Dương Tâm Lan: “Con bé kia thật là…… Không thanh lịch chút nào! Tiểu Tuấn vẫn rất lịch lãm.”
Dịch Vân Huệ: “Con gái hoạt bát một chút cũng tốt! Thật đáng yêu!”
Hai người mẹ liếc nhìn nhau mà cười.
Dịch Vân Huệ: “Tôi nhìn hai đứa bọn nó cũng không tệ lắm.”
Dương Tâm Lan liên tục gật đầu: “So với tưởng tượng của tôi cũng tốt hơn nhiều, cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi, chỉ là ủy khuất Tiểu Tuấn
rồi. Con bé nhà chúng tôi, nếu không có Tiểu Tuấn, không biết khi nào
mới gả ra ngoài được!”
Dịch Vân Huệ: “Làm gì có, bé Năm là quý nhân của Âu Tuấn đó.”
Hai bà mẹ trốn trong bui cỏ nhìn trộm, cũng không có ý định bước đến,
bọn họ không muốn đánh rắn động cỏ, nào đâu có hay Âu Tuấn và Giản Linh
đều không phải đèn cạn dầu, đã sớm phát hiện ra bọn họ rình trộm rồi.
Giản Linh khoác tay Âu Tuấn tung tăng đi qua cửa tòa nhà, đứng chờ trước cửa thang máy.
Bên cạnh thang máy là cửa ra lối thoát hiểm của tòa nhà, cửa không khóa, bên trong tối om.
Hình như tất cả các khu chung cư đều như thế, lối vào thang máy không
mấy sáng sủa, ánh sáng lờ mờ tối tăm. Không biết có phải ảo giác hay
không, bóng đèn đột nhiên lóe lên một cái.
Âu Tuấn loáng thoáng nghe thấy tiếng bóng đèn nổ lách tách, sau đó ngọn đèn mờ mờ kia chớp nháy lúc sáng lúc tắt.
Qua khóe mắt anh nhìn thấy rõ ràng có một bóng trắng bay lơ lửng ở cửa thoát hiểm, như thể chợt hiện ra trong không khí.
Trong phút chốc, đầu Âu Tuấn như muốn nổ tung. Trước đây cho dù gặp phải tình huống khó giải quyết cỡ nào, hay là kẻ thù hung ác ra sao, anh đều có thể bình tĩnh mặt không đổi sắc, tim không đập mạnh.
Nhưng giờ phút này tim anh đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ở chỗ cầu thang xuất hiện bóng trắng đáng ngờ thì không nói, nhưng sau
khi ngọn đèn chớp nháy trở về bình thường thì bóng trắng cũng biến mất
giống như ảo ảnh chưa từng tồn tại vậy.
Âu Tuấn bắt đầu cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, tim đập thình thịch, không được trăm tám thì cũng phải trăm rưỡi nhịp một phút.
Vẻ mặt anh vẫn trấn tĩnh, nhưng trong lòng đã dậy sóng. Anh hít một hơi
thật sâu, bắt đầu tự thuyết phục mình “tôi không nhìn thấy, tôi không
nhìn thấy, tôi không nhìn thấy,…”
Ngọn đèn cũng không chớp nháy nữa, mà bóng trắng ở cửa thoát hiểm cũng
không xuất hiện lần nữa Âu Tuấn liếc mắt nhìn Giản Linh, vẻ mặt cô vẫn
bình tĩnh như thường.
Anh hơi cau mày, rốt cuộc đây là do cô cứng vía hay vốn dĩ cô không phát hiện ra? Như thế mà cũng không biết xấu hổ mở mồm tự xưng là Giản đội
trưởng của bộ đội đặc thù vì nhân dân phục vụ.
Đinh!
Có thang máy xuống đến tầng một. Lúc cửa thang máy từ từ mở ra, trong
đầu Âu Tuấn tưởng tượng ra muôn vàn tình huống nguy hiểm, nếu cửa thang
máy mở ra bên trong có một bóng ma bay lơ lửng mặt đối mặt với anh thì…
Rốt cuộc anh sẽ muốn đẩy Giản Linh vào trong thang máy để cô vì nhân dân phục vụ hay là kéo cô chạy trốn trong vui sướng đây?
Rất may, trong thang máy không có gì.
Cửa thang máy đóng lại.
Lúc này Giản Linh mới thả tay anh ra, sau đó bắt đầu thấy xấu hổ ngại ngùng.
Cô ho khẽ, không biết nên nói cái gì.
Âu Tuấn vì chuyện bóng trắng ở trước cửa lúc nãy nên không có tâm trạng
để ngượng ngùng hay xấu hổ, nhưng vẫn tinh ý phát hiện ra Giản Linh đang xấu hổ, bởi vì khuôn mặt trắng nõn của cô lúc này đang đỏ bừng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT