Hùng Đại nhìn Giản Linh, rồi nhìn theo ánh mắt của Giản Linh đang nhìn Âu Tuấn.
Sau đó anh ấy vỗ vai Giản Linh: “Này Giản Linh, nhìn chằm chằm vào mông đàn ông như thế này, không hay đâu.”
Giản Linh không dời mắt, thản nhiên nói: “Mập à, đừng ồn ào. Nhìn không tốn tiền đó.”
Hùng Đại im lặng.
Giản Linh nhìn thấy Âu Tuấn đang đi về phía sân bãi, đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn thẳng vào cô.
Giản Linh dừng lại và hỏi: “Mập, làm sao anh ấy có thể nghe thấy …?”
“Ừ có thể nghe thấy đó.”
Hùng Đại gật đầu: “Tôi đưa cho anh ấy một chiếc tai nghe không dây.”
Giản Linh cứng nhắc quay đầu nhìn về phía Hùng Đại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi hỏi anh, anh không sợ bị ăn đòn nhỉ…”
Thảm kịch diễn ra trên khán đài, sự thật đã chứng minh thân hình mập mạp của Hùng Đại vẫn chịu đòn rất tốt.
Mãi cho đến khi Âu Tuấn bước vào sân bãi và phát ra tiếng súng đầu tiên, Hùng Đại mới được giải cứu khỏi sự ‘lăng nhục’ của Giản Linh.
Giản Linh lấy ống nhòm ra nhìn.
Ngay khi chuyên gia ra tay, thì biết ngay có hay không.
Chỉ sau vài phát súng, Giản Linh hiểu rằng mình đã thua ngày hôm nay.
Cô hơi bực bội: “Vỏ đạn bằng vàng không giống nhau.”
Hùng Đại vỗ vỗ vai cô: “Đừng chán nản nữa, dù sao chuyện lên giường và bị dụ lên giường cũng không có gì quá to tát.”
Giản Linh: “Em gái anh…”
Hùng Đại nghe thấy giọng nói của Âu Tuấn qua bộ đàm: “Hùng Đại, tôi sẽ
không hỏi anh liệu chịu đánh được hay không, anh có mang theo súng
không? Tôi có một khẩu súng trong tay không? Anh có muốn thử không?”
Hùng Đại vỗ đầu cười haha, nhanh chóng để bộ đàm vào tai Giản Linh: “Cô nói chuyện đi, nói chuyện với anh ấy đi.”
Giản Linh nghe thấy Âu Tuấn ở một bên nói chuyện, tiếng súng liên tục vang lên, đây là tố chất tâm lý.
“Giản Linh, phòng ngủ chính là của tôi.”
Giọng nói của Âu Tuấn mang theo chút ý cười.
Giản Linh không chút hoang mang, liền đưa tay gõ gõ lên tai nghe: “Hả? Alo? Anh đang nói về cái gì vậy? Tín hiệu không tốt lắm…”
Hùng Đại ở một bên yên lặng bổ sung: “Đó là thiết bị quân sự, tín hiệu tốt lắm.”
Giản Linh không lên tiếng, nhấc chân đá Hùng Đại. Âu Tuấn nén cười: “Thế nào? Muốn quỵt à?”
Anh vừa nói chuyện vừa nổ súng một cách có trật tự. Giản Linh đã đâm lao thì phải theo lao, ngược lại cây ngay không sợ chết đứng: “Đúng vậy,
tôi quỵt đó! Đấu pháp súng tôi không giỏi hơn anh, nhưng giở trò vô liêm sỉ tôi lợi hại hơn anh nhiều. Anh cũng đừng quên, tôi có Thượng Phương
Bảo Kiếm trong tay.”
Âu Tuấn ở đầu kia rõ ràng hơi dừng lại: “… Giản Vô Lại, tôi đang cầm súng đó.”
Giản Linh kéo tên mập ra chắn trước người: “Tôi cầm khiên thịt đấy!”
Hùng Đại: “Mẹ kiếp! Không chơi với cả hai người nữa! “
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT