Một lát liền đoán được đây chắc là người gần đây đang làm Âu Tuấn đau đầu nhất – người vợ được trong nhà sắp xếp.
Nhạc Phong nói nhỏ với Âu Tuấn: “Không phải chứ, dù cậu có không vui về
sự sắp xếp ở trong nhà thì cũng đừng có dùng cách huấn luyện ở chỗ chúng ta giày vò con gái nhà người ta chứ.”
Âu Tuấn thờ ơ nói: “Cậu đừng có dáng vẻ ăn không nói có như vậy, cô ấy cũng được coi là người trong hệ thống.”
Mặc dù bộ đội đặc thù của Giản Linh là cơ mật nhưng đã gọi là bộ đội thì đương nhiên cũng coi là trong hệ thống.
“Hơn nữa, cậu cũng xem nhẹ cô ấy quá rồi, nếu cậu thật sự muốn so sánh, ai thua còn chưa biết được.”
Âu Tuấn nói.
Nhạc Phong không thể tin nổi nhìn anh, không phải anh ta kinh ngạc vì
nội dung mà anh nói là thân phận của Giản Linh không tầm thường.
Mà là vì…
Nhạc Phong: “Ôi trời, cậu lại có thể bênh vực cơ đấy?”
Âu Tuấn ngơ ngác, sau đó cau mày: “Cút đi!”
Nhạc Phong vui mừng hớn hở đưa tay về phía Giản Linh: “Nhạc Phong.”
Giản Linh bắt tay với anh ta: “Giản Linh.”
Vào lúc này, có một giọng nói trầm của người đàn ông truyền ra từ bên
trong, còn mang theo chút vui mừng và ngạc nhiên: “Đội trưởng Giản?”
Giản Linh dựa theo giọng nói nhìn sang, lúc nhìn thấy chủ nhân của giọng nói thì hơi sững sờ, sau đó bật cười: “Ơ?”
Nhạc Phong ở bên cạnh Âu Tuấn thấp giọng mắng: “Mẹ nó, đúng là thằng
nhãi này, chó săn trung đoàn phái tới, huấn luyện cho chúng tôi cả buổi
sáng đến mức không thành hình người luôn rồi.”
Âu Tuấn hỏi: “Anh ta?”
Nhạc Phong gật đầu, thấp giọng nói: “Từ Mộ Hành, cậu biết anh ta, đúng không?”
Khoét miệng Âu Tuấn khẽ nhếch sang một bên, mỉm cười xấu xa: “Đương nhiên.”
Lúc ở Kim Đàn Xác thi đấu, nếu như không có Âu Tuấn anh vậy Kim Đàn Xác
sẽ là của Từ Mộ Hành, kỹ thuật bắn cũng được coi là sự kiêu ngạo của đặc công rồi.
Nhạc Phong không hiểu: “Chỉ là, sao anh ta lại quen với vợ anh?”
Mặc dù vẫn chưa phải là vợ nhưng lúc này không quan tâm đến việc uốn nắn lại lời nói của Nhạc Phong.
Bởi vì anh cũng rất tò mò tại sao Từ Mộ Hành lại quen biết Giản Tiểu Ngũ?
Từ Mộ Hành cao to và đẹp trai, màu da lúa mạch chắc khỏe, lộ ra một vẻ
người đàn ông nam tính và mạnh mẽ, tuổi tác cũng ngang với Âu Tuấn nhưng so với Âu Tuấn đường nét trên khuôn mặt rất hoàn hảo, ánh mắt luôn lộ
ra một chút kiêu căng, ngạo mạn có cảm giác đẹp trai ngời ngời.
Thì Từ Mộ Hành là loại hình vừa nhìn đã thấy là thanh niên năm tốt.
Anh ta đi đến: “Đội trưởng Giản, lâu rồi không gặp, sao cô lại đến đây?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT