Edit: Quyên

Beta: Ngoc Anh

Mấy vị khách đến đều là người quen cũ, cho dù không quen nhưng có Ôn Nhuận và Tạ Ngọc Phàn ở bên cạnh giới thiệu, bọn họ rất nhanh đã trở thành quen biết.

Vì lúc này khách mời đã đến từ sáng, thời gian còn sớm, bữa trưa bắt đầu được chuẩn bị. Vì đều là người quen nên bây giờ không cần khách khí, bốn vị khách mời đều được sắp xếp việc làm. Sau khi Sở Dư trở về hắn bắt đầu học nấu ăn, hắn chủ động giúp đỡ nấu ăn với Thẩm Mục Tuân. Quách Tùng Phi cùng Lục Trạm ngồi xổm bên vòi nước rửa sạch tôm hùm đất.

Quách Tùng Phi và Lục Trạm đều là kiểu người hướng ngoại, cách ăn mặc và sở thích của họ cũng rất giống nhau, sau khi cùng nhau bóc vài con tôm, họ lập tức hình thành một tình bạn cách mạng, bắt đầu trở thành anh em.

Quách Tùng Phi lơ đễnh lướt qua con tôm, lại liếc nhìn Thẩm Mục Tuân, cười hỏi: “Người anh em, cậu trước đây là bạn cùng phòng với Thẩm Mục Tuân à?”

Lục Trạm: “Hử, sao thế?”

“Vậy anh ta có đối tượng chưa? Thích kiểu người như thế nào?” Quách Tùng Phi bay tới bên cạnh, trầm giọng hỏi.

“Sao cậu lại hỏi cái này?” Lục Trạm nghi ngờ nhìn cậu ta.

“Hiếu kỳ thôi.” Quách Tùng Phi mắt không chớp nói, “Tôi là fan cứng của anh ta.”

Sự nghi ngờ trong mắt Lục Trạm hơi xua tan, nhưng vẫn cảnh giác: “Không có nói tới, về phần thích kiểu người thế nào …” Đôi mắt cậu lóe lên ranh mãnh, nói: “Tôi cũng không biết.”

Quách Tùng Phi nhíu mày nhìn xem cậu có nói thật hay không. Nhưng Lục Trạm đã ậm ừ và tiếp tục cọ rửa. Hắn hỏi lại dường như hơi quá mức quan tâm, chỉ có thể dừng đề tài này lại, nghĩ sẽ hỏi Ôn Nhuận sau.

Cậu ta cảm thấy Thẩm Mục Tuân này rất khó đối phó, mềm cứng không ăn, dầu muối không chịu. Nhưng càng như vậy, cậu ta lại càng để bụng, muốn biết một người như vậy khi thật lòng thích ai đó sẽ có bộ dáng như thế nào.

Quách Tùng Phi vui vẻ tự nghĩ, có phải sẽ là cứng rắn thành ôn nhu, tùy ý để cậu ta vân vê vo tròn ——

“Ui !!! Đau đau đau !!!”. Quách Tùng Phi giữa lúc đang đắc ý, ngón tay đột nhiên đau nhói —- cậu ta suy nghĩ quá xuất thần, vô tình để con tôm kẹp chặt ngón tay.

Cậu ta được cưng chiều từ nhỏ, da thịt non mịn, không có lấy một vết thương nhỏ. Những con tôm này rất hung dữ, móng vuốt to lợi hại, đã kẹp được thì không chịu buông, Quách Tùng Phi nhe răng trợn mắt muốn kéo ra nhưng không dám nên chỉ biết vung tay la hét.

“Bỏ tay vào trong nước!” Ôn Nhuận nghe thấy tiếng động, ấn tay cậu ta vào trong chậu nước, con tôm ngay khi chạm vào trong nước, nó nới lỏng kẹp giơ càng nhanh chóng lui về phía sau.

Quách Tùng Phi vẻ mặt buồn bực nhìn bàn tay của mình, thấy ngón trỏ của mình bị rạch một lỗ, chảy máu, vết thương đã hơi sưng đỏ.

“Trước tiên rửa sạch vết thương đã.” Ôn Nhuận nói, “Tôi đi lấy nước sát khuẩn và băng cá nhân.”

Lục Trạm nhìn miệng vết thương của cậu ta, ném con tôm trong tay vào trong chậu kêu “Á” một tiếng. Này cũng quá CMN dọa người.

“Để tôi rửa sau vậy.” Thẩm Mục Tuân nhìn hai người bất lực có chút muốn cười, một người ôm ngón tay bị thương như thể tay sắp đứt đến nơi, người kia thì ở một bên xúc động nhìn, thỉnh thoảng lại mở miệng cảm thán một câu “Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?”. “Nhìn đau quá”. “Hình như lại sưng lên rồi”.

Làm Quách Tùng Phi sợ quá trời, nếu không phải vì thể diện có lẽ đã khóc tại chỗ rồi.

Thẩm Mục Tuân bất lực, hơi buồn cười, hắn gạt hai người họ sang một bên nói: “Nước ở đây tốt và tôm cũng khá sạch. Nếu cậu khử trùng bằng nước sát khuẩn thì sẽ không có vấn đề gì. Nếu không yên tâm có thể đi tiêm uốn ván”.

Khi đang nói chuyện, Ôn Nhuận lấy một chiếc tăm bông và nước sát khuẩn đến, “Vết thương rửa sạch chưa?”



Quách Tùng Phi kêu một tiếng “Ừm”, nhìn đồ vật trong tay cậu, cố gắng rụt tay lại, CMN này nhìn thôi đã thấy đau rồi.

“Sẽ không đau.” Ôn Nhuận cười đối với cậu ta mà nói: “Nắm tay cậu ta, đừng để cậu ta trốn.”

Thẩm Mục Tuân bước tới nắm lấy hai cổ tay của cậu ta.

Thực ra vết thương trên tay không lớn, chỉ đau một lúc, Ôn Nhuận nhờ Thẩm Mục Tuân nắm chặt vì sợ cậu ta trốn không cho xử lý vết thương, nhưng mà Quách Tùng Phi lại trở nên căng thẳng khi bị cố định bằng tư thế này. Đôi mắt cậu ta mở to và cố gắng thu người lại, nhưng đôi tay của Thẩm Mục Tuân rất vững vàng lại mạnh mẽ, cậu ta không thể cử động được gì. Ôn Nhuận nhân cơ hội này đổ nước sát trùng lên ngón tay và dùng tăm bông xoa lên.

Trên vết thương xuất hiện bọt trắng, Quách Tùng Phi chấn động, “Á” lên một tiếng.

Cậu ta tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Mục Tuân, trong lòng tàn nhẫn nói, sau này ông đây ném hắn lên giường, nhất định phải thao hắn không thể xuống giường! Cho hắn quỳ trên giường nhận lỗi với đại gia đây!

Sau lại nghĩ: “Người này CMN ăn gì mà lớn lên? Sức lực lớn thế? Vùng vẫy mãi không ra”.

Cậu ta vừa tức giận lên án Thẩm Mục Tuân, trong lòng tính toán cách trả đũa. Ôn Nhuận đã rửa sạch vết thương, cuối cùng băng lại, Ôn Nhuận nói: “Được rồi, tôi đã nói là không đau mà.”

Thẩm Mục Tuân buông tay ra, Quách Tùng Phi giơ ngón tay dán băng cá nhân lên nhìn một cái, sau đó trừng mắt nhìn Thẩm Mục Tuân, trong lòng hừ lạnh. Tuy không đau nhưng bổn đại gia đã ghim hắn rồi!

Bị cậu ta trừng mắt nhìn một cách khó hiểu, Thẩm Mục Tuân hơi nhướng mày, Quách Tùng Phi từ nãy đến giờ vẫn trừng chằm chằm vào hắn, thoạt nhìn không có ý tốt.

Bất quá hắn cũng có thể nhìn ra, vị Quách nhị thiếu gia này trong nhà có lẽ đã quen được nuông chiều, tuy tính tình không tốt, nhưng lòng dạ không xấu. Hắn không thèm so đo, kêu Lục Trạm và Quách Tùng Phi sang một bên chơi, hắn ngồi vào vị trí ban đầu của Quách Tùng Phi động tác nhanh nhẹn rửa sạch tôm.

Có rất nhiều người cùng nhau làm, khách cũng đến giúp đỡ, cuối cùng đến trưa trên bàn có hơn chục món ăn.

Chiếc bàn tròn lớn được mang ra đặt trong sân, trong đó có ba nồi tôm hùm đất chiếm vị trí trung tâm, hai nồi cay và một nồi tỏi. Tất cả đều có màu đỏ, cực kỳ hấp dẫn ngon miệng.

Mọi người chỉ ngồi quanh chiếc bàn tròn lớn, Ôn Nhuận ngồi giữa Thẩm Mục Tuân và Lục Trạm, còn Quách Tùng Phi ở bên cạnh Thẩm Mục Tuân.

Mọi người ngay từ đầu đều nhìn chằm chằm vào nồi tôm hùm đất, tôm ở đây rất chắc thịt, tươi và ngọt. Ôn Nhuận bóc một con tôm, nhìn thấy Quách Tùng Phi đang chiến đấu với tôm hùm đất bằng ngón tay bị thương, cậu dùng cùi chỏ đánh mạnh Thẩm Mục Tuân, trầm giọng hỏi: “Nhị thiếu tại sao lại ở đây? Không phải là cùng anh tới đi? Cậu ấy vẫn chưa từ bỏ?”.

Cậu cho rằng mình đã nói rất rõ trong lần điện thoại trước đó, lẽ ra Quách Tùng Phi phải biết khó mà lùi đi? Thật không ngờ, lần này ngay cả chương trình thực tế cũng sẽ đi theo.

Thẩm Mục Tuân đang định nói thì đột nhiên nhìn thấy Quách Tùng Phi vươn đầu tới, cười hì hì nói: “Tôi là thay ba tới gặp cậu nha.”

“Khụ khụ …” Ôn Nhuận bị cậu ta đột ngột chen vào bị sặc, uống được nửa ly nước mới thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt đỏ bừng, “Đừng nói bậy.”

Lục Trạm và Thẩm Mục Tuân đều tò mò nhìn cậu, “Cậu với Quách Tổng có qua lại?”. Quách Tổng là ba của Quách Tùng Phi.

Ôn Nhuận lúng ta lúng túng, không biết nên giải thích như thế nào, “ba” không hẳn là ba, hơn nữa vừa nói đến ba, cậu lại nhớ tới lúc đó Quách Tùng Phi nói đùa “gọi mẹ cũng như ba”, cậu thật sự không biết nói thế nào.

Khi Thẩm Mục Tuân thấy cậu đỏ mặt, cậu dường như không biết phải trả lời cuộc trò chuyện thế nào. Hắn trầm ngâm chủ động chuyển đề tài, bỏ một con tôm càng đã bóc vỏ vào bát của Quách Tùng Phi, “Nhị thiếu ăn nhiều một chút.”

Quách Tùng Phi ánh mắt chuyển động, ném miếng tôm đã bóc sạch vỏ vào miệng, cười tủm tỉm nói: “Vừa rồi là tôi nói đùa, thật ra tôi đến cùng Thẩm Mục Tuân.” Nói xong, cậu nhìn phản ứng của Thẩm Mục Tuân.

Đáng tiếc Thẩm Mục Tuân lại không có phản ứng gì, coi như không nghe thấy, lột tôm từng con một. Hắn bóc tôm rất điêu luyện, vặn đầu, véo vài lần vào đuôi và kéo nhẹ từ đầu đuôi, cả thịt tôm đều ra hết.

Lục Trạm nhìn Thẩm Mục Tuân rồi lại nhìn Quách Tùng Phi, lông mày dần dần nhíu lại, kề tai nói nhỏ: “Bọn họ có chuyện gì sao?” Nói xong lại đổi lời: “Không, nên nói là Quách Tùng Phi có chuyện gì à? Cậu ta không phải là nhìn trúng Thẩm Mục Tuân chứ? ”



Cậu run run, không thể tin tưởng nói: “Cậu ta trong lòng nghĩ quẩn à? Sống không tốt hay gì?”

Ôn Nhuận trước kia không nghĩ nhiều như vậy, cậu chỉ nghĩ Quách Tùng Phi chưa từ bỏ kịch bản, bây giờ bị Lục Trạm nhắc nhở, ngẫm lại một chút cũng cảm thấy có chút ý vị.

Hai người liếc nhau, cuối cùng nhất trí đồng tình nhìn Quách Tùng Phi.

Rất muốn hỏi cậu ta vì cái gì mà nghĩ quẩn thế.

Tính cách của Thẩm Mục Tuân thật sự rất tốt, chín chắn, ổn định lại đáng tin cậy, nhưng những điều này chỉ thể hiện ở bề ngoài, Ôn Nhuận và Lục Trạm đã sống cùng hắn gần hai năm, bọn họ đều biết kỳ thật Thẩm Mục Tuân tâm đen một mực. Ôn Nhuận vẫn còn tốt, cậu không quậy phá, bình thường không dễ mắc sai lầm rơi vào tay Thẩm Mục Tuân. Lục Trạm mới thật sự là sợ đến ám ảnh, ba người lần đầu tiên gặp mặt, cậu còn đang trung nhị*. Sau này Trầm Mục Tuân mặt không biểu tình thu thập vài lần mới trở nên ngoan ngoãn. Về sau nhìn thấy Thẩm Mục Tuân chẳng khác gì nhìn thấy thầy phụ trách giám thị, thế cho nên cậu bên ngoài thì kiêu ngạo nhưng về ký túc lại cư xử như một học sinh ba tốt, chính là sợ bị Thẩm Mục Tuân giáo huấn.

*Trung nhị: ý nói đang trong thời kỳ phản nghịch.

Một số người thực sự sinh ra đã có khí chất của người thầy, rõ ràng là người đó động tay trước, nhưng vẫn có thể khiến bạn ở trước mặt người đó đầu không thể nâng lên được.

Lục Trạm và Quách Tùng Phi có tính cách và sở thích giống nhau, nhưng cậu không ngờ rằng Quách Tùng Phi lại có dũng khí đi trêu chọc người kia.

Cậu thầm dành cho Quách Tùng Phi một ánh mắt ngưỡng mộ, sau đó vừa ăn tôm vừa xem TV.

Cậu rất khó chịu khi bị Thẩm Mục Tuân bắt nạt, nhưng khi thấy có người tự dâng đến tận cửa để hắn giáo huấn thì nghĩ thôi đã thấy vui rồi.



Sau bữa cơm náo nhiệt, sau giờ nghỉ trưa, buổi chiều đưa khách mời ra đồng tham quan lúa mới trồng. Nói là tham quan nhưng cuối cùng lại bị lừa vào giúp việc, không còn cách nào khác, việc cấy lúa buổi sáng còn chưa xong.

Một nhóm người nô đùa gieo mạ, một buổi chiều trôi qua cũng đến thời điểm các vị khách mời ra về, chấm điểm xong thì để cho họ ít quà rồi rời đi.

Trước khi đi, Quách Tùng Phi còn bí mật đi tới gần Ôn Nhuận liếc mắt một cái, nói: “Lúc nãy không phải tôi nói đùa. Tôi thật sự là tới gặp cậu thay cho ba tôi. Cậu ấy cũng chuẩn bị quà nhưng bận bịu không có thời gian đến.”

Ôn Nhuận nhìn hộp quà tinh xảo, luôn cảm thấy lời mình nói từ trong miệng Quách Tùng Phi nghe có chút không đúng. Còn chưa kịp định thần ra chuyện gì thì lại nghe thấy Quách Tùng Phi nói: “Cậu xem, tôi đã giúp cậu, cậu cũng phải giúp tôi. Có qua có lại?”

“Giúp cái gì?” Ôn Nhuận hỏi.

“Thuận tiện giúp tôi thuyết phục Thẩm Mục Tuân, để hắn nhận phim của tôi.” Quách Tùng Phi bất mãn nói, “Không phải cậu nói đội hình đoàn phim không tốt sao? Lần này tôi đã hỏi đạo diễn, các vai phụ đều là diễn viên có thực lực. Nam chính kia cũng là thị đế đoạt giải thưởng lớn, lần này cậu không thể từ chối tôi nữa đúng không?”.

Ôn Nhuận nhìn kỹ cậu ta, nhớ tới lời Lục Trạm nói, trịnh trọng đáp: Anh muốn mời Thẩm Mục Tuân đóng phim, hay là muốn tiếp cận anh ấy?”

“Rõ ràng như vậy sao?” Quách Tùng Phi sững sờ, tự hỏi tại sao Ôn Nhuận trước giờ ngốc như thế, sao đột nhiên có thể nhìn ra được? Cậu ta trợn tròn mắt, lập tức nói: “Thật ra là cả hai. Tôi thích miếng thịt showbiz béo bở này. Kỹ năng diễn xuất của Thẩm Mục Tuân rất tốt, tôi lại thích hắn. Dù sao muốn lăng xê thì đương nhiên là ưu tiên cho người mình thích đầu tiên rồi”.

Ôn Nhuận lắc đầu nói: “Vậy tôi không giúp được anh.”

“Thôi vậy.” Quách Tùng Phi nản lòng, sau đó cao hứng nói: “Cậu không muốn giúp tôi thì quên đi, tôi sẽ tự mình thuyết phục hắn, nhưng cậu không được phép bán đứng tôi.”

Lần này Ôn Nhuận vui vẻ đồng ý, nghĩ rằng ngay cả Lục Trạm cũng có thể nhìn ra, Thẩm Mục Tuân có lẽ đã nhận ra từ lâu, còn cần cậu ta nhắc nhở cậu?

Quách Tùng Phi nhận được lời hứa, liền đuổi theo mọi người rời đi.

Nhưng Ôn Nhuận trở lại phòng, cầm hộp quà trên tay, lấy quần áo chặn camera trước khi mở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play