Diệp Mậu Khai nhìn hắn, nhưng lại nhất thời nói không nên lời.
Đối với đứa con trai từng được ông xem là niềm tự hào này, đã gần 5 năm
không nói chuyện tử tế với nhau. Vừa xảy ra vụ tai nạn giao thông đó,
Diệp Hàn Thanh giống như một kẻ điên, hận không thể giết hết toàn bộ mọi người. Sau khi hắn đâm Khâu Kế Hà bị thương, ông bất đắc dĩ phải đem
hắn vào viện tâm thần, xem như triệt để từ bỏ đứa con trai này.
Nhưng không ngờ đến chính là, hơn một năm sau đó hắn được Trịnh Tuyên đưa ra
khỏi viện. Thế nhưng lại khôi phục như tình trạng ban đầu, chỉ là tính
khí thô bạo hơn so với trước đây rất nhiều. Từ đó trở đi, cha con hai
người rất ít khi gặp mặt, đôi lúc chạm mặt cũng sẽ kết thúc bằng một
cuộc cãi vã.
Hiện giờ nghĩ lại, tiện nhân Khâu Kế Hà ngoài mua chuộc kẻ giết người, còn ly gián tình cha con giữa hai người họ, quả thực đáng chết.
Diệp
Mâu Khai tỉ mỉ đánh giá hắn, đã rất lâu rồi ông không nhìn đến đứa con
trai này. Ông nhìn thấy một Diệp Hàn Thanh thần sắc đầy thư thái, càng
nhìn lại càng cảm thấy thuận mắt. Diệp Hàn Thanh từ khi sinh ra đã có
một cuộc sống rất tốt, kế thừa mọi ưu điểm của ông và Cố Tư Ngọc, cho dù hiện tại hai chân tàn tật phải ngồi xe lăn, nhưng vẫn không hề tổn hại
đến uy thế cao cao tại thượng ấy. Lại nghĩ đến, hắn không những một tay
lập ra Tinh Vực truyền thông, mà còn là người khống chế sau màn của bất
động sản Hãn Tư, cảm thấy không hổ là con trai của ông, so với cái tên
tạp chủng bùn loãng không trét được tường Diệp Thu Đình kia mạnh hơn rất nhiều.
Thậm chí ông bắt đầu hối hận,
sau vụ tai nạn xe lần đó, ông nên mang hắn ra nước ngoài để chữa chân,
hiện tại tự ông cũng đã ngồi trên chiếc xe lăn, mới hiểu ra đây là
chuyện nhục nhã và thống khổ đến nhường nào. Nếu không phải vì ả đê tiện Khâu Kế Hà vẫn luôn lừa gạt ông, ông tuyệt đối sẽ không từ bỏ đứa con
trai ưu tú như vậy.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Diệp Hàn Thanh, Diệp Mậu khai tự giác hiểu được cách nghĩ của hắn,
ông lộ ra nụ cười tự cho là hết mực yêu thương, dùng ngữ khí ôn hòa
trước nay chưa từng có nói với hắn:
“Ba
đến thăm con. Lúc trước đều là ba không tốt, bị ả tiện nhân kia lừa gạt, gây xích mích mới khiến mẹ con ba người chịu nhiều ủy khuất.”
Ánh mắt Diệp Hàn Thanh hơi chấn động, tầm mắt hướng về phía ông.
Diệp Mậu Khai dường như nhận được sự khích lệ, tiếp tục nói:
“Giờ ba đã thấy rõ bộ mặt thật của ả tiện nhân đó, tuyệt đối sẽ không bị ả
ly gián nữa. Cả đời này ả với tên tạp chủng đó đều sẽ phải ở trong tù,
chuộc tội cho cái chết của mẹ con. Còn về Diệp Thu Nhuế, mặc dù là huyết mạch của Diệp gia, nhưng trên người nó vẫn chảy dòng máu của ả đê tiện
kia, còn giúp ả đó giấu ba lâu như vậy, ba cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua. Có điều giữ nó lại vẫn còn hữu dụng, đợi sau này con tiếp quản Diệp
thị, ba sẽ đưa nó đi. Gia sản của Diệp gia vẫn là của con và Gia Gia.”
Diệp Hàn Thanh khó có thể tin mà nhìn ông, dứt khoát cho rằng có phải sau khi ông trúng gió, não cũng có vấn đề rồi.
“Hiện giờ ông đang nhận lỗi với tôi sao? Muốn tôi quay về Diệp gia với ông?”. Bởi vì kinh ngạc mà thanh âm trầm thấp tăng thêm vài phần.
“Phải”. Diệp Mậu Khai cười, có chút chua xót lại có chút thổn thức nói: “Lúc
trước là ba làm không đúng, ba xin lỗi con. Đợi con về rồi, ba sẽ bảo
người làm sửa chữa lại căn nhà cũ một chút, con còn có Gia Gia đều dọn
về đi”.
Ông sờ vào đôi chân mình, lại nhìn đôi chân của Diệp Hàn Thanh, tiếp tục nói về tính toán của mình:
“Ba đã sớm tìm hiểu kĩ về bác sĩ của Gia Gia rồi, đến lúc đó con đi cùng ba ra nước ngoài trị bệnh cho Gia Gia, thuận tiện cũng khám chân cho con
luôn. Tuổi của ba lớn rồi, sợ là không chữa được nữa, nhưng con vẫn còn
trẻ, đừng dễ dàng bỏ cuộc.”
Nói xong, ông tha thiết nhìn Diệp Hàn Thanh, giống như đang mong đợi câu trả lời từ hắn.
Diệp Hàn Thanh bỗng mỉm cười, hắn xoay xe lăn vòng qua bàn làm việc, chầm
chậm tiến gần đến Diệp Mậu Khai, nhìn ông bằng ánh mắt kỳ quái, cười
nói:
“Ba, lúc trước tôi chỉ biết trái tim ba tàn nhẫn, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến, ông còn có thể vừa ngốc
nghếch vừa ngây thơ đến như vậy.” Nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Diệp
Mậu Khai, hắn gằn từng chữ hỏi: “Ông dựa vào cái gì mà cho rằng…một câu
xin lỗi của ông, tôi sẽ tha thứ cho ông?”
Diệp Mậu Khai khiếp sợ nhìn hắn, bởi vì cảm xúc kịch liệt mà những nếp nhăn trên mặt run lên nhè nhẹ.
“Con có ý gì?”
“Ý của tôi chính là —–”
“Tôi với Diệp gia, chính là một mất một còn!”. Diệp Hàn Thanh bỗng trầm mặt, đáy mắt không giấu được hàn ý khắc trong cốt tủy, hắn nhìn người đàn
ông bởi vì câu nói của mình mà xanh cả mặt, khoái ý cười ra tiếng, càng
đến gần ông mà nhẹ giọng nói: “Có phải ông cho rằng bản thân chẳng làm
chuyện gì cả, tất cả đều do Khâu Kế Hà gây ra?”.
Môi Diệp Mậu Khai run rẩy không nói một lời, nhưng trong lòng ông xác thực
nghĩ như vậy. Mọi chuyện đều là do Khâu Kế Hà mê hoặc ông, lừa gạt ông.
Ông không biết gì cả, vì vậy ông vô tội, chỉ cần trừng trị Khâu Kế Hà,
tất thảy đều có thể trở lại ban đầu.
Nhưng hiện tại, Diệp Hàn Thanh ngay trước mặt xé xuống lớp da ích kỷ của ông. Khóe miệng hắn nhếch lên, trong mắt tràn đầy sự giễu cợt: “Diệp Mậu
Khai, ông sống đã năm sáu mươi tuổi, vẫn không dám đứng ra chịu trách
nhiệm”.
“Năm đó chia tay với Khâu Kế Hà,
kế thừa gia nghiệp và liên hôn với Cố gia, đây đều là lựa chọn tự ông
làm ra, nhưng ông lại giận chó đánh mèo sang mẹ tôi, thừa dịp lúc mẹ tôi mang thai, nuôi Khâu Kế Hà ở bên ngoài”.
“Tai nạn xe năm năm trước rõ ràng kẽ hở chồng chất, chỉ cần tra xuống dưới
thì có thể tìm thấy chứng cứ Khâu Kế Hà mua chuộc kẻ giết người, nhưng
ông lại tự lừa mình dối người trong nhiều năm như vậy chỉ vì sự nhã nhặn bề ngoài.”
“Hiện tại sự việc bại lộ, ông lại đem tất cả mọi lỗi lầm đều đổ lên người hai mẹ con Khâu Kế Hà.”
“Thậm chí ông còn dám vọng tưởng rằng tôi có thể tha thứ cho ông.” Ngón tay
của Diệp Hàn Thanh đặt lên cổ ông, nhẹ nhàng siết chặt, “Ông nói xem,
ông có phải vừa ích kỷ vừa nhát gan không, trên thế giới này còn có thể
tìm ra người thứ hai ích kỷ hơn, không chịu trách nhiệm hơn ông sao?”
“Ông quả thực không phải là hung thủ hại mẹ tôi và Gia Gia, nhưng so với bọn họ, ông càng đáng chết hơn!”
Diệp Hàn Thanh nghiến răng, ngón tay bóp cổ ông càng thêm siết chặt, dường
như rất khoái ý khi nhìn Diệp Mậu Khai giãy dụa trong tay mình. Nhiều
năm về trước, hắn đã rất muốn làm điều này rồi.
Sắc mặt Diệp Mậu Khai nghẹn đỏ, hai tay cố gắng tách những ngón tay của hắn ra. Thế nhưng, Diệp Hàn Thanh quanh năm rèn luyện, sức lực hơn ông rất
nhiều. Năm ngón tay như cái kìm sắt kẹp vào cổ ông một cách chặt chẽ,
căn bản giãy không ra.
Miệng mở lớn một
cách khó khăn, đôi mắt Diệp Mậu Khai trở nên trắng bệch, thậm chí trong
giây phút này, đã có thể chạm vào ranh giới của cái chết.
“Rất đau đớn đúng không?”. Diệp Hàn Thanh lại gần ông, khóe miệng chứa ý
cười lạnh lùng: “Lúc đầu, tôi còn chịu đau đớn hơn ông gấp trăm ngàn
lần. Để ông chết bây giờ thật tiện nghi cho ông quá rồi”
Chán ghét mà buông tay, Diệp Mậu Khai tức khắc ngồi phịch xuống xe lăn,
miệng không ngừng thở dốc ho khan, trên cổ hiện rõ một vết hằn màu đỏ
tím. Ông run lẩy bẩy nhìn về phía Diệp Hàn Thanh, chỉ cảm thấy một chút
cảm xúc từ hắn cũng không có, cực kỳ giống với ác quỷ địa ngục. Bệnh
điên của hắn căn bản là chưa khỏi! Hắn là một tên điên!
“Con, con … con điên rồi!”
“Ông vừa nhớ lại rồi sao?” Nét mặt Diệp Hàn Thanh vô cùng kinh ngạc, “Ông
quên rồi. Lúc đầu chính ông đích thân gọi người trói tôi lại, tiễn tôi
đến viện tâm thần đó”
Diệp Hàn Thanh nắn
vuốt ngón tay, ánh mắt như lưu luyến trên cái gáy của ông, như thể lúc
nào cũng sẵn sàng để bóp cổ ông một lần nữa.
“Ông có biết bệnh viện tâm thần đã làm những việc gì không?”
“Mỗi ngày đều phải uống đủ loại thuốc. Uống đến nổi người cũng muốn bạo phát luôn rồi. Lúc đau đầu sẽ ngủ không được, mà ngủ không được sẽ muốn phát điên”. Hắn nở nụ cười giễu cợt: “Kể cả một người bình thường bước vào
đó, không bao lâu, sẽ trở thành một kẻ điên”
“Ông có muốn biết bệnh viện tâm thần sẽ làm gì khi một kẻ điên lên cơn không?”
Diệp Mậu Khai bị dáng vẻ điên rồ của hắn dọa sợ rồi, môi ngập ngừng nói không ra lời, chỉ có thể hoảng sợ mà lắc đầu.
Diệp Hàn Thanh lại cứ tiếp tục nói, hắn thưởng thức biểu tình sợ hãi của
Diệp Mậu Khai, hắn đã nếm qua mùi vị của sự thống khổ và hoảng sợ, hắn
muốn ông cũng phải nếm thử từng cái một.
“Bác sĩ sẽ đem những tên điên đang lên cơn hoặc những tên không nghe lời vào phòng kích điện, cưỡng chế ngồi trên chiếc ghế hạn hẹp, kích điện lần
này đến lần khác, cho đến khi bọn họ yên tĩnh lại…”
“Chắc chắn ông chưa từng nếm qua mùi vị này”, Diệp Hàn Thanh vỗ vỗ lên mặt
ông, “Thời khắc đó sẽ khiến ông sống không bằng chết, một chút tôn
nghiêm cũng không có”
Sắc mặt Diệp Mậu
Khai trắng xanh, thân thể không tự nhiên mà run rẩy, ông run run tìm
cách di chuyển xe lăn lùi ra sau, cách Diệp Hàn Thanh xa một chút. Ông
hối hận rồi. Ông không nên đến chỗ này.
Diệp Hàn Thanh là kẻ điên khoác lên bộ da của người bình thường!
Ông phải rời khỏi đây.
Thế nhưng Diệp Hàn Thanh vẫn còn chưa tận hứng, không chịu để ông dễ dàng
rời khỏi. Hắn giữ chặt tay vịn xe lăn của Diệp Mậu Khai, cười nói: “Tôi
vẫn còn chưa nói xong đâu, ông không muốn nghe nhiều một chút sao? Dẫu
sao thì sau này ông cũng phải sống ở nơi đó mười mấy, hai mươi mấy năm
đấy…”
Diệp Mậu Khai mạnh mẽ quay đầu lại
nhìn hắn, hốc mắt hõm xuống càng khiến cho đôi mắt của ông trông có vẻ
to hơn, con ngươi lấp đầy tơ máu, lúc trừng người trước mặt, dường như
con ngươi lồi lên, lúc nào cũng có thể rớt ra ngoài.
“Con… nói… cái gì?”
“Tôi nói…sau này ông cũng phải vào bệnh viện tâm thần đó”, Diệp Hàn Thanh
tốt tính nói rõ cho ông một lượt, “Chính là cái nơi mà tôi đã sống, tôi
cũng đã chuẩn bị sẵn cho ông chỗ nằm rồi, đủ cho ông sống nốt quãng đời
còn lại ở đó”
Diệp Hàn Thanh nghiêm túc
dặn dò ông: “Ông nhớ phải sống lâu vài năm đấy, vậy thì mới không uổng
phí số tiền mà tôi đã đóng cho bệnh viện”
Diệp Mậu Khai vừa kinh hoảng vừa sợ hãi, hai mắt trừng đến cực đại, nhưng
khi chống lại với ánh mắt hung ác của Diệp Hàn Thanh, lại co rút không
nói được gì. Thân thể chỉ run rẩy nhẹ cùng giọt nước nhiễu xuống tí tách đọng lại trên xe lăn, nói lên sự kinh hoảng trong lòng ông.
Hắn chán ghét mà lùi ra sau một chút, Diệp Hàn Thanh khinh miệt muốn quét
ông ra khỏi chõ này, gọi điện nội mạng bảo trợ lý đi vào.
“Bảo nhân viên quét dọn vào đây, lau dọn một lượt phòng làm việc này lại từ đầu”
Trợ lý dẫn dì lao công vào trong, hai bảo tiêu của Diệp Mậu Khai cũng theo
vào. Khi bọn họ thấy bộ dáng của Diệp Mậu Khai liền theo bản năng liếc
mắt một cái về phía Diệp Hàn Thanh, lại không dám hỏi vết hằn trên cổ
ông là chuyện gì.
Ngược lại là Diệp Hàn
Thanh chủ động giải thích một câu: “Tinh thần của Diệp tổng dường như có chút không được bình thường, chúng tôi đang tán gẫu rất vui vẻ, đột
nhiên ông ấy đưa tay ra bắt đầu bóp lấy cổ của mình. Sau này nếu như
không có chuyện gì, các người nên ít đưa ông ấy ra ngoài thôi, đợi tôi
rảnh rỗi, sẽ đưa ông ấy đến khoa tâm thần kiểm tra”
Trợ lý và dì quét dọn đang thầm hoài nghi trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm, thì ra không phải Diệp tổng làm ra. Mặc dù nghe đồn tính cách Diệp tổng không tốt. Nhưng cũng sẽ không đến mức ngay cả cha ruột cũng đánh.
Hai bảo tiêu không dám phản bác, chỉ có thể nghe Diệp Hàn Thanh nói một
tiếng liền đáp ứng một tiếng, đợi hắn nói xong, mới mau chóng đưa người
rời khỏi cao ốc Tinh Vực.
Dì lao công
đang quét dọn, Diệp Hàn Thanh ngồi lại phòng làm việc chốc lát, cứ cảm
thấy ngay cả không khí đều bị Diệp Mậu Khai làm ô uế rồi. Hắn di chuyển
xe lăn ra ngoài, sau đó bàn giao lại: “Quét dọn xong thì gọi người tới
khử độc một lượt”.
Sau khi ra khỏi phòng
làm việc, nhất thời Diệp Hàn Thanh chẳng biết đi đâu. Ôn Nhuận vẫn đang
quay phim ở bên ngoài, trong nhà không có người, có về cũng vắng vẻ. Hắn nghĩ rồi nghĩ, gọi Dư Bưu đi lái xe, “Đi nghĩa trang”.
Dư Bưu đưa hắn đến trước nghĩa trang, mới chậm rãi lùi ra sau tránh đi.
Diệp Hàn Thanh một mình nhìn bia mộ của mẹ, khói đen giữa ấn đường mới
tan đi một ít. Hắn rút khăn tay ra, nhẹ nhàng lau thật sạch tấm ảnh trên bia mộ, “Mẹ, con báo thù cho mẹ rồi”.
Người trên tấm ảnh trắng đen mỉm cười nhìn hắn, không trả lời.
Hắn lại nói: “Vào giây phút đó, con thật sự thiếu chút nữa đã bóp chết ông
ta. Nếu không phải vì ông ta, mẹ con mình vẫn có thể sống với nhau thật
vui vẻ”
Mộ bia im ắng, chỉ có ráng chiều chiếu rọi một màu đỏ rực nơi chân trời cùng gió nhẹ ở nơi xa lướt qua nhẹ nhàng.
“Có điều, đến cuối cùng, con vẫn bỏ qua cho ông ta”. Diệp Hàn Thành cười,
tự nói một mình: “Để ông ta chết như vậy, quá tiện nghi cho ông ta rồi.
Hơn nữa, con còn có Ôn Nhuận và Gia Gia, hai người họ ngốc như vậy, con
phải sống thật tốt, mới có thể bảo vệ cho họ”
Nói xong hắn lại tiếp tục trầm mặc, lau thật sạch sẽ tấm ảnh đen trắng, lại lấy ra cành hoa hồng từ trong ngực đặt trước phần mộ, mới nói: “Mẹ, lần tới con dẫn Ôn Nhuận đến gặp mẹ nhé. Em ấy rất tốt, chắc chắn mẹ sẽ rất thích em ấy”
Người phụ nữ trên bức ảnh mỉm cười, ngóng nhìn hắn.
“Quyết định vậy nhé, lần tới con sẽ dẫn em ấy đến đây”. Diệp Hàn Thanh cười thư thái, chậm rãi di chuyển xe lăn rời khỏi.
Sau khi rời khỏi nghĩa trang, Diệp Hàn Thanh lại tới viện điều dưỡng thăm
Diệp Gia. Viện điều dưỡng nằm ở ngoại thành, dựa núi kề sông, cảnh vật
xung quanh thanh tĩnh, là viện điều dưỡng tập hợp thực lực mạnh nhất của thành phố B. Diệp Hàn Thanh và Trịnh Tuyên đều không có cách nào để
trông nom bên cạnh cô, chỉ đành đưa cô vào viện điều dưỡng, sau đó dành
thời gian đến thăm cô.
Theo như lời của y tá chăm sóc cô, năm nay trạng thái của Diệp Gia đã tốt lên rất nhiều.
Không còn gầy đi nữa, trái lại, hai má có chút phúng phính. Khí sắc nhìn không tệ. Có một dạo, Diệp Hàn Thanh và Trịnh Tuyên nghĩ rằng cô đã
khôi phục ý thức, bèn để bác sĩ làm kiểm tra cho cô một lần nữa, nhưng
kết quả vẫn giống như trước đây.
Mặc dù
có chút thất vọng, nhưng nhìn khí sắc của cô ngày càng tốt hơn, Diệp Hàn Thanh vẫn có chút vui mừng. Chải thẳng tóc bên sườn mặt của Diệp Gia,
Diệp Hàn Thanh cúi đầu nói cho cô dự định gần đây: “Diệp gia đã không
còn sự uy hiếp gì nữa rồi. Anh chuẩn bị đưa em ra nước ngoài để trị
liệu. Trịnh Tuyên sẽ đi cùng em. Chờ anh giải quyết xong việc gấp, sẽ
cùng chị dâu của em đến thăm em. Y thuật của tiến sĩ Bruce rất giỏi,
Trịnh Tuyên đã nói qua bệnh tình của em rất nhiều lần với ông ấy rồi. Em đừng sợ, đợi trị khỏi bệnh rồi, em lại có thể được ngắm nhìn thế giới
này một lần nữa”.
Nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi của em gái, Diệp Hàn Thanh cười nói: “Ngay cả phòng tân hôn cũng
được Trịnh Tuyên bố trí xong rồi, chỉ đợi em tỉnh lại là có thể gả cho
cậu ấy. Nếu em tỉnh lại, anh sẽ không phản đối cuộc hôn sự này nữa”.
Nói chuyện với Diệp Gia được một chốc, lúc này y tá phải vào lau mình cho
Diệp Gia, Diệp Hàn Thanh mới lui ra ngoài. Hắn ngồi xuống gốc cây đại
thụ trong vườn của viện điều dưỡng, cách đó không xa là những bệnh nhân đang tản bộ và tập thể dục. Diệp Hàn Thanh không nghe thấy bọn họ nói
những gì, chỉ mơ hồ bắt lấy những náo nhiệt từ cơn gió thổi tới.
Đột nhiên, hắn cực kỳ nhớ Ôn Nhuận.
Tuy rằng biết rõ Ôn Nhuận chắc là vẫn đang quay phim, hắn vẫn thử gọi video qua đó.
Không ngờ người nhận cuộc gọi video lại là Ôn Nhuận.
Ôn Nhuận mang theo nụ cười xuất hiện trên màn hình, hình như tín hiệu
không được tốt, hình ảnh trong video lắc lư một lúc, Ôn Nhuận mới xuất
hiện trên màn hình lần nữa, phàn nàn với hắn: “Vừa này tín hiệu kém
quá”.
“Hôm nay quay xong nhanh vậy à?”
“Vẫn chưa, chưa tới phân cảnh của em”. Ôn Nhuận tìm một góc không người ngồi xuống, nhìn thấy ánh mắt mang ý cười của Diệp Hàn Thanh trong video đều cong thành hình cung: “Tối nay vẫn còn một đợt quay nữa. Hôm nay anh
tan làm sớm vậy?”
“Ừ. Anh đến viện điều
dưỡng thăm Gia Gia”. Diệp Hàn Thanh không nhắc đến chuyện của Diệp Mậu
Khai, nhìn gương mặt ôn nhu của thiếu niên, bỗng nhiên nói: “Có phải anh chưa bao giờ giới thiệu người nhà của anh với em không?”
Ôn Nhuận trong video gật đầu thật mạnh, đôi mắt vốn đã to trong một khắc
trợn lên càng to hơn một chút. Dường như đang mong chờ câu nói tiếp theo của hắn.
Diệp Hàn Thanh cười rộ lên, ôn nhu nói: “Đợi em quay xong trở về, anh giới thiệu họ với em, được không?”
Ôn Nhuận quan sát thần sắc của hắn, phảng phất cảm thấy có lẽ đã xảy ra
chuyện gì đó, có điều, nhìn bộ dáng của Diệp Hàn Thanh, chắc là không
phải việc gì xấu, khóe miệng bèn nhếch lên, đáp nhẹ một tiếng “Được”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT