mày, vẻ mặt đầy u ám đi theo.
Bên kia Lục Trạm đi vào phòng, tất cả mọi người vây quanh, tất cả thân thích Đỗ gia đều nhìn vào cái áo khoác ngoài của hắn, nhất thời không ai dám cùng
hắn nói chuyện.
Đỗ Tam Nương mím môi một cái, chỉ áo khoác ngoài của hắn, hỏi: "Lục đại ca, sao hôm nay huynh..."
Mặc dù chưa nói xong như ý rất là rõ ràng, Đỗ Tam Nương thấy hắn ăn mặc như vậy, thật đúng là chưa hồi phục tinh thần lại.
Lục Trạm cười nói: "Muội nói cái này à, chuyện này rất là dài. Ta đi ra
ngoài từ sáng còn chưa có ăn cơm, Tam Nương, muội cho ta ăn cái gì trước đi, chờ lúc nữa sẽ nói cho mọi người biết."
Nói xong hắn cởϊ áσ
khoác ngoài ra, tùy tiện đặt ở bên cạnh, Đỗ Tam Nương thấy y phục bên
trong hắn tuy là vải gấm, nhưng rõ ràng là không có vừa người hắn.
Nghe Lục Trạm nói còn chưa có ăn cơm, Dương thị vội vàng để Đỗ Tam Nương hâm ít đồ ăn nóng cho Lục Trạm. Lục Trạm ngồi trên giường nói chuyện với Đỗ Hoa Thịnh, Mễ thị kéo y phục của Dương thị, thấp giọng nói: "Đây là vị
hôn phu của Tam Nương sao? Nhìn không giống người bình thường lắm."
Dương thị nói: "Có lẽ đã xảy ra chút chuyện gì đó, chờ hắn ăn xong rồi nghe
hắn nói. Trong nhà Trạm ca nhi là thợ rèn, là tay nghề tổ truyền."
Đừng nói bọn họ thắc mắc, trong lòng Dương thị cũng còn đang thắc mắc, sao
hôm nay đứa nhỏ này lại ăn mặc thành như vậy, thật là có chút kỳ lạ.
Mễ thị ồ một tiếng, tuy đã được Dương thị trấn an, nhưng thực chất hình
ảnh này quá là ấn tượng, vẫn cảm thấy người này không giống với bọn họ,
chỉ nhìn vào cái áo khoác kia, đó là đồ mà chỉ có nhà giàu mới dùng.
Không bao lâu, Đỗ Tam Nương đã bưng cơm được hâm nóng cho Lục Trạm, Lục Trạm
cười cười với nàng, cầm lấy đũa bắt đầu ăn. Đỗ Tam Nương ngồi trên
chiếc bên cạnh, yên lặng nhìn hắn ăn, nghĩ đến quả nhiên Lục Trạm bị đói bụng, động tác ăn cơm của hắn không hề chậm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT