Theo quan điểm của Âu Tuấn, ở độ tuổi của Giản Linh, tâm lý cũng ở độ tuổi thích ăn kem ốc quế mà thôi.

Giản Linh không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, nhưng Âu Tuấn đã nhanh chóng nhận ra, tuy rằng biểu cảm của cô chán ghét, nhưng cũng rất nhanh tuỳ ý cầm lấy kem ốc quế, lột ra lớp giấy đóng gói rồi ăn nó.

Hơn nữa vẻ mặt cô vừa rồi như đang đối đầu với kẻ địch, lúc sau đã bị đồ ngọt kéo xuống bụng, dần dần thả lỏng.

Điển hình cho kiểu miệng chê nhưng thân thể lại thành thật.

Âu Tuấn có chút buồn cười, nhưng phải nhịn.

Nhìn đầu lưỡi phấn hồng của cô từ cánh môi dò ra tới, bao bọc lấy lớp kem ốc quế, rồi lại rút lại… Hình ảnh không thể giải thích khiến anh có chút hơi bối rối.

Giản Linh bị anh nhìn chằm chằm có chút không tự nhiên nói: “Nhìn gì? Nếu muốn ăn thì ăn lấy một cái đi, không cần phải khách khí với chính đồ mà mình mua. Tôi cũng không ăn hết nổi hai cái.”

Tuy lời nói thế, nhưng sau đó Âu Tuấn vẫn thấy cô vừa nói chuyện với anh, vừa xử lý cả hai cây kem.

Âu Tuấn thấy cô vì đồ ngọt mà tâm trạng tốt lên, lúc này mới mở miệng bàn chuyện chính sự.

“Ông cụ nhà tôi tính cử tôi đến đơn vị làm việc của cô, chuyện này cô biết chứ?”

Âu Tuấn mở miệng, gọn gàng lại dứt khoát.

Giản Linh mím môi, mày khẽ nhíu lại: “Giữa trưa mới vừa biết.”

Âu Tuấn lại hỏi: “Cô thấy như thế nào?”

“Tôi còn có thể cảm thấy như thế nào?”



Giản Linh duỗi tay chỉ vào mình: “Trong chuyện này, người vô tội nhất là tôi.”

Nói thật, nếu không phải cậu hai nhà họ Âu đẹp trai, ngắm nhiều hơn một chút cũng không lỗ, ngắm nhiều hơn hai cái là có thể kiếm lời, hơn nữa hai nhà lại là thân thiết với nhau mấy đời rồi.

Muốn chuyển sang một bên, Giản Linh đã sớm nổi điên!

“…”

Âu Tuấn không lên tiếng, kỳ thật cũng biết trong vấn đề này Giản Linh rất vô tội.

Anh im lặng một lát, con ngươi thon dài thâm thuý, mi mắt hơi rũ, lông mi thật dài che khuất ánh mắt.

“Tôi vốn cho rằng sẽ tạm thời ở với anh tại vườn Quảng Nhã này, dù sao tôi cũng chỉ tạm thời xuất ngũ, chờ đến khi kỳ nghỉ lễ của tôi kết thúc, tôi quay về quân đội, anh cũng có thể trở về cuộc sống bình thường, hai chúng ta chuyện nào ra chuyện đó.”

Âu Tuấn hạ giọng nói, thanh âm từ tính trầm thấp, giọng điệu có thể coi là nghiêm túc.

Giản Linh thấy anh nghiêm túc nói chuyện, cũng không còn tâm trí để tán dóc, cô khẽ thở dài: “Bởi vì anh không tin, đúng không?”

Không tin mấy chuyện kỳ lạ, không tin trên đời này có những chuyện siêu nhiên, không tin trên đời này con người thật sự có thể sống lại.

Âu Tuấn gật đầu: “Tôi không tin. Cho nên tuy tôi biết chuyện cô bị kéo xuống nước, nhưng cảm thấy chỉ cần tôi quay lại quân khu, tất cả có thể khôi phục lại nguyên dạng. Tôi không muốn ảnh hưởng tới cuộc sống của cô, ít nhất cũng không ảnh hưởng quá lâu.”

Giản Linh không nói chuyện, im lặng như đang suy tư điều gì đó, một hồi lâu, cô mới thở dài một hơi, gật đầu: “Anh muốn tôi làm gì? Anh nói muốn quay lại quân đội, hẳn là đi cùng để gặp ông Âu nói chuyện đúng không?”

Âu Tuấn nghe được lời này, đột nhiên mỉm cười, đó là một nụ cười đẹp đến nỗi khiến người khác khó có thể hình dung, nhưng trên thực tế dưới ánh nhìn của Giản Linh, còn có thể thấy được ám khí giữa mày của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play