*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi Trình Tuyết Ý ôm chăn điện rời khỏi phòng Hoắc Tư Viễn thì vừa đúng lúc cửa phòng đối diện mở ra.
Thì ra người ở phòng đối diện là Thẩm Dịch Nhiên.
Cô ấy mặc một chiếc áo thể thao màu đen liền mũ, trong tay cầm theo khăn lông, nhìn dáng vẻ giống như là muốn ra ngoài chạy bộ ban đêm.
Trình Tuyết Ý dừng lại, lễ phép lên tiếng chào hỏi cô ấy: “Chị Dịch Nhiên, xin chào.”
Ánh mắt Thẩm Dịch Nhiên dừng lại, thắc mắc tại sao Trình Tuyết Ý lại đứng ở trước cửa phòng của Hoắc Tư Viễn, nhưng sau đó cô ấy chỉ gật đầu chào cô.
Éc, sao cô lại cảm thấy hình như cô ấy đã hiểu lầm gì đó rồi thì phải?
Nhưng nếu bây giờ cô tự lên tiếng giải thích thì chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này.
Chỉ là hình như người ta cũng không muốn nghe cô giải thích, nên cô ấy quay đầu bước nhanh đi về phía thang máy.
Đôi lúc Trình Tuyết Ý rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, không biết vì sao cô lại cảm thấy hình như Thẩm Dịch Nhiên không thích cô cho lắm.
Vì để tránh cho cả hai không thoải mái nên cô đã ở hành lang một lúc rồi mới đi về phía thang máy quay trở về phòng.
Khi về phòng hình như thuốc đã bắt đầu có tác dụng, nên Trình Tuyết Ý không còn cảm thấy đau nữa, cô trải chăn điện lên giường rồi bật điện lên cho nó làm nóng trước.
Sau khi rửa mặt xong, chui vào chăn thì cuối cùng cô cũng đã cảm nhận được sự ấm mà cả ngày hôm nay cô chưa cảm nhận được.
Đúng là hạnh phúc tới mức muốn khóc.
Khó trách người ta thường nói ở nhà dựa ba mẹ ra ngoài dựa bạn bè.
Khi nghĩ tới Hoắc Tư Viễn và cô bé trợ lý Thần Thần, cô không nhịn được mà cảm thán trên đời này thật sự vẫn còn rất nhiều người tốt.
Ngày đầu tiên bị đau bụng kinh, còn phải trải qua biết bao nhiêu chuyện nên Trình Tuyết Ý đã cạn kiệt sức lực từ sớm, nằm bên trong chăn bông ấm áp, bao nhiêu áp lức và phiền muộn đều dần tan biến, cô nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
___
Ngày hôm sau, khi cô thức dậy thì chỉ mới 6 giờ hơn, bên ngoài cửa sổ vẫn còn một tầng sương mù dày đặc, bầu trời vẫn chưa sáng hẳn, dường như cả thành phố vẫn còn chìm trong giấc ngủ.
Nhưng trạng thái của Trình Tuyết Ý đã rất tốt rồi.
Cô pha một ly sữa bò với bột yến mạch, trong thời gian chờ đợi, cô vừa xem kịch bản vừa làm các động tác cơ bản để làm giãn cơ.
Tập múa gần hai tháng, hôm nay chính là lúc để thu được thành quả.
Cảnh quay quan trọng nhất của cô là vào buổi chiều ngày hôm nay.
Trong phim, nam chính muốn xem thử trên người Tạ Oản Tâm có manh mối nào hay không, nên hắn đã đi tới đoàn múa ba lê để xem cô ấy biểu diễn.
Sau đó hắn vừa liếc mắt nhìn một cái thì đã bị cô ấy làm cho kinh ngạc.
Thật ra cô không biết bản thân mình có thể làm cho người khác kinh ngạc hay không, chỉ là cô liên tục tự nhủ rằng, mỗi ngày cô soi gương đều ngâm nga hai chữ: Đẹp nhất.
Buổi chiều khi cô đến đoàn phim thì các nhân viên vẫn còn đang điều chỉnh thiết bị, Trình Tuyết Ý trang điểm thay quần áo xong thì mặc thêm áo khoác ra ngoài sân ngồi, yên lặng đọc kịch bản.
Đột nhiên Hoắc Tư Viễn chạy tới: “Trình Trình, không thì hai chúng ta đối diễn đi?”
“Trình Trình?” Trình Tuyết Ý ngẩng đầu lên chỉ vào chính mình: “Kêu tôi sao?”
“Nếu không thì kêu ai chứ?”
Trình Tuyết Ý nói giỡn với hắn: “Anh Viễn, vậy chúng ta sẽ quay Bến Thượng Hải sao?”
*Phùng Trình Trình là một nhân vật trong phim Bến Thượng Hải.Đột nhiên Thần Thần xuất hiện, cô bé nhét bình giữ ấm vào trong tay Hoắc Tư Viễn, rồi nói: “Vậy thì chị Tuyết Ý sẽ là cô gái đẹp nhất Bến Thượng Hải này.”
“Sao tự nhiên lại thả rắm cầu vồng vậy ~” Trình Tuyết Ý không nhịn được bật cười nói: “Thần Thần, em thật sự rất biết cách nói chuyện đấy.”
*Rắm cầu vồng: ngay cả khi thần tượng của một người đánh rắm, họ cũng có thể tâng bốc hành động đó như ‘cầu vồng’ mà không hề cảm thấy ngượng miệng hay giả trân.Sau khi hi hi ha ha trêu chọc nhau vài câu thì Trình Tuyết Ý và Hoắc Tư Viễn bắt đầu đối diễn.
Không nghĩ tới khi hai người đối diễn, người chiếm thế thượng phong lại là Trình Tuyết Ý.
Hoắc Tư Viễn hoài nghi nói: “Thật sự tôi không nhìn ra em có kinh nghiệm như vậy đấy.”
“Còn cần anh phải nói sao?” Trình Tuyết Ý vỗ ngực bày ra vẻ mặt kiêu ngạo.
Ba năm lăn lộn trong giới cô đã diễn không ít vai, từ vai xác chết đến người qua đường Giáp.
Hoắc Tư Viễn ôm quyền, giả vờ thất kính nói: “Hay tôi nên gọi em là…cô giáo Trình nhỉ?”
Thẩm Dịch Nhiên ngồi cách đó không xa, yên lặng nhìn về phía bên này, trên người cô ấy mặc thêm áo bông dày, trong tay cầm bình giữ nhiệt, đã một lúc lâu vẫn chưa thay đổi tư thế.
Liên Khê nhìn theo ánh mắt của cô ấy: “Chị Dịch Nhiên đang xem gì vậy?”
Thẩm Dịch Nhiên định thần lại, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Không có gì.”
Trước khi chuẩn bị quay phim, Trình Tuyết Ý muốn xây dựng tâm lý trước cho bản thân nên cô đã cởi áo khoác ra, không phải là lấy trạng thái quay phim mà là vì nơi này quá – lạnh!
Áo khoác vừa cởi ra, hơi lạnh ẩm ướt bắt đầu xâm nhập vào cơ thể, ngay lúc Trình Tuyết Ý tính rụt cổ lại thì nghe những người xung quanh đồng thanh nói: “Wow…”
Các nhân viên công tác và diễn viên đều rất kinh ngạc.
Chiếc váy ba lê cổ điển làm bằng vải lụa màu trắng trên người Trình Tuyết Ý, được đoàn phim bỏ ra một số tiền rất lớn để mua nó, lớp trên của làn váy là vải ren được may rất phức tạp và tinh xảo, lớp vải ren mềm mại tinh xảo tới mức khiến cho người khác vừa nhìn vào là cảm thấy sang trọng.
Tuy nhiên so với chiếc váy thì người mặc càng xinh đẹp hơn, Trình Tuyết Ý rất gầy nhưng không tới mức gầy như que củi.
Bên dưới làn váy như đóa hoa bách hợp nở rộ là đôi chân thon dài thẳng tắp.
Mảnh dải lụa của giày ba lê quấn quanh cổ chân mảnh mai cân đối của cô.
Vì để quay phim, chuyên viên trang điểm còn tạo khối sáng lên cơ thể cô, nhìn thoáng qua cô giống như một tinh linh đang nhảy múa trên mặt hồ lấp lánh.
Vừa sáng chói vừa bắt mắt.
Trình Tuyết Ý bị mọi người nhìn chằm chằm tới mức tay chân cũng cứng đờ, nhưng tâm trạng lại cảm thấy rất vui.
Nói sao nhỉ? Muốn nổi bật trước mặt mọi người thì phải khổ trước sướng sau.
Nhưng mà thật sự rất lạnh đấy.
Hôm nay cô sẽ là người múa vai chính Aurora trong bài [Người đẹp ngủ trong rừng].
Bởi vì trong phim chỉ chiếu vài giây nên cô chỉ cần nhảy một đoạn ngắn là được.
Tất cả diễn viên đều đã có mặt, tiếng nhạc du dương của đàn Cello bắt đầu vang lên, ánh đèn được chiếu tới…
Cô gái đứng giữa sân khấu bắt đầu vươn tay, nhón nhẹ mũi chân, thực hiện động tác xoay tròn.
Hoắc Tư Viễn đứng ở trên bậc thang của rạp hát, nhìn thoáng qua bóng lưng, cảm thấy hắn nhìn rất chăm chú…
Cảnh quay đẹp tới mức kinh ngạc, người múa cũng rất xinh đẹp.
Khi mọi người đã bắt đầu bước vào vai diễn thì có tiếng quát vang lên.
“Cắt!” Hứa Duyên Bình cầm loa quát to: “Cậu làm sao vậy A Viễn?”
Hứa Duyên Bình đứng lên nói: “Sao lại đứng ngây ngốc ở đó như vậy, đừng có quên di chuyển, hãy di chuyển!!!”
Các nhân viên công tác và diễn viên đều cười ầm lên, ngày cả Trình Tuyết Ý đang đứng trên sân khấu cũng nhìn hắn cười.
Trên khuôn mặt hơi ngăm đen của Hoắc Tư Viễn hiện lên chút ửng hồng, hắn quay đầu lại giả vờ tức giận nói: “Đạo diễn Hứa, sao cô lại nói như vậy, cô thực sự muốn cháu mất mặt sao?”
Hứa Duyên Bình bị hắn phản bác lại, tức giận xua tay nói: “Quay lại!”