Có sườn núi nhỏ Chu Sanh Sanh chẳng khác nào có khôi giáp, chỉ cần sườn núi nhỏ ở nơi đó, cô đã có thể giữ lấy khuôn mặt như tiên nữ hạ phàm này, bền vững.
Nhưng mà cô ngàn tính vạn tính, lại tính sót trình độ vô sỉ của bác sĩ Lục.
Vào tờ mờ sáng ngày nào đó, Chu Sanh Sanh tỉnh lại từ giấc ngủ ngọt ngào, nguyên nhân là có một luồng nhiệt nóng hội tụ ở đỉnh đầu, từng hồi từng hồi nóng rực đem theo cảm giác đau đớn đánh thức cô.
Cô vô cùng hoảng sợ lấy di động ra, phát hiện lúc này đã là 7 giờ rưỡi sáng.
Dự báo thời tiết nói sáng sớm hôm nay có mưa.
Mà cô, rõ ràng tối hôm qua đã đặt đồng hồ báo thức lúc 5 giờ, dự định chạy đến sườn núi nhỏ trước hai tiếng…
Luồng nhiệt càng lớn.
Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say.
Chu Sanh Sanh xốc chăn lên, đột nhiên chạy đến WC, hết sức hoảng sợ chờ đợi trong gương.
Ông trời phù hộ.
Đừng quá khó coi đừng quá khó coi đừng quá khó coi.
Cô lặp lại câu thần chú, trong lòng bất ổn, đầu óc rỗng tuếch.
Vài phút sau, một trận mưa to ầm ĩ đổ xuống.
Chu Sanh Sanh đột nhiên nhắm lại mắt, sau đó chậm rãi, chậm rãi, khẽ mở đôi mắt.
Tuyệt vọng giống như mưa đá ùn ùn kéo đến.
Cô biến thành một người phụ nữ Vô Diện quá tuổi 40.
Chu Sanh Sanh há mồm thở hổn hển, trong lúc nhất thời khó có thể chấp nhận gương mặt này, một lát sau mới ý thức được một việc… vì để đạt được mục đích ban đầu, rõ ràng cô đã đặt đồng hồ báo thức, hơn nữa đặt đúng năm cái, sợ bởi vì ngủ quá sâu mà mình lỡ mất tiếng chuông.
Nhưng mà buổi sáng hôm nay một tiếng chuông vang lên cô cũng không nghe thấy.
Cô đi vào phòng ngủ với vẻ mặt u ám, cầm lấy di động bên cạnh cái gối, mở đồng hồ báo thức.
Không.
Trên màn hình hiển thị, tất cả đồng hồ báo thức cô đặt đều bị xóa bỏ.
Nghi vấn trong lòng trong phút chốc được xác nhận.
Như là cảnh quay chậm, cổ Chu Sanh Sanh truyền đến tiếng răng rắc, cô trực tiếp quay người lại, sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngủ say kia.
Anh cong khóe môi, như là đang mơ mộng đẹp gì đó.
À, là trong mơ thấy cô bỏ lỡ thời cơ trốn mưa tốt nhất bởi vì đồng hồ báo thức không kêu, cho nên không có khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, đúng không?
7 giờ rưỡi sáng, một ngày cuối tuần tốt đẹp.
Nhưng đối với ông Lục Gia Xuyên chủ hộ 1202 mà nói, cuối tuần của anh bắt đầu bằng một trận kinh sợ. Nguyên nhân là anh bị người phụ nữ nào đó có tiếng thét thê lương chói tai bóp cổ tỉnh lại, vừa mở mắt, đã thấy một người phụ nữ hơn 40 xa lạ giống ma quỷ suýt cưỡi ở trên người anh, một bên véo anh một bên rít gào.
“Tôi muốn giết anh!”
Lục Gia Xuyên theo bản năng đánh trả, bất ngờ đá cô xuống giường, sau khi nghe thấy tiếng ‘bịch’, đầu tiên là hoảng hồn ngồi dậy… mẹ nó tội phạm giết người từ đâu tới vậy, tự tiện xông vào chỗ ở của dân, còn muốn giết người cướp của?
Ngay sau đó nghĩ tới người con gái ngủ ở bên cạnh trước đó… nguy rồi, Chu Sanh Sanh đâu? Chu Sanh Sanh bị cô ấy làm gì rồi?
Cho đến khi người phụ nữ trên sàn nhà bỗng nhiên không có di chuyển và đánh trả, chỉ là lòng như tro nguội nằm ở nơi đó, nước mắt giàn giụa nói: “Lục Gia Xuyên, chúng ta chia tay đi, tôi không bao giờ muốn đối mặt với anh nữa đồ giết người tàn nhẫn độc ác vô tình này. Mẹ nó cả đời này tôi đều không quên được, là anh kéo tôi từ đỉnh cao nhan sắc của cuộc đời về lại thung lũng lần nữa…”
Đột nhiên anh ý thức được, vừa rồi người phụ nữ xa lạ kia bị một chân anh đá xuống giường, chính là Chu Sanh Sanh vừa thay đổi mặt.
Ngoài cửa sổ mưa rơi xuống tí tách tí tách, giọt mưa dừng ở vòm cây phát ra âm thanh rầu rĩ.
Lục Gia Xuyên hoàn toàn tỉnh táo lại, bắt đầu nhớ lại đêm qua sau khi Chu Sanh Sanh ngủ, anh trộm xóa hết liên tiếp năm cái đồng hồ báo thức đó của cô. Nghiêng đầu, nhờ vào ánh mặt trời ngoài cửa sổ, anh thấy rõ gương mặt mới của Chu Sanh Sanh.
Bình thường không kỳ lạ, lớn hơn anh mười tuổi.
Cho nên, trong khoảng thời gian ngắn sau này sẽ không bao giờ có người mơ ước cô.
Lục Gia Xuyên nhẹ nhàng thở ra, nhếch môi, bắt đầu không tiếng động mà cười.
Đạt được mưu kế rồi à…
Giây tiếp theo, Chu Sanh Sanh từ trong nước mặt chập chờn trông thấy được người đàn ông đắc ý đó, cô đang khóc, anh đang cười, hơn nữa cười đến rất cợt nhả.
Cuộc sống này vô pháp quá mà!
Cô như một con cá chép cố gắng đứng lên, xanh mặt, một con dao liền bổ tới lưng anh.
Lục Gia Xuyên kêu thảm thiết một tiếng, suýt phun ra máu.
Ngay sau đó dao thứ hai, dao thứ ba… Ngàn ngàn vạn vạn nhát dao cùng nhau kéo đến. Lần đầu tiên cuộc đời, anh cảm nhận được phẫn nộ đến từ người biết võ – cô Chu Sanh Sanh.
Sáng sớm nay, Chu Sanh Sanh có được một gương mặt mới, cùng một bao cát mới bằng thịt người.
Lục Gia Xuyên lại có được một bạn gái mới, cùng một thân hình in hoa nhân tạo mới.
*-*
Người trong bệnh viện gần đây bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.
“Này, thấy không? Bác sĩ Lục lại đổi bạn gái!”
“Thấy, sao lại không nhìn thấy chứ? Ây da, cũng không biết nghĩ như thế nào, một người xấu hơn người kia.”
“Đúng vậy, tôi nhớ rõ là người thứ hai hay người thứ ba, quả thực còn xinh đẹp hơn người nổi tiếng. Sao chưa đến mấy ngày đã chia tay? Lại không có cách nào so sánh với người trước!”
“Cô nói xem, bây giờ mới hơn hai tháng, đều đổi bốn năm người rồi chứ?”
“Ây da mẹ ơi tốc độ này, thường xuyên hơn so với bà dì của tôi tới nữa!”
“Nghiêm túc mà nói, người phụ nữ này thật đúng là rất giống bà dì của cô.”
“Từ từ, cô chắc chắn chúng ta nói bà dì là cùng một dì sao?”
Chu Sanh Sanh cố gắng không rảnh quan tâm tới những chuyện bát quái của y tá, cô đã sắp tức điên rồi.
Tết Đoan Ngọ sắp tới, trước hai ngày Lục Gia Xuyên nói với cô: “Mẹ anh bảo anh đưa em về nhà ăn cơm.”
Khi đó, cô nhìn vào trong gương thay đổi rất nhiều lần đều kiên cố, nóng lòng đổi tới đổi lui gương mặt bà lão 30 đến 50 tuổi, nghe vậy tức giận mà nói: “Ai muốn cùng anh về nhà ăn cơm! Trở thành dáng vẻ ma quái thế này, không đi!”
“Anh cũng đã nói chuyện với mẹ anh rằng anh có bạn gái với mối quan hệ ổn định.”
“Mẹ anh biết bạn gái mà anh có mối quan hệ ổn định thoạt nhìn đã 50 tuổi sao?”
“Chúng ta có thể đến thành phố mưa để biến đổi lần nữa mà.”
“Haha, lỡ như biến thành 60 tuổi làm sao bây giờ?”
“Làm người không cần bi quan như vậy, lỡ như trở nên trẻ tuổi lại xinh đẹp thì sao?”
Chu Sanh Sanh một chân đạp qua, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu không phải lúc trước anh nhiều chuyện, xóa đồng hồ báo thức của em, làm sao em lưu lạc đến nước này?!”
Cuối cùng sau vài lần thay đổi rất nhanh sau đó cô ý thức được, sự xấu đẹp sau khi gương mặt này thay đổi, có quan hệ rất lớn với tâm trạng của cô khi cô thay đổi gương mặt.
Khi thấp thỏm bất an, vô cùng lo âu, sẽ biến thành già thành xấu.
Khi tâm trạng vui vẻ, bình thản thả lỏng, có xác suất biến thành trẻ tuổi xinh đẹp rất lớn.
Nhưng giờ phút quan trọng này, anh muốn đưa cô về nhà gặp phụ huynh, sao cô có thể không khẩn trương không lo âu?!
Chu Sanh Sanh và anh đã đi nhiều nơi trong một tháng, không ngoại lệ đều là cô gái xấu xí.
Một ngày trước Tết Đoan Ngọ, cô vẫn giữ gương mặt phụ nữ 30 tuổi bình thường như cũ, đứng chung một chỗ với bác sĩ Lục nhà cô, liếc mắt nhìn qua một cái chính là tình yêu chị em… hơn nữa người đàn ông cao lớn đẹp trai, người nữ đơn giản chính là gương mặt người qua đường.
Cô chạy đến văn phòng bác sĩ với diện mạo đầy chán nản này, khóc không ra nước mắt: “Trở thành như vậy, ngày mai làm sao cùng anh về nhà gặp phụ huynh chứ?”
Lục Gia Xuyên ngẩng đầu, an ủi nàng: “Không sao, khá tốt mà. Ít nhất không phải gương mặt đến 50 tuổi của mấy ngày trước. Mẹ anh không phải lo lắng em đã mãn kinh không sinh được con.”
“…”
Cô hoàn toàn không thể cười một nụ cười nào.
Cô chỉ muốn giúp anh ghi nợ cái thân thiếu đánh lột da.
Khi rời bệnh viện, Chu Sanh Sanh thực sự buồn phiền, vì an ủi cô, Lục Gia Xuyên nắm tay cô, liên tiếp nói lời khuyên bảo.
Chu Sanh Sanh mặt không biểu cảm: “Anh đừng tưởng rằng lúc này anh giả làm người tốt, về nhà em sẽ không đánh anh một trận.”
Lục Gia Xuyên lời lẽ chính đáng: “Đừng, em đau lòng như vậy, anh thật sự không đành lòng để em vất vả một trận. Em cứ ngồi trên sô pha nhìn, tự anh quỳ bàn phím, được không?”
Một nhóm y tá sợ ngây người, cằm rớt đầy đất.
“Là tôi mù, hay là người con gái kia lớn lên thật sự xinh đẹp, chỉ là hôm nay thẩm mỹ của tôi không online?”
“Cô không mù, cô ấy thật sự khó coi.”
“Vậy bác sĩ Lục vì sao tình nguyện tự mình chịu thiệt, đi lấy lòng cô ấy như vậy?”
“Có thể là dáng người cô ấy đẹp.”
“Cho nên câu chuyện này nói cho chúng ta biết, đàn ông đều là sinh vật nông cạn nhìn dáng người, không nhìn mặt trứng sao?”
“Bây giờ tôi cũng giống như hiểu câu từ kia: Tắt đèn tất cả đều một dạng… Giống nhau chính là mặt, không giống nhau, có thể chỉ có cảm giác.”
Chu Sanh Sanh cũng không biết nhóm y tá đã lái xe chạy đến đường cao tốc.
Lục Gia Xuyên cũng hoàn toàn không biết hình tượng buông thả của mình đã ăn sâu bén rễ.
Bọn họ hiện tại lo lắng, một cái là nghĩ làm sao đi gặp phụ huynh với gương mặt già, một cái là làm sao có thể bình an vượt qua tối nay mà không bị đánh.
*-*
Đây không phải lần đầu tiên Chu Sanh Sanh theo Lục Gia Xuyên về nhà gặp phụ huynh.
Vẫn là ngôi nhà cổ kính trong khu yên tĩnh của ngôi trường danh tiếng, yên tĩnh ven hồ, sâu thẳm trong hoàng hôn.
Chu Sanh Sanh đứng ở ngoài hành lang, nhất thời lại đánh trống rút lui: “Xong rồi, em thật không muốn đi vào như vậy. Ông ngoại anh vốn dĩ đã nhìn em không vừa mắt, lúc này khuôn mặt như vậy, không chừng ông ấy sẽ lấy nồi chén gáo bồn đập vào mặt em ngay lập tức.”
“Đây không phải là khá tốt sao, nhân cơ hội phẫu thuật thẩm mỹ…” Lục Gia Xuyên nói đến một nửa, tay mắt lanh lẹ đỡ con dao Chu Sanh Sanh bổ tới anh, “Đừng đừng đừng, chỉ đùa một chút, em cần một chút cảm giác hài hước.”
“Cảm giác hài hước gần đây của em chỉ có một nơi phát ra, đó chính là đánh anh một trận.”
“… Anh suy nghĩ kỹ càng, thật ra cái loại cảm giác hài hước này cũng không có tác dụng gì, không cần cũng được.”
Bởi vì sau khi gương mặt xinh đẹp biến mất Chu Sanh Sanh có một loạt lo lắng và cảm xúc giảm sút, hình tượng gần nhất của Lục Gia Xuyên có chút sụp đổ, từ bác sĩ lạnh lùng thay đổi nhanh chóng, thành một đứa con nít thiểu năng trí tuệ.
Nhưng nhìn dáng vẻ cô thiếu tự tin như vậy, cuối cùng anh cũng nghiêm mặt, giữ tay cô lại.
“Chu Sanh Sanh, em là bạn gái của ai?”
“Của bác sĩ lòng dạ hiểm độc nào đó.” Cô liếc nhìn anh một cái.
Anh lựa chọn làm lơ xưng hô của cô, chỉ gật đầu: “Nếu là bạn gái của anh, xinh đẹp cũng là cho anh ngắm, xấu cũng chỉ xấu cho một mình anh. Cái nhìn của người khác xem là gì chứ?”
“Đó là người khác sao? Vậy chẳng lẽ không phải người nhà của anh sao?”
“Cho dù là người nhà, em phải gả cũng chỉ có anh, không phải người nhà của anh.”
“… Xấu thành như vậy, nếu em thật sự phải gả cho bọn họ, bọn họ cũng sẽ không cần em.” Chu Sanh Sanh mắt trợn trắng, nhưng cảm xúc rõ ràng không có suy sụp như vậy.
Lục Gia Xuyên cười: “Đồ ngốc, em có xinh đẹp hay không còn không phải một mình anh quyết định? Con gái vì người mình thích mà trang điểm. Chỉ cần anh yêu em một ngày, thì em xinh đẹp một ngày.”
“Em sợ em vẫn luôn xấu đi như vậy, sớm hay muộn có một ngày anh không yêu em.” Vẫn là xem thường như cũ.
“Anh mới sợ có ngày anh già rồi, em còn có thể thường xuyên biến ra gương mặt yêu tinh trẻ đẹp, ra ngoài vờn hoa ghẹo bướm*.”
(*): raw:勾三搭四 chỉ những người không đứng đắn, lăng nhăng, xằng bậy (nguồn gg)
Chu Sanh Sanh sửng sốt, nghiêng đầu nhìn về phía Lục Gia Xuyên.
Trên mặt anh ẩn ẩn hiện hiện lên ý cười, hơi nghiêng đầu, cười như không cười nhìn cô.
“Anh là nghiêm túc?”
“Không phải.” Ý cười dần dần rõ hơn, anh liếc mắt nhìn cô một cái thật sâu, “Anh biết em sẽ không.”
“Hừ.” Cô đáp lại bằng một giọng mũi.
“Cho nên em cũng nên tin tưởng anh. Giống như từ đầu đến cuối anh tin tưởng em.” Anh giữ chặt tay cô, kiên định bước đến hành lang.
Có thể tưởng tượng kết quả gặp mặt phụ huynh lần này, đương nhiên thực sự thảm thiết.
Ông ngoại giận mắng Lục Gia Xuyên không nên tìm kiếm một đối tượng kém cỏi hơn trước, hơn nữa nghe nói người này cũng còn chưa tốt nghiệp cấp ba, gia đình nhiều tai nạn, bề ngoài bề trong không có cái nào ông ấy nhìn trúng.
“Con là mất trí rồi phải không, hay chuyên môn tìm loại đối tượng này về nhà chọc tức ông?”
Các dì vây quanh Lục Gia Xuyên và Chu Sanh Sanh, xấu hổ đến không biết như thế nào cho phải.
Dì cả dì hai đều đi kéo ông cụ, dì Tư và dì nhỏ lại vội vàng trấn an Chu Sanh Sanh.
Ông ngoại ném tay con gái ra, mặt mày xanh mét: “Tính tình của con với ba của con giống nhau như đúc!”
Sắc mặt Lục Gia Xuyên thay đổi, đang muốn mở miệng, lại thấy Tôn Diệu Gia bình tĩnh mà gỡ tạp dề bên hông xuống, gác ở trên ghế, mở miệng đánh vỡ lửa giận giằng co trong phòng này.
“Gia Xuyên, đừng nói chuyện.” Quay đầu nhìn ông cụ, giọng nói của bà như thường, “Để cho mẹ nói.”
Ông cụ ngẩn ra.
Lục Gia Xuyên cũng sửng sốt.
Các dì đều đứng ở chỗ đó quay mặt nhìn nhau.
Những năm gần đây, từ khi chồng qua đời, Tôn Diệu Gia lại chưa từng nhiều lời. Bà vốn là không phải một người thích tranh chấp, tự mình làm những gì mà bản thân thấy đúng, nhiều lời với những người không hiểu bà là vô ích, những người hiểu bà cũng hoàn toàn không cần bà nói thêm cái gì.
Cũng bởi vậy, rất nhiều thời điểm mọi người đều sẽ nghĩ bà chỉ là một người an tĩnh lắng nghe, tốt bụng vâng lời.
Chính giờ phút này, làm một người mẹ, bà thản nhiên bình thường đứng ở đó, rồi lại giống như bỗng nhiên mang một tia sáng khác.
“Ba, nhiều năm đã qua như vậy, con tự hỏi đã quên đi quá khứ, thị phi cũng không so đo, ba lại luôn muốn nhắc lại.”
“Ba của Gia Xuyên anh ấy là dạng người gì, con nghĩ ở đây không ai rõ ràng hơn con. Lúc trước ba bởi vì mắt anh ấy mù, trước nay chưa từng nhìn qua anh ấy, anh ấy ở trong mắt ba chính là người mù không ra gì, nhưng rốt cuộc anh ấy có phải người vô dụng hay không, chỉ sợ ba nói cũng không tính.”
Cả phòng yên tĩnh, chỉ có bà đang nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ.
“Anh ấy dạy học, giáo dục con người, đây cũng không phải chuyện lớn ghê gớm gì, nhưng so với ba dạy phần tử trí thức ở đại học, anh ấy cũng không có kém cỏi chỗ nào. Đều là giáo viên, cho dù ba dạy chính là nhân tài của tổ quốc, anh ấy dạy chính là một nhóm trẻ khuyết tật đặc biệt, chẳng lẽ có ai càng cao quý hơn sao? Lựa chọn của ba đối với lòng tốt của anh ấy là làm như không thấy, đối với chức nghiệp của anh ấy không cho là đúng, tuy rằng mắt anh ấy mù, nhưng mắt trong tim không mù, biết bình đẳng và tôn trọng người với người hơn ba. Theo ý con thì, kỳ thật anh ấy mới là giáo viên nhân dân chân chính.”
“Con…” sắc mặt ông cụ đều tức giận đến trắng bệch.
“Ba đừng vội đánh gãy lời con, nếu muốn nói, hôm nay con sẽ dùng một lần nói cho xong.”
“Vốn dĩ chuyện trước kia con cũng không muốn nói thêm, nhưng hôm nay có khách ở đây, lại là người trong lòng của Gia Xuyên, ba mắng nó và ba của nó ngay trước mặt, con đây làm vợ làm mẹ lại không nói nhiều hai câu, người khác còn tưởng rằng ba của Gia Xuyên thật sự là người xấu gì đó.”
“Cô Chu, thực xin lỗi hôm nay làm cháu thấy cục diện xấu hổ đến như vậy, đây không phải lỗi của cháu.” Tôn Diệu Gia cười xin lỗi, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay của Chu Sanh Sanh, “Nhưng dì hy vọng cháu biết, dì và Gia Xuyên đều không phải người trông mặt mà bắt hình dong, cũng tuyệt đối sẽ không bởi vì điều kiện vật chất mà đi phán xét ưu khuyết điểm của một người. Dì có tràn đầy niềm tin đối với con dì, dì tin người nó thích nhất định có chỗ đáng để thích.”
Lại nhìn về phía ông cụ, Tôn Diệu Gia nói: “Ba, người trẻ tuổi làm chủ việc của người trẻ tuổi, ba và con đều là hai người của thế hệ lỗi thời, khoan dung một chút, bớt hà khắc một chút đi.”
Nói xong, bà cũng không đợi ông cụ nói thêm vài lời, một tay lôi kéo Lục Gia Xuyên, một tay lôi kéo Chu Sanh Sanh, đã bước ra cửa.
Bà liên tục đưa hai người ra hành lang, bà đứng dưới hoàng hôn, hơi mỉm cười: “Thật ra so sánh với khách sáo và hoà thuận vui vẻ giả tạo, hôm nay loại cảnh tượng này tuy rằng kêu là khó xử một chút, nhưng dù sao cũng là chân thật. Cô Chu à, người con này của dì, bình thường là người không dễ dàng mở rộng cửa lòng, có thể chủ động đưa về nhà, nhất định là người thật tình thích. Đối xử với người mà nó thật tình thích, dì cũng hy vọng chúng ta có thể đối xử hết sức chân thật.”
Chu Sanh Sanh nhìn bà bình thản tươi cười chân thành, không biết vì sao lại rất kính nể.
Cô đứng ở nơi đó, nắm chặt lấy tay của Lục Gia Xuyên, có chút hồi hộp, có chút thẹn thùng, nhưng vẫn cứ lời thề son sắt mà nói: “Dì à, cháu biết rồi. Tuy rằng cháu nhìn qua giống như không thích hợp với con trai dì, nhưng cháu xác định Lục Gia Xuyên anh ấy và cháu ở bên nhau mới là tốt nhất. Tuy rằng tính tình anh ấy không tốt, khắc nghiệt lại bắt bẻ, nhưng ở bên nhau với cháu cũng học được cách khắc chế tính tình, khoan dung hơn. Cháu không biết người ngoài nói Kim Đồng Ngọc Nữ rốt cuộc là dáng vẻ gì, nhưng bên trong mà thôi, cháu cảm thấy chúng cháu cũng coi như là trời sinh một đôi.”
Dừng một chút, cô cười: “Cháu cảm thấy, cùng con trai dì ở bên nhau, cháu thật sự có tư cách.”
Lục Gia Xuyên liếc mắt nhìn cô một cái: “Mặt dày bao nhiêu? Có em mới nói như vậy?”
Giây tiếp theo, anh xụ mặt, lời lẽ chính đáng nói với Tôn Diệu Gia: “Rõ ràng là con đã trèo cao cô ấy.”
Chu Sanh Sanh: “…”
Bọn họ đi rồi, Chu Sanh Sanh cách một khoảng cách còn quay đầu lại nhìn Tôn Diệu Gia phất tay.
Cô nhìn người phụ nữ dần dần biến thành một chấm đen nhỏ trong hoàng hôn, nhẹ giọng nói: “Tương lai em cũng muốn làm một người giống mẹ của anh.”
“Người như thế nào?”
“Nhìn qua có vẻ hiền lành, trên thực tế có sức mạnh bình tĩnh, mạnh mẽ thuyết phục người khác.”
“Tuy rằng anh không quá tin tưởng có một ngày em sẽ hòa hợp với hiền lành, nhưng phần sau của câu này, không thể không nói, em đã làm được.”
Chu Sanh Sanh vui vẻ: “Phải không? Anh cảm thấy như vậy à?”
“Đúng vậy. Mỗi lần động tay với anh, anh đều cảm thấy em có một loại sức mạnh bình tĩnh, vừa bắt đầu bình tĩnh, anh thật sự không thể không bị thuyết phục.”
“…”
Gặp phụ huynh đã hạ màn như vậy, quá trình cũng không giống như quá tốt đẹp, nhưng kết cục là làm người khác cảm động.
Chỉ là sau đó, Chu Sanh Sanh trộm nghe thấy được nội dung điện thoại của Lục Gia Xuyên và Tôn Diệu Gia.
Tôn Diệu Gia ở đầu kia lòng còn sợ hãi mà nói: “Gia Xuyên à, lần sau khi về nhà sẽ không lại đổi đối tượng chứ?”
Lục Gia Xuyên: “Sẽ không.”
“Lần trước mang về người kia thật ra khá tốt, lần này cũng không tồi. Chỉ là, cuối cùng đàn ông vẫn là muốn làm đến nơi đến chốn càng tốt, không cần sớm ba chiều bốn.”
“Con biết rồi.”
Chu Sanh Sanh có chút khó xử, sau đó liền nắm cánh tay của Gia Xuyên: “Nhưng em không thể vẫn giữ gương mặt này, em cũng muốn biến thành xinh đẹp. Nếu em thay đổi mặt, lần sau cùng anh về nhà, anh làm sao ăn nói với mẹ anh?”
Lục Gia Xuyên cướp quả táo, mắt cũng không chớp cái nào: “Thì nói em phẫu thuật thẩm mỹ.”
Chu Sanh Sanh: “…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT