Lục Gia Xuyên ngồi ở trong xe, lần thứ ba giơ tay lên xem đồng hồ.
10 giờ 10 phút.
Nữ thần kinh này, thầy cô giáo không dạy cô phải đúng giờ hay sao?
10:15a.m
Di động của Lục Gia Xuyên “đinh” một tiếng vang lên, anh lấy di động từ trên ghế phụ, mở tin nhắn ra.
Là nữ thần kinh kia gửi tới.
Nội dung tin nhắn như sau: Thật xin lỗi, bác sĩ Lục, bởi vì có tình huống đột phát, không có biện pháp cùng anh đi ăn bữa cơm này. Thật sự là xin lỗi, hy vọng anh sẽ không tức giận, tôi thật sự không phải cố ý lỡ hẹn, xin anh hiểu cho tôi. Thật xin lỗi, thật xin lỗi.
Hiểu cho cô? Lục Gia Xuyên đọc xong tin nhắn, sắc mặt trầm xuống, không do dự mà gọi lại.
Không có người tiếp điện thoại.
Thật tốt, cô để anh leo cây, hiện giờ đến điện thoại cũng không nghe?
Lục Gia Xuyên lại gọi đi gọi lại vài lần nữa, mỗi lần đều nghe thấy âm thanh báo bận lạnh băng, dường như lửa giận đã sắp tràn ra. Anh thừa nhận tính tình của mình không tốt, nhưng đây là lần đầu tiên anh tức giận lớn như vậy.
Anh cảm thấy có chút buồn cười, vì mình có tâm tình sung sướng từ sáng sớm, cũng ăn mặc chính thức như một kẻ ngốc.
Anh thậm chí không nhịn được mà suy nghĩ, Chu Sanh Sanh có phải muốn trả thù việc mấy lần trước anh làm cô xấu hổ nhục nhã hay không, cho nên mới làm ra trò hay như vậy. Nếu không vì sao cô lại lâm trận mới bỏ chạy?
Cô nghĩ rằng gửi một tin nhắn là có thể đuổi anh đi?
Lục Gia Xuyên nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đào ba tấc đất tìm ra cô, nhưng anh tìm không thấy cô. Ha, khó trách đêm qua cô không cho anh đưa cô về nhà, hóa ra sáng sớm đã lên kế hoạch để anh leo cây, làm anh không làm gì được cô!
*-*
Cạch… Cửa nhà WC nhỏ cách gian mở ra.
Chu Sanh Sanh chậm rãi, đi ra từ nhà vệ sinh công cộng, dừng chân bên chiếc gương bên ngoài ngẩng đầu nhìn lại.
Gương mặt baby đáng yêu trẻ tuổi kia đã biến mất, hay vào đó là một gương mặt phụ nữ trung niên 40 tuổi, khóe mắt có nếp nhăn, trên hai má có đốm.
Cô duỗi tay sờ sờ cằm, môi mình, mẹ nó, còn có cả râu! Tuyệt vọng mà nhắm hai mắt lại, cô cảm thấy toàn thế giới đều bi thương ngược thành dòng.
Di động trong túi áo khoác “ong ong” chấn động không ngừng, cô bực bội để nó lại, mặc kệ mưa to mà chạy ra bên ngoài.
Có người ghé mắt nhìn cô, chắc là do một người phụ nữ trung niên 40 tuổi mặc áo khoác hồng và trang điểm nên có người nghi ngờ. Cô cảm thấy tầm mắt mình có hơi mơ hồ, cước bộ nhanh hơn, thuận tiện cũng không quay đầu mà hung dữ nói một câu: “Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy người đẹp bao giờ à?”
Mưa che trời lấp đất đều lạnh như băng, lạnh cảm tim cô.
Những gì nhẹ nhàng sung sướng đều bị trận mưa thình lình này làm tắt mất, bao gồm cả quán cà phê làm người cảm thấy ấm áp, những đồng nghiệp đáng yêu, đều theo gương mặt kia biến mất mà trở thành quá khứ.
Cả người Chu Sanh Sanh ướt đẫm đẩy cửa vào, nhanh chóng tắm nước ấm, sau đó vùi mình vào ổ chăn.
Trịnh Tầm đi vào, chỉ nhìn thấy một ngọn núi nhỏ dưới chăn.
“Chu Sanh Sanh.” Anh ấy gọi cô.
“Hiện tại tâm tình của tôi không tốt, cậu tốt nhất đừng trêu chọc tôi.” Cô cảnh cáo anh ấy.
Thật ra không khó để nhìn ra, tâm tình trước đó của cô rất tốt, trải qua rất không tồi, Trịnh Tầm biết đến lúc mấu chốt lại phải đổi thân phận, cô nhất định sẽ không vui vẻ. Nhưng vậy thì có thể làm sao bây giờ?
Anh ấy suy nghĩ, đến cạnh an ủi cô.
Ho nhẹ hai tiếng, anh ấy ngồi xuống mép giường: “Cậu nói cậu cũng không phải mới biến đổi gương mặt lần đầu, còn phản ứng lớn như vậy có phải có hơi không nên hay không?”
“…”
“Gương mặt này đổi tới đổi lui, chốc lại đẹp chốc lại xấu, cho dù bây giờ khó coi, tiếp theo không phải sẽ đẹp hay sao?” Anh ấy ôn tồn an ủi cô, chính mình bị bản thân làm cảm động đế hỏng rồi, thuận thế xốc chăn của cô lên, không ngừng cố gắng: “Nhanh, ra ngoài hít thở không khí, cậu biết cho dù cậu biến thành bộ dáng gì, tôi cũng…”
Lời còn chưa dứt, anh ấy thấy người phụ nữ da vàng nhiều nếp nhăn, ngũ quan khó coi, sắc mặt vàng như nến, bởi vì khoảng cách quá gần, đến cả ria mép xung quanh môi cũng nhìn thấy rất rõ ràng.
Trịnh Tầm buông tay lùi ba bước lớn, lùi đến cửa ở phía sau, ôn nhu săn sóc trong nháy mắt biến mất hầu như không còn.
Chu Sanh Sanh còn đáng thương vô cùng mà ngẩng đầu nhìn anh ấy, chờ đợi mà nói: “Cậu cũng thế nào?”
Trịnh Tầm nhìn chằm chằm cô vài giây, vẻ mặt đồng tình: “Mẹ, với gương mặt này, tôi mẹ nó cũng không nói được lời an ủi nào cả.”
*-*
Bắc Thị mưa rất ít, sau một năm đổ ba trận mưa to, mà Chu Sanh Sanh cũng tổng cộng thay đổi mặt ba lần.
Chỉ tiếc cô bất luận thế nào cũng không biến được thành một gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp.
Khuôn mặt đầu tiên, cô biến thành gương mặt phụ nữ trung niên đầy ria mép, làm việc ở siêu thị nửa tháng. Những ngày bình đạm không có gì đặc biệt, hy vọng duy nhất của cô là mong trời nhanh mưa.
Khuôn mặt thứ hai suýt nữa thì làm cô sợ đến mức chết khiếp, cuộc đời cô lần đầu tiên biến thành một lão thái thái chừng bảy mươi tuổi, mặt đầy nếp nhăn, hai tháng đó cô căn bản không dám soi gương.
Buồn cười nhất chính là chỉ có gương mặt cô sẽ thay đổi, tóc và thân thể sẽ không thay đổi theo. Bởi vậy cô không thể không lên mạng mua tóc bạc giả, cộng thêm vài bộ quần áo có hơi thở người già, làm chính mình biến thành một lão thái thái rõ đầu rõ đuôi.
Khi lão thái thái Chu Sanh Sanh ra cửa, sẽ luôn có người nhường chỗ cho cô trên xe bus, mới đầu cô chưa quen gương mặt của mình, tinh khí mười phần xua tay nói: “Ngài ngồi ngài ngồi, tôi không cần…”
Nói được một nửa, cô hồi phục tinh thần lại, đè thấp tiếng nói, thô thanh thô khí ho khan hai tiếng: “Vậy, vậy cảm ơn nhé.”
Cô xấu hổ tiếp nhận ý tốt của người phụ nhân 40 tuổi kia, ai bảo cô trong cơ thể thiếu nữ 24 tuổi, nhưng gương mặt lại là 70 tuổi đâu?
Xấu hổ hơn nữa chính là một lần ngồi ở trong tàu điện ngầm, tàu điện ngầm của Bắc Thị người với người thì cô đã sớm biết, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thấy một người có gương mặt 70 tuổi đi ngồi tàu điện ngầm.
Khi dừng lại ở mấy trạm tàu điện ngầm ở trung tâm thành phố, cô hao hết trăm cay ngàn đắng rất vất vả mới tránh khỏi cửa, lại cảm thấy trán bị kéo lên một cái gì đó, đỉnh đầu đột nhiên truyền đến sự lạnh lẽo nhè nhẹ.
Cô có một cỗ dự cảm không tốt, giơ tay vừa sờ…
Mẹ nó, tóc giả mất rồi!
Cô há to miệng quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy bộ tóc giả của cô đang lảo đảo lắc lư ở sau lưng một đại hán tử cao to, balo của anh ta kéo tóc giả của cô đi rồi, mà anh ta còn không hề phát giác, còn đang đứng ở giữa tàu.
Trong nháy mắt, vô số ánh mắt trên tàu điện ngầm đột nhiên đọng lại trên mặt Chu Sanh Sanh.
Tình huống như thế nào?
Lão thái thái bảy mươi tuổi có một gương mặt nhăn nheo nhiều nếp nhăn, trên đầu lại là một bộ tóc đen dài sáng bóng?
Chu Sanh Sanh hét lên một tiếng, chạy vắt giò lên cổ, không phát hiện ánh mắt của mọi người càng thêm khó hiểu.
Cho nên lão thái thái bảy mươi tuổi không chỉ có một mái tóc đen nhanh sáng bóng mà còn bước đi như bay…
Cũng bởi vì gương mặt này, Chu Sanh Sanh không tìm được công việc, ở nhà miệng ăn núi lở suốt hai tháng. Trịnh Tầm không quản ngày đêm ở quán bar pha chế rượu rồi còn bồi rượu, vì giao tiền thuê nhà, lo cho gia đình, cơm ăn của hai người một chó.
Buổi tối một hôm khi Chu Sanh Sanh về đến nhà, thấy Trịnh Tầm một mình ngồi ở trước bàn tính toán cái gì đó, lén lút lại gần nhìn xem, phát hiện trên giấy viết:
Thịt chó 51 cân*, thịt Chu Sanh Sanh là 92 cân.
(*: 1 cân của Trung là nửa cân của Việt)
Thịt chó một cân mười một nhân dân tệ.
…
Chân cô mềm nhũn, suýt chút nữa thì quỳ xuống với Trịnh Tầm kêu một tiếng đại gia, cô đây là đẩy anh ấy vào đường cùng, anh ấy tính toán bán cô và Romeo đi?
Chu Sanh Sanh ngày ngày mong, hàng đêm mong, mong ngóng ông trời nhanh chóng đổ mưa, nhưng hình như ông trời không cho, trận mưa này kéo dài đúng hai tháng.
Hai tháng sau, gương mặt thứ ba, Chu Sanh Sanh biến thành một người phụ nữ 30 tuổi, ngũ quan đoan chính.
Cô xin vào làm lao công của một văn phòng luật sư tư nhân, tuy chính là một lao công nhưng thắng ở chỗ được làm việc ở nơi cao cấp.
Chỉ tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, lúc cô đang quét tước hành lang một ngày nọ, trong lúc vô tình nghe thấy tiếng vang kỳ quái bên trong cánh cửa văn phòng khép hờ truyền ra.
Cô còn chưa phản ứng lại, theo bản năng nhìn vào trong cánh cửa, chỉ thấy luật sư Tô nổi tiếng nhất ở đây đang âm thầm giao hoan với một người phụ nữ dáng người nóng bỏng. Người phụ nữ kia đi một đôi giày cao gót màu tím, trên gót giày có vụn kim cương nhỏ.
Mẹ kiếp, cay mắt!
Cô nhanh chóng xoay người lại, đẩy xe dọn dẹp nhanh chóng rời khỏi đó.
Tin tức của văn phòng luật sư đều được truyền đi, Chu Sanh Sanh nghe nói luật sư Tô gần đây nhận một vụ ly hôn, Vương Lão Ngũ trung thực kim cương lấy một người đẹp có thể so sánh với minh tinh, đáng tiếc cuối cùng lại phát hiện sinh hoạt cá nhân bên ngoài của người đẹp này còn loạn hơn cả Phan Kim Liên*, cho rằng anh ta bị cắm sừng cao hơn mười cm.
(*: là nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết “Thủy hử” của nhà văn Thi Nại Am, là người đàn bà đa tình và hiểm độc, giết chồng để ngoại tình.)
Vương Lão Ngũ thương tâm muốn chết, tính toán ly hôn, nhưng người đẹp không chịu… “Anh nói tôi lén lút qua lại với người là tôi lén lút qua lại? Chứng cứ cũng không có, muốn ly hôn cũng được, nhưng tài sản phải chia mỗi người một nửa!”
Vương Lão Ngũ khóc lóc bảo thám tử tư nhân lấy ảnh đã chụp được ra, lúc sắc mặt người đẹp nháy mắt trở nên xám xịt nên giao cho luật sư Tô.
Anh ta cho rằng những chứng cứ đó anh ta có thể nhận được quyết định công chính.
Cho đến khi Chu Sanh Sanh gặp được một màn trong văn phòng kia.
Cô đẩy xe nhỏ nhanh chóng chạy vào phòng lao công, lại dần dần phát hiện ra có chỗ nào không đúng.. Đôi giày cao gót màu tím nạm kim cương kia thật quen mắt.
Cô nhớ lúc quét tước phòng trà cách đây hai ngày, trong lúc vô ý nghe thấy trợ ý của luật sư Tô nói chuyện phiếm với người khác, nói Vương Lão Ngũ tốt muốn mạng với vợ nhỏ của mình, đến giày kim cương trên toàn thế giới cũng bỏ tiền ra được, vung tiền như rác, chỉ vì dỗ cho cô ta cao hứng.
Nghe nói đôi giày đó có tên “Phục cổ Tường Vi”, nạm mười viên kim cương Kuwait*, còn có mấy trăm vụn kim cương khác nữa, giá trị lên tới sau con số nhân dân tệ.
(*: kim cương được khai thác ở nhà nước Kuwait nằm ở phía bắc miền đông bán đảo Ả Rập)
Người kia nói: “Mẹ nó, trên thế giới này còn có đôi giày quý như vậy?”
Trợ lý nhỏ đắc ý lấy điện thoại ra: “Xem như hôm nay cậu có nhãn phúc. Nhìn tôi cơ trí không, lúc sư phụ tôi xem tài liệu, tôi chụp một tấm của người phụ nữ kia, trọng điểm là vừa đúng lúc bức đó cô ta đi đôi giày đó.”
Chu Sanh Sanh chưa từng nhìn thấy đôi giày trị giá sáu con số nhân dân tệ bao giờ, cũng duỗi cổ ra nhìn, vừa lúc nhìn thấy đôi giày cao gót màu tím giá trên trời đó.
Giày rất đẹp, nhưng tha thứ cho đôi mắt cô vụng về, thực sự không nhìn ra một đôi giày đi dưới chân đến tột cùng vì sao mà phải làm thành dáng vẻ ấy, ít nhiều tiền lương của nhiều giai tầng cả đời cũng không kiếm được con số này, lại có người vung tiền như rác để mua về đạp hỏng.
Trước mắt, cô vội vàng nhớ lại đôi giày ở trong văn phòng thoáng nhìn qua, ngay lập tức phản ứng lại.
Đôi giày kia là đôi giày của Phan Kim Liên nhà Vương Lão Ngũ, mà luật sư Tô vốn là luật sư của Vương Lão Ngũ, hiện giờ lại pha trộn với người phụ nữ kia?
Thảm rồi, chứng cứ của Vương Lão Ngũ còn ở trên tay luật sư Tô!
Nhớ đến cảnh tượng mấy ngày trước Vương Lão Ngũ một bên khóc lóc kể lể với luật sư Tô, một bên lau nước mắt, Chu Sanh Sanh chần chừ một lát, có quyết đoán.
Cô đẩy cửa ra, nhìn trái nhìn phải hành lang không có một bóng người, chậm rãi đi tới cửa văn phòng kia.
Làm chuyện xấu cũng không biết khóa kỹ cửa, thật sự là sau thói đời, không có nhân tâm.
Chu Sanh Sanh một bên cảm thán mình là thanh niên tốt hăng hái vì việc nghĩa như thế nào, một bên chuẩn bị tốt tâm lý, bởi vì hình ảnh trong phòng nhất định rất khó coi.
Cô lấy di động từ trong túi áo khoác ra, bắt đầu thu video.
Không có việc gì, không có việc gì, Chu Sanh Sanh, cô có thể làm được. Cô hít sâu một hơi, nói với chính mình, lại không phải chưa xem phim hành động yêu đương bao giờ, lại được xem một bản hiện trường.
Trên màn hình, trong phòng một nam một nữ một bên diễn show thực tế trên mặt đất, một bên đàm luận những động chạm da thịt.
Ngoài ý muốn phát sinh khi video thu được một nửa, trợ lý đi từ dưới lầu lên, vừa lúc thấy Chu Sanh Sanh trốn ở cửa quay lén. Cô ta lớn tiếng quát: “Chu Nhiên, thời gian đi làm không làm việc đi, cô ngồi xổm ở góc tường làm gì? Còn cầm di động quay quay quay! Cái gì đẹp như vậy?”
Chu Nhiên là tên trong chứng minh thư của Chu Sanh Sanh lần này.
Cô không có khả năng mỗi một lần đều có tên là Chu Sanh Sanh.
Người trong phòng chợt tách ra, vừa nghe thấy bị người quay lén, thanh âm luật sư Tô tức giận truyền ra: “Nhanh gọi bảo vệ, bảo vệ đâu? Ngăn cô ta lại! Đừng để cho cô ta chạy!”
Anh ta ra sức kéo quần lên, chuẩn bị thu thập tốt lập tức đuổi theo.
Chu Sanh Sanh lại không phải ngốc, sẽ không đứng sững ở đó chờ đám người tới bắt, lập tức cầm di động chạy về phía thang máy.
Trợ lý đuổi theo, luật sư Tô cũng đẩy cửa đuổi theo, một bên chạy một bên gọi bảo vệ, rất nhanh hai người từ phòng an ninh cũng lao ra, bốn người tiếp cận Chu Sanh Sanh từ hai bên hành lang.
Vận khí của cô quá tốt, lúc vừa chạy đến thang máy, thấy cửa thang máy sắp đóng lại, quay đầu chui vào cửa thang máy đã khép lại.
Cửa đóng lại, người ngoài cửa tức giận bại hoại ấn nút, lại không không mở được, lúc mở ra đã là chuyến về.
Chen chúc trong không gian nhỏ hẹp, từ lúc Chu Sanh Sanh đi vào tầng 15 đã bắt đầu chuyến về.
Cô mặc quần áo của nhân viên lao công, trái tim cứ kinh hoàng từng chút từng chút.
Mỗi một tầng thang máy đều dừng lại, chờ đợi mọi người ra ra vào vào.
Chu Sanh Sanh biết nếu cô đi đến tầng một, cô cứ ra ngoài như vậy, nhất định sẽ bị bảo vệ ngăn lại. Cho dù bọn họ đi cầu thang, cũng đã bò tới tầng một.
Làm sao bây giờ?
Lúc cô đang đứng trong thang máy dừng ở tầng bảy, bỗng dưng chạy ra ngoài, chạy chậm một đường đến nhà vệ sinh.
Trong quá trình cô chạy, một cảm giác nóng rực quen thuộc từ da đầu tróc nước chậm rãi chảy xuống.
Chu Sanh Sanh sửng sốt, quay đầu nhìn ban công lộ thiên ở cuối hành lang, có vụn nhỏ mưa bụi bị gió thổi vào.
Ha, trời mưa?
Trong nháy mắt cô hơi hoảng hốt, ngay sau đó lại mừng như điên.
Ha ha ha ha ha ha, ông trời rốt cuộc cũng mở mắt à?
Cô cầm di động, cười lớn cả đường đi vào phòng WC nhỏ cách gian, khép cửa lại, nhanh chóng cởi bộ quần áo nhân viên lao công ra.
Vài phút sau, phòng WC nhỏ cách gian lại được mở ra một lần nữa, người phụ nữ mặc một chiếc áo lông màu trắng ôm mặt đi tới trước gương, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi, chậm rãi buông lỏng tay ra.
Trong gương là một cô gái trẻ tuổi 25-26 tuổi, mi tựa núi xa, không cần vẽ cũng tự dày; môi giống hoa đào, hơi hơi nở rộ. Cô nhìn chính mình như vậy, trong nháy mắt trở nên ngơ ngẩn.
Giây tiếp theo, cô vui mừng khôn xiết cười rộ lên. giống như một bông Hoa Hồ Điệp chạy ra khỏi phòng vệ sinh.
Tên khốn kiếp Trịnh Tầm kia, đã mấy tháng không nhìn cô bằng cả con mắt, hiện giờ cô lại trở về hàng ngũ thiếu nữ xinh đẹp, còn đẹp đến bộ dáng nam nữ đều có thể ăn, anh ấy cứ chờ phải quỳ trên mặt đất cầu cô nhìn anh ấy thêm hai cái đi ha ha ha ha ha!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT