Tiết Đông Mai quay đầu lại nhìn hắn với vẻ
hoài nghi, lại thấy Chử Cao Tinh chớp mắt nhìn nàng, duỗi tay chỉ về
phía kiệu của Thứ Sử đại nhân.
Còn đưa cánh tay lên cao, cổ vũ nàng.
Tiết Đông Mai một lòng quyết tâm, trực tiếp quỳ gối giữa đường, nhìn về
phía trước la to, "Đại nhân! Dân nữ oan uổng, cầu xin đại nhân làm chủ
cho dân nữ!"
Bá tánh hai bên đường đang nhộn nhịp bỗng chốc trở nên im lặng, vì thế giọng nói của Tiết Đông Mai, đặc biệt rõ ràng.
Kiệu Thứ Sử dừng lại, quan binh cùng nha dịch tiến lên phía trước, từ
bên trong kiệu một người đàn ông tuổi trung niên bước ra. Vừa nhìn ông
tầm khoảng hơn bốn mươi tuổi, trên người còn mặc quan phục màu đỏ thẫm,
một đôi mắt nhìn sắc sảo và cơ trí, giữa mày chính khí uy nghiêm chính
trực, ông bước một bước dài, đi tới gần Tiết Đông Mai.
Nhìn thấy ông ta, Chử Cao Tinh cảm thấy nhẹ nhõm.
Người này hắn không quen biết, nhưng nhìn quan phục kia, Chử Cao Tinh
đoán rằng người này là Nhạc Quang Kỳ trước đó không lâu mới vừa nhận
chức làm Thứ Sử thành Vũ Châu.
Nghe nói ông xuất thân từ gia đình bình thường, phía sau không hề có gia thế bối cảnh, là người công chính, cũng không vì việc tư làm trái pháp
luật. Vì thế cũng đắc tội không ít quyền quý, cho nên về chức vị, vẫn
không thể thăng quan tiến chức.
Nếu chuyện lần này làm tốt, Chử Cao Tinh quyết định chờ hắn về Kinh Thành, ở trước mặt cha sẽ khen ngợi vị Thứ Sử đại nhân này.
Bên kia Nhạc Quang Kỳ đi đến trước mặt Tiết Đông Mai, khom lưng đỡ nàng
dậy, giọng nói ôn nhu, "Ngươi có gì oan khuất, nói cho bản quan nghe một chút."
Tiết Đông Mai ngẩng đầu, Nhạc Quang Kỳ nhìn vết thương trên mặt nàng, ngữ khí càng trở nên lạnh hơn.
"Ngươi yên tâm, bản quan nhất định làm chủ cho ngươi!"
Lời nói của ông kiên định và mạnh mẽ, khiến cho Tiết Đông Mai lập tức
yên tâm, "Xin đại nhân thứ tội, dân nữ là con của một thương nhân đến từ trấn Trần gia thôn của huyện Khang Thành, dân nữ tên Tiết Đông Mai, lần này tới.."
Nàng đang suy nghĩ trong lòng, đang muốn kể hết mọi chuyện, thì thấy Thứ Sử đại nhân có chút khẩn trương đánh gãy lời nói của nàng, "Tiết Đông
Mai? Vậy cha của ngươi?"
Tiết Đông Mai trả lời, "Cha của dân nữ tên Tiết Xán."
"Tiết Xán? Quả nhiên là Tiết Xán. Con là Đoàn Đoàn? Đoàn Đoàn, ta là
Nhạc bá bá của con! Con không nhớ ta sao? Còn có bá mẫu của con, đúng
rồi, còn có Viên Viên, con nhớ rõ Viên Viên không?" Thứ Sử đại nhân kích động nói.
Tiết Đông Mai nhẹ nhàng chớp mắt, thu hồi lại vẻ mặt mờ mịt. Nhạc bá bá, chính là bá bá ' làm quan lớn ' mà nàng trước đó dùng để hù dọa người
khác, nàng làm sao có thể không nhớ rõ.
"Nhạc.. Nhạc bá bá?" Tiết Đông Mai ngây ngốc gọi một tiếng, một nhà bọn
họ đã nhiều năm không trở về, Tiết Đông Mai đối với bọn họ chỉ có một
chút ấn tượng. Nhưng nàng nhớ rõ, bên phải lông mày của Nhạc bá bá, có
một nốt ruồi đen.
Lúc này nàng nhìn lên thấy trên mặt của Nhạc Quang Kỳ có nốt ruồi đen
quen thuộc kia, Tiết Đông Mai không thể kìm được nước mắt, nhìn ông lớn
tiếng khóc nói, "Nhạc bá bá, cha mẹ con bị người ta giết chết!"
"Cái gì! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, một mình con làm thế nào đến Vũ
Châu?" Nhạc Quang Kỳ king ngạc hỏi. Nhìn đám người đang xem náo nhiệt
xung quanh, ông nhìn Tiết Đông Mai nói, "Nơi này có rất nhiều người đứng nhìn, đi, đến nhà bá bá, bá mẫu con cũng ở đấy."
Tiết Đông Mai không kìm được nước mắt, nàng khóc nấc lên. Nàng lau nước mắt, đi theo Nhạc Quang Kỳ về phía trước.
Mới vừa đi được hai bước, nghĩ đến Chử Cao Tinh còn đang đợi nàng, nàng quay lại tìm khắp nơi.
Nhìn thấy Chử Cao Tinh vẫy tay với nàng, khiến nàng an tâm sau đó rời
đi, Tiết Đông Mai lúc này mới đi theo Nhạc Quang Kỳ, cùng nhau tới phủ
Thứ Sử.
Nhạc Quang Kỳ trực tiếp mang nàng đến hậu viện.
Trong viện phu nhân Thứ Sử Trần Phương Ngọc đang thay quần áo cho con
gái nhỏ, nghe Nhạc Quang Kỳ mang về một đứa bé ăn mày, phất tay áo, đưa
con gái giao cho nha hoàn, nổi giận ra ngoài nghênh đoán.
Mấy năm nay những hạ nhân trong phủ, có rất nhiều người đều là ông trên
đường nhặt về, không phải không có cha mẹ không có chỗ ở, thì chính là
tuổi già không có con cái không ai chăm sóc. Bạc trong phủ Thứ Sử không
có nhiều, trong nhà cũng không có thu nhập nào khác, mắt thấy con trai
sắp thi cử, ông ấy cũng đừng quá lương thiện, nhặt về một ' đứa nhỏ đáng thương '.
Nhạc Quang Kỳ nhìn thấy bà, vội vàng nói, "Phu nhân, nàng xem ta mang ai về đây."
Trần Phương Ngọc không nhận ra Tiết Đông Mai, nàng chỉ cảm thấy đứa bé
ăn mày trước mắt trên mặt đều là vết thương, trong lòng bà nghĩ đúng '
đứa nhỏ đáng thương '.
Bà còn chưa nói chuyện, Nhạc Quang Kỳ đã gấp không kịp chờ mà nói, "Đây là Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn nhà Tiết lão đệ!"
Trần Phương Ngọc sửng sốt một chút, mới phản ứng lại, có chút kinh ngạc nói, "Đoàn Đoàn?"
Năm đó bọn họ rời đi, Đoàn Đoàn mới chỉ có sáu bảy tuổi, không giống như con trai nàng, Đoàn Đoàn dáng người cao gầy, tiểu nha đầu lớn lên rất
là thanh tú lại yếu ớt, khiến cho người ta cảm thấy yêu thương.
Nhưng người trước mặt bà, toàn thân bẩn thỉu, trên tóc còn có chút rơm
rạ, trên mặt ngang dọc đều là vết thương. Chỉ có đôi mắt sáng lấp lánh,
nhìn kỹ, sẽ thấy bóng dáng của Đoàn Đoàn khi còn nhỏ.
Nhìn Trần Phương Ngọc, nước mắt Tiết Đông Mai lại muốn rớt xuống.
Nàng đi về phía trước một bước, duỗi tay muốn chạm vào Trần Phương Ngọc. Nhưng nhìn thấy quần áo trên người bà gọn gàng sạch sẽ, tay mình lại
bẩn còn có chút bùn, sợ hãi rụt trở về.
"Làm sao vậy, Đoàn Đoàn, sao con lại thành như thế này, cha mẹ con đâu?"
Tiết Đông Mai méo miệng, lại nức nở lần nữa.
Nhạc Quang Kỳ đi theo nàng trên đường, cũng đã biết được bảy tám phần, nghe vậy giải thích với Trần Phương Ngọc.
Trần Phương Ngọc nghe xong, sắc mặt lập tức đỏ bừng, "Tạ gia này cũng quá kiêu ngạo rồi, Đoàn Đoàn con của ta, khổ cho con rồi."
Bà bước lên hai bước tiến về phía trước ôm lấy Tiết Đông Mai, giọng có
chút nghẹn ngào, "Ta còn nghĩ hai ngày này rảnh rỗi, phái người trở về
một chuyến tìm các người, làm sao lại chậm trễ như vậy, nếu biết sớm một chút, nói không chừng sẽ không xảy ra những chuyện như vậy. Đoàn Đoàn
của ta, chịu khổ rồi."
Tiết Đông Mai vùi đầu trong lòng ngực bà, nhỏ giọng khóc. Bá mẫu vẫn như năm đó, đối tốt với nàng giống như mẹ vậy. Nàng túm lấy góc áo Trần
Phương Ngọc, tâm tình vẫn luôn lơ lưng, rốt cuộc cũng ổn định lại.
"Được rồi, đừng khóc. Phu nhân, nàng đưa Đoàn Đoàn trở về, ta đi một
chuyến đến phủ nha, tìm người hỏi chuyện này một chút." Nhạc Quang Kỳ
nói.
Biết hắn đi thu xếp chuyện này, Trần Phương Ngọc gật đầu, mới vừa ngừng
khóc, ngẩng đầu liền nhìn thấy quầng thâm mắt trên mặt Tiết Đông Mai,
lại nhịn không được lại rơi nước mắt.
Bà run rẩy duỗi tay chạm vào mặt Tiết Đông Mai, "Con ngoan, có đau hay không?"
Tiết Đông Mai lắc đầu, duỗi tay lau mặt, "Bá mẫu đây đều là giả, là
người khác vẽ cho con, người xem, con một chút vết thương đều không có."
Nhìn trên mặt nàng không có một chút vết thương nào, Trần Phương Ngọc
nhịn chua xót ở trong lòng, kéo nàng nói, "Đi, trước tiên bá mẫu giúp
con tắm rửa."
Hai người tay trong tay bước qua hành lang, còn chưa đi đến chủ viện, nhìn thấy ba bốn người đi về phía họ.
Đi đầu là một chàng trai trẻ, trong lòng ngực ôm một bé đứa bé gái đang nhỏ giọng khóc nức nở.
Trần Phương Ngọc hướng về phía bọn họ gọi, "Tuấn Trúc, bên này."
Nhìn thấy hắn, Tiết Đông Mai bất giác nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của hắn lúc chiều, trốn phía sau Trần Phương Ngọc.
Nhìn thấy được hành động của nàng, Trần Phương Ngọc vỗ tay nàng, trấn an nói, "Đừng sợ, đây là Viên Viên ca ca, con không nhớ sao?"
Viên Viên ca ca, Tiết Đông Mai nhớ ra, là con trai của bá bá. Khi còn
nhỏ hắn béo nàng gầy, cho nên bá mẫu đã cho hắn nhũ danh là Viên Viên,
để cho xứng đôi, đã gọi nàng là Đoàn Đoàn.
Sau này khi hai người dần lớn lên, Viên Viên ca ca bắt đầu gầy, vóc dáng cũng ngày càng cao.
Nhạc Tuấn Trúc lúc này đi tới, nhìn thấy mẫu thân nắm tay nàng, trong lòng hắn càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
Buổi chiều ở cửa phủ thoáng nhìn qua, hắn liền cảm thấy người này rất
quen. Sau khi hắn vào phủ càng nghĩ càng thấy không đúng, sai người ra
ngoài tìm nàng. Đáng tiếc bọn họ trở về bẩm báo tìm không được người.
Hắn cho rằng mình nhìn nhầm, cũng không hỏi đến. Dù sao mấy ngày nữa, hắn cũng có thể biết tin tức của nàng từ cha mẹ.
Trần Phương Ngọc cho rằng hắn không nhận ra, giới thiệu cho hai người
nói, "Tuấn Trúc, con có nhớ, lúc nhỏ xác bên nhà Nhạc thúc có một muội
muội tên Đoàn Đoàn?"
Nhạc Tuấn Trúc gật đầu.
"Vậy thì tốt rồi, đây là Đoàn Đoàn muội muội. Nhưng hiện tại trong nhà
Nhạc thúc thúc xảy ra chút chuyện, đợi phụ thân điều tra rõ sẽ nói với
con. Sau này Đoàn Đoàn sẽ ở lại nhà chúng ta, con chăm sóc con bé cho
cẩn thận." Trần Phương Ngọc nói.
Nhạc Tuấn Trúc nói ' được ', thừa dịp Tiết Đông Mai ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nàng, nhíu mày hỏi, "Vết thương trên mặt.."
Buổi chiều không có.
Sợ Tiết Đông Mai nhớ tới lại thương tâm, Trần Phương Ngọc ngăn hắn lại
nói, "Trước tiên con dẫn muội muội trở về, ta nói chuyện với Đoàn Đoàn
một chút."
Nhạc Tuấn Trúc liếc mắt nhìn Tiết Đông Mai một cái, mới ôm muội muội rời đi.
Trần Phương Ngọc dẫn Tiết Đông Mai tắm rửa, tìm một bộ quần áo sạch sẽ
cho nàng thay, hai người mới yên tĩnh ở trong phòng nói chuyện.
Nhìn trong tay bà cầm đủ loại thuốc trị vết thương, giống như muốn bôi
thuốc cho nàng, Tiết Đông Mai xua tay, "Không cần đâu bá mẫu, ta không
có bị thương."
Trần Phương Ngọc cho rằng nàng sợ đau, buông thuốc xuống khuyên dỗ nói,
"Bá mẫu sẽ nhẹ tay, thoa thuốc không đau, tới đây, để bá mẫu xem vết
thương trên mặt con."
Khi còn nhỏ Tiết Đông Mai cùng Nhạc Tuấn Trúc đi ra ngoài chơi, thường
xuyên bị thương. Tiết Đông Mai sợ về nhà bị đánh, liền trốn ở nhà Nhạc
gia không chịu về. Chính Trần Phương Ngọc bôi thuốc lên vết thương cho
bọn họ.
Đáng tiếc Trần Phương Ngọc luôn không dùng lực chính xác, mỗi lần bôi
thuốc đều khiến hai đứa trẻ kêu la oa oa. Đợi đến khi Tiết phu nhân nghe được, cũng không đành lòng đánh Tiết Đông Mai.
Nhìn sắc mặt Trần Phương Ngọc lo lắng, Tiết Đông Mai rốt cuộc cũng có
phản ứng, nàng cầm lấy chiếc gương bên cạnh soi lên khuôn mặt mình, phát hiện vết thương vẽ trên mặt nàng, vẫn chưa được rửa sạch.
Hơn nữa theo nước ấm thấm vào, càng giống thật hơn. Máu ở giữ vết thương trên miệng kia, dường như muốn chảy ra.
Nếu không phải tận mắt nàng nhìn thấy có người vẽ trên mặt nàng, ngay cả Tiết Đông Mai cũng cho rằng vết thương trên miệng mình là thật.
Không có khả năng.
Nàng tìm khăn lông ướt, lại hung hăng lau lên mặt, lau đến nỗi làn da
nàng nóng lên, kết quả khi cầm gương nhìn, vẫn lau không sạch.
Ngoại trừ da có một chút đỏ ở bên ngoài, so với lúc đầu không có chút khác biệt nào.
Tiết Đông Mai ủ rũ bỏ gương xuống, rốt cuộc Chử Cao Tinh tìm người nào, chẳng lẽ muốn nàng với khuôn mặt này cả đời sao!
Nàng đành cam chịu để Trần Phương Ngọc giúp nàng thoa thuốc.
Cái này cũng chưa tính, Trần Phương Ngọc sợ nàng miệng vết thương lở
loét, đã dùng vải màu trắng quấn quang đầu nàng mấy vòng, cuối cùng trên mặt nàng, chỉ còn lộ một đôi mắt.
Đúng, còn có hai lỗ mũi để nàng hô hấp, mở ra một cái miệng, để ăn cơm.
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạc Tuấn Trúc Tuấn (jun bốn tiếng)
Chử Cao Tinh Chử (chu ba tiếng)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT