Ngực Chu Sanh Sanh nhảy loạn xạ, vắt hết óc nghĩ ra cái cớ: “Tôi, tôi không thoải mái lắm.”
Đúng, trong bệnh viện có thể có việc gì?
Đương nhiên là bị ốm rồi.
Cô trấn định một chút.
Bác sĩ Lục đến gần vài bước, cứ như vậy nhìn cô, thanh sắc thong dong hỏi: “Không thoải mái chỗ nào?”
Cô theo bản năng mà che ngực lại: “… Trái tim không thoải mái.”
Là thật sự.
Nhảy đến quá nhanh, quá quỷ dị.
Lục Gia Xuyên gần trong gang tấc chậm rãi cong lên khóe miệng, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, hình như cô đi nhầm phòng. Nơi này là Khoa mắt, Khoa tim mạch ở tầng hai của phòng khám.”
Chu Sanh Sanh: “…”
Trong lòng diễn ra cuộc chiến giữa thiên thần và con người, lý trí nói làm một người bình thường, giờ khắc này nên nói một tiếng xin lỗi, giả vờ như mình thật sự đi nhầm phòng, sau đó liền rời đi.
Nhưng cô rốt cuộc không kìm được, lúc đứng lên chuẩn bị đi lại dừng lại, quay đầu cẩn thận từng ly từng tý hỏi: “Bác sĩ Lục, anh, anh vẫn ổn chứ?”
Lời này không phải của một người xa lạ đi nhầm phòng sẽ hỏi.
Ý cười trên mặt Lục Gia Xuyên bỗng chốc biến mất, trong mắt thay bằng tia dò sét, dừng một chút, mới lạnh nhạt mà nói: “Cảm ơn đã quan tâm, tôi rất ổn. Xin hỏi cô là…”
Cô cuống quýt xua tay: “Tôi, tôi là lúc tới thăm người bệnh từng gặp anh cùng bệnh nhân giường 25 ở bên nhau, hai người, hai người khiến tôi rất cảm động, tôi vừa rồi nghe nói… Cho nên…”
Cô hoảng loạn thất thố mà đứng ở nơi đó, một lát sau đỏ mặt, cúi đầu nói với anh: “Xin lỗi, bác sĩ Lục, là tôi đường đột.”
*-*
Cô đúng là đường đột.
Giống kẻ ngu ngốc để lộ ra sự thật rằng bản thân là một kẻ cuồng rình trộm.
Chu Sanh Sanh thậm chí bước ra khỏi bệnh viện, giẫm lên mặt đất trong ánh nắng mùa đông ấm áp, cũng không thể làm vơi bớt sự chán nản trong lòng.
Nhưng cô còn nhớ rõ cảnh tượng cuối cùng khi nhìn thấy hai người họ, một tuần trước, lúc cô lại lần nữa dưới hoàng hôn đứng ở cửa phòng bệnh, bệnh nhân giường 25 nói câu gì đó vào tai bác sĩ bên, bác sĩ dừng một chút, khom lưng ôm lấy cô ấy.
Hoàng hôn ngày đông, ngoài cửa sổ mờ mịt sương mù, ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả khoảng trời.
Người trong phòng cứ ôm như vậy, an tĩnh lại tươi đẹp.
Chu Sanh Sanh vô số lần nhớ tới một màn kia, luôn cảm thấy cảnh tượng đó chỉ trong phim điện ảnh mới có, biết đâu kết cục này cũng giống trong phim, u sầu như vậy. Mỗi lần nhìn thấy bọn họ, hơn một tháng này mỗi lần bước vào bệnh viện, cho dù bọn họ căn bản không biết người qua đường như cô là ai, nhưng cô rõ trái tim mình là mùi vị gì.
Lúc cô thấy bác sĩ Lục nhìn giường 25 với ánh mắt ôn nhu đến mức khiến người ta chết chìm.
Lúc cô nghe thấy anh nói với cô ấy một lần lại một lần: “Em phải kiên trì lên.”
Lúc cô nhìn thấy hai người ôm nhau ở thời khắc cuối cùng, rõ ràng là hai người không hề liên quan, có lẽ cũng không có tình cảm nam nữ, nhưng lại làm cho một người ngoài cuộc như cô khắc cốt ghi tâm đến không nhịn được trầm mê trong đó.
Chu Sanh Sanh thất thần đi ra khỏi cổng bệnh viện, thấy ở cửa có bán cơm hộp cùng đồ ăn vặt, bỗng nhiên không nhịn được, đi lên mua cốc sữa bò nóng, lại bịch bịch bịch chạy về Khoa mắt.
Trong ánh mắt kinh ngạc của bác sĩ Lục, cô thở phì phò đặt sữa bò ở trước mặt anh.
“Bác sĩ Lục, uống chút sữa nóng tâm tình sẽ tốt hơn!”
Nói xong, cô cũng mặc kệ biểu tình trên mặt người ta, nhanh chân chạy đi.
Chu Sanh Sanh thề, đây là lần đầu tiên cô làm việc này trong đời!
Nhưng cô không có ý gì khác, chính là đau lòng bác sĩ Lục mất đi bạn gái nhỏ, sợ anh thương tâm quá độ mà thôi.
*-*
Khi Chu Sanh Sanh trở lại quán, chữ open trên cửa quán đã được đổi thành close, cô khó hiểu, lúc này mới 7 giờ, quán cà phê không phải luôn luôn 9 giờ tối mới đóng cửa sao?
Hơn nữa nào có cửa hàng nào đóng cửa, mà cửa còn không khóa?
Cô đẩy cửa đi vào, sau đó phát hiện có chỗ không đúng chỗ nào. Sau quầy có người đang khóc, tiếng khóc kia làm cho người ta nổi lên một tầng da gà, hốt hoảng.
Chu Sanh Sanh tiện tay cầm cái ghế trong tay, không tiếng động đến gần quầy, bước nhanh ra, đồng thời giơ cao ghế tựa trên tay…
Sau đó cô đột ngột dừng tay giữa không trung.
Ngồi ở sau quầy khóc như hoa lê đái vũ không ai khác, là cửa hàng trưởng.
Nhận ra đỉnh đầu có bóng rơi xuống, cửa hàng trưởng đầy mặt nước mắt mà ngẩng đầu lên, bị Chu Sanh Sanh trong tay cầm ghế dựa dọa sợ tới mức té ngã lộn nhào xuống gầm bàn: “Có, chuyện gì cũng từ từ, đừng đánh vào mặt!”
“Không phải tôi nói này, cửa hàng trưởng gương mặt này của anh, đánh so với không đánh có khi còn xinh đẹp hơn, chỉnh dung luôn.” Chu Sanh Sanh đem ghế dựa để sang một bên, ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm người dưới gầm bàn: “Anh đang khóc cái gì?”
Cô không nhắc còn tốt, vừa nhắc tới, người vốn bị cô dọa sợ tới mức ngừng nước mắt lại bắt đầu thút tha thút thít: “Không, không có gì, cô, cô sao đã trở lại? Tôi để, tôi để mọi người tan ca, cô cũng, cũng đi đi…”
Chu Sanh Sanh sao có thể quay người đi? Vậy không phải quá không có nghĩa khí sao? Cô nghiêm túc nhìn chằm chằm cửa hàng trưởng: “Không có gì? Không có gì vì sao anh khóc như nhà có tang?”
“Cái gì như nhà có tang?” Cửa hàng trưởng có chút ngốc.
“Chính là giống cha mẹ chết.” Chu Sanh Sanh kiên nhẫn giải thích.
“Cô mới giống cha mẹ chết, cả nhà cô đều giống cha mẹ chết!!!” Cửa hàng trưởng quả nhiên bạo phát, một khắc trước còn khóc như bông hoa trắng nhỏ đung đưa trước gió, giờ khắc này cũng đã thành hoa ăn thịt hung bạo.
Chu Sanh Sanh đem anh ta kéo ra, kéo hai cái ghế sáp lại gần nhau: “Miệng tôi rất nghiêm.”
Ý là, anh yên tâm nói.
Trong tiệm không bật đèn, chỉ có hai ngọn nến trên bàn đang cháy, cửa hàng trưởng nhìn cô một lát, yên lặng mà ngồi lên chiếc ghế bên cạnh cô, khụt khịt mở miệng.
Anh bị đá, bị chơi đùa, bị cắm sừng.
“Tôi quen cô ta qua Liên Minh Huyền Thoại, cô ta nói thao tác của tôi rất ngầu, muốn cùng tôi chơi đường dưới, tôi ad cô ta phụ trợ. Cô biết đấy, khó được gặp được một em gái, còn chủ động muốn chơi game cùng tôi, tôi thụ sủng nhược kinh, đương nhiên đáp ứng rồi.”
“… Hẳn là thụ sủng nhược kinh.”
“Tôi mua cho skin cô ta, mua phù văn cho cô ta, nửa tháng sau gặp mặt với cô ta. Tôi lúc ấy sợ cô ta chê tôi…” Cửa hàng trưởng chần chờ một lát, cẩn thận dùng từ: “Chê dáng người tôi không đẹp.”
Chu Sanh Sanh: “Là người một nhà cả, lúc anh kể đừng trau chuốt được không?”
“Là người một nhà cả, tôi khó chịu như vậy, cô có thể đừng thêm dầu vào lửa không?!!!” Cửa hàng trưởng rống lên hai tiếng, lại ỉu xìu: “Nhưng tôi vừa gặp cô ta, thật không nghĩ tới cô ta lại đẹp như vậy, thật sự rất đẹp, trừ bỏ Cầm Nữ cùng Mạc Cam Na, tôi bình thường từ trước đến nay chưa gặp ai xinh đẹp như em gái này…”
“Không phải, anh ngẫm lại chút đi.” Chu Sanh Sanh chỉ chỉ mặt mình, “Ở đây, nhìn ở đây ngẫm lại, Cũng có khả năng bỏ sót đúng không?”
“Mẹ nó tôi muốn đánh chết cô!”
“…”
Sự thật chính là, cửa hàng trưởng moi tim moi phổi cho cô ta, mà em gái xinh đẹp này hóa ra lại chỉ là moi tiền trong game, nhìn trúng ông chủ nhỏ tiệm cà phê là anh ta, lừa anh ta mua cho rất nhiều trang bị trong game, trong đời sống hiện thực cũng tiêu xài ăn uống hoang phí.
Còn không đến một tháng, em gái lại leo lên người một kiến trúc sư, cửa hàng trưởng ông chủ của tiệm cà phê nhỏ này đương nhiên không coi ra gì.
“Cô ta là mối tình đầu của tôi…” Anh ta lau nước mắt, thút tha thút thít, “Nhưng cô ta chơi đùa tôi thì thôi, vì sao phải nói tôi như tên mập chết tiệt, sao không đái ra một bãi rồi tự soi xem? Cô ta nói tôi, đời này trừ phi tìm phụ nữ mù, bằng không ai sẽ coi trọng tôi, ai sẽ nguyện ý ở bên tôi. Nói xong cô ta liền cùng cái người kia đi xem phim, rõ ràng mấy ngày hôm trước còn nói muốn cùng tôi đi xem 《 Tiến Sĩ Kỳ Quái 》, hiện tại tôi trở thành tên mập chết tiệt đợi ở một nơi lạnh lẽo.”
Cửa hàng trưởng run run hai cái: “Cô ta còn mang vòng gia truyền mẹ tôi cho đi rồi, đó là để lại cho vợ tôi, mẹ tôi mà biết không thể không đánh chết tôi.”
Chu Sanh Sanh nhìn gương mặt thanh tú của cửa hàng trưởng, còn có vệt nước ướt đẫm một mảng trên mặt, thở dài, từ trên bàn cầm khăn lông cho anh ta.
Anh ta lau mặt, khịt khịt nước mũi, thanh sắc ấm ách mà nói: “Cảm ơn, chính là phiền cô lần sau đổi thành khăn sạch, đừng lấy khăn lau bàn cho tôi lau nước mắt.”
Chu Sanh Sanh lại cười.
Ngốc, thật là ngốc. Nhưng ngốc nghếch có điểm nào không tốt? Mập mạp thì làm sao?
Cô thu hồi tươi cười, nói từng câu từng chữ với cửa hàng trưởng: “Tôi từ trước tới nay chưa từng cảm thấy anh là tên mập chết tiệt.”
Cửa hàng trưởng ngẩng đầu nhìn cô, hai mắt đẫm lệ mông lung.
Ánh mắt Chu Sanh Sanh rất kiên định: “Anh rõ ràng là tên mập sống sôi nổi lạc quan kiên cường!”
Cửa hàng trưởng bóp lấy cổ cô.
Chu Sanh Sanh cố sức mà nói: “Anh xem, anh không phải đang chứng minh đánh giá của tôi sao? Anh dã từ một tên mập chết tiệt bi thương thành một tên mập sống nổi trận lôi đình tràn đầy tức giận.”
Cô đã khơi dậy đầy đủ cảm xúc của cửa hàng trưởng lên, thất tình bi thương hoàn toàn hóa thành hừng hực lửa giận đối với cô, nhưng nói hết nước hết cái, anh ta không khóc nữa, cảm xúc ổn định mà cưỡi “BMW” về nhà.
Chu Sanh Sanh nhìn anh ta biến mất ở góc đường, lúc này mới xoay người vẫy xe taxi: “Bác tài, đi rạp chiếu phim Hoa Vũ.”
Đời này của cô không dừng lại một chỗ quá lâu, đối với cô mỗi người đều là khách qua đường, đối với mỗi người cô càng là như thế. Chính là cuộc sống cưỡi ngựa xem hoa như thế, cô cũng may mắn gặp được mấy người hào phóng cho cô ấm áp như vậy, bọn họ ở lúc cô hai bàn tay trắng vươn đôi tay không chút bủn xỉn, cô không thể báo đáp Quỳnh Dao, chỉ có một tấm lòng chân thành, một thân chính trực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT