*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.EDIT:
Tô Bún OTP Siu Riêu ( FB Đậu Hũ Mềm)
"Anh ta đã trở lại." Từ trong điện thoại truyền ra một âm thanh lạnh lùng.
Kiều Quang Vũ vì khẩn trương mà nuốt nước miếng, dùng sức nắm chặt di động: "Vậy...tôi cần làm gì? La lối khóc lóc lăn lộn? Ghen tuông?"
"......"
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lúc, sau đó, có tiếng người đàn ông nói: "Cậu không cần làm gì hết, tiếp tục ở bên ông chủ, đừng để hắn phát hiện cậu đã biết chuyện này."
"Này, anh như vậy là làm khó người khác đấy!" Kiều Quang Vũ bất mãn reo lên, "Anh biết rõ tôi là cái loại người không thể giữ bí mật, lỡ như tôi bị lộ trước mặt hắn thì làm sao bây giờ?"
"......" Người đàn ông tựa như sắp không thể nhịn được nữa, "Người đó đã trở lại, sẽ nhanh thôi, cậu có chuyện gì chứ, bị phát hiện thì có làm sao, ông chủ không thể nào thật sự yêu cậu được!"
"Haa.. Vậy được rồi." Kiều Quang Vũ nhẹ nhàng thở ra, "Tôi sợ không giữ được chừng mực, giám đốc Hoắc đầu óc có vấn đề, không yêu ánh trăng sáng quay ngược ra yêu tôi......"
"Cậu suy nghĩ nhiều rồi." Người đàn ông nói.
"Anh Tuyền, thư ký Toàn, anh nói xem, nếu tôi gặp mặt ánh trăng sáng của giám đốc Hoắc, tôi nên nói điều gì đây?" Kiều Quang Vũ mắt trông mong hỏi.
Giọng nói Toàn Tuyền vô cùng sắc bén: "Cậu có thể tùy hoàn cảnh mà lộ ra biểu cảm chợt bừng tỉnh, sau đó đau lòng, mất mát, nhưng đừng làm quá mức, khiến cho ông chủ thương cảm rồi mủi lòng."
"Quào, kỹ thuật diễn này độ khó cao quá đó!" Kiều Quang Vũ nắm chặt tay, "Không được, tôi phải nghiền ngẫm luyện tập trước gương mấy ngày, cho nên......" Trong giọng nói cậu có chút chờ mong, "Lớp dương cầm mấy ngày này tôi có thể không đi không?"
"Không được." Toàn Tuyền nói chậm rãi, "Cậu không biết mỗi lần đi học, ông chủ dựa vào hình ảnh cậu đánh đàn mà hoài niệm ánh trăng sáng của hắn sao? Diễn phải diễn cho trót, hắn mua cậu làm thế thân ba năm, cậu nhất định phải tận tâm trên cương vị công tác đến giây phút cuối cùng."
Kiều Quang Vũ thất vọng nói: "Ồ..."
"Ngày mai tôi đúng giờ tới đón cậu." Toàn Tuyền nói, "Đừng thức khuya."
"Yên tâm đi anh Tuyền, thức khuya sẽ có quầng thâm mắt ảnh hưởng tới gương mặt có sáu bảy phần giống với ánh trăng sáng này của tôi, tôi biết rõ mà!" Kiều Quang Vũ xua xua tay, tỏ vẻ mình đã có gần ba năm kinh nghiệm, chi tiết nhỏ như này đương nhiên sẽ chú ý.
Toàn Tuyền cũng không nói gì nữa, sau khi hai người chúc ngủ ngon lẫn nhau, liền cúp điện thoại.
Cúp điện thoại xong, Kiều Quang Vũ thở dài, ném điện thoại qua một bên, cởi sạch quần áo đi đến trước gương.
Toàn thân được phản chiếu, một thanh niên cao gầy đang lẳng lặng nhìn chằm chằm mặt mình, cậu lớn lên rất đẹp, mày kiếm mắt sáng, mũi cao, môi mềm mại.
Làn da trắng nõn, dáng người cũng không vừa, chiếc mông cong có chút cơ bắp.
Đối với người đồng tính mà nói, cơ thể này rất có sức hấp dẫn.
Kiều Quang Vũ thưởng thức thân thể của mình một chút, sau đó đi vào phòng tắm, tắm rửa, lên giường.
Bên ánh đèn, cảnh đêm bên ngoài cửa sổ sát đất hiện ra ở trước giường. Kiều Quang Vũ ngơ ngẩn mà nhìn bầu trời thành phố bị bao trùm bởi ánh sáng trong đêm, bỗng nhiên cười một cái, nhắm hai mắt lại.
Ngày hôm sau, thư ký Toàn đúng giờ tới gõ cửa.
Kiều Quang Vũ vừa ngái ngủ vừa mở cửa cho đối phương. Chung cư cậu ở là kim chủ Hoắc Chu mua cho, hai phòng một sảnh, cậu ở phòng ngủ chính, phòng cho khách là của Hoắc Chu, tuy rằng ngần ấy năm Hoắc Chu chưa từng qua đêm ở nơi này, thậm chí cũng không chạm vào cậu.
Thật ra cũng rất dễ để lý giải tại sao, Kiều Quang Vũ sắm vai nhân vật là ánh trăng sáng của Hoắc Chu, ánh trăng sáng đương nhiên không thể khinh nhờn, hơn nữa rốt cuộc Hoắc Chu cũng không yêu cậu, cậu còn chờ ánh trăng sáng trở về cùng hắn nối tiếp tiền duyên đó, chắc chắn phải vì ánh trăng sáng giữ thân như ngọc nha.
Cho nên quan hệ của cậu với Hoắc Chu, cùng lắm là hôn môi, nắm tay, chẳng sợ lau súng cướp cò*, ở khoảnh khắc cuối cùng Hoắc Chu kiềm chế bản thân.
* ý chỉ xxx nhau
—— Nhịn như thế, làm Kiều Quang Vũ nghi ngờ rằng giám đốc Hoắc có thể nghẹn đến không được nữa hay không.
Chẳng qua đó đều không phải là việc cậu cần lo lắng, đây là chuyện mà ánh trăng sáng của giám đốc Hoắc nên quan tâm, cậu chỉ phụ trách sắm vai nhân vật, vì tiền làm việc.
Toàn Tuyền cau mày nhìn cậu: "Cậu rụt rè một chút, trước mặt ông chủ không cần lộ ra... bộ dạng này." Hắn muốn dùng cà lơ phất phơ để hình dung Kiều Quang Vũ, nhưng mà hắn ngại cái từ này không đủ nghiêm trọng, không thể khiến cho Kiều Quang Vũ để ý.
Bởi vì mỗi lần người này không gặp ai đều như vậy, quần áo xộc xệch, dép trái dép phải ngược hết lên, tóc tai bù xù, không có chút hình tượng nào.
"Biết rồi, anh có thấy tôi thiếu chuyên nghiệp trước mặt giám đốc Hoắc bao giờ chưa?" Kiều Quang Vũ ngáp một cái, mở ra bọc nilon Toàn Tuyền mang cho cậu, lấy bữa sáng được đóng gói bên trong, kinh ngạc hô, "Anh mua cho tôi sủi cảo tôm này! Tôi thích ăn sủi cảo tôm nhất đó!"
"Ăn nhiều một chút." Toàn Tuyền đột nhiên cười ác ý, " Ánh trăng sáng của hắn dị ứng hải sản, hôm nay gần như phải ở bên cạnh ông chủ cả ngày..."
Ở với Hoắc Chu, đừng hy vọng có thể ăn quả ngon.
"...... Nhân sinh gian nan có một số việc xin đừng vạch trần, anh Tuyền." Kiều Quang Vũ khóc không ra nước mắt.
Toàn Tuyền kéo ghế dựa ngồi đối diện cậu, bởi vì chân dài, chân hai người dưới bàn hạ chạm nhau, lại như chẳng có gì mà dời đi. "Tôi nghe được, vị Ổ tiên sinh kia sẽ đến đảo Đại Phong vào cuối tuần, ngày hôm qua ông chủ xếp lịch trình cuối tuần tại đó, đến lúc đó sẽ đi theo hắn." Hắn nói.
Kiều Quang Vũ nuốt xuống một miếng sủi cảo tôm, khó hiểu nói: "Vậy còn chúng ta?"
"Cậu cứ tự nhiên, tôi có việc của mình." Toàn Tuyền lạnh lùng nói.
"Ồ..." Kiều Quang Vũ sửng sốt, sau đó nói, "Không đúng, ngày thường không phải anh thà rằng mọi chuyện tự tay mình làm lấy, không cho cấp dưới có cơ hội xuất đầu lộ diện sao?" Cậu chế nhạo mà cười cười, "Chuyện lớn gì, có thể khiến thư ký bên người ông chủ phải quan tâm thế?"
"......" Toàn Tuyền nhìn hắn một cái, không nói chuyện.
"Này, anh nhìn tôi như vậy, tôi sẽ cho rằng anh có tình cảm với tôi đó" Kiều Quang Vũ rụt rụt cổ, cố ý làm biểu cảm sợ hãi.
"Cút." Toàn Tuyền tức giận nói, "Tháng này là ngày giỗ của mẹ cậu, cậu không thể tìm một ngày đi tảo mộ sao?"
Kiều Quang Vũ giật mình, sau đó cười: "Không hổ là thư ký, trí nhớ tốt thật, tôi suýt chút nữa quên luôn..."
Một năm sau khi Kiều Quang Vũ tốt nghiệp, gửi sơ yếu lý lịch đến công ty Hoắc Chu, lúc ấy người phụ trách sàng lọc hồ sơ là Toàn Tuyền, hắn vừa nhìn Kiều Quang Vũ, liền cảm thấy cậu rất giống người Hoắc Chu thích là Ổ Vũ, nên đóng gói cậu đưa đến trước mặt Hoắc Chu.
Quả nhiên Hoắc Chu rất thích cậu, hoặc nói, rất thích gương mặt này của cậu, không bao lâu liền đưa ra ý muốn bao dưỡng cậu, dùng 500 vạn* mua thời gian ba năm của cậu, còn đưa cậu nơi ở.
* 500 vạn ~ 17.850.233.985 VNĐ =)))))))) nhiều số quá toi cũng không biết là bao nhiêu:))
Nội dung bao dưỡng thậm chí không bao gồm làm tình, chỉ có yêu cầu đặc biệt ở cử chỉ, hành động, lời nói của Kiều Quang Vũ thôi.
Năm ấy mẹ Kiều Quang Vũ bệnh nặng, đúng là cần tiền, đáng tiếc tiền vừa tới tay, bà đã không chịu đựng nổi.
Toàn Tuyền toàn quyền giúp Kiều Quang Vũ xử lý hậu sự của mẹ, sau đó lý trí mà phân tích tình trạng khó tìm việc làm của sinh viên hiện nay, cầm số tiền này, cậu không cần tốn nhiều năm phấn đấu.
Toàn Tuyền là người thực tế, hắn nói rõ với Kiều Quang Vũ, nhờ vào việc tìm thấy thế thân, hắn có thể bò đến vị trí thư ký của giám đốc Hoắc, đây là lợi ích Kiều Quang Vũ mang đến cho hắn. Mà bên hắn có thể giúp Kiều Quang Vũ dùng 500 vạn kia, không lời không lỗ, đây là điều tốt hắn cho Kiều Quang Vũ.
Hai người bọn họ, trói buộc lợi ích của nhau.
Kiều Quang Vũ thật ra rất bội phục Toàn Tuyền, đối phương cùng lắm thì lớn hơn cậu vài tuổi, lại thành thục ổn trọng hơn rất nhiều lần, nếu không có hắn, Kiều Quang Vũ đóng giả cũng sẽ không thuận lợi như vậy —— mấy năm nay những người lẳng lơ đê tiện muốn thay thế ánh trăng sáng cực kì nhiều, nhưng mặc nhiên Hoắc Chu lại thích giữ lại cậu.
Mà Toàn Tuyền, trước sau có thể giúp Kiều Quang Vũ giữ lại mấu chốt, không đến mức khiến cậu tự lưu lạc sinh hoạt ba năm.
Theo cách nói của Toàn Tuyền là "Nếu là tôi tìm ra cậu, tôi phải phụ trách cậu mọi phương diện ", hắn coi Kiều Quang Vũ trở thành trách nhiệm của hắn.
Toàn Tuyền là một thư ký giỏi, hắn bồi dưỡng Kiều Quang Vũ thành một diễn viên diễn rất giỏi, diễn viên tốt và thư ký giỏi sẽ không làm ông chủ đợi lâu. Kiều Quang Vũ vội vàng ăn xong bữa sáng, liền cùng Toàn Tuyền xuống hầm để xe.
Kiều Quang Vũ ngựa quen đường cũ mà ngồi trên ghế phụ lái, thắt chặt dây an toàn, vặn mở thu âm nghe tin tức, Toàn Tuyền bên cạnh nhìn cậu một cái: "Cậu cũng nên học cách lái xe."
"Ánh trăng sáng sẽ lái xe sao?" Kiều Quang Vũ nhún nhún vai, "Thứ tôi muốn học nhiều lắm, không có thời gian học cái này, sau này nói sau."
Toàn Tuyền chuyên tâm lái xe: "Cậu nói ' sau này ', không còn xa nữa rồi."
Kiều Quang Vũ cong cong môi, ánh trăng sáng đã trở lại, " sau này" không phải sắp tới rồi sao?
Cậu vốn dĩ cho rằng trải qua ba năm, về sau cậu rời khỏi Hoắc Chu sẽ rất khó khăn, tốt nghiệp đại học, ba năm trôi qua, muốn tìm công việc càng thêm gian nan, hơn nữa khi tìm được rồi cũng chưa chắc sẽ có tâm thế tốt đẹp để dốc sức phấn đấu bắt đầu từ con số 0...... Nhưng mà cậu lại không ngờ rằng, sắp rời khỏi Hoắc Chu, tâm tình của cậu nhẹ nhàng như thế, tựa như một con chim hoàng yến* thấy cửa lồng bị mở ra, hận không thể hướng đến ánh rạng đông ngập tràn hy vọng kia, hiến lên giọng hát đẹp đẽ nhất của mình.
*Chim hoàng yến:
Kiều Quang Vũ ngẩng đầu lên, dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.
"Tới rồi."
Khi ý thức sắp mơ hồ, Toàn Tuyền nhắc nhở cậu.
"Ưm..." Kiều Quang Vũ xoa xoa giữa mày, lúc mở mắt ra, tính cách hoạt bát, lanh lợi đều bị cậu thu vào trong lòng hộp Pandora, được thay thế bằng gương mặt xa cách, lãnh đạm "Đi thôi, đi học."
Nơi Kiều Quang Vũ học dương cầm, là tòa nhà dương cầm, có cái tên dễ nghe là "Thiên Cổ Lưu Âm". Một cây dương cầm chiếm ba gian ở mặt tiền cửa hiệu, lầu một là chỗ bán đàn, lầu hai mới là nơi học đàn, trong đó bởi vì Kiều Quang Vũ "đi cửa sau", cậu có một phòng học riêng cố định.
Dạy cậu dương cầm là một nữ nghệ sĩ dương cầm trung niên dịu dàng, nghe nói lúc còn trẻ ở trong nước có danh tiếng, chẳng qua không làm cao chút nào, còn rất biết ý.
Tần Lệ nói: "Đàn lại bài học trong tiết trước một lần đi." Nói xong, ngồi một bên trên sô pha, tiện tay cầm một quyển tạp chí mở ra xem.
Trước tiên Kiều Quang Vũ điều chỉnh dáng ngồi, thì vị giám đốc Hoắc thích nhìn lén kia đã vào vị trí của mình, ưu nhã nâng giá lên, bàn tay đặt trên phím đàn.
Tiếng đàn nhã nhặn uyển chuyển theo tay cậu hạ xuống, có mấy chỗ ngẫu nhiên chuyển biến dồn dập, nghe cẩn thận sẽ phát hiện điều không hài hòa, nhưng biểu tình Kiều Quang Vũ thật sự nghiêm túc, cho dù đánh đàn sai sót, cũng không thể che lấp khuôn mặt đẹp đẽ đang toả sáng rực rỡ lúc này.
—— Anh Tuyền từng nói, vì có sự đối lập với ánh trăng sáng, không thể đàn đến độ hoàn mỹ, mặc dù chính cậu có thể đàn hay, cũng phải giả vờ có sai sót, làm ông chủ luôn luôn nhớ rõ rằng chỉ có ánh trăng sáng là tốt đẹp nhất, hoàn hảo nhất.
Cô Tần Lệ hiển nhiên đã quen với diễn xuất của Kiều Quang Vũ, vì thế im lặng, phảng phất đắm chìm trong tiếng nhạc lúc hài hòa lúc không của cậu.
Mà Hoắc Chu đứng ngoài cửa, nghiêm túc xuyên qua nhìn về phía hình bóng ưu nhã đánh đàn kia, trong mắt lộ ra si mê rõ ràng.
Toàn Tuyền đứng phía sau Hoắc Chu, từ lúc bắt đầu đã nhìn chằm chằm đồng hồ, tính toán thời gian giữa trưa đến nhà ăn.
Ở đây có bốn người biết nghe nhạc, vì mục tiêu không giống nhau của từng người, chịu đựng tiếng đàn sai một buổi sáng, tra tấn lỗ tai của mình, còn giả vờ như rất say mê, cũng thật buồn cười.
Tác giả có lời muốn nói: 1V1, toàn bộ tác phẩm không ngược tí nào! Có ngược cũng không ngược vai chính ~
Vừa đọc vừa edit sẽ có sai sót, mọi người có thể góp ý nhé!