Dù sao công quán cũng là tổng bộ của đặc công ở thành phố Yên Ninh,
trong bộ đội đặc công cũng không có một người bình thường nào, cho nên
mấy người bọn họ đều ở lại trong công quán.
Bị đuổi ra khỏi nhà mấy ngày nay, Giản Linh vẫn chuyên tâm đi làm, vì vậy cô cố gắng ở lại trong công quán.
Nhưng vừa trở về công quán thì liền nhận được điện thoại của anh Ba, ý
tứ rất đơn giản, ông nội nói nếu như Giản Linh ở lỳ lại đơn vị, thì cả
đời này cô cũng đừng quay về nhà họ Giản nữa.
Anh Giản Ba ở trong điện thoại tận tình khuyên nhủ: “Bé Năm, nếu như em
muốn ông nội có thể bớt giận lại, thì em cứ ngoan ngoãn đến ngôi nhà ở
vườn Quảng Nhã ở đi, đừng ở lỳ trong đơn vị nữa. Nghe lời đi.”
Dường như trong lời nói của Giản Ba có một ý nghĩa sâu sắc nào đó, nhưng Giản Linh cũng không hỏi kỹ nữa.
Cô làm chủ dẫn theo một đoàn đặc công tài giỏi đi ra ngoài tụ tập ăn
uống, sau đó đi quán ăn hải sản, rồi tiếp tục đến các quầy hàng khác.
Sau khi ăn uống vui chơi đến mười giờ, cô mới đi về phía ngôi nhà ở vườn Quảng Nhã.
Vườn Quảng Nhã là một hạng mục bất động sản của anh trai thứ ba của cô.
Sau khi hoàn thành hạng mục, anh Giản đã giữ lại một ngôi nhà cho riêng
mình. Giản Linh đã đến đây một hai lần, nên cũng rất quen thuộc.
Dừng xe, lên lầu, mở cửa, vào cửa, thay giày. Vô cùng thuận tiện.
Cô không bật đèn lên, cô thấy mình hợp với bóng tối hơn, bởi vì mắt trái của cô ấy có thể nhìn thấy linh hồn, cho nên khi bóng tối che khuất tầm nhìn của cô, thế giới của cô sẽ sạch sẽ hơn rất nhiều.
Vì vậy, Giản Linh tìm tòi trong bóng tối để đi về phía phòng ngủ chính, cô rất buồn ngủ nên định trực tiếp đi ngủ.
Nhưng khi vừa bước vào phòng ngủ chính, cô liền nhận ra có điều gì đó không đúng.
Không có kéo màn cửa lên, nhưng ánh trăng bên ngoài cũng khiến cô lờ mờ
nhìn thấy chiếc giường, giường động đậy, giống như thể vừa có người vừa
nằm trên đó vậy.
Hơn nữa, Giản Linh nhạy bén nghe thấy tiếng thở vô cùng nhẹ. Tinh thần vốn còn đang ngái ngủ ngay lập tức liền tỉnh táo lại!
Bên trái!
Lúc cô nhanh chóng ra tay thì đồng thời người đang ẩn nấp trong bóng tối bên trái cũng mạnh mẽ lao về phía trước như một con báo.
Rốt cuộc người này là ai! An ninh trong tiểu khu của vườn Quảng Nhã cực
kỳ tốt, mà anh ta có thể đàng hoàng bước vào trong nhà… Vào ngủ trong
phòng ngủ của nhà người khác?
Trong hoàn cảnh tối như bưng, cuộc đối đầu bằng tay không giữa hai bóng người diễn ra vô cùng căng thẳng!
Trong bầu không khí yên tĩnh, âm thanh của nắm đấm và cú đá đặc biệt rõ ràng.
Sau một vài chiêu thức, Giản Linh liền nhận ra thân thủ của người này
khá tốt, nếu như cứ tiếp tục như vậy thì người chịu thiệt chính là cô.
Nhưng vào lúc này, Giản Linh lại cảm thấy đối phương dường như tấn công chậm lại?
Giản Linh nhân cơ hội đưa tay chạm vào con dao găm buộc ở dưới bắp chân.
Người bên kia dính chặt vào giống như rắn, thở ngay ở bên cạnh cổ Giản Linh, hít một hơi thật sâu.
“Là cô?” Một giọng nam trầm thấp, phá vỡ sự im lặng
“Là cô sao?”
Khi nghe thấy hai âm tiết này, Giản Linh đã lấy con dao găm ra, đang chỉ nó vào cổ anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT