Trịnh Tuyên cảm thấy là do bản thân tự làm tự chịu, hắn đã hao hết tâm tư từ
mẫu, đổi lại nuôi ra hai đứa vong ơn phụ nghĩa, mà hiện tại hai đứa vô
ơn này lại liên hợp lại với nhau làm hắn tức giận. Nhìn Diệp Hàn Thanh
đang múc canh gà từ trong hộp cơm giữ nhiệt ăn từng ngụm từng ngụm,
Trịnh Tuyên cảm thấy mình bị tức đến đau đầu, không muốn tiếp tục dính
líu tới hai người này, dứt khoát làm như không nhìn thấy, tức giận đi
xuống lầu ăn cơm.
Hắn đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Ôn Nhuận và Diệp Hàn Thanh.
Diệp Hàn Thanh cúi đầu không nhanh không chậm mà uống canh, Ôn Nhuận ngồi
một bên, lại có cảm giác từ sau khi Trịnh Tuyên rời đi, bầu không khí
càng lúc càng gượng gạo. Nói cho cùng, cậu cùng Diệp Hàn Thanh thật ra
cũng không thân lắm. Hai người tính tới tính lui cũng chỉ gặp qua không
quá hai lần mà thôi, giao tiếp cũng chẳng được mấy câu, có Trịnh Tuyên
chọc ghẹo còn đỡ, Trịnh Tuyên không có mặt, hai người càng trở nên tẻ
nhạt.
Ôn Nhuận liều mạng vắt óc để nghĩ
ra chủ đề, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Diệp Tổng thích ăn gì? Ngày mai tôi làm rồi đem đến cho ngài.”
Diệp Hàn
Thanh nghe xong, hạ giọng lạnh lùng nói, “Bất luận cậu có mưu tính gì từ chỗ tôi, đều là phí công vô ích cả thôi, tôi khuyên cậu tốt nhất là nên từ bỏ đi .”
Ôn Nhuận ngơ người, rõ ràng
lúc nãy hai người còn rất tốt đẹp cơ mà, sao đột nhiên bây giờ lại thay
đổi rồi, cặp mắt đen láy nhìn Diệp Hàn Thanh lúng ta lúng túng, con
ngươi chứa đựng sự mịt mù, viết đầy hai chữ hoảng loạn.
Diệp Hàn Thanh liếc qua chỗ khác mà không thèm nhìn cậu, vì cứ nghĩ đến đôi
mắt ướt át ấy là cảm thấy mềm lòng, rất nhiều lời khó nghe chuẩn bị thốt ra lại nuốt trở về, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nói: “Cậu về đi, sau này
đừng đến nữa.”
Đợi đến khi Trịnh Tuyên ăn cơm xong quay lại, liền phát hiện bầu không khí trong phòng bệnh đã có
chút ngột ngạt. Diệp Hàn Thanh nằm trên giường bệnh, đôi mắt khép hờ.
Bên kia thì Ôn Nhuận đang dọn dẹp rác trên bàn và hộp cơm giữ nhiệt, rụt đầu giống như một chú cún con bị người khác ăn hiếp. Cậu cụp mắt xuống
nói với Trịnh Tuyên: “Anh Trịnh, tôi về trước.”
Trịnh Tuyên há hốc mồm muốn hỏi có chuyện gì xảy ra, lại bị Diệp Hàn Thanh chen vào, “Tôi muốn uống nước.”
Trịnh Tuyên chỉ có thể đè nén sự nghi ngờ mà đi rót nước cho hắn, Ôn Nhuận
nhân cơ hội này xách hộp cơm, giống như cà chua bị dội sương sớm, buồn
bã ỉu xìu mà rời đi.
Người đi rồi, Diệp
Hàn Thanh lại không tiếp tục uống nước nữa, Trịnh Tuyên tức giận đặt cốc nước lên bàn thật mạnh một cái, nói: “Cậu lại phát điên gì thế?”
Diệp Hàn Thanh cảm thấy có chút phiền toái, lẽ ra hôm nay không nên để cậu
nhóc ấy đến, ánh mắt mất mát của Ôn Nhuận cứ mãi hiện lên trong mắt hắn, nhắm lại mắt, hắn lạnh lùng nhìn Trịnh Tuyên một cách không kiên nhẫn
mà nói: “Chuyện của tôi cậu đừng can thiệp, sau này đừng để cậu ấy đến
đây nữa.”
Trịnh Tuyên sắp bị tức đến bật
cười, “ha” một tiếng, “Nếu như cậu không thích, thì cần gì cứ phải trong tối ngoài sáng trêu chọc khiêu khích người ta làm gì?”
Diệp Hàn Thanh trầm mặt trong chốc lát, nhạt nhẽo nói: “Tình trạng của tôi thế nào cậu còn không biết hay sao?”
Trịnh Tuyên cứng người, lửa giận lúc nãy dường như bị một chậu nước lạnh dập
tắt, hắn nhìn gương mặt Diệp Hàn Thanh mệt mỏi nằm trên giường bệnh,
bỗng nhiên không biết phải nói gì. Tình trạng của Diệp Hàn Thanh, thực
sự thì chẳng ai hiểu rõ được bằng hắn.
Ôn Nhuận khác với bọn họ, đơn thuần sạch sẽ, có sự chống lưng một cách kín đáo của Diệp Hàn Thanh, con đường tương lai phía trước của cậu sẽ bằng
phẳng mà chẳng có rào cản. Mà hắn cùng Diệp Hàn Thanh, phải đắm mình
trong sự nhơ nhuốc của Diệp gia, hai người bọn họ đã là quá đủ, không
cần phải kéo theo bất cứ người nào khác nữa.
Hắn nghĩ đến Diệp Gia đang nằm trên giường, Diệp Gia đã từng như Ôn Nhuận,
ngoan ngoan đáng yêu, đơn thuần xinh đẹp. Nhưng đến cuối cùng, cô ấy lại nằm trên giường bệnh, giống như một đóa hoa khô héo, mỗi ngày mỗi tiều
tụy gầy ốm đi, không biết bao giờ có thể tỉnh lại, hoặc có lẽ, sẽ không
bao giờ.
“Tôi biết rồi” cuối cùng, Trịnh Tuyên nói như thế.
Hắn luôn muốn Ôn Nhuận có thể làm cho Diệp Hàn Thanh có thêm một chút sức
sống, nhưng lại quên mất Diệp gia như con rắn độc nhìn chằm chằm vào
hắn, không muốn thấy hắn trở nên tốt đẹp.
Diệp Hàn Thanh kiệt sức mà nhắm mắt, trong đầu nghĩ về những chuyện mà Diệp gia đã gây ra.
Hắn là con trưởng của Diệp gia, mẹ Cố Tư Ngọc và cha Diệp Mậu Khai kết hôn
vì mục đích thương mại. Tuy là hôn nhân không có tình yêu, nhưng mẹ hắn
lại là người có tính tình ôn hòa, việc nhà đều xử lý đâu vào đấy, thế
nên Diệp gia cũng đã từng có thời gian rất hòa thuận. Diệp Mậu Khai đối
xử với 3 mẹ con họ cũng rất tốt, dù hắn không nói ra, nhưng trong lòng
rất kính trọng người cha này.
Cho đến
khi hắn tốt nghiệp đại học và tiếp nhận công ty, vô tình phát hiện được
cha hắn có tình nhân ở bên ngoài, mối quan hệ của họ được giữ rất kín,
Diệp Hàn Thanh phải ngầm điều tra rất lâu, rất lâu, mới có thể phát
hiện được và người đó cũng là trưởng phòng nhân sự của công ty – Khâu Kế Hà.
Hắn bám theo manh mối đó tiếp tục
điều tra, phát hiện được Khâu Kế Hà cùng Diệp Mậu Khai còn từng là bạn
học cùng lớp, cũng là mối tình đầu của ông ấy. Lúc nhỏ hắn từng được
nghe mẹ kể qua, bà nói vì chuyện này mà Diệp Mậu Khai từng cùng người
nhà Diệp gia cãi vả, nhưng ông nội Diệp lúc ấy thủ đoạn cao cường, ép
ông ấy hoặc là từ bỏ tư cách kế thừa gia sản, hoặc là phải cắt đứt tình
cảm với người phụ nữ đó, cưới một người vợ môn đăng hộ đối.
Diệp Mậu Khai không muốn bỏ quyền thừa kế Diệp gia, lựa chọn chia tay. Sau
này khoảng hơn một năm, chuyện này lắng xuống, ông kết hôn với Cố Tư
Ngọc, hai nhà môn đăng hộ đối, thuận lý thành chương.
Nực cười là, Diệp Mậu Khai không những không chấm dứt với Khâu Kế Hà, ngược lại sau khi kết hôn một năm còn lén lút bên nhau, con của Khâu Kế Hà
một trai một gái, tuổi chỉ cách hắn khoảng ba hay năm tuổi mà thôi.
Diệp Hàn Thanh mang tất cả chứng cứ giao cho mẹ hắn, Cố Tư Ngọc tuy rằng rất buồn, nhưng không chấp nhận bản thân mình bị người khác lừa như một kẻ
ngốc, bà ấy vốn là con gái duy nhất của Cố gia, sau khi cha mẹ qua đời
đều giao cả gia sản cho bà ấy. Tuy mấy năm nay đều do Diệp Mậu Khai quản lý, nhưng cổ phần đều nằm hết trong tay bà. Hiện nay con trai cũng đã
lớn, bà không cần phải sợ Diệp Mậu Khai.
Cố Tư Ngọc chủ động đưa ra lời đề nghị ly hôn.
Diệp Mậu Khai nhận sai và cầu khẩn nhưng không thành công, ông ấy không đồng ý ký giấy ly hôn, Cố Tư Ngọc chỉ có thể khởi tố ly hôn.
Kết quả là vào ngày đi đến tòa án, hắn chở mẹ và em gái đi cùng, trên đường cao tốc gặp phải tai nạn xe, một chiếc xe tải chở đầy hàng đâm sầm vào
xe hắn, cả chiếc xe ép qua. Hắn may mắn chỉ bị gãy 2 chân, mẹ hắn thì
chết ngay tại chỗ, còn em gái thì trở thành người thực vật, mãi mãi chỉ
nằm trên giường bệnh.
Lúc hắn nhập viện, Khâu Kế Hà đến thăm, nhìn hắn mà cười đắc ý.
Hắn biết tên tài xế say xỉn đó là có người bị đứng sau mua chuộc, nhưng do
không có chứng cứ, chỉ có thể để thủ phạm tiêu dao ngoài vòng pháp luật. Diệp Mậu Khai giả vờ giả vịt đến thăm hắn, một bên muốn hắn an tâm
dưỡng bệnh, một bên lại muốn sau ba tháng khi mẹ hắn mất có thể cưới
Khâu Kế Hà và đưa hai đứa con riêng của ông ấy về sống.
Lúc đó hắn hận đến mức mất đi lý trí, sau khi xuất viện hắn giấu dao găm
muốn cùng Diệp gia đồng quy vu tận, lại vì vết thương chưa lành, chỉ kịp đâm Khâu Kế Hà một nhát, sau đó bị bảo vệ bắt lại.
Diệp Mậu Khai nổi trận lôi đình, muốn tống hắn vào viện tâm thần.
Sau này Trịnh Tuyên tìm hắn, mang hắn ra ngoài, Diệp Mậu Khai cũng ngại với cổ phần trên tay hắn, cũng không dám làm căng sự việc.
Chỉ là cái hắn muốn không chỉ là như thế, ban đầu tên tài xế xe hàng muốn
đâm chết ba mẹ con họ, xe chạy rất nhanh, sau khi lao qua theo quán tính nên làm cho tai nạn liên hoàn mấy chiếc xe, Diệp Hàn Thanh đã mời được
luật sư tốt nhất, cuối cùng tên tài xế bị phạt tù tám năm, điều đáng
tiếc là tên tài xế ngậm chặt miệng chỉ khai ra là do bản thân uống rượu
lái xe nên xảy ra sự cố ngoài ý muốn, không thừa nhận là cố ý giết
người. Lúc đó Diệp Hàn Thanh có tìm người nhà của hắn ta, lại phát hiện
người đã dọn đi mất. Hắn tìm người nhà tên tài xế đó hơn bốn năm, đến
nay cũng phát hiện được một vài manh mối, hắn không chỉ muốn Khâu Kế Hà
nợ máu trả máu, còn muốn Diệp gia tan nát, chỉ cần là thứ mà Diệp Mậu
Khai nhắm tới, hắn nhất định phải hủy hoại cho bằng được.
Nhắm mắt lại, Diệp Hàn Thanh thu lại vẻ mặt hung tợn của mình, tự giễu mà
cười, hắn cảm nhận được ánh mắt ngưỡng mộ mà Ôn Nhuận dành cho hắn, hoặc có lẽ là sùng bái, cũng có thể là cái gì đó khác, nhưng hắn lại nghĩ,
điều mà cậu thấy được chỉ là một mặt mà hắn muốn cậu thấy. Nếu một ngày
nào đó mà cậu ấy thấy được gương mặt âm u độc ác đằng sau lớp ngụy trang ấy của hắn, chỉ sợ lúc đó cậu cũng sẽ sợ hãi, xa lánh hắn như người
khác đã từng.
Diệp Hàn Thanh thất vọng
rũ mắt, trong lòng thầm nghĩ đã giả vờ như người bình thường lâu rồi, có lẽ bây giờ phảng phất cũng bắt đầu có chút như vậy.
Đến mức Trịnh Tuyên còn nghĩ rằng bệnh của hắn đã khỏi, nhưng làm sao có thể dễ dàng như thế chứ.
Chỉ là hắn biết cách tự chủ, ẩn giấu sự khát máu và điên cuồng từ trong xương cốt của hắn mà thôi.
Ôn Nhuận sau khi về thì thất thần, cậu không biết tại sao Diệp Hàn Thanh
lại đột nhiên thay đổi thái độ, rõ ràng là lúc ăn canh gà vẫn còn tốt
mà, tại sao sau khi ăn xong lại thay đổi thành một người khác vậy.
Cậu nghĩ không ra, lại cảm thấy có chút buồn.
Thẩm Mục Tuân nhìn thấy cậu cầm hộp cơm mặt ủ mày chau trở về, nét mặt chuyển biến, nghi ngờ nói: “Sao vậy? Bị ai bắt nạt à?”
“Không có.” Ôn Nhuận thở dài, ngồi xuống sofa, cảm giác cả thân thể không cử động nổi.
Thẩm Mục Tuân nhìn thấy cậu như vậy, biết cậu có việc để trong lòng không
muốn nói ra, chỉ còn cách tìm chủ đề khác, “ có phải sắp quay không? Khi nào cậu vào đoàn?”
Nhắc đến việc này Ôn Nhuận bỗng có chút tinh thần nói: “Ngày mốt tôi sẽ vào.”
Thẩm Mục Tuân quan tâm cậu thêm vài câu, nói tiếp: “Hợp đồng của tôi còn nửa năm nữa là hết hạn, tôi không có ý định tiếp tục hợp đồng.”
Ôn Nhuận sững sờ, nghĩ lại thì thấy cũng là lẽ đương nhiên. Thẩm Mục Tuân
xuất đạo sớm hơn cậu và Lục Trạm, lăn lộn trong giới cũng đã hơn bốn
năm, ít nhiều cũng có dư giả. Khuôn mặt của hắn so với Ôn Nhuận và Lục
Trạm không có điểm tương đồng dù cả ba đều rất tinh xảo, thân hình hắn
cao lớp, các đường nét trên mặt góc cạnh, lại là một người kín kẽ trong lời ăn tiếng nói, luôn luôn đi con đường mạnh mẽ phóng khoáng. Cộng
thêm bản thân hắn nỗ lực trau dồi, diễn xuất luyện tập tốt, trong giới
cũng rất được tán thưởng, bản thân cũng có được một vài người yểm trợ.
Chỉ là Tống Lại một lòng mong muốn nghệ sĩ dưới trướng mình có thể một
đêm nổi tiếng, đối với việc thực hiện từng bước một như một người bình
thường như Thẩm Mục Tuần nhìn rất chướng mắt, nên phần lớn đều là để
Thẩm Mục Tuân tự sinh tự diệt.
Nếu Thẩm Mục Tuân có thể tìm được nơi tốt hơn Ôn Nhuận cũng mừng thay cho hắn.
“Cậu tìm được chỗ mới chưa?” Ôn Nhuận hỏi.
Thẩm Mục Tuân nói không có, “Có hai chỗ tớ đang qua lại, chẳng qua điều kiện hạn chế trong hợp đồng của họ rất nhiều, đi rồi cũng không hẳn sẽ tốt
hơn Tinh Vực.”
Ôn Nhuận nghĩ, muốn nói
rằng nếu hắn không tìm được chỗ mới tốt hơn, cậu có thể giúp đỡ tìm
Trịnh Tuyên hỏi thử. Nhưng lại không chắc chắn Trịnh Tuyên có thể giúp
được hay không, cho nên không nói ra, chỉ để việc này trong lòng.
Cùng Thẩm Mục Tuân nói chuyện thêm một lát, bực bội trong lòng của Ôn Nhuận
lúc về nhà đều đã tan biến hết, cậu như một mầm cây non vừa được tưới
nước và đang vươn mình để phát triển, dù có bị đả kích lớn tới mức nào,
bình tĩnh một lát, lại trở nên tràn trề sức sống.
Ôn Nhuận sau khi vực dậy được tinh thần bắt đầu nghĩ đến việc ngày mốt
phải gia nhập đoàn phim, cậu bèn lấy quyển kịch bản bị cuộn tròn lật ra
tiếp tục nghiên cứu, có ý tưởng mới thì viết vào khoảng trống bên trong
quyển kịch bản…
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp tổng: Tôi là nam chủ thảm nhất ấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT