Nhưng đôi chân thon dài kia, vòng eo thon rắn chắc kia, còn nữa bên trong áo thun kia còn mơ hồ nhìn được cơ bụng cùng cơ ngực, hơn nữa cánh tay lại có vẻ mạnh mẽ rắn chắc… Đúng là báu vật trời cho.

Nhưng Âu Tuấn này vốn thẳng thắn cứng nhắc, đương nhiên không biết Giản Linh không phải đang đoán chiều cao, mà là đang thưởng thức ba vòng của mình.

Giản Linh ho nhẹ một tiếng: “Đi… Đi thôi.”

Mới vừa cùng Âu Tuấn đi đến cửa sân thì nhìn thấy một người đàn ông mặc quân phục đang đi ra, nhìn có vẻ là 26 đến 27 tuổi, huân chương hai sao, Trung uý.

Là cảnh vệ của ông Âu, tên là Đỗ Khang. Cũng là con cháu cán bộ, từ nhỏ đã lớn lên trong quân khu.

Hiển nhiên nhận ra được Âu Tuấn, nhìn thấy anh ta cười nói: “Này! Thiếu tá Âu.”

“Cút đi.”

Âu Tuấn cười mắng một câu: “Xưng hô với tôi như vậy, có phải cậu đã quá kính lễ rồi không?”

Đỗ Khang vui vẻ, thay đổi xưng hô: “Anh Luật, sao anh lại tới đây? To gan nhỉ.”

Sau đó Đỗ Khang liền liếc mắt một cái đánh giá Giản Linh, đuôi lông mày giương lên có chút hài hước: “Tới đây cứu binh à?”

Âu Tuấn than nhẹ: “Sợ ông nội đánh tôi.”

“Thủ trưởng muốn đánh anh… Cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ, lúc này tôi còn đi không được đây.”

Đỗ Khang cười nói: “Tôi phải đi lấy gậy cho thủ trưởng đây.”

Đỗ Khang nói, vươn tay tới hướng Giản Linh: “Đỗ Khang, cảnh vệ của thủ trưởng Âu.”



“Giản Linh.”

Cô bắt tay với Đỗ Khang, nhịn không được nói một câu: “Chắc anh còn việc phải giải quyết, vậy có thể để tôi đi tìm cây được chứ?”

Đỗ Khang nghe vậy sửng sốt, trên mặt còn tươi cười lớn hơn nữa, liên tục gật đầu nói: “Ha ha ha, có thể chứ. Tôi nói với cô cái này, lúc thủ trưởng đánh Âu Tuấn, từ nhỏ đều chuyên môn dùng gậy, phía sau cây gậy còn khắc bốn chữ – Chuyên đánh Âu Tuấn.”

Giản Linh nhịn không được mà phụt bật cười.

Đỗ Khang lại tiếp tục nói: “Lúc nào cũng đặt ở bên ngăn trái ngăn tủ…”

Lời nói còn chưa kịp nói xong, Âu Tuấn đã giáng lên lưng anh ta một cái tát: “Cậu quá đáng lắm, lịch sử đen tối này cậu còn muốn nói tới bao lâu nữa? Mau chạy lấy người đi!”

“Không đâu.”

Đỗ Khang ôm lấy vai, có vẻ đau đớn nói: “Cậu vạn năm độc thân nay lại mang tới đây một cô gái, chuyện lạ thật đó, tôi sẽ không đi đâu cả.”

Lời này của Đỗ Khang chính là cố ý trêu chọc, nhưng anh ta vẫn có việc phải làm, cho nên đi trước.

Lúc Giản Linh đi theo Âu Tuấn tới cửa phòng, không nhịn được mà hỏi: “Ông Âu đánh anh, còn sắm riêng gậy chuyên dụng à?”

Sắc mặt Âu Tuấn có chút thay đổi, không quá vui nói: “Thì sao? Lạ lắm à? Nhà chúng tôi chú ý kỷ luật, lúc nào cũng dùng gậy chuyên dụng, lúc tôi bị đánh, tôi còn phải tự mình đỡ gậy đây.”

Giản Linh cười ra tiếng, nghĩ lúc nhỏ Âu Tuấn vì bị đánh mà tự mình đỡ gậy, sau đó lại dẩu mông chờ đánh. Đúng là không nhịn cười được.

Âu Tuấn nhìn bộ dạng hết sức vui mừng của cô, nhướng mày nói: “Cô nói làm như lúc nhỏ chưa bao giờ bị đánh vậy.”

Giản Linh cười đến khó thở, vừa xua tay vừa nói: “Mẹ tôi chưa bao giờ đánh tôi theo cách đó, bà ấy nhìn thấy cái gì đều lấy cái đó đánh, thấy dép lê thì dùng dép lê, thấy gậy thì dùng gậy, bởi vì lý do này nên từ nhỏ cây chổi, cây lau nhà, cột trong nhà tôi đều bị tôi ném đi hết…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play