Edit: Vấn Linh

Beta: Ang Nguyễn

Hai hôm sau, Ôn Nhuận tới studio chụp ảnh quảng cáo.

Bộ phận marketing của Chocolate Neveu luôn làm rất tốt, về phương diện chụp ảnh quảng cáo còn tốt hơn, nghệ sĩ mời đến đều là người có tiếng. Ôn Nhuận có thể vào được đây xem ra vẫn là nhờ vào hào quang của Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu là nữ chính tuyến hai, lưu lượng và nhiệt độ cũng không kém. Neveu mời cô đến thật ra cũng trong dự kiến, Ôn Nhuận hoàn toàn là hàng tặng kèm, mua một tặng một.

Trên đường tới đây Trịnh Tuyên đã cùng Ôn Nhuận phân tích một chút cái lợi và cái hại của việc này. Cậu có thể nhận được quảng cáo một phần là nhờ vào hào quang của Tiêu Tiêu, một phần khác là do cậu đẹp, giá lại thấp.

Lần này chụp ảnh quảng cáo lấy bối cảnh trong khuôn viên trường cấp ba, diện mạo nam nữ chính đều là thiếu nữ tuổi xanh mơn mởn, bởi vậy tuổi tác hai người không được chênh lệch quá nhiều.

Tình hình hiện tại là, muốn tìm một nam minh tinh tuổi trẻ lại có lưu lượng như Ôn Nhuận thì không rẻ, mà nếu tìm người giá rẻ hơn Ôn Nhuận thì khí chất lại không bằng cậu. Dù sao trọng điểm của quảng cáo là nữ chính, bên phía quảng cáo cuối cùng định vai nam chính là Ôn Nhuận.

Trịnh Tuyên nói những lời này với Ôn Nhuận là muốn cậu nắm bắt cơ hội lần này, phải biểu hiện thật tốt. Thị trường tiêu thụ sản phẩm của Chocolate Neveu rất lớn, mức độ tuyên truyền quảng cáo cũng mạnh. Chỉ cần Ôn Nhuận biểu hiện tốt, muốn có tiếng tăm trong giới hoàn toàn không phải là vấn đề.

Ôn Nhuận tất nhiên đáp ứng, dù Trịnh Tuyên không nhấn mạnh thì cậu đối với công việc vẫn luôn vô cùng nghiêm túc.

Hai người xuất phát từ rất sớm, tới nơi Tiêu Tiêu vẫn chưa đến, Ôn Nhuận liền đi tới phòng trang điểm trước.

Bởi vì bối cảnh của câu chuyện là thanh xuân vườn trường nên trang phục cũng là đồng phục học sinh. Lần này chụp hình bên quảng cáo chuẩn bị hai bộ đồng phục, một bộ kiểu dáng Tây, một bộ phối màu lam trắng theo trang phục truyền thống trong nước. Bọn họ vẫn thiên về đồng phục lam trắng hơn, vừa có cảm giác thiếu niên độ tuổi phơi phới, vừa thu hút được ánh mắt của người qua đường. Dù sao mọi người đối với kiểu đồng phục lam trắng này cũng quen thuộc hơn nhiều.

Nhưng đồng phục truyền thống này luôn rộng thùng thình, cồng kềnh khó di chuyển, muốn mặc được nó phải chọn người dễ nhìn một chút. Vì trước đó còn chưa thấy người đâu nên bên quảng cáo vẫn lo lắng không thôi nên mới chuẩn vị thêm một bộ dự bị.

Nhưng sau khi Ôn Nhuận trang điểm xong, em gái chuẩn bị trang phục an tâm hơn không ít, không do dự mang bộ đồng phục lam trắng kia đưa qua đây. Ôn Nhuận vào phòng thay đồ xong rồi đi ra, ánh mắt thợ trang điểm nhìn không chớp mắt, một hồi lâu sau mới kinh ngạc nói: “Cậu cứ mặc như vậy ra ngoài, dù không cần hóa trang cũng rất giống với học sinh trung học ngây ngô rồi.”

Trang phục rộng như vậy mặc trên người cũng không mang lại cảm giác béo.

Ôn Nhuận cao 1m78, vai hẹp eo thon chân dài, đồng phục rộng như thế mặc lên người cậu hoàn toàn phù hợp, không chỉ không thấy quê mùa mà ngược lại còn làm tăng thêm dáng vẻ đơn thuần ngây ngô chưa hiểu sự đời. Rất nhiều cô gái từng nghĩ qua hình tượng bạch mã hoàng tử vườn trường là như thế nào, nếu cụ thể hóa hình tượng kia hẳn sẽ là dáng vẻ của Ôn Nhuận bây giờ.

“Mọi người đang nhìn cái gì vậy?”

Lúc Tiêu Tiêu cùng trợ lý bước vào thì thấy mấy người làm việc trong phòng hóa trang đều đứng ngẩn người. Góc độ này của cô không nhìn thấy Ôn Nhuận, còn tưởng phòng hóa trang xảy ra chuyện gì. Chờ lúc đi vào rồi, thấy Ôn Nhuận mặc đồng phục thì trong mắt Tiêu Tiêu hiện lên kinh ngạc, tức khắc hiểu được suy nghĩ của mấy người kia, cười nói với Ôn Nhuận: “Vài ngày không gặp, dáng vẻ cậu lại non nớt hơn rồi, cậu tiến hóa ngược hả.”

Ôn Nhuận ngượng ngùng cười, gọi một tiếng “Chị Tiêu Tiêu”.

Nữ chính đến rồi, mọi người cũng không kéo dài thời gian nữa, trong phòng hóa trang rất nhanh bận rộn hẳn lên.

Thợ hóa trang không muốn làm việc thừa thãi, chỉ vẽ vài đường lên trang điểm cho Ôn Nhuận. Bên kia Tiêu Tiêu cũng gần xong rồi, cô thay một chiếc áo trắng ngắn tay cùng với váy dài màu lam, tóc đen mềm mại xõa ở sau vai, chỉ trang điểm nhẹ một chút là xong. Tuy rằng Tiêu Tiêu lớn hơn Ôn Nhuận ba tuổi nhưng dung mạo thuộc loại thanh thuần, hóa trang xong nháy mắt nhỏ đi vài tuổi, đứng chung với Ôn Nhuận thế mà lại thực sự nhìn ra là một cặp tình nhân trung học.

Tạo hình xong liền bắt đầu quay chụp quảng cáo.

Quảng cáo bao gồm ba cảnh.

Cảnh thứ nhất là nam nữ chính ngẫu nhiên gặp nhau ở một tiệm chocolate, hai người đồng thời cùng nhìn trúng một miếng Chocolate Neveu, nam chính lấy được trước một bước, lúc đó lại nhìn thấy nữ chính, cười ngây ngô đưa thanh chocolate cho cô. Cảnh thứ hai là hai người gặp lại ở sân thể dục ở trường, nam chính nhìn thấy nữ chính đang chậm rãi bước đến, lấy hết dũng khí cầm một thanh Chocolate Neveu đưa cho cô, sau đó đỏ mặt chạy đi.

Cảnh cuối là lúc lên đại học, nữ chính tham gia vào cuộc thi vũ đạo xong thì thấy nam chính cầm một hộp Chocolate Neveu đến tỏ tình ở sau hậu trường. Quảng cáo kết thúc bằng một câu “Gặp được người là hạnh phúc lớn nhất của tôi —— Chocolate Neveu”.

Công bằng mà nói thì kịch bản gốc của quảng cáo cực kỳ có tâm. Ôn Nhuận trước đó đã đọc qua kịch bản, vì thế lúc quay rất thuận lợi. Nhưng thực tế bên phía quảng cáo đã tốt rồi còn làm tốt hơn, chụp thêm vài tấm để làm hậu kỳ.

Hai diễn viên phối hợp ăn ý, không gây cản trở cho nhau, bốn giờ chiều đã chụp xong rồi, còn trước cả thời gian đã định. Vừa chụp xong mặt của Tiêu Tiêu liền suy sụp, khom thắt lưng ôm bụng, Ôn Nhuận quan tâm nhìn cô: “Chị Tiêu Tiêu không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái à?” Vừa rồi lúc quay cậu cũng nhìn ra đối phương khó chịu, chỉ là vì hoàn thành nốt nên vẫn nhẫn nại.

Trợ lý của Tiêu Tiêu đi tới dìu cô ngồi xuống nghỉ ngơi, Ôn Nhuận nghe loáng thoáng hai người nói gì mà “đến tháng” rồi “đau bụng” các thứ.

Cậu nghĩ nghĩ một hồi, đi lấy một chai nước khoáng đến, mượn bình sưởi điện của nhân viên công tác đun nóng nước, sau đó mới đưa qua cho Tiêu Tiêu. Dù sao cũng là chuyện của con gái, cậu cũng không tiện nói thẳng, nhưng mà nghĩ đến hai lần đều hưởng ké hào quang của Tiêu Tiêu liền đưa nước sang, hai lỗ tai cũng hồng lên: “Nếu chị đau bụng thì uống nhiều nước ấm một chút.”

Tiêu Tiêu đang đau bụng, thấy Ôn Nhuận vẻ mặt ngượng ngùng đứng trước mặt thì cười phì một tiếng, bụng đau cũng không chú ý, nhận lấy nước uống một hớp, nước ấm quả nhiên làm đau đớn giảm bớt một chút.



“Cảm ơn.” Tiêu Tiêu quơ bình thủy tinh trong tay, cười nói: “Nghe nói ‘Yến Vô’ đã định là để cậu diễn hả? Chúng ta add Wechat đi, có khi thời gian tới có thể diễn cùng nhau.”

Cô nói như vậy Ôn Nhuận chắc chắn sẽ không từ chối, hai người kết bạn rồi mới rời khỏi studio.

Trịnh Tuyên từ xa thấy một màn này, trên đường trở về liền trêu chọc Ôn Nhuận: “Không ngờ cậu còn rất biết cách dỗ dành con gái.”

Ôn Nhuận nháy mắt mấy cái, nghiêm túc nói: “Tôi chỉ muốn biểu đạt lòng biết ơn, có thể có hai cơ hội này đều nhờ có chị Tiêu Tiêu, tôi rất muốn cảm ơn chị ấy.”

Trịnh Tuyên thấy bộ dáng nghiêm túc của cậu nói được thêm gì nữa, đành phải chuyên tâm lái xe.

*

Trở về công ty, Trịnh Tuyên có việc việc bận đi trước, Ôn Nhuận thì tới phòng luyện thể hình.

Phòng luyện tập ở lầu ba, bởi vì cũng muộn rồi nên không có nhiều người, có chút quạnh quẽ. Ôn Nhuận đi xuyên qua hành lang, vừa mới đến cửa phòng thì nghe có người nói: “Ôn Nhuận sẽ không thực sự leo lên giường Diệp tổng chứ? Nghe nói người đại diện hiện tại của cậu ta là Trịnh Tuyên.”

Ôn Nhuận dừng bước một chút, đứng yên ở cửa.

Lại một giọng nói chua chua vang lên: “Với cái tính cách nóng nảy kia của Diệp tổng, cho dù cậu ta thật sự leo lên được giường của ngài ấy thì thế nào? Nói không chừng chưa đến hai ngày đã chọc Diệp tổng mất hứng liền ngã xuống.”

“Đúng vậy.” Có người lập tức tiếp lời: “Hơn nữa hai chân Diệp tổng đều bị gãy như vậy, ai biết còn ‘lên’ được hay không…”

Có kẻ vui sướng khi người khác gặp họa: “Tôi nghe nói đàn ông không ‘lên’ được tâm lý đều có chút biến thái, đừng nhìn cậu ta sáng sủa như vậy, trên giường còn không biết bị tra tấn đến thế nào đâu…”

Người bên trong tựa như đã hình dung ra kết cục của Ôn Nhuận, hi hi ha ha cười.

Mà Ôn Nhuận ở bên ngoài ánh mắt đã tràn ngập lửa giận.

Những người kia nói cậu cậu cũng không muốn so đo. Sau khi Trịnh Tuyên trở thành người đại diện của cậu cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý. Dù sao ngay cả Ôn Nhuận cũng từng thắc mắc tại sao Trịnh Tuyên đồng ý nâng đỡ một người mới không có danh tiếng gì như cậu. Những người khác không biết nội tình càng không thể suy nghĩ tốt đẹp gì.

Bị người nói xấu sau lưng vài câu là điều cậu đã đoán trước được.

Nhưng Ôn Nhuận không ngờ những người này dám nói Diệp Hàn Thanh như vậy. Lồng ngực cậu đã tràn đầy giận dữ, tay nắm chặt thành nắm đấm. Diệp Hàn Thanh rõ ràng là người tốt như vậy lại bị bọn họ nói thành dạng người thế này.

Vụ tai nạn xe kia là vết sẹo trong lòng Diệp Hàn Thanh, cậu nhìn dáng vẻ Diệp Hàn Thanh ngồi trên xe lăn luôn nhớ tới dáng vẻ ấm áp như gió xuân của hắn lúc còn trẻ.

Là tai nạn kia biến Diệp Hàn Thanh trở thành bộ dáng như bây giờ, sao bọn họ lại lôi chuyện này ra để làm tổn thương hắn chứ?

Ôn Nhuận cực kỳ tức giận, hai mắt đỏ ngầu, cậu chưa từng tức giận như vậy bao giờ.

“Mấy người đang nói cái gì?”

Cậu từ cửa đi vào, nhìn thấy ba người đang ngạc nhiên trong phòng, lửa giận ngập trời.

Ba người này Ôn Nhuận đều quen biết, hai người là thành viên mới debut của nam đoàn, một người tên Quách Tiếu, một người là Triệu Tùng Dục, người còn lại là nghệ sĩ dưới trướng của Tống Lại, tên là Lý Giác. Lý Giác kí hợp đồng muộn hơn cậu nửa năm. Tống Lại rất coi trọng cậu ta, sau khi không còn ôm hi vọng gì vào Ôn Nhuận nữa thì chuyển hết tài nguyên sang cho cậu ta.

Vừa rồi người nói Diệp Hàn Thanh tâm lý biến thái chính là Lý Giác.

Ba người đột nhiên thấy Ôn Nhuận xuất hiện nổi giận đùng đùng có chút chột dạ, nhưng rất nhanh lại biểu lộ khinh thường, cho dù cậu có người đại diện có tiếng như vậy thì sao? Hiện giờ còn chưa nổi mà, ai sợ ai chứ?

“Chúng tôi nói có vài người đê tiện, bò được lên giường Diệp tổng rồi ngay cả mình họ gì cũng không biết.” Lý Giác cười hì hì liếc mắt nhìn Ôn Nhuận, sau đó quay sang nói với hai người kia: “Phải không?”

Lửa giận trong lòng Ôn Nhuận dâng cao, lạnh mặt nhìn gã: “Nếu cậu có gan như vậy thì theo tôi đi gặp Diệp tổng, nhắc lại mấy lời vừa rồi trước mặt Diệp tổng lần nữa.”

Sắc mặt Lý Giác tái nhợt, náo loạn đến trước mặt Diệp Hàn Thanh tất nhiên là gã không dám, nhưng vẫn ngoan cường nói: “Ôn Nhuận, chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng ít thôi, mày cho mày là cái gì?”

“Tôi chó cậy gần nhà, đấy, thì sao nào?” Ánh mắt Ôn Nhuận tóe lửa, bước lên giữ lấy cổ tay gã: “Tôi không chỉ được sủng mà kiêu, hơn nữa còn muốn thổi gió bên tai, thì thầm bên gối, nếu anh không sợ vậy bây giờ chúng ta liền đi gặp Diệp tổng nói rõ ràng.”

“Mày bị thần kinh rồi!” Lý Giác lùi lại hai bước, kinh hoảng nhìn Ôn Nhuận.



Ôn Nhuận không yếu thế, ánh mắt lạnh như băng quét về phía Quách Tiếu và Triệu Tùng Dục, lạnh lùng cười: “Anh ta không dám đi vậy hai người đi theo tôi!”

Quách Tiếu và Triệu Tùng Dục lắc đầu nguầy nguậy. Mẹ nó, ai dám đi tìm Diệp hàn Thanh chứ, không muốn sống nữa à?

Bọn họ thực sự sợ hãi, cứng nhắc đứng ra hòa giải: “Chúng tôi chỉ nói đùa thôi, cậu đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt, việc nhỏ như vậy đừng làm phiền Diệp tổng.”

Quách Tiếu và Triệu Tùng Dục liên tục giải thích, Lý Giác đen mặt im lặng không nói. Quách Tiếu thấy vậy kéo tay gã, sốt ruột nói: “Lý Giác, anh nói gì đi. Lần này là do chúng tôi không đúng, thành thật xin lỗi cậu.”

Sắc mặt Lý Giác đen như đáy nồi, gằn ra ba chữ từ kẽ răng: “Thật, xin, lỗi.”

Ôn Nhuận nghe vậy cũng không vui vẻ, ánh mắt sắc bén quét qua ba người một cái: “Nếu lại để tôi nghe được mấy người sau lưng còn bịa đặt về Diệp tổng thì đừng trách tôi không khách khí!”

“Sẽ không, sẽ không đâu.” Quách Tiếu và Triệu Tùng Dục cười gượng gạo, kéo Lý Giác còn không phục rời đi, cả căn phòng yên lặng trở lại.

Chờ ba người đi rồi Ôn Nhuận mới tức giận đá lan can. Lan can bằng kim loại phát ra tiếng vang, Ôn Nhuận vẫn chưa hết giận.

Vừa rồi nói cái gì mà đi tìm Diệp Hàn Thanh, cái gì mà thổi gió bên tai chứ, chỉ là dọa bọn họ thôi. Làm sao cậu nhẫn tâm để Diệp Hàn Thanh nghe được mấy lời vũ nhục làm tổn thương người khác như vậy được.

Ôn Nhuận đau lòng cho Diệp Hàn Thanh. Từ lúc hai chân hắn bị gãy, những lời như vậy hẳn là nghe qua không ít. Cho dù không ai dám nói trước mặt hắn nhưng bịa đặt sau lưng thì lại rất nhiều. Trên đời này không có bức tường nào kín gió, lúc những lời nói khó nghe này truyền tới tai, Diệp Hàn Thanh sẽ có cảm giác gì?

Ôn Nhuận thở dài một hơi, nghĩ tới nếp nhăn hằn sâu giữa hai lông mày của Diệp Hàn Thanh, lúc đó hẳn là hắn rất khổ sở đi. Cho nên mới trở thành bộ dạng như bây giờ, lúc nào cũng âm trầm, cũng không thích nở nụ cười.

Rõ ràng Diệp Hàn Thanh cười lên ấm áp như vậy.

Ôn Nhuận ở một mình trong phòng tập than thở rất lâu, cũng không có tâm tư luyện tập nữa, cuối cùng ủ rũ trở về kí túc xá.

*

Trịnh Tuyên vốn muốn đến tìm Ôn Nhuận, nói cho cậu biết đã tìm được trợ lý rồi, ngày mai cậu đi gặp mặt, nếu vừa lòng sẽ giữ người lại. Không ngờ vừa đi tới lầu ba lại thấy được một màn khôi hài như vậy.

Trong ấn tượng của Trịnh Tuyên, Ôn Nhuận là người rất ngoan ngoãn, như cún con vậy, sẽ mở đôi mắt to tròn, sẽ vẫy đuôi nhìn người; cũng giống một chú cừu non, ôn hòa vô hại, sẽ không công kích người khác.

Nhưng một màn trước mắt làm nhận thức của anh hoàn toàn bị phá vỡ.

Cún con cũng sẽ giương nanh múa vuốt cắn người, cừu non cũng có sừng sắc nhọn.

Nhớ đến bộ dáng Ôn Nhuận nổi giận đùng đùng bảo vệ Diệp Hàn Thanh, Trịnh Tuyên cười cười, chuyện này thú vị rồi đây.

Hắn quyết định chia sẻ với Diệp đại tổng tài một chút.

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, lúc Diệp Hàn Thanh ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt hoàn toàn không có ý tốt gì của Trịnh Tuyên thì sắc mặt đen thui: “Cậu tới làm gì?”

Trịnh Tuyên hôm nay có việc, cho là hôm nay mình có thể gây khó dễ cho Diệp Hàn Thanh, người cũng không sợ hãi, ngồi xuống đối diện với hắn, đắc ý nói: “Vừa rồi tôi gặp một chuyện vui ra phết, cậu có muốn nghe không?”

Diệp Hàn Thanh nhíu chặt mày, lệ khí tỏa ra bốn phía: “Không nghe, cậu cút được rồi.”

Trịnh Tuyên làm như không nghe thấy, tự hỏi tự đáp: “Vừa rồi tôi thấy Ôn Nhuận cãi nhau với người ta ở phòng tập thể hình lầu ba.”

Mi gian Diệp Hàn Thanh nhăn lại thành chữ “xuyên” (川), chung quy vẫn không tưởng tượng được lúc cãi nhau Ôn Nhuận sẽ là bộ dáng gì. Một đứa nhỏ vừa ngoan vừa nghe lời như thế sao lại cãi nhau với người ta được?

Hắn không kiên nhẫn nói: “Úp úp mở mở ít thôi, không nói thì cút.”

Tác giả có lời muốn nói:

(Hôm nay Ôn cún con bảo vệ chồng~)

Diệp tổng: Thật ra… thổi gió bên tai cũng không sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play