Giản Anh nói: “Đã là chết oan chết uổng mà còn có điềm báo à? Tiện đây
tôi cũng nói luôn, tôi rất tin tưởng đấy, nhà ngoại của thím ba nhà
chúng tôi mấy đời tổ tiên đều nổi danh vì chuyện này đấy. Chẳng qua thím ba của tôi từ nhỏ không có thiên phú, nên mới sống như người bình
thường. Có lẽ là do thím ba tránh được những chuyện này nên thiên phú
mới dồn hết sang đời Tiểu Ngũ. Từ nhỏ em ấy đã khác với người bình
thường rồi. Lúc nhỏ em ấy nói có người đi theo sau tôi, không ai nhìn
thấy hết, chỉ có mình em ấy thấy được. Về sau tôi ốm liền hai tháng
trời, trên cổ còn xuất hiện vết bầm tím. Từ đó tôi liền tin.”
“Được rồi. Chuyện đến nước này…” Giọng Âu Tuấn có chút mỏi mệt.
Giản Anh ở bên kia an ủi: “Không bằng cậu chấp nhận số phận đi cho rồi.”
Âu Tuấn nói: “Tôi lấy được chìa khóa rồi, vườn Quảng Nhã đúng không? Hai ngày nữa tôi sẽ chuyển sang. Hai ngày này tôi phải đi gặp mấy đồng đội
đặc công một chút.”
Sau khi cúp máy, Âu Tuấn thở dài thật lâu.
Chuyện này sợ không yên được rồi.
Anh lại nghĩ đến người phụ nữ leo ống nước từ tầng ba xuống kia, dáng vẻ rất khỏe mạnh hoạt bát.
Nếu là một cô vợ ngoan ngoãn dịu dàng thì cũng tốt…
Cô vợ nhỏ Giản Linh vốn dĩ không ngoan hiền dịu dàng lại còn bị chính gia đình đuổi ra khỏi nhà lúc này đang rất khó chịu.
Thứ nhất là vì bị đuổi ra khỏi nhà.
Cô cảm thấy mình vừa oan ức vừa đáng thương.
Vì vậy đành lao đầu vào công việc, sống như Lôi Phong vì nước vì dân, làm một vị anh hùng vô danh.
Thứ hai, chủ yếu chính là do có một vụ án vô cùng gấp rút phải xử lý.
Giản Linh ở trong đơn vị tức giận đập bàn: “Bao nhiêu là chuyện như vậy! Mấy cậu còn đợi đến lúc lớn chuyện hết mới thèm chậm chạp xử lý! Phải
chết thêm bao nhiêu người nữa thì các cậu mới để ý đến hả? Các cậu thích làm như thế à! Không muốn làm thì cút sớm đi!”
Bộ đội đặc thù bọn họ chuyên giải quyết những vụ án tâm linh hóc búa
linh tinh đủ thể loại, một đám đồng nghiệp không có ai là người bình
thường, nhưng giờ phút này đều câm như hến.
Xem chừng đội trưởng Giản tình duyên không như ý nên giờ muốn trút giận lên đầu bọn họ rồi, nào có ai dám nhổ râu nơi miệng cọp.
Cuối cùng cũng là Tần Đường Đường yếu ớt lên tiếng: “Đội trưởng Giản,
lúc đầu cũng không xác định là vụ án thuộc lĩnh vực của chúng ta, cho
nên cũng chỉ chú ý chứ không đặt nặng tâm tư vào. Dù sao thì gần đây số
người tự sát vì tình cũng rất nhiều, đâu ai nghĩ là bị hung linh bám
theo gây ra đâu chứ…”
“Mỗi ngày một vụ tự tử, đều xảy ra ở cùng một khu vực, thậm chí bức thư
tuyệt mệnh để lại cũng giống nhau, mà vẫn còn không thấy kỳ quái à …”
Giản Linh chưa bao giờ nổi cáu với một cô gái ăn nói dịu dàng như Đường
Đường, vì vậy ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn đôi chút, lắc đầu nói: “Thôi
được rồi, lần sau phải chú ý hơn nữa, dù sao cũng đều là mạng người,
gánh nặng rất lớn.”
Lục Phi thấy Giản Linh có vẻ đã bớt giận, lúc này mới dám hỏi: “Đội trưởng Giản, vụ án này phải làm sao bây giờ?”
“Còn làm sao được nữa!” Nói chuyện với đám đàn ông, Giản Linh lập tức
không còn nhẹ nhàng như khi nói chuyện với Đường Đường nữa, không kiên
nhẫn nói: “Chúng ta chỉ có thể đợi 24 giờ nữa, khi nào có vụ án tương tự phát sinh thì lập tức đi đến hiện trường xem xét!”
Nhắc đến chuyện xấu, chuyện xấu liền tới ngay.
Giản Linh vừa nói dứt lời, Chu Viễn Thanh từ ở bên thông tin đã vội vàng chạy tới. Nhìn thấy vẻ mặt của Chu Viễn Thanh, Giản Linh không khỏi đưa tay day trán: “Nói đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT