Mặt Tôi Luôn Thay Đổi

Chương 65: Trở lại rời đi


2 năm

trướctiếp

Edit: Chou

Beta: Qiongne

Đây đã là lần thứ hai.

Chu Sanh Sanh trong lồng ngực anh rùng mình, nghe thấy anh nói với cô: “Tiết Thanh Thanh, đừng bỏ rơi anh.”

Câu nói này trước đây không lâu anh từng nói qua một lần.

Chu Sanh Sanh nằm dưới ánh đèn mờ nhạt dịu dàng, bị anh ôm lấy từ đằng sau, hai tay anh vòng qua thân hình mảnh khảnh của cô, giống như ôm một đứa trẻ, dễ như trở bàn tay siết cô vào ngực.

Tư thế này vừa thân mật vừa ôn tồn, dường như tiếng tim đập cũng đều hòa thành một nhịp.

Cô cảm thấy mắt mình hơi chua xót.

“Em sẽ không.” Cô thấp giọng nói, kiên định mà thận trọng, giống như đang hứa hẹn với anh, lại giống như đang nói với chính mình: “Em sẽ không bỏ rơi anh.”

Lục Gia Xuyên ừ một tiếng, siết chặt hai tay, trong cái ôm kiên định cong cong khóe miệng.

Đêm dài từ từ, như vậy mới ngủ ngon được.

Sáng sớm hôm sau, Lục Gia Xuyên phải đi làm, nhưng anh không muốn đánh thức cô quá sớm, cho nên chân tay nhẹ nhàng đắp lại chăn đàng hoàng cho cô rồi rời giường mặc quần áo.

Nào biết Chu Sanh Sanh vẫn bị đánh thức, dụi dụi mắt, ngồi dậy nhìn anh.

“Em ngủ tiếp đi.” Anh nói, “Không phải được nghỉ sao? Hôm nay không cần đến tiệm trà sữa.”

Chu Sanh Sanh lắc đầu: “Hôm nay có chút việc, em đi cùng anh, cùng xe cho tiện.”

Lục Gia Xuyên đối diện im lặng nhìn chăm chú, cô dừng một chút: “Em có hẹn với bạn.”

“…”

Lục Gia Xuyên vẫn nhìn cô như cũ.

Chu Sanh Sanh: “…Nữ.”

“Ồ, được.” Người đàn ông nhanh chóng khôi phục bình thường.

Chu Sanh Sanh: “…”

Bác sĩ Lục, anh có thể ấu trĩ hơn nữa không….

Sáng sớm hôm đó, hai người họ làm rất nhiều việc các cặp tình nhân thường làm.

Ví dụ như cùng nhau rửa mặt, anh trái cô phải. Trong gương là hai người quanh môi mọc râu trắng.

Lục Gia Xuyên: “Tiết Thanh Thanh, quả nhiên em là đàn ông, còn mọc râu.”

Chu Sanh Sanh đáp lại: “Vậy em phỏng vấn bác sĩ Lục một chút, tối hôm qua anh ngủ cùng đàn ông cảm giác thế nào?”

“Cũng không tệ lắm.”

“Không ngờ bác sĩ Lục là gay à nha.”

“Anh vui lòng làm vì em.”

Cũng không biết anh lấy tự tin từ đâu ra, Chu Sanh Sanh sửng sốt, một lát sau cười hì hì thò lại gần: “Không ngờ bác sĩ Lục anh thích em như vậy!”

Người đàn ông nhìn chằm chằm đôi môi bị bọt trắng che kín của cô, khẽ nhướng người hôn cô một cái, sau đó bình tĩnh tự nhiên xoay người rời đi.

Mặc dù Chu Sanh Sanh vô tình thấy bên tai anh đỏ bừng.

Ví dụ như nấu bữa sáng cùng nhau, anh chiên trứng, cô hâm nóng sữa bò. Thấy cô ăn vụng trứng chiên còn đang bốc hơi nóng trên đĩa, anh véo lỗ tai cô phê bình dạy dỗ.

“Đau đau đau!” Chu Sanh Sanh nhe răng trợn mắt kêu.

“Anh còn chưa chạm vào em mà em đã kêu đau.” Lục Gia Xuyên đẩy cô ra khỏi phòng bếp, “Tính tình gấp gáp như vậy, không biết có ảnh hưởng đến thế hệ sau không.”

Chu Sanh Sanh quay đầu lại: “Lời này em nhớ kỹ.”

“Em nhớ kỹ làm gì?”

“Lần tiếp theo lăn giường, em sẽ trả nguyên lại cho anh, bác sĩ Lục gấp gáp.”

“…”

Lại ví dụ như cùng nhau ra ngoài, anh lấy xịt đuổi muỗi, ngồi xổm xuống xịt ngoài bắp chân cho cô, vừa xịt vừa nói: “Mùa hè có muỗi, về sau không được mặc quần đùi.”

Chân dài trắng nõn mềm mịn như đậu hũ, lộ ra ngoài làm người ta mơ tưởng.

Chu Sanh Sanh không phục: “Thời tiết nóng vậy, mặc quần dài sẽ bị nóng chết mất!”

“Vậy cũng không cho mặc.”

“Thế tại sao anh lại được mặc???”

“Bởi vì anh có lông chân bảo vệ không cho muỗi xâm nhập.”

“….Bác sĩ Lục, anh gớm quá đi!”

Đã từng quen với sống một mình, ăn sáng một mình, rửa mặt một mình, ra ngoài một mình, đi đổ rác một mình.

Mà nay, tất cả mọi việc đều có hai người cùng hoàn thành.

Lục Gia Xuyên dừng xe trước đèn giao thông, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ hoạt bát quá mức này, đột nhiên cảm thấy bình yên kéo dài. Hai người ở chung không có sự va chạm tình cảm mãnh liệt, lại càng khiến anh cảm thấy họ có thể đi rất lâu.

Bởi vốn dĩ chuyện tình yêu này chỉ là cuộc sống vụn vặt dài lâu, mà không phải cuộc chiến chém giết kịch liệt.

Chu Sanh Sanh xuống xe giữa đường.

Lục Gia Xuyên hạ cửa kính xe hỏi cô: “Muốn anh tới đón em không?”

“Không cần đâu, anh đi làm đi. Em gặp bạn xong sẽ tự về nhà.”

Lục Gia Xuyên gật đầu, trước khi lái xe đi vẫn không nhịn được nói: “Chú ý an toàn, về sớm chút.”

Cô cười thành một đóa hoa, vẫy tay: “Biết rồi biết rồi, đừng có coi em như trẻ con vậy.”

“Chủ yếu là do em ngốc quá, khiến người ta không thể không lo lắng.” Anh nói xong câu này, nghênh ngang mà đi.

Chu Sanh Sanh nhìn ô tô biến mất ở góc đường, tươi cười trên mặt chậm rãi biến mất, thở dài, cô xoay người đi về phía Xuất Tô Ốc.

Hẳn là Trịnh Tầm chờ cô rất lâu.

Cô bắt đầu thở ngắn than dài, lo lắng sốt ruột, theo tình tình thối hoắc của Trịnh Tầm, khả năng hôm nay cô sẽ không dễ dàng.

*-*

Trịnh Tầm xưa nay là con cú đêm, về muộn ngủ muộn, ngày đêm điên đảo.

Khi Chu Sanh Sanh ở nhà, sẽ làm cơm tối giúp cậu, hâm nóng trong nồi cơm điện, khi nào cậu dậy thì ăn, tóm lại là ăn sẵn.

Sau này cô không từ mà biệt, cậu trải qua một khoảng thời gian đau khổ mỗi ngày thức dậy không có đồ ăn.

Vừa nghiến răng nghiến lợi mắng người phụ nữ kia lòng lang dạ sói, vừa ngồi trên sô pha mong ngóng anh trai giao cơm hộp, một bên lo lắng nếu không có cậu, người phụ nữ kia cô đơn một mình, ngày tháng trải qua có phải rất khổ sở không.

Mãi đến khi hai chị em Trịnh Tây Nghị dọn vào ở.

Cậu vốn không muốn hai củ khoai lang nóng bỏng tay này, Trịnh Tây Nghị dọn vào thì không nói, vì sao còn dẫn theo một đứa bé to xác làm bóng đèn?

Nam Phong không ghét bỏ cậu lắm, chủ yếu là do vừa gặp mặt đã có thêm một biệt danh đứa trẻ to xác, nhóc đẹp trai mười tuổi rất không vui.

Nhưng Trịnh Tây Nghị lại cực kì vui vẻ, sau khi dọn vào ở lập tức nhận trọng trách chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Trịnh Tầm và em trai.

Vì thế vào ngày thứ hai Trịnh Tầm rời giường, đã ngửi thấy hương thơm thức ăn đã lâu không thấy, suýt nữa rơi nước mắt.

Trịnh Tây nghị bưng đồ ăn lên bàn, nhìn lên đồng hồ treo tường: “Vừa đúng mười hai giờ, có thể ăn cơm trưa.”

Thật ra kỹ thuật nấu nướng của cô không được tốt, dù sao ở nhà đều được dì quản gia nấu cho ăn.

Nhưng Trịnh Tầm ngồi cùng chị em hai người, ăn thức ăn không phải nhạt quá thì cũng mặn quá, vậy mà vẫn cảm thấy hài lòng. Cậu một bên nói thầm: “Này là tay nghề quái quỷ gì, đầu độc tôi suýt chết.” Một bên lại vui vẻ chịu đựng mà ăn.

Trình Tây Nghị thấy anh như vậy, không nhịn được cúi đầu cười.

Nam Phong lại thầm thì: “Không ăn được thì đừng ăn, nói một đằng làm một nẻo ngốc chết đi được.”

Trán bị Trịnh Tầm dùng đũa gõ bộp một cái, vừa kêu rên vừa nước mắt lưng tròng nhìn người đàn ông.

“Ở nhà anh, ăn của anh, còn dám bày tỏ sự không đồng ý với chủ nhà, em ngứa da phải không?”

Nam Phong: Tôi phải về nhà!

Nhưng mà sáng nay, Trịnh Tầm phá lệ dậy sớm.

Khi Trình Tây Nghị đi ra từ phòng ngủ của cậu, thấy cậu ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha.

Từ khi cô tới, Trịnh Tầm nhường phòng ngủ của mình cho hai chị em, bản thân thì ngủ trên sô pha phòng khách.

Trình Tây Nghị liếc nhìn căn phòng trống không kia, không hiểu tại sao Trịnh Tầm tình nguyện ngủ trên sô pha cũng không sắp xếp cho hai chị em vào đó ở.

Chỉ là Trịnh Tây Nghị trước giờ không phải người nhiều lời, chính cô cũng giấu giếm rất nhiều bí mật, sẽ không yêu cầu người khác phải thẳng thắn thành khẩn.

Cho nên lúc cô bước vào phòng khách, phát hiện Trịnh Tầm ngồi ngay ngắn đã bị dọa nhảy dựng.

“Sao anh dậy sớm vậy?”

“Có chút việc.” Trịnh Tầm nhìn cô nói: “Hôm nay em dẫn Nam Phong ra ngoài chơi đi.”

“Ra ngoài chơi?”

“Ừ. Anh có việc phải xử lý ở nhà, các em…” dừng một chút, cậu nói: “Nên tránh mặt một chút.”

Vì thế Trịnh Tây Nghị đột nhiên hiểu điều gì đó.

Cô cũng không biết tại sao trong đầu mình lập tức hiện lên một bóng người mơ hồ… người phụ nữ cô gặp ở hậu trường bữa tiệc ngày hôm qua.

Cô thấy Trịnh Tầm luôn luôn biếng nhác không để ý thứ gì bỗng nghiêm túc, cố chấp nắm cổ tay chị gái kia.

Anh ấy gọi chị đó là gì nhỉ?

Chu Sanh Sanh, đúng không?

Biểu cảm nghiêm túc hơn bao giờ hết, chẳng giống sự không đứng đắn ngày thường, khiến người ta không nhịn được để ý

Mà nơi Xuất Tô Ốc này, chỗ nào cũng có lưu trữ dấu viết của một người khác.

Trong phòng tắm có một bộ đồ vệ sinh cá nhân màu hồng, ghế sô pha họa tiết hoa nhí, trên bệ cửa sổ có bình hoa rẻ tiền nhưng đáng yêu, cô cũng lén nhìn qua căn phòng kia lúc Trịnh Tầm ngủ.

Đó là một căn phòng phụ nữ, sạch sẽ ngăn nắp, tuy nhìn có vẻ đã lâu không có người ở, nhưng vẫn duy trì mọi thứ như trước.

Trịnh Tầm giữ lại tất cả mọi thứ của người đó, chưa từng bỏ đi cái gì.

Cho nên, anh ấy chắc chắn người đó sẽ trở về.

Trịnh Tây Nghị nhớ rõ tối qua Trịnh Tầm nói với người phụ nữ kia: “Quen nhau mười một năm, cậu nghĩ mình sẽ không nhận ra cậu? Cậu được lắm, vui vẻ trốn nhà đi chơi, không từ mà biệt làm người khác lo lắng rất thú vị phải không?”

Cô đã xác định chủ nhân căn phòng này là Chu Sanh Sanh.

Trịnh Tây Nghị có thể nhìn thấy rõ ràng.

Cho nên khi cô nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên của Trịnh Tầm, cũng không truy hỏi, chỉ bình tĩnh gật đầu đáp: “Được.”

Ngược lại Trịnh Tầm lại có chút ngoài ý muốn, sao cô không truy hỏi? Cậu đã sớm nghĩ kỹ khi cô truy hỏi, cậu sẽ trả lời cho cô Chu Sanh Sanh là bạn cũ, mặc dù giải thích rất phiền toái, nhưng tóm tắt qua loa cũng không sao. Con gái mà, cứ luôn thích đào đến gốc rễ. Nhưng không ngờ cô thoải mái vậy, quá tin tưởng cậu sao?

“Em…” Cô cũng không hỏi đến, cậu căn bản không có mặt mũi mở miệng giải thích trước.

“Mãi mới đến cuối tuần, Nam Phong không đi học, đúng lúc dẫn thằng bé ra ngoài chơi.” Vẻ mặt Trịnh Tây Nghị nhẹ nhàng nhưng không nói ra, thật ra hôm qua cô đã biết cha mình lại muốn đi công tác.

Chỉ cần người đàn ông kia đi, cô với Nam Phong có thể về nhà.

Chỉ là cái nhà kia trống không, sống trong đó sẽ luôn luôn lo lắng người đàn ông kia về nhà bất cứ lúc nào.

Thật ra cô rất thích chỗ Xuất Tô Ốc này.

Mặc dù vừa cũ nát vừa chật chội, nhưng lại giống một ngôi nhà thực thụ, lại có lẽ vì sự tồn tại của Trịnh Tầm, cô cảm thấy tất cả mọi thứ đều vô cùng ấm áp.

Chỉ là nếu chính chủ của căn phòng kia đã trở về, cô có lẽ cũng không còn lý do gì để tiếp tục ở lại đây.

Ban đầu Trịnh Tây Nghị không mang thứ gì đến, cô vào phòng Trịnh Tầm nhét quần áo của Nam Phong vào ba lộ, gọi thằng bé rời giường.

“Hôm nay là cuối tuần, cho em ngủ một lúc nữa đi.” Nam Phong lẩm bẩm một câu, trở mình.

“Nên về nhà.” Trịnh Tây Nghị hơi dừng, sau đó xốc chăn Nam Phong lên.

Nam Phong lập tức tỉnh táo lại, trừng lớn mắt nhìn cô: “Về nhà?”

“Làm phiền người khác mấy ngày như vậy, chẳng lẽ còn làm phiền người ta cả đời?” Cô đưa quần áo cho Nam Phong: “Mặc vào đi, hôm nay ông ta lại đi công tác, hôm nay dì Trương quét nhà nghe được, sau đó gọi điện báo chị biết.”

Cô nhìn gian nhà này, mơ hồ nhớ hôm qua lúc ngủ, trên chăn gối đều vương hơi thở quen thuộc của anh ấy.

Chẳng qua những thứ đó đều đã qua.

Người đàn ông trong lòng đã có người khác, dù có tốt hơn nữa cô cũng không cần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp