Âu Xa Phương nói: “Thủ tục nhập cảnh những thứ kia, ông sẽ bảo người giải quyết thỏa đáng.”

Giản Linh gật đầu, nói rằng thủ tục nhập cảnh là một chuyện, cô còn phải đào tạo trước làm công việc cho một người theo chủ nghĩa duy vật không tin vào Chúa, cần phải để cho anh biết một chút, trên đời này có rất nhiều điều không thể tưởng tượng nổi.

Doãn Mộ Hoa cầm lấy khăn tay lau đi nước mắt, lúc này mới nghiêm túc nói: “Tuy nhiên, cháu và bà đều hiểu bệnh tình của thằng bé, chính là vì định mệnh của thằng bé mới xuất hiện, có cháu bên cạnh, sức khỏe của thằng bé không xấu đi được. Nên là…”

“Cháu biết rồi, bà nội đừng lo lắng, cháu sẽ không nói với anh ấy.” Giản Linh gật đầu.

Hai vị trưởng lão cuối cùng cũng an tâm.

Khi Giản Linh bước ra khỏi phòng sách, cô thấy lòng mình nặng trĩu, và nhìn thấy Âu Tuấn đang ngồi trên đi văng, đang thờ ơ nghịch ấm trà bằng đất sét màu tía.

Đi-văng là một loại ghế có cấu tạo dài và rộng, có lưng dựa, có tay vịn hoặc không. Nhưng kê thấp, thường được lót đệm để ngồi và đặt ở phòng khách. Đi văng được sử dụng để ngả lưng và dành cho tối đa ba người ngồi cùng một lúc.

Đôi mắt cụp xuống, góc nghiêng nhìn rất đẹp.

Liếc mắt nhìn thấy cô, anh liền đảo mắt nhìn lại cô.

Giản Linh bước đến chỗ anh và đứng yên, nhìn xuống người đàn ông đang ngồi trước mặt mình.



Âu Tuấn dương mắt lên hỏi: “Cuộc nói chuyện như thế nào rồi? Ông nội có đồng ý không?”

Giản Linh nhẹ nhàng thở ra một hơi, sờ đầu Âu Tuấn như sờ đầu cún, tóc được cắt ngắn đâm vào tay, nhưng không hiểu sao sờ rất thích.

Âu Tuấn trả lời với những gì cô đã nói trước đó: “Sờ cái gì, sờ nữa là thu tiền đó.”

Giản Linh thở dài: “Âu Tuấn, xin lỗi, tôi nhìn thấy tương lai của anh… phải đi theo tôi rồi. Đến đây, gọi tiếng đội trưởng Giản tôi nghe xem.”

Sắc mặt Âu Tuấn cứng đờ, không thể ngồi yên, đứng dậy lao vào phòng sách của ông cụ.

Anh bước vào phòng sách của ông cụ nói gì đó, Giản Linh không biết.

Nhưng anh đi vào không được bao lâu, rất nhanh bị ông cụ rút cây gậy trúc ra đánh, mặt mày chán nản.

Đi đến trước mặt Giản Linh, sắc mặt vẫn rất khó coi, giọng lạnh lùng nói: “Giản Linh, tôi tin cô vô ích rồi.”

Giản Linh nhún vai: “Tôi đã nói tất cả rồi, tôi sẽ đến nói chuyện, nhưng tôi không thể đảm bảo kết quả.”

Âu Tuấn không nói gì, bước ra ngoài mà không nhìn lại.



Giản Linh khẽ thở dài, vươn tay xoa hai má của mình, tự lẩm bẩm một mình: “Người tốt không dễ làm, tôi mắc nợ ai? Nếu không nhìn thấy anh lớn lên đẹp, anh nhìn tôi quen anh không….”

Giản Linh nghe thấy tiếng động cơ khởi động bên ngoài, thầm nói với lòng mình rằng cô sẽ không thể lái chiếc Hummer trở về thành phố rồi.

Cô cũng không vội, đi vào phòng sách để tạm biệt hai vị trưởng lão. Cũng nhận được không ít thu hoạch.

Sau đó Giản Linh mới rời đi, vốn dĩ cô nghĩ rằng Âu Tuấn đã tức giận nên bỏ cô đi trước rồi.

Vừa ra khỏi nhà thì nhìn thấy chiếc Hummer vẫn đỗ ở vị trí ban đầu, đã tắt máy.

Âu Tuấn dựa vào xe tay kẹp một điếu thuốc, anh cúi đầu nên không nhìn thấy biểu cảm trên mặt, thản nhiên dùng mũi giày chà xát xuống đất.

Nhìn thấy Giản Linh đi ra, Âu Tuấn mới đột nhiên cau mày không vui nhìn cô: “Tôi còn nghĩ rằng cô sẽ ăn cơm xong mới đi.”

“Không phải anh rời đi trước sao?” Giản Linh có chút kinh ngạc.

Âu Tuấn cong môi nói: “Ngốc. Cô không có lái xe qua, tôi đi trước, cô làm sao trở lại thành phố?”

Giản Linh hỏi lại: “Anh không… tức giận sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play