Manh mối về cách làm việc và nghỉ ngơi không hợp đã bắt đầu xuất hiện.
u Tuấn giống như là một quy định của quân đội về cách làm việc và nghỉ ngơi vậy, giống như tên gọi của anh ấy, luật chính quy!
Đúng năm giờ ba mươi sẽ rời giường, xuống nhà chạy cự ly dài buổi sáng
trong một giờ, trở về rửa mặt, tắm rửa trong năm phút. Sau khi tắm xong
thì đi chuẩn bị bữa sáng ở trong phòng bếp.
Mở ti vi lên xem bản tin sáng, bởi vì anh vừa chuẩn bị bữa sáng ở trong
phòng bếp, nên phải mở âm thanh của TV có chút lớn. Đương nhiên, anh
cũng không ngại…. Anh là cố ý.
Làm bữa sáng xong, bưng ra phòng khách, ngồi ở trên sô pha, vừa ăn vừa xem bản tin.
Mà công việc và nghỉ ngơi của Gciản Linh rất tùy ý, chỉ khi có bản án
bận rộn thì cũng có thể thức suốt đêm không ngủ. Còn khi không có bản án bận rộn thì cũng có thể ngủ cả ngày.
Vì vậy, vẻ mặt Giản Linh chưa tỉnh ngủ, hơi u ám, bước ra khỏi phòng ngủ chính.
u Tuấn ngoái lại nhìn cô một cái, khóe môi liền nở ra một nụ cười trên nỗi đau của người khác.
Giản Linh nhìn chằm chằm vào anh: “Nhị thiếu nhà họ u, mới sáng sớm đã
làm phiền đến giấc mơ của người khác thì nên bị lôi ra ngoài lăng trì xử tử.”
Đôi mắt xinh đẹp của u Tuấn hiện lên chút ý cười mà không phải là cười:
“Giản Tiểu Ngũ, trong nhà này chỉ có một cái giường. Tôi đã tặng cho cô
rồi. Cô còn ngủ không ngon sao? Làm sao tôi chịu được chứ?”
Giản Linh vẫn đang nhìn chằm chằm, nghe thấy lời này liền cau mày lẩm
bẩm, “Chỉ có một cái giường…” Nói đến đây, cô bỗng nhiên có phản ứng,
trợn tròn mắt, cái gì chứ? Chỉ có một cái giường?
Có lẽ cũng giống như đúc một câu, biến dấu chấm thành cảm xúc hoàn toàn khác cũng là ngôn ngữ nghệ thuật. u Tuấn thầm nghĩ.
Giản Linh đột nhiên quay người vào phòng ngủ chính, đóng sầm cửa lại,
trước khi bước vào, u Tuấn còn mơ hồ nghe thấy tiếng cô cắn răng càu
nhàu một câu: “Nhất định là gia đình Giản đã nhặt tôi về mà…”
Giản Linh trở lại phòng tắm của phòng ngủ chính, lấy bàn chải đánh răng
và khăn mặt từ đầu tủ, không khỏi nghĩ đến tai họa của mình.
Trời sinh sát mệnh không chỉ là Giản Linh cô chứ, cay đắng nghĩ đây là thảm họa của bản thân.
Ngay lúc đang tắm, thì cầm vòi hoa sen làm micro và cứ không ngừng ngân nga: “Cải trắng nhỏ… Trong đất vàng…”
Bởi vì tối hôm qua u Tuấn ngủ trước, cho nên quần áo cũng chưa thay, vì
thế lúc anh đến gõ cửa, thấy bên trong không có phản ứng, anh suy tư một lát liền mở cửa vào ngồi.
Vừa tiến vào, đã nghe tiếng nước từ phòng tắm truyền đến cùng với bài hát ‘Cải trắng nhỏ’ đã được hát xong.
n Tuấn sững sờ, khóe môi không tự chủ lại nâng lên, thấp giọng nói: “Đúng là biết tự giải trí quá nhỉ?”
Anh cầm quần áo vốn định đi đến nhà tắm đem đến phòng khách, nhưng không biết vì sao, lại chỉ ngồi trên ghế bên cạnh cửa sổ.
‘Cải Trắng Nhỏ’ trong phòng tắm đã kết thúc, tiếp đó là… Ừm, Lưu Lang Ca.
“Người lang thang nhớ con bên ngoài, mẹ thân yêu bước chân lang thang không nhà, gió đông thổi, thổi cả dòng lệ rơi…”
“Đứa trẻ lang thang không có cơm ăn áo mặc, khói bụi. Khó kiếm được việc làm vất vả mồ hôi nước mắt nhễ nhại…”
Bên ngoài u Tuấn vẫn luôn nghe nhạc từ phòng tắm của Giản Linh, từ “Cải
Trắng Nhỏ” xướng tới “Lưu Lang Ca” rồi lại “Đứa Nhỏ Bỏ Nhà”, tiếng nước
dừng, buổi biểu diễn cũng kết thúc.
Nếu thật sự không biết gia cảnh của cô, chỉ cần nghe giọng hát có hồn
của cô, sẽ nghĩ cô là một đứa trẻ ba tuổi, một đứa bé nghèo khó sống vất vả nhặt rác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT