Chóp mũi của hai người áp sát vào nhau, hơi thở gần nhau trong gang tấc.
Dường như cả thế giới được thu nhỏ lại, chỉ còn mỗi hai người bọn họ ở bên nhau.
Mà hắn và cô đều có thể cảm nhận được đối phương.
Khuôn mặt nóng bừng, khí huyết dâng trào.
Trình Tuyết Ý nghĩ nếu hiện tại cô soi gương, nói không chừng cô sẽ nhìn thấy được khuôn mặt đỏ như gấc chín của bản thân.
Cô chưa từng trải qua mối tình nào trong hai đời, cô không hề có kinh nghiệm gì, càng không thể chống đỡ được sự trêu chọc của hắn.
Câu nói ‘không thể kìm được nữa’ của Từ Kỳ Ngôn, thật sự khiến cho đầu cô muốn nổ tung.
Cái gì mà không kìm được, làm gì mà kìm được chứ?
Cô luống cuống nói: “Ai, ai sờ anh chứ?”
Nhưng lời cô nói lại không có chút tự tin nào, ngay cả giọng điệu cũng rất mềm mại.
Thật ra cô còn muốn nói, vậy sao anh còn hôn tôi chứ.
Nhưng câu này có khác gì đang tán tỉnh đâu!
Trình Tuyết Ý tỏ vẻ khó chịu.
Cổ tay của cô vẫn đang bị Từ Kỳ Ngôn giữ chặt.
Đôi cổ tay trắng nõn quá mảnh khảnh, người đàn ông chỉ cần dùng một tay là có thể dễ dàng khống chế.
Từ Kỳ Ngôn nhìn thẳng vào mắt cô, khóe môi nở một nụ cười gian xảo: “Không có sao?”
Sau đó hắn dùng lực siết chặt cổ tay cô, đặt đôi bàn tay của Trình Tuyết Ý lên ngực hắn.
…
Ăn vạ kìa.
Ngực của người đàn ông săn chắc, hiện rõ cơ bắp.
Cách một lớp áo sơ mi mỏng, thậm chí Trình Tuyết Ý có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực, còn có nhịp tim đập mạnh của hắn.
Không hề giống như lúc nãy cô vô tình chạm vào, vì lần này cảm giác chân thật hơn rất nhiều.
Càng nhận rõ được sự khác biệt của đàn ông và phụ nữ.
Săn chắc và mềm mại, mạnh mẽ và yếu ớt.
…
Trong chớp mắt, khuôn mặt của cô càng đỏ hơn.
Từ Kỳ Ngôn rũ mắt nhìn chằm chằm Trình Tuyết Ý không chớp mắt.
Khuôn mặt trắng nõn của cô vào lúc này đã đỏ bừng, giống như được đánh rất nhiều phấn má hồng, đôi môi màu hồng đất đã bị hắn làm trôi hơn phân nửa, cánh môi phiến hồng tự nhiên vừa mềm mại vừa bóng mượt, còn có chút sưng đỏ.
Không còn bùng nổ với cuộc sống, tràn đầy năng lượng như trước nữa.
Mà ngược lại, mang theo sự ngượng ngùng ngây ngô của thiếu nữ mới lớn.
Vô cớ khơi dậy lên dục vọng của người đàn ông.
Muốn, muốn chà đạp cô.
Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng đỏ của Trình Tuyết Ý, hầu kết từ từ di chuyển, ánh mắt cũng trở nên tối hơn.
Trực giác của Trình Tuyết Ý cảm nhận được sự nguy hiểm.
Cô muốn chạy trốn nhưng ngay sau đó đã bị tay Từ Kỳ Ngôn bắt lấy, cánh tay mạnh mẽ của hắn kéo cô vào trong lòng ngực của mình, dứt khoát cúi đầu xuống hôn một lần nữa.
“Ưm…” Cô thở nhẹ.
Nụ hôn này so với cái lúc nãy, ít sự dịu dàng hơn một chút, lại mang theo chút hương vị của dục vọng.
Hơi thở của người đàn ông trưởng thành, từ từ lan tỏa khắp môi và răng, cho tới khi che trời rợp đất.
Từ Kỳ Ngôn thu vòng tay lại, thân thể nóng bỏng của cả hai dán sát vào nhau, Trình Tuyết Ý bị ép phải ngẩng đầu lên để đón nhận nụ hôn nồng nhiệt và bá đạo của hắn.
Khoảng cách gần tới mức không thể gần hơn nữa, hơi thở…cũng nóng tới mức không thể nóng hơn nữa.
Có cảm giác giống như sẽ lau súng cướp cò vậy.
…
Nụ hôn lâu dài và nóng bỏng này kết thúc bằng một tiếng nghẹn ngào của Trình Tuyết Ý.
Một tiếng nghẹn ngào yếu ớt vang lên, nhưng lại có thể khiến cho Từ Kỳ Ngôn tỉnh táo ngay lập tức, hắn cố gắng hết sức để ngăn sự nóng nảy của bản thân lại.
Dường như hắn sợ cô thấy dáng vẻ chật vật của mình, nên đã trực tiếp ôm cô vào trong ngực.
Cả hai người đều thở gấp, lồng ngực phập phồng liên tục.
Cả người Trình Tuyết Ý giống như không còn chút sức lực nào, cô yếu ớt dựa vào lồng ngực của Từ Kỳ Ngôn.
Suýt chút nữa, suýt chút nữa là tắt thở rồi.
Trong nhất thời, bầu không khí cực kỳ yên tĩnh.
Tới khi hơi thở đã bình thường trở lại, Từ Kỳ Ngôn mới khàn giọng nói: “Thật xin lỗi.”
Hình như hắn đã đi quá giới hạn rồi?
Nhưng mà, hắn không hề cảm thấy hối hận.
Hắn liếm môi, trên môi vẫn còn hương vị ngọt ngào của cô.
Trình Tuyết Ý bị hắn hôn tới mức rơi nước mắt, người đàn ông này sao có thể quá đáng đến như vậy!
Cô vô thức dùng mu bàn tay lau môi, trên mu bàn tay dính một ít son.
Là son cô đã son lại sau khi uống trà sữa.
Hiện tại chắc chắn son môi đã trôi, đôi môi ngứa ran, nói không chừng đã bị hắn hôn tới mức sưng lên rồi.
Tưởng tượng ra dáng vẻ xấu hổ của mình, Trình Tuyết Ý càng tủi thân hơn: “Anh không thể tôn trọng tôi một chút sao?”
Lần nào cũng bá đạo như vậy, có bao giờ hắn nghĩ tới cảm nhận của cô không?
Cô sụt sịt mũi, giọng nói nức nở: “Lúc trước anh cũng như vậy, muốn thế nào thì như thế đó, anh, rốt cuộc anh coi tôi là gì chứ?
Người nào đó giống như bị mất trí nhớ: “Tôi trước kia?”
Trình Tuyết Ý không quan tâm đến hình tượng nữa, cô lau nước mũi trừng mắt nhìn Từ Kỳ Ngôn: “Trước kia anh cực kỳ hung dữ với tôi.”
Từ Kỳ Ngôn nhớ lại trước kia, thật sự là không nói được thành lời.
Vì vậy hắn chỉ có thể nói: “Tôi sai rồi.”
Dáng vẻ bá đạo lúc trước của người nào đó, hành động của hắn tệ tới mức không chấp nhận nổi, một câu ‘tôi sai rồi’ thì làm sao có thể áp chế được cơn giận của Trình Tuyết Ý chứ.
“Trời mưa to anh ném tôi xuống xe, còn hắt nước bẩn lên người tôi.”
Từ Kỳ Ngôn không nhịn được bật cười: “Sao em lại mang thù như vậy?”
Trình Tuyết Ý hung dữ nói: “Anh lặp lại lần nữa!”
Hắn ho nhẹ một tiếng: “Tôi sai rồi.”
Nghe thấy cô nhắc tới, Từ Kỳ Ngôn cũng nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, nói ra thì đúng là kỳ lạ, khi đó rõ ràng hắn chỉ coi Trình Tuyết Ý thành một người phụ nữ hám tiền, trăm phương nghìn kế tiếp cận hắn nhưng khi nhìn thấy cô phủi sạch quan hệ với hắn, thì hắn lại cảm thấy không vui.
Khi đó hắn mới thật sự cảm giác được, Trình Tuyết Ý không hề giống với suy nghĩ của hắn.
Về phần nước mưa bắn lên, thật sự đó chỉ là một việc ngoài ý muốn mà thôi, lúc đó vì có lửa giận trong người nên hắn không khống chế được đạp nhanh hơn một chút.
Hắn nhướng mày, giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Sao tôi có thể quá đáng được như vậy chứ.”
Trình Tuyết Ý hừ lạnh, thái độ này cũng miễn cưỡng xem như là chân thành, nhưng vẫn chưa đủ…
“Còn nữa!”
Giờ phút này Từ Kỳ Ngôn cảm thấy Trình Tuyết Ý giống như một bé gái ngây thơ, rất muốn được dỗ dành.
“Hửm?” Khuôn mặt của hắn dịu dàng, vẻ mặt ôn nhu hiếm thấy, dường như lớp băng tuyết trên người hắn đã được phủi sạch: “Còn gì nữa sao?”
“Anh nói anh muốn theo đuổi tôi.”
“Ừ.” Hắn chờ cô nói tiếp.
“Nhưng anh không nói lý do vì sao anh theo đuổi tôi?”
Cô cũng không thể xác định được, hắn là vì mới mẻ? Vì chơi vui? Hay là vì, vì thích cô?
Trình Tuyết Ý thật sự rất rối rắm, trong buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm đó, khi Từ Kỳ Ngôn nói ra câu ‘không phải sự thật’, cô nhận ra được bản thân đã động tâm, cô thật sự đã cảm thấy chua xót.
Nếu đổi lại là người khác, chẳng hạn như là đám Hoắc Tư Viễn, nhất định là cô sẽ không cảm thấy rối rắm như vậy.
Nhưng đây là người cô thích, không phải là người nào khác.
Xét ở một phương diện nào đó, thì khoảng cách của cả hai thật sự rất xa.
Trình Tuyết Ý vẫn không biết Từ Kỳ Ngôn đang nghĩ gì.
Nếu hắn thật sự chỉ muốn chơi vui, thì chắc chắn cô sẽ không theo hầu.
Cô sẽ tự tay cắt đứt tư tình, sau này sẽ cách hắn thật xa.
Bởi vì cô không thể chơi nổi.
Nhưng nếu thật sự là thích, cô sẵn sàng cùng hắn thử một lần, nhưng khoảng cách thân phận của cả hai, phải làm thế nào mới vượt qua được đây?
Trình Tuyết Ý luôn đối mặt với hiện thực, loại tình cảm như vậy rất khó để lâu dài.
Cô thật sự không hiểu được.
Nhưng Từ Kỳ Ngôn sẽ không lo trước lo sau nhiều đến như vậy, hắn tự nhận bản thân hắn có thể kiểm soát mọi chuyện.
Hắn cũng hiểu rõ Trình Tuyết Ý phải lo lắng rất nhiều thứ, vì vậy hắn càng phải kiên định hơn cô.
Từ Kỳ Ngôn mỉm cười, mím môi hỏi: “Nếu tôi nói ra thì em sẽ đồng ý ở bên tôi sao?”
“Không.” Trình Tuyết Ý nói: “Ít nhất tôi phải biết được anh làm vậy là có ý gì.”
“Được.”
“Vậy em phải nghe thật cẩn thận.”
“Ừ, tôi đang nghe.”
Trình Tuyết Ý vẫn ngồi trên bàn làm việc của hắn, hai chân đang đung đưa cũng ngừng lại, nét mặt khá nghiêm túc.
“Đương nhiên là vì.” Người đàn ông cúi đầu, hắn áp môi lên vành tai cô, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Tôi thích em.”
Tôi thích em.
Chỉ nói với một mình cô.
Phòng làm việc cực kỳ yên tĩnh, bên tai cô chỉ còn tiếng hít thở nhẹ của Từ Kỳ Ngôn, cùng với câu nói ‘tôi thích em’ của hắn.
Tê dại.
Kích thích tới mức khiến cô có cảm giác không chân thật chút nào.
Người đàn ông lạnh lùng thật sự có thu hút rất lớn.
…
Trình Tuyết Ý cảm thấy có chút không chịu nổi được nữa.
Nhưng rõ ràng là Từ Kỳ Ngôn không có ý định dừng lại.
Dù sao hắn là người hiểu rõ nhất câu rèn sắt khi còn nóng.
“Vì vậy cô Trình Tuyết Ý.” Hắn siết chặt lòng bàn tay cô, nét mặt nghiêm túc: “Em có đồng ý làm bạn gái của tôi không?”
“Tôi thề.” Hắn rũ mắt nhìn cô: “Tôi thật sự rất, rất nghiêm túc.”
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Lấy kết hôn làm tiền đề.”
Trình Tuyết Ý: “Ai muốn kết hôn với anh chứ.”
“Vậy thì làm bạn trai trước.” Từ Kỳ Ngôn thấp giọng cười.
“Nếu tôi biểu hiện tốt.” Khuôn mặt của hắn thả lỏng hoàn toàn, trong đôi mắt đen là sự dịu dàng không che dấu được: “Rồi em hãy tiếp tục cân nhắc.”
Đêm đó Trình Tuyết Ý mất ngủ.
Bởi vì cô không chịu được khi Từ Kỳ Ngôn tấn công liên tục, mới không cẩn thận một chút mà đã bị công lược rồi.
Cô còn tự xem thường bản thân, đúng là không chút tiền đồ nào, nhanh như vậy đã buông vũ khí đầu hàng.
Nhưng đồng thời cô cũng có cảm giác ngọt ngào xen lẫn vui mừng.
Ngay cả khi nằm trên giường nhìn lên trần nhà, khóe môi bất giác cong lên.
Giống như một kẻ ngốc vậy.
Tâm trạng như thế nào nhỉ.
Hiện tại cô xúc động tới mức muốn leo lên ngựa chạy như bay vài vòng.
Cô nằm lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được, vì vậy quyết định ra ban công ngắm cảnh đêm, sau đó lại cảm thấy những vì sao hôm nay sáng hơn lúc trước rất nhiều.
Ánh trăng cũng to và tròn hơn!!!
A a a a, đây là thế giới tuyệt vời gì thế!
Cảm xúc vẫn lắng đọng đến lúc trời gần sáng, cuối cùng cô cũng có thể bình tĩnh lại được một chút.
Cô nhớ lại một chút, hình như hôm nay cô cũng không mất mặt lắm phải không?
Còn hiếm khi được nhìn thấy vẻ mặt khuất phục của tổng tài.
Sau khi Từ Kỳ Ngôn nói xong câu ‘nếu tôi biểu hiện tốt, thì em hãy tiếp tục cân nhắc’. Một lúc lâu sau, Trình Tuyết Ý vẫn không trả lời.
Từ Kỳ Ngôn cũng không vội vàng, hắn im lặng chờ cô trả lời.
Trong đầu trình Tuyết Ý đã giao chiến hai trăm hiệp với nhau, sau một thế kỷ cuối cùng cô cũng đã mở miệng: “Muốn tôi đồng ý với anh cũng được.”
Từ Kỳ Ngôn đã tung hoành trong giới kinh tế đã nhiều năm, nên cực kỳ thông minh, hắn nhướng mày hỏi: “Điều kiện là gì?”
“Điều kiện chính là, hiện tại chúng ta không được công khai.”
Từ Kỳ Ngôn: “…”
Trình Tuyết Ý nhìn thấy vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, không tin nổi của tổng tài.
“Vậy khi nào mới được?”
“Tôi vẫn chưa nghĩ ra mà.” Trình Tuyết Ý thoải mái trả lời: “Khi nào tới thì tôi sẽ nói cho anh biết.”
Từ Kỳ Ngôn: “…”
Về rất nhiều khía cạnh, Từ Kỳ Ngôn có thể hiểu tại sao cô đưa ra điều kiện này.
Nhưng về mặt tình cảm thì không được.
…
Tại sao hắn lại có cảm giác cô rất xấu hổ khi quen hắn vậy? Hả?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT