Khi bữa tiệc kết thúc thì đã là 11 giờ đêm.

Trình Tuyết Ý nhận được tin nhắn của Hoắc Tư Viễn, hắn kêu cô đợi ở cửa khách sạn để hắn đi lấy xe rồi cả hai cùng về.

Cô mặc áo khoác đứng ở trước cửa xoay của khách sạn, vừa ngâm nga hát vừa đứng đợi, lúc nãy trong bữa ăn cô cũng có uống một chút rượu với mọi người, nên hiện tại cảm thấy cả người đều lâng lâng.

Cô đứng đợi một lúc lâu vẫn không nhìn thấy chiếc bôn bôn nhỏ của Hoắc Tư Viễn, nhưng lại có một chiếc Porsche dừng lại trước mặt cô, tài xế hạ cửa sổ xe xuống rồi bóp còi.

Trình Tuyết Ý thắc mắc hơi khom lưng xuống nhìn tài xế, suy nghĩ không biết người này có nhận sai người không.

Thì đột nhiên lúc này có một giọng nói trầm thấp lạnh lùng ở phía sau lưng cô vang lên: “Lên xe đi, tôi đưa cô về.”

“Ai vậy?”

Trình Tuyết Ý quay đầu lại thì nhìn thấy Từ Kỳ Ngôn đang đứng ở phía sau, buổi tối rất là lạnh nhưng hắn lại mặc rất ít, khuôn mặt gầy hơn rất nhiều so với lần gặp lúc trước, góc cạnh khuôn mặt càng hiện rõ hơn.

“Vì…vì sao chứ?” Sao tự nhiên lại có lòng tốt muốn đưa cô về vậy?

“Không vì cái gì hết.”

Trên mặt Từ Kỳ Ngôn thì rất lạnh lùng nhưng cảm xúc trong lòng lại giống như núi lửa dâng trào.

Cách nhìn của hắn về Trình Tuyết Ý đã thay đổi khi nhìn thấy cô tập múa.

Hắn nghĩ, một cô gái kiên trì chăm chỉ như vậy, có lẽ sẽ không hề giống như những gì mà hắn đã suy nghĩ.

“Có lẽ Từ tổng cũng biết, cái gì gọi là vợ chồng đoàn phim nhỉ?”

Lời nói của Thẩm Dịch Nhiên lại vang lên bên tai hắn.

Ngay lập tức cơn giận bùng lên trong lồng ngực hắn, khiến cho chính bản thân hắn cũng rất ngạc nhiên.

Hắn ở phía xa nhìn người phụ nữ này cười nói vui vẻ với người đàn ông khác, đột nhiên hắn nhớ lại, cách đây không lâu ở trên sân thượng vắng người, cô cũng đã từng lớn mật bước lại gần hắn.

Chỉ là…nhanh như vậy mà đã đổi mục tiêu mới rồi sao?

Đột nhiên hắn cảm thấy hắn không thể nhìn ra được, bên dưới vẻ bề ngoài ngây thơ trong sáng này rốt cuộc là người như thế nào?

“Vẫn là không nên làm phiền…”

Trình Tuyết Ý còn chưa nói xong thì Từ Kỳ Ngôn đã cắt ngang: “Không phiền.”

Hắn chậm rãi bước xuống bậc thang, mở cửa chỗ ngồi phía sau, rồi đứng ở đó im lặng nhìn cô.

Những chiếc xe dừng ở trước cửa khách sạn đều đã rời đi, bởi vì Porsche đã dừng ở đây một lúc lâu nên những người ở phía sau không kiên nhẫn nữa mà ấn còi xe.

“Từ tổng, tôi đã hẹn đi chung với người khác rồi.”

Hắn vẫn không lên tiếng, ánh đèn neon chiếu sáng giữa bầu trời đêm nhưng vẫn không sánh bằng ánh mắt đen sâu thẳm của hắn.

Trình Tuyết Ý bị hắn nhìn tới mức da đầu cũng cảm thấy tê dại, những chiếc xe ở phía sau liên tục ấn còi, cộng thêm tác dụng của cồn nên hiện tại đầu của cô có chút đau.

Không còn cách nào khác, cô không thể nào chống lại hắn được.

Trình Tuyết Ý khó khăn bước xuống bậc thang, khom lưng ngồi vào ghế sau.

Từ Kỳ Ngôn đang giữ cửa xe, lên tiếng nói: “Ngồi vào trong.”



Trình Tuyết Ý nhấc mông nhích người vào bên trong, lúc này Từ Kỳ Ngôn mới ngồi vào trong xe.

“A Cửu, lái xe.” Hắn nói với tài xế.

Khi xe chạy ra ngoài đường lớn, điện thoại trong tay Trình Tuyết Ý rung lên, cô cúi đầu xuống nhìn, người gọi là Hoắc Tư Viễn.

Chắc là hắn đã chạy tới cửa khách sạn nhưng không nhìn thấy cô nên mới gọi điện.

Trình Tuyết Ý do dự một chút rồi cúp điện thoại, sau đó mở Wechat ra gửi tin nhắn cho Hoắc Tư Viễn: “Anh không cần chờ tôi, đã có người đưa tôi về.”

Trước khi ấn nút gửi cô cúi đầu xuống nhìn lại một lần nữa, cảm thấy câu ‘đã có người đưa tôi về’ có chút không ổn, nếu lỡ hắn hỏi là ai đưa về thì cô cũng không biết phải giải thích như thế nào.

Vì vậy cô đã xóa phần tin nhắn sau, chỉ nhắn: “Anh không cần chờ tôi.”

Vừa mới ấn nút gửi xong thì Từ Kỳ Ngôn đột nhiên lên tiếng nói: “Cô và Hoắc Tư Viễn có quan hệ gì?”

“Hả?” Trình Tuyết Ý ngẩng đầu lên.

Mối quan hệ gì? Hỏi cái gì đấy?

“Từ tổng hỏi vậy là có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ.”

Dùng cái giọng điệu như vậy để hỏi cô và người đàn ông khác có quan hệ gì thì chắc chắn là chẳng có ý gì tốt.

Trình Tuyết Ý hơi thắc mắc, không biết có phải hắn đã nghe thấy tin đồn bậy bạ gì không.

Thật là đáng giận mà, rốt cuộc tại sao thành kiến của hắn đối với cô lại lớn như vậy chứ?

Có lẽ là bởi vì tửu tráng túng nhân đảm, nên Trình Tuyết Ý không nhịn nữa mà hỏi ngược lại hắn: “Chuyện này thì có liên quan gì đến Từ tổng chứ?”

*Tửu tráng túng nhân đảm: uống rượu vào thì người yếu đuối nhút nhát cũng to gan hơn.



“Trình Tuyết Ý, có gan thì cô lặp lại một lần nữa.”

Giọng nói của hắn lộ rõ sự cảnh cáo, thật sự rất hung dữ.

Nếu bình thường thì chắc chắn Trình Tuyết Ý sẽ lúng túng, nhưng hôm nay cô có chút đặc biệt.

Hơn nữa trong khoảng thời gian này đã tích góp được rất nhiều oán hận với Từ Kỳ Ngôn, cô đã cố gắng tránh mặt hắn nhưng hôm nay là do hắn tự dâng bản thân tới!

Tất cả những uất ức mà cô phải chịu ngay lúc này đều bùng phát ra hết.

“Anh cho rằng tôi sẽ sợ sao?” Trình Tuyết Ý thẳng thắn nói: “Rốt cuộc tôi đã làm gì sai mà anh đối xử với tôi như vậy? Chẳng lẽ chỉ là vì tôi đưa thẻ phòng cho anh thôi sao?”

Mỗi khi cô nhớ lại chuyện này là cô cảm thấy khó chịu.

“Anh tưởng tôi muốn đưa cho anh sao? Tôi chỉ là thân bất do kỷ mà thôi!”

“Còn anh thì năm lần bảy lượt hiểu lầm tôi, chẳng lẽ anh không cảm thấy bản thân anh…” Trình Tuyết Ý cắn môi nói: “Không cảm thấy bản thân anh quá tự luyến sao?!”

Éc, sao cô dám nói lời này ra vậy?

Trong chớp mắt thời gian giống như bị đóng băng lại.

Trình Tuyết Ý cảm thấy sợ hãi vì nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Từ Kỳ Ngôn.

Ngay lúc này.

Một tiếng “Két___” vang lên, đột nhiên chiếc xe dừng lại ở giữa đường lớn.

Cơ thể Trình Tuyết Ý theo quán tính lao về phía trước, người đàn ông ngồi bên cạnh cô phản ứng nhanh đưa tay ra đỡ lấy trán của cô.

Giọng nói hoảng sợ của tài xế vang lên: “Khụ…xin lỗi, Từ tổng…”

Trình Tuyết Ý cảm nhận được lòng bàn tay lạnh như băng đang đỡ lấy trán của cô.

Bởi vì trời đã khuya nên xe trên đường rất ít, vì vậy bọn họ mới không xảy ra tai nạn xe cộ.

Bầu không khí im lặng tới mức lạ thường, Trình Tuyết Ý chậm chạp ngồi thẳng lưng lại, ngay cả dư quang cũng không dám nhìn về phía Từ Kỳ Ngôn dù chỉ là một chút.

Trong tình huống này cô không biết phải làm gì cả, online chờ giúp cũng không còn kịp nữa rồi.

Không thì chuồn nhỉ?

Bên ngoài cửa sổ là một con đường rộng lớn không có xe, cực kỳ an toàn.

Phải, chuồn thôi!

Trình Tuyết Ý dùng vận tốc nhanh tới mức ngay cả sét đánh cũng không bằng mở cửa xe ra, đầu cũng không thèm nhìn lại chỉ nhanh chân chạy thẳng về phía trước.

Nhìn thoáng qua, một cô gái dáng người mảnh mai lao thẳng vào màn đêm dày đặc, giống như đang có chuyện ‘gấp’.

Mà lúc này ở trong xe.

Tài xế A Cửu: “…”

Từ Kỳ Ngôn: “…”

Vừa nãy A Cửu thật sự bị dọa cho sợ hãi, lá gan của cô Trình này cũng quá lớn đi, cô lại dám nói chuyện với Từ tổng như vậy?

Hại cho hắn sợ tới mức đạp nhầm phanh.

A Cửu lại xin lỗi một lần nữa: “Xin lỗi Từ tổng, lúc nãy…”

“Lái chậm một chút.”

“Sao…ạ?”

Tổng tài không lên tiếng nữa, A Cửu cũng tự hiểu…hắn phải lái xe đi theo sau cô gái vừa nãy.

Được thôi, lái chậm một chút.

Xe vừa chạy được 10 mét.

“Chậm một chút nữa.” Tổng tài nói tiếp.

Cuối cùng A Cửu lái chiếc Porsche với vận tốc chậm như rùa, cứ như vậy đi khoảng 7, 8 phút thì cuối cùng cô gái kia cũng bắt được xe.

“Từ tổng, cô Trình đã lên xe taxi rồi.” A Cửu nói.

“Ừ.” Từ Kỳ Ngôn nhìn lên bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ: “Đi theo chiếc taxi đó, đến khi tới khách sạn.”

Tác giả có lời muốn nói:

Trình Tuyết Ý: Hứ! Không đuổi kịp bà đây phải không? Không còn cách nào khác đâu, vì bà đây rất mạnh mẽ đấy!

Tổng tài:…

Tài xế A Cửu: Tôi nên ở gầm xe chứ không phải ở trên xe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play