Trong đầu Bội Ni hiện lên khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của tổng tài, chỉ có thể nhìn thấy sự ôn nhu trên khuôn mặt đó khi đối diện với chị Tuyết Ý, bởi vì họ là người yêu của nhau. Còn Ni Ni chỉ là vụng bánh quy mà thôi.
—- Từ tổng, chị Tuyết Ý kêu tôi gửi lời với ngài, danh phận sao, không cần nghĩ tới nữa!
Chỉ nghĩ đến câu nói này thôi là đã đủ nghẹt thở rồi.
Chứ đừng nói là bắt cô bé nói ra.
Nếu cô bé thật sự dám làm như vậy, đến lúc đó sợ là cháy cửa thành cũng là tai họa cho cá trong hào.
*Cháy cửa thành cũng là tai họa cho cá trong hào: người đứng ngoài cuộc cũng sẽ đau khổ.
Nghĩ đến đây, Bội Ni rùng mình nhìn thông báo người gọi tới, sau đó ngẩng đầu cầu xin: “Chị Tuyết Ý, tha cho em đi.”
Trình Tuyết Ý cũng nhận ra được chuyện này sẽ khiến cho người khác cảm thấy khó xử, vì vậy cũng không làm khó cô bé.
Cô lấy điện thoại từ trong tay Bội Ni, ấn nút nghe máy rồi đặt bên tai.
Cô thậm chí không cho Từ Kỳ Ngôn cơ hội để lên tiếng, vừa bắt máy là bắt đầu nói như vũ bão: “Thật xin lỗi, hiện tại tôi không hề muốn nói chuyện với anh dù chỉ là một chút.”
“Không đúng, là tôi không xứng để được nói chuyện với anh.”
“Thưa người thừa kế tôn quý của Thịnh Gia, anh Từ Kỳ Ngôn, tôi chỉ là một tuyến mười tám rác rưởi không xứng đứng bên cạnh anh.”
“Là tôi không xứng.”
“Cho nên chúng ta vẫn thôi đi.”
“Như vậy đều tốt cho cả anh và tôi.”
“Dù sao tôi cũng không có hứng thú với một Daddy Boy.”
“Cho nên làm phiền anh về sau đừng gọi điện cho tôi nữa, chỉ vậy thôi, cúp đây!”
Từ Kỳ Ngôn: “…”
Daddy Boy?
*Daddy Boy: Giống với Mama Boy á, lúc nào cũng coi mẹ mình là nhất, quá phụ thuộc vào mẹ của mình…
Giờ phút này, ở bên kia đại dương.
Từ Kỳ Ngôn giữ tư thế cầm điện thoại trong hai giây.
Dường như cuộc gọi này được bắt máy chỉ là để cà khịa mà thôi.
Sau khi cà khịa xong, Trình Tuyết Ý hoàn toàn không cho hắn cơ hội để nói chuyện, vô cùng dứt khoát cúp điện thoại.
Bên tai chỉ còn lại tiếng ‘bíp bíp’ lạnh lẽo lập đi lập lại.
Từ Kỳ Ngôn tháo mắt kính xuống, đưa tay lên xoa nhẹ ấn đường, vẻ mặt có một chút bị ‘nứt’ ra.
Có lẽ thật sự đã bị ông già làm phiền rồi, hơn nữa cô gái nhỏ của hắn còn khá tức giận.
Từ Kỳ Ngôn đặt điện thoại lên bàn, một lát sau cầm điện thoại bàn bấm một dãy số: “Cô vào đây một chút.”
Không lâu sau, Sara bước vào văn phòng.
“Từ tổng, ngài gọi tôi.”
“Ừ.” Từ Kỳ Ngôn thờ ơ gật đầu, hỏi cô ấy: “Ngày mai có lịch trình gì không?”
“Vốn dĩ ngày mai có cuộc họp với VANTEN nhưng đã bị hủy bỏ, cho nên ngày mai không có lịch trình gì quan trọng hết. Chỉ có 2 giờ chiều mai sẽ gặp mặt Grande để nói về việc thu mua.”
“Lùi lại.” Từ Kỳ Ngôn im lặng một lúc, trong lòng đang tính nhẩm thời gian: “Lùi lại một ngày.”
“Sau đó sắp xếp tài xế đưa tôi tới sân bay, tôi phải quay về thành phố B.”
Sara hơi ngạc nhiên: “Bây giờ ạ?”
“Ngay bây giờ.”
Nói xong Từ Kỳ Ngôn đứng dậy, cầm lấy áo khoác tây trang đặt trên lưng ghế.
“Vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay lập tức.”
“Khoan đã.”
Khi Sara chuẩn bị rời đi, Tư Kỳ Ngôn lên tiếng gọi cô ấy.
“Từ tổng vẫn còn gì phân phó sao?”
“Nếu con gái tức giận.” Giọng điệu của Từ Kỳ Ngôn có hơi chậm chạp: “Nên tặng thứ gì thì mới có thể dỗ cô ấy vui vẻ.”
…
???
Đầu Sara đứng hình một lúc.
Dường như cô ấy vừa nhìn thấy sự xấu hổ trên khuôn mặt tổng tài?
Trời ạ, cô ấy thật sự thấy được biểu cảm này trên khuôn mặt người đàn ông này đấy?
Không thể tin được!
Bởi vì sợ hãi, nên trí thông minh của Sara bị thổi bay trong vòng một giây.
Cô ấy ngừng lại một chút rồi nói: “Là quà tặng sao…?”
Khi nói chuyện trong đầu cô ấy bắt đầu động não, cô Trình sẽ thích gì đây?
Đúng vậy, ‘con gái’ trong miệng Từ tổng không phải là ai khác cả, nhất định là cô Trình.
Nhưng cô ấy vẫn chưa kịp suy nghĩ thì nghe thấy tổng tài nói: “Quên đi.”
Người đàn ông cúi đầu cài nút áo khoác, khóe môi mang theo một nụ cười nhẹ, tự mình lẩm bẩm: “Cô ấy không giống với những con gái bình thường.”
Ở một phía khác của trái đất.
Trình Tuyết Ý và Bội Ni đang ở trong cửa hàng Audi 4S.
Hai nhân viên bán hàng đi theo sát cô, giới thiệu cho cô những kiểu xe khác nhau.
Khi nhân viên nhìn thấy cô đã hét chói tai ngay lập tức, sau đó chạy tới tự mình giới thiệu cho cô.
Hiện tại trong toàn bộ cửa hàng 4S cũng chỉ có mỗi Trình Tuyết Ý là khách hàng tôn quý nhất.
“Cô Trình, cô thấy chiếc xe này thế nào? Chiếc R8 V10 này có thể đạt được tốc độ 100km/h chỉ trong vòng 3.1 giây.”
Nhân viên bán hàng dẫn cô đến trước một chiếc xe thể thao màu đỏ.
“Chiếc xe này có hình dạng khá phổ biến, cũng có rất nhiều màu sắc để lựa chọn, nội thất bên trong có thể thiết kế riêng theo yêu cầu của cô, tôi nghĩ nó rất thích hợp với phái nữ.”
Trình Tuyết Ý nhìn sang, cảm thấy không tệ lắm.
Đường nét của xe vừa mượt mà vừa có chút hiên ngang, cô rất thích.
“Chiếc xe này có giá bao nhiêu?”
“Chiếc xe này có giá là 1.95 triệu, hiện tại chúng tôi đang có chương trình khuyến mãi, chỉ còn khoảng 1.75 triệu mà thôi.”
Đối với nữ thần thế hệ mới như Trình Tuyết Ý, người có thù lao đóng phim là 70 triệu và vô số đại ngôn thì giá này cũng khá bình thường.
Giống như là vẩy nước mà thôi.
Trình Tuyết Ý cười nhìn nhân viên bán hàng: “Vậy lấy chiếc này.”
“Vâng vâng, được ạ.” Nhân viên bán hàng nam nói với hỗ trợ bán hàng: “Tiểu Trương, mau mời cô Trình vào phòng VIP ngồi nghỉ, để tôi đi lấy hợp đồng tới.”
Tiêu tiền là một việc rất dễ.
Ký tên, cà thẻ, là xong!
Cảm giác như thế nào sao, chỉ có một từ thôi: Sướng :)
Khi cô rời khỏi cửa hàng 4S, bầu trời có chút âm u.
Trình Tuyết Ý ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xám xịt, đột nhiên nói: “Khi nào mới mưa chứ?”
“Mưa ạ?” Bội Ni lực bất tòng tâm nói: “Chị Tuyết Ý, hiện tại là mùa đông thì sao mưa được chứ.”
“Nếu có thì chỉ có tuyết rơi thôi.”
“Đúng là đáng tiếc.”
Bội Ni: “Tiếc gì ạ?”
Không thể lái chiếc xe đạt được tốc độ 100km/h chỉ trong 3.1 giây đi ngang qua Từ Kỳ Ngôn, sau đó để nước bùn bắn hết lên người hắn, cưng nói xem có đáng tiếc không?
Sau khi mua xe xong, Trình Tuyết Ý sang cửa hàng sang trọng gần đó để càn quét một lượt.
LV, Hermes, Bvlgari…
Bất kỳ nơi nào cô đi qua, đều phải càn quét.
Chỉ cảm thấy hạnh phúc khi được tiêu tiền thoải mái.
Sau khi mua sắm xong, Trình Tuyết Ý xách theo túi lớn túi nhỏ leo lên xe bảo mẫu, phút cuối còn không quên dặn Bội Ni: “Đừng quên xem nhà giúp chị.”
Đây không phải là vì muốn phân cao thấp với đối thủ, chỉ là sau khi bị kích thích, Trình Tuyết Ý cảm thấy bản thân nên có một nơi ở ổn định.
Ngày hôm sau phải quay quảng cáo, Trình Tuyết Ý cũng không ở bên ngoài quá muộn.
Lăn lộn trong giới giải trí đã hơn một năm, cô đã dần hình thành được thói quen tốt.
Đêm trước khi tham dự hoạt động hay chụp quảng cáo thì không được thức quá khuya, không thể uống quá nhiều nước, cố gắng giữ cho bản thân trạng thái tốt nhất trước khi làm việc.
Sau khi tắm rửa thoải mái xong, cô đắp mặt nạ dưỡng ẩm rồi nằm thẳng lên ghế sopha xem phim.
Trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng cô sẽ xem thử có cuộc gọi nào gọi tới không.
Chỉ là chuông điện thoại không hề vang lên.
Mở Wechat lên cũng không có tin nhắn của Từ Kỳ Ngôn.
Hừ.
Không vui.
Ngay cả dỗ dành cũng không.
Trình Tuyết Ý không khỏi cảm thấy có mất mát trong lòng.
Nhưng nghĩ lại, cô cảm thấy bản thân cũng có chút tùy hứng.
Chắc hẳn lúc này hắn đang bận rộn làm việc ở Mỹ, cô không nên để hắn cảm thấy buồn mới phải.
Chuyện này nói cho cùng chỉ là hành động của một mình ông Từ, nếu Từ Kỳ Ngôn biết thì hắn nhất định sẽ đứng về phía cô.
Cô tin tưởng là như vậy.
Thật ra cô đã đoán trước được thái độ của nhà họ Từ.
Không có chênh lệch bao nhiêu.
Cô cũng không hy vọng nhà họ Từ sẽ chấp nhận cô ngay lập tức.
Cừ từ từ là được rồi.
Cô có thể cố gắng để biến bản thân trở thành người được tôn trọng và đáng được tôn trọng.
…
Đã nghĩ thoáng rồi, nhưng đêm hôm đó Trình Tuyết Ý vẫn ngủ không ngon.
Cô đã có một giấc mơ.
Trong mơ ông Từ ném cho cô một tấm thẻ.
Vẻ mặt uy nghiêm hung dữ: “Ở đây có 50 triệu, cô cầm lấy rồi cút xa con trai tôi.”
Cô còn nhỏ giọng nói thầm, có phải nhà họ Từ quá keo kiệt rồi không, cô ăn vạ Từ Kỳ Ngôn thì chắc chắn cũng được hơn 50 triệu mà.
Hơn nữa chút tiền đó cô cũng tự kiếm ra được.
Ông Từ nghĩ cô rẻ tiền, hay con trai của mình rẻ tiền thế?
Còn chưa đợi Trình Tuyết Ý tìm ra được logic, báo thức của điện thoại đã vang lên.
Cô mở mắt ra, trời bên ngoài vẫn chưa sáng, nên trong phòng có hơi tối.
Cô vẫn còn rất buồn ngủ, chăn vừa ấm lại vừa mềm, cô hoàn toàn không muốn dậy chút nào.
Nhưng công việc vẫn đang chờ cô.
Trình Tuyết Ý mở to đôi mắt khô khốc của mình một lúc, thì mới cảm thấy tỉnh táo hơn được một chút.
Nghĩ lại ngày hôm qua cô còn nói với ông Từ muốn trở thành người đứng đầu giới giải trí.
Nghiến răng, Trình Tuyết Ý vẫn bò dậy.
Haizz, không còn cách nào khác, vì nói quá lố. Nên giờ chỉ có thể cố gắng phấn đấu thôi.
Việc quay quảng cáo diễn ra khá suôn sẻ, đến khi trời gần tối thì cũng đã quay xong.
Tối hôm qua Trình Tuyết Ý ngủ không ngon cũng là vì giấc mơ đó, sau khi làm việc xong cô chỉ muốn về nhà đánh một giấc.
Cô và Bội Ni đi thang máy xuống gara gửi xe, còn chưa tìm thấy xe bảo mẫu thì có tiếng kèn xe vang lên.
Hai người nghe tiếng nhìn qua, thì thấy một chiếc Maserati màu vàng sâm panh đang nhấp nháy đèn đậu cách đó không xa, sau đó cửa sổ được hạ xuống, Trình Tuyết Ý nhìn thấy được khuôn mặt của Từ Kỳ Ngôn.
…
Bội Ni đứng bên cạnh có nhãn lực cực kỳ sáng suốt: “Chị Tuyết Ý, em đi trước nhé, ngày mai em sẽ đón chị ra sân bay.”
Nói xong cô bé chạy đi với tốc độ ánh sáng.
Còn Trình Tuyết Ý thì giống như bị keo 502 dính vào lòng bàn chân, một lúc sau vẫn không thể cử động được.
Từ Kỳ Ngôn chống một tay lên vô lăng, nhìn cô cười khẽ: “Em không lên à, muốn đợi bị chụp hình sao?”
“Nếu em muốn cho anh một danh phận đến như vậy, thì anh cũng không thấy ngại đâu.”
Tên đàn ông chó.
Lúc nào cũng lấy cái này để đe dọa cô.
Nhưng lần nào cô cũng bị dọa sợ.
Trình Tuyết Ý bĩu môi đi tới, mở cửa ghế phụ ra: “Sao anh đã quay về rồi?”
“Nếu anh không quay về thì có khi em tạm biệt anh thật.” Hắn đóng cửa sổ xe, khởi động xe lên.
“Không có em thì anh vẫn còn rất nhiều tiểu thư nhà giàu khác đang chờ, nếu như vậy thì Từ đổng sẽ rất vui.”
“Trong mắt em, anh là loại người như vậy sao?”
“Hả?” Trình Tuyết Ý nghiêng đầu nhìn hắn: “Loại người gì?”
“Daddy Boy?”
Từ Kỳ Ngôn cong môi, dường như hắn đang nghĩ xưng hô này rất thú vị.
“Gần như vậy.” Trình Tuyết Ý bĩu môi, vẻ mặt hơi khinh thường.
Từ Kỳ Ngôn ‘à’ một tiếng, cũng nói gì tiếp nữa.
Xe chạy trên đường Tam Hoàn, vì là giờ cao điểm nên đường rất đông.
Trình Tuyết Ý cũng không hỏi hắn đang chở cô đi đâu, đa số thời gian trên đường đi đều im lặng là vàng.
Gần tới 8 giờ, cuối cùng xe cũng dừng lại trước một khu biệt thự.
Khi màn đêm buông xuống, vầng trăng khuyết đã treo trên cành cây trơ trụi, vào mùa đông hiu quạnh, từ xa có thể nhìn thấy ánh đèn trong khu biệt thự, nên cũng có chút cảm giác ấm áp.
“Tại sao anh đưa em đến đây?”
“Hiện tại anh ở đây.”
“À.”
Xe tắt máy, Từ Kỳ Ngôn chỉ vào một trong các căn biệt thự bên trong: “Anh có hơn 20 biệt thự như vậy ở thành phố B, ngoài ra còn có rất nhiều chung cư mặt tiền, anh cũng đã mua bất động sản ở nước ngoài, tất cả tài sản này đều đứng tên anh, ngoại trừ những cái này, anh cũng nắm giữ cổ phần quan trọng trong tập đoàn Thịnh Gia và các công ty con.”
“Những thứ trên, vẫn chưa kể đủ.”
“Sao vậy? Khoe giàu à?” Trình Tuyết Ý tiếp tục khinh thường.
“Ý của anh là.” Từ Kỳ Ngôn cong môi, nụ cười có chút bất đắc dĩ: “Không có ba thì anh cũng nuôi được em.”
“Cho nên nếu ba anh không đồng ý thì anh mang theo tài sản bỏ nhà theo gái sao?”
“Cũng không phải là không thể.”
…
“Anh đừng tưởng rằng dùng vài câu là có thể dỗ được em.”
Thật ra khi Trình Tuyết Ý nhìn thấy Từ Kỳ Ngôn xuất hiện thì cô cũng không còn tức giận nữa, thậm chí còn muốn chạy tới ôm hắn.
Con gái khi yêu đều muốn được cưng chiều.
Có lẽ đây chính là câu nói trong truyền thuyết, kẻ được yêu sẽ chẳng phải sợ hãi điều chi.
*Kẻ được yêu sẽ chẳng phải sợ hãi điều chi: trong bài Hoa Hồng Đỏ của Vương Tuấn Khải.
Dường như Từ Kỳ Ngôn đã đợi câu này của cô từ nãy giờ.
Hắn bình tĩnh lấy một hộp vải nhung màu lục từ trong túi quần ra: “Cái này thì sao?”
“Đây là gì?”
“Em mở ra thì biết.”
Giọng nói của hắn vẫn như vậy ngay cả trong đêm lạnh lẽo, nhẹ nhàng, không gợn sóng.
Trình Tuyết Ý chần chờ cầm lấy hộp, rồi mở ra.
Một chiếc nhẫn bạch kim VcA nằm lẳng lặng bên trong hộp vải nhung.
Đường cong của chiếc nhẫn tinh xảo, hoa tiết mang theo cảm giác rất cao cấp, bên dưới ánh trăng chiếc nhẫn nhỏ càng thêm nổi bật càng thêm tỏa sáng.
Đột nhiên tim của cô đập nhanh hơn, giống như muốn bay ra khỏi lồng ngực.
Trình Tuyết Ý kinh ngạc nhìn Từ Kỳ Ngôn: “Anh…tại sao đưa em nhẫn?”
…
Chẳng lẽ hắn không biết ý nghĩ của việc tặng nhẫn, nó không đơn giản là một món quà xin lỗi đâu.
Trình Tuyết Ý ngây ngốc, tay chân luống cuống, không biết phải nói gì.
Từ Kỳ Ngôn nhìn cô từ một con cá nóc tức giận biến thành một bé chim cánh cụt ngu ngốc.
“Em đừng hiểu lầm.” Trên khuôn mặt lạnh nhạt hiện lên ý cười: “Không phải là anh ép em cho anh một danh phận.”
“Ý của anh là.” Giọng nói của hắn nặng nề, giống như đang nói ra một lời thề thành kính nhất: “Bất cứ lúc nào anh cũng sẽ đợi em.”
“Cho dù người khác có nói gì, chỉ cần em muốn, thì anh vẫn luôn đợi ở đây.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT