Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại âm thanh nồi lẩu sôi lục bục.
Ai cũng chưa động đũa.
Rau thơm thịt bò đã chín rồi, cứng rắn mà nằm ở trong nồi, cảm khái vận mệnh vô thường khiến nó không dậy nổi nữa.
Thịt bò béo ngậy nổi lên trên, từ một mặt phẳng mỏng cuộn thành một vòng, thân thể vặn vẹo đáng thương vô cùng.
Thịt viên cùng rau thơm cũng lần lượt nổi lên lắc lư lắc lư, dường như đang vui sướng mà kêu: Ăn tôi đi này, ăn tôi đi này.
Chính là không ai nuốt trôi.
Lưu Thừa Đông dường như nhận thức được mình làm sao cái gì, nhưng sai ở đâu anh ta cũng không rõ.
“Haiz, tôi nói…” Anh ta định mở miệng phá vỡ không khí trầm mặc này.
Lại bị Lục Gia Xuyên ngăn lại ngay lập tức: “Anh đừng nói gì hết.”
Nhìn thật sau Chu Sanh Sanh, anh động đũa trước tiên, gắp một miếng thịt viên cho vào trong bát, qua loa lấy lệ, nói: “Ăn cơm trước. Có chuyện gì, buổi tối nói sau.”
Chu Sanh Sanh chỉ cảm thấy bị người ta bỏ một quả bom vào lồng ngực mình, đếm ngược làm cô đứng ngồi không yên, rồi lại không thể không ép chính mình ngồi ở đó, chuyên chú ăn cơm.
Bữa lẩu này là cô chờ đợi từ lâu, hiện giờ lại ăn mà không biết mùi vị gì.
Thật sự đến lúc nên thẳng thắn rồi, đúng không?
Cô vùi đầu ăn thịt, trái tim lại không biết đặt vào đâu.
Cô và anh vừa để lộ tấm lòng của mình với nhau, tình yêu cuồng nhiệt là làm cho người ta vui thích như vậy. Nhưng ai cũng biết sự không ổn định của tình yêu, bọn họ còn có rất nhiều việc phải làm, còn có thử thách trong sinh hoạt chưa trải qua, dưới tình huống này mà nói ra bí mật này của cô, Chu Sanh Sanh không có chút tin tưởng nào.
Cô tưởng tượng lát nữa mình nên nói những gì…
“Bác sĩ Lục, thật ra em biết biến đổi khuôn mặt.”
Anh thật sự sẽ không cảm thấy đầu óc cô có vấn đề chứ?
“Bác sĩ Lục, thật ra em chính là Chu Sanh Sanh, cũng là Chu An An, hiện tại là Tiết Thanh Thanh của anh.”
Nếu anh biết cô là người phụ nữ hai lần không từ mà biệt kia, hiện giờ thay đổi bộ mặt lại tới trêu chọc anh, thật sự sẽ không nổi trận lôi đình chứ?
“Tuy lúc trước em sẽ thay đổi gương mặt, nhưng hiện tại đã tìm được một sườn núi nhỏ rồi, chỉ cần lúc mưa chạy đến đó kịp thời, mặt sẽ không có vấn đề.”
Anh sẽ chấp nhận như vậy không? Người phụ nữ như quả mìn bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi mặt mũi, duy trì diện mạo bằng cách kiểm tra cẩn thận dự báo thời tiết và tránh mưa. Cho dù cô có thể làm được cả đời, anh sẽ cùng cô gánh vác nguy hiểm như vậy không?
Dù sao thì bây giờ cũng không phải thời điểm thích hợp để nói cho anh.
Huống hồ lần trước khi cô thăm dò nói ra bí mật, anh còn nổi trận lôi đình, cho rằng cô đang cười nhạo quá khứ của anh.
Chu Sanh Sanh hiểu rằng, thật ra biện pháp trực tiếp nhất là biến đổi gương mặt ngay trước mặt anh, nhưng dựa theo quỹ đạo biến đổi gương mặt của cô, khuôn mặt tiếp theo rất có thể là một đứa trẻ, hoặc là một bà lão.
Nếu cô cứ như vậy biến thành người mặt đầy nếp nhăn ngay trước mặt anh, cô thật sự không dám tưởng tượng biểu tình cùng phản ứng của Lục Gia Xuyên.
Trên bàn cơm Lưu Thừa Đông còn đang nỗ lực khuấy động không khí, nói chuyện lúc Lục Gia Xuyên học Đại học.
Từ lúc anh mới nhập học bị học tỷ học muội đuổi đến nhà tắm nam, đến sau này bị đồn rằng tính cách khắc nghiệt cùng tồi tệ mà không có ai hỏi thăm.
Từ anh quá thích sạch sẽ, nửa đêm không chịu nổi ném giày của lão tam trong phòng ngủ ra ngoài cửa sổ, đến về sau mỗi tuần đều tức giận ném từng thùng quần áo trong phòng ngủ vào phòng giặt quần áo.
“Nhìn qua là thanh niên lạnh lùng cao ngạo, thật ra là nam sinh ấu trĩ từ trong xương cốt.” Lưu Thừa Đông tổng kết bằng một câu rất đúng chỗ, cuối cùng nhìn vào mắt hai người khó tính đang nghi ngờ, anh ta nói lời giáo dục Lục Gia Xuyên, “Đàn ông mà, nên nhường phụ nữ, em dâu là để yêu để thương, cậu đừng động chút là nghiêm mặt. Cái tính cách không ngửi được này của cậu, có thể tìm được người phụ nữ tốt như vậy thì nên cảm tạ ông trời rồi.”
Sau đó lại chuyển sang Chu Sanh Sanh: “Tính tình cậu ta không tốt, nhưng tâm lại tốt. Tuy rằng mỗi người đều nói gương mặt cậu ta hại nước, nhưng kỳ thật chúng tôi ở chung nhiều năm như vậy, cũng đều đã nhìn ra, cậu ta là kiểu người cố chấp, một khi đã nhận định rồi, sẽ khăng khăng một mực giữ chặt bạn. Huống hồ hai người ở chung, làm thế nào mà không có những va chạm nhỏ đây? Con người tôi bao che khuyết điểm người của mình, cũng xin cô hãy bao dung tính xấu của cậu ấy, dù sao cũng không có chuyện gì mà không thể thương lượng thật tốt được, cô nói đúng không?”
Dứt lời, Lưu Thừa Đông không nhịn được tự ôm mặt: “Trời ơi, hôm nay tôi quá dốc cmn lòng rồi, làm tôi cũng cảm động đến lệ rơi đầy mặt rồi.”
Chu Sanh Sanh: “…”
Lục Gia Xuyên: “…”
Nhưng không khí dường như hòa hợp không ít, trong lòng Chu Sanh Sanh lại vẫn trống rỗng.
Trên đời này nếu thật sự không có chuyện gì giải quyết không được thì thật là tốt biết bao.
Mặt của cô là một câu đố khó giải đáp, cho dù tạm thời trì hoãn, nhưng lại giống quả mìn trong suốt cuộc đời còn lại, không biết ngày nào đó sẽ nổ tung. Lục Gia Xuyên sẽ chấp nhận cô sao? Sẽ từ chối cô sao? Sẽ cảm thấy cô giống như kẻ lừa đảo, lừa gạt đến nay, hại anh rung động rồi mới nói ra sự thật sao?
Một bữa cơm ăn đến cực kỳ trầm trọng.
Đại khái Lưu Thừa Đông cũng đã nhìn ra, cho nên cơm nước xong cũng không ở lại lâu, hi hi ha ha chạy đi, ra cửa còn lau mồ hôi, cuối cùng cũng thoát khỏi hiện trường tai nạn.
Anh cảm thấy chính mình là người gây họa, nhưng suy nghĩ một chút, lại làm sao cũng không hiểu nguyên nhân của vụ tai nạn này là gì.
Trong phòng lại lâm vào yên lặng.
Lục Gia Xuyên thu dọn chén đũa, Chu Sanh Sanh lấy giẻ lau lau cái bàn, tất cả đều diễn ra một cách có trật tự.
Ai cũng không biết tại đây về sau có sóng to gió lớn gì đang đợi chờ bọn họ.
Lục Gia Xuyên ở trước bồn rửa rửa bát, Chu Sanh Sanh chậm rãi đi đến cửa phòng bếp, nhìn bóng lưng anh muốn nói lại thôi.
Rất nhiều lần cô đứng đây nhìn anh, nấu cơm cũng được, rửa bát cũng thế, cô luôn có một khát vọng mãnh liệt, muốn tiến lên ôm lấy anh. Cảm ơn anh cho cô khói lửa nhân gian, cảm ơn anh tuy không biết cô của ba lần thật ra lại cùng một người, lại vẫn như cũ cho cô cảm động cùng vui mừng.
Nhưng cô không phải người dám thể hiện tình yêu, đến gần anh cũng đã tiêu hết tất cả dũng khí, nếu biểu đạt ra hết tấm lòng, cô luôn có chút xấu hổ mở miệng.
Lần này, Chu Sanh Sanh không chần chờ nữa, không tiếng động mà đi ra phía trước, từ sau lưng thành thật kiên định vòng qua eo anh, sườn mặt dán ở trên lưng anh.
Động tác của người rửa bát cứng lại.
Mà cô cứ như vậy nhắm hai mắt, trong lòng biết rõ đã đến lúc ngả bài.
Phía trước có lẽ là thiên đường, có lẽ là địa ngục, nếu không nói ra, anh và cô sẽ không bao giờ bình yên.
Chu Sanh Sanh hít sâu, mang theo dòng lệ nóng hổi, gọi tên anh: “Lục Gia Xuyên…”
Nhưng vừa mới nói ra ba chữ, lời nói của cô bỗng bị tiếng chuông điện thoại đánh gãy.
Lục Gia Xuyên đứng đó một lúc lâu, thấp giọng hỏi cô: “Em muốn nói gì với anh?”
Cô lắc đầu: “Anh nghe điện thoại trước đã.”
Nào biết tiếng chuông điện thoại này lại hoàn toàn kết thúc thời khắc nói hết ra của cô.
Là điện thoại của khoa Mắt gọi tới, đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng trong thành phố, nhiều hành khách bị thương, còn có người bị thương nặng ở mắt. Lục Gia Xuyên bị gọi gấp về khoa Mắt làm phẫu thuật.
Anh nhanh chóng thay quần áo xong, ra cửa trước nói với Chu Sanh Sanh: “Chờ anh về.”
Sau đó liền biến mất sau cánh cửa.
Chu Sanh Sanh ngơ ngẩn mà nhìn theo anh, cũng không biết là tránh được một kiếp, hay là kéo dài tâm trạng bồn chồn này.
Sáng sớm 5 giờ, Chu Sanh Sanh bị chuông báo thức làm tỉnh.
Dự báo thời tiết đến đúng giờ, biểu thị buổi trưa hôm nay có một trận mưa.
Cô ngủ trong nhà Lục Gia Xuyên, bởi vì anh đã nói chờ anh về. Nhưng trước mắt nhìn thấy bên kia giường còn trống không, lại đi chân trần đi đến phòng khách đen như mực nhìn một vòng, anh đúng là vẫn đang bận ở bệnh viện, cả đêm chưa về.
Cũng tốt, cô cứ chạy đến sườn núi nhỏ chờ, chờ tạnh mưa, cô lại trở về an an tâm tâm nói sự thật cho anh.
Chỉ cần duy trì gương mặt này không thay đổi, cho dù anh nhất thời tức giân, cũng rất có thể sẽ lựa chọn bỏ qua những hiềm khích trước đây nhỉ?
Chu Sanh Sanh háo hức khao khát, khao khát tình yêu giữa cô và anh sẽ vượt qua rào cản không thể tránh khỏi này.
Trước khi ra cửa, cô tiện tay kéo lên ô của Lục Gia Xuyên.
Ô của anh rất lớn, hoa văn xanh lam sẫm mầu, ở trong đó luôn có cảm giác an ổn bình yên.
Bên ngoài tiểu khu có mấy chiếc taxi đợi ở đó, như là đang đợi cô xuất hiện.
Tất cả đều thuận lợi đến kỳ lạ.
Bên trong xe một bài hát cũ tiếng Quảng Đông của Mai Diễm Phương, người phụ nữ dùng chất giọng trầm thấp động lòng người hát: “Cô ấy là em, cô ấy của ngày hôm đó là em của hôm nay, không thể tượng tượng ra anh đến tặng em sự sủng ái này.”
Hợp cảnh đến kỳ lạ.
Chu Sanh Sanh bỗng dưng cười thành tiếng.
Mà lúc người phụ nữ kia hát lên một câu: “Nếu mãi mãi có thể hát cho anh, thì không cần bất cứ thứ gì nữa, ngóng nhìn anh tìm được tình yêu, tìm được em.”
Cô lại vừa cười vừa đỏ vành mắt.
Mùa hè ban ngày tới sớm, Chu Sanh Sanh đến sườn núi nhỏ trong ánh nắng sáng lạn.
Vô cùng buồn chán đợi ở ven đường, chờ đợi một trận mưa không biết khi nào thì đổ xuống.
Cô cắm tai nghe, ngồi xổm trên đường, giống thiếu nữ cấp ba, một bên nhìn người đi tới đi lui, một bên lắc lư cái đầu theo điệu nhạc.
Một tiếng cứ như vậy qua đi.
Cho đến 6 giờ rưỡi, cô bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại, điện thoại vừa rung, trên màn hình xuất hiện ba cái chữ to: Trịnh đầu đất.
Chu Sanh Sanh nhướng mày, trong lòng tấm tắc bảo lạ, không biết con cú ngủ ngày cày đêm kia vì sao mới 6 rưỡi sáng sớm đã gọi tới.
Cô nghiền ngẫm mà nghe điện thoại, chuẩn bị trêu chọc anh ta.
Nào biết lọt vào tai không phải là tiếng của Trịnh Tâm, một giọng nữ sắc bén hoang mang ở đầu bên kia gọi cô: “Là Chu Sanh Sanh sao?”
Cô sững lại.
Trừ Trịnh Tầm và cô, hiện tại trên thế giới này không có ai biết cô là Chu Sanh Sanh.
“Là tôi.” Cô chần chờ đáp lại.
Ngay sau đó, người ở đầu bên kia đột nhiên nói năng lộn xộn mà khóc lên: “Cô Chu, tôi, tôi là Trịnh Tây Nghị, Trịnh Tầm anh ấy đã xảy ra chuyện…”
*-*
Trời còn đang sáng lên, ánh nắng đẹp vô cùng.
Xem ra không thể đổ mưa ngay được.
Chu Sanh Sanh nghĩ tới Trịnh Tầm, ngắt điện thoại thì gọi xe chạy về phía Xuất Tô Ốc.
Lời nói của Trịnh Tây Nghị trong điện thoại không rõ ràng, Chu Sanh Sanh không nghe hết sự tình từ đầu đến cuối, chỉ nghe được Trịnh Tầm vỡ đầu chảy máu ngã ở đó, chưa rõ sống chết.
Trịnh Tây Nghị không dám động vào anh ta, gọi điện thoại để bác sĩ nhà họ Trịnh chạy đến, chính mình nắm thật chặt tay Trịnh Tầm.
Nhưng người đàn ông đầu đầy máu kia vẫn mơ mơ hồ hồ nói với cô: “Giúp tôi, giúp tôi gọi, gọi Chu Sanh Sanh tới…”
Trịnh Tây Nghị lớn tiếng khóc.
Cô thật sự không biết Trịnh Tầm sẽ bị cô hại thành cái dạng này, cô sợ anh chết, sợ anh cứ như vậy bỏ cô mà rời đi, nhưng lúc này thấy anh bị thương thành cái dạng này, mà còn tìm người phụ nữ gọi là cái gì Chu Sanh Sanh, cô lại cảm thấy đau đớn.
Nhưng anh muốn tìm người phụ nữ kia kia, cô không thể không làm theo.
Nếu anh thật sự xảy ra chuyện gì, cô có thể không thỏa mãn yêu cầu của anh sao?
Trịnh Tây Nghị che lại miệng vết thương đang chảy máu ồ ạt của anh, muốn ngăn lại dòng máu không nghe lời kia.
Nhưng vô dụng.
Nhìn thấy máu tươi ghê người không ngừng chảy ra từ khe ngón tay cô, không dứt.
Chu Sanh Sanh đến Xuất Tô Ốc khi gió bắt đầu nổi lên, ném tiền mặt xuống, không đầu không đuôi chạy như điên vào trong.
Tài xế taxi ở phía sau gọi cô: “Cô ơi, vẫn chưa trả lại tiền thừa cho cô mà!”
Cô dường như không nghe thấy, chỉ lo chạy bạt túc như điên.
Rầm một tiếng đẩy cửa ra, căn phòng trọ hỗn độn không một đồ gia dụng nào là còn nguyên vẹn, cô thấy Trịnh Tầm nằm giữa vũng máu, và Trịnh Tây Nghị đang gào khóc che miệng vết thương cho anh, trong tay Trịnh Tây Nghị toàn là máu, còn có rất nhiều máu tươi từ khe ngón tay chảy ra.
Chu Sanh Sanh cả người đều ngây dại.
“Trịnh Tầm…” Cô cả người phát run mà đến gần anh, nơm nớp lo sợ cúi người xuống, “Xảy ra chuyện gì?”
Nắm lấy bàn tay đầy máu của anh, thanh âm cô run rẩy đến kỳ lạ, nhưng lại sắc bén mà vang vọng: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bác sĩ đâu? Vì sao không gọi 120?”
Trịnh Tây Nghị lệ rơi đầy mặt nhìn cô: “Là lỗi của tôi. Là tôi hại anh ấy. Tôi đã gọi bác sĩ chạy đến, anh ấy bị dao đâm, bác sĩ nói không thể di chuyển, lập tức tới ngay.”
Chu Sanh Sanh không có thời gian hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể gắt gao nắm lấy tay Trịnh Tầm, khàn giọng gọi anh: “Cậu tỉnh táo lại cho tôi! Giả chết cái gì chứ?”
Máu thịt ở miệng vết thương mơ hồ, dường như có thể làm cho người ta có thể nhìn thấy thứ ghê người bên trong.
Ánh mắt Trịnh Tầm tan rã nằm ở đó, ăn mặc thô kệch, nỗ lực tập trung tinh thần, lại chỉ là tốn công vô ích.
Bên tai ẩn ẩn truyền đến tiếng khóc của ai đó, còn có còn có một âm thanh hung hăng kêu gào khác, anh nỗ lực phân biệt, hơi thở mong manh mà nói: “Để, để tôi nói trước…”
Tiếng khóc kia yếu ớt dần, tiếng kêu gào cũng đột nhiên im bặt.
Anh nhìn trần nhà, gian nan mà nói: “Chu, Chu Sanh Sanh, thay tôi chăm sóc, chăm sóc chị em đứa trẻ to xác…”
Chu Sanh Sanh rốt cuộc nhịn không được rơi lệ đầy mặt: “Cậu đọc di ngôn cái rắm gì! Cậu lấy lại tinh thần cho tôi, mau mau tốt lên! Ai muốn giúp cậu chăm sóc người chứ! Tôi mẹ nó chính mình còn chưa tìm được người chăm sóc tôi!”
Trịnh Tầm cười, thân thể hơi co rút, sắc mặt trắng bệch, quay đầu nhìn Trịnh Tây Nghị, lại giống như bởi vì tầm mắt mơ hồ, nhìn không rõ lắm, cho nên nỗ lực híp mắt.
“Không phải lỗi của em.” Anh chật vật cười như vậy, nói với Trịnh Tây Nghị câu cuối cùng.
Mà Trịnh Tây Nghị ngây ra như phỗng ngồi ở trong vũng máu, làm sao cũng không ngờ, Trịnh Tầm tìm Chu Sanh Sanh tới, chỉ là vì phó thác cô và Nam Phong.
Ngoài cửa sổ gió lớn gào thét, là dấu hiệu trước cơn mưa lớn.
Chu Sanh Sanh biết, nếu còn không đi nữa, thì sẽ không kịp.
Nhưng cô ngơ ngác đứng ở đó, nhìn Trịnh Tầm đột nhiên an tĩnh lại, tay chân như bị điểm huyệt, không thể động đậy.
“Trịnh Tầm.” Cô gọi tên anh, sau đó một tiếng lại một tiếng, khóc không thành tiếng.
Ngoài cửa cuối cùng bác sĩ đã đến, xách theo cái hộp biểu tình ngưng trọng bước nhanh đi vào trong phòng, kéo cô ra, ngồi xổm xuống xem xét thương thế của Trịnh Tầm.
Chu Sanh Sanh cứ như vậy ngồi một bên, vẫn không nhúc nhích nhìn bác sĩ cùng Trịnh Tầm, một lát sau, bị động tĩnh ngoài cửa sổ quấy rầy, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
Sắp mưa rồi.
Cô biết.
Nhưng tầm mắt chỉ dừng một lát, cô thu hồi ánh mắt lại, vẫn cứ không nhúc nhích ngồi ở đó.
Này, Lục Gia Xuyên.
Em có thể, tạm thời không có cách nào thẳng thắn với anh rồi.
Cô lệ rơi đầy mặt nhìn về phía bạn tốt.
Sinh mệnh có quá nhiều chuyện không thể đoán trước được, chúng tạo thành một vòng lặp chặt chẽ, tạo thành vô số tiếc nuối khó có thể bù đắp.
Trước mắt có hai thứ, một là Trịnh Tầm, hai là Lục Gia Xuyên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT