“Cậu ấy thật sự hỏi à?” Cơ thể Diệp Hàn Thanh hơi nghiêng về phía trước, cẩn thận quan sát biểu cảm của Trịnh Tuyên, dường như muốn nhìn rõ hắn có
đang cố ý lừa gạt mình hay không.
Trình Tuyên để cho hắn dò xét, thong thả nhâm nhi tách trà, “Cậu ấy tự hỏi, tin hay không tùy cậu.”
Vẻ nghi ngờ trong mắt Diệp Hàn Thanh tan đi một chút, đại khái cũng biết
Trình Tuyên sẽ không dùng chuyện này nói đùa với hắn. Hắn dựa vào xe
lăn, ngón tay gõ theo nhịp ở trên tay vịn, một lúc lâu sau hắn đột
nhiên nặng nề cười một tiếng, thì thầm: “Đây là vì chính em tự tìm tới
đấy.”
Trình Tuyên không nghe rõ hắn nói
gì, chỉ cảm thấy hắn cười đến rợn cả tóc gáy, hắn uống một ngụm hết tách trà, kéo cái ghế ra xa, cách Diệp Hàn Thanh một chút, sau đó mới nói:
“Rốt cuộc hai người các cậu đang chơi trò tình thú gì vậy? Nếu thích
nhau thì cứ nói thẳng ra được không? Ghen tuông thế này tôi mệt giùm
luôn đấy. Công việc của Ôn Nhuận đã làm tôi lo rồi, bây giờ các cậu
thích muốn giữ bí mật cái gì thì cứ giữa, chỉ cần không làm phiền tôi
thì tôi kệ hết.”
Hắn nghĩ mình đã nói đến mức như vậy, Diệp Hàn Thanh cũng nên tỏ thái độ chứ, ai ngờ người này
đến mí mắt cũng chẳng thèm nhấc, tùy tiện đáp một tiếng, đôi mắt rũ
xuống không biết lại nghĩ ra cái xấu xa gì, vừa nhìn cũng biết hắn không thèm nghe.
Lời nên nói đã nói rồi, Trịnh Tuyên cảm thấy mình quản không nổi vị đại gia này, vậy nên hắn dứt
khoát đi ra ngoài làm việc. Diệp Hàn Thanh ngồi trầm tư một lúc, sau đó
gọi điện cho Trần Trăn.
Trần Trăn rất ít khi nhận được điện thoại của hắn. Giọng điệu hơi kinh ngạc, “Sao cậu lại gọi điện cho dì thế?”
Giọng của Diệp Hàn Thanh hiếm khi nhẹ nhàng: “Dì Trăn, con nhờ dì giúp một việc…”
Ôn Nhuận hỏi ra vấn đề kia lúc sau lại thấy hối hận. Cậu luôn cảm thấy ánh mắt Trịnh Tuyên nhìn mình có chút kỳ quái. Cậu liên tục tự hỏi vẻ mặt
và giọng điệu của mình có kỳ quái hay không, chắc Trịnh ca không hiểu
lầm đâu nhỉ…
Nghĩ đi nghĩ lại cậu lại cảm thấy giật mình, tại sao cậu lại phải sợ Trịnh ca hiểu lầm mình? Mình
hỏi thăm chuyện linh tinh của ông chủ thì có gì mà hiểu lầm? Nhân viên
hiếu kì chuyện của ông chủ là điều rất bình thường đó.
Trong đầu suy nghĩ miên man, ngay cả đèn đỏ trước mặt cậu đã đổi xanh cũng
không hề phát hiện, cho đến khi đằng sau truyền đến tiếng còi thúc giục, cậu mới hồi phục tinh thần, không nghĩ thêm nữa, tiếp tục lái xe. Nhưng mà lúc này cậu không muốn trở về, chiếc xe đi trên đường cái không có
mục đích lượn một vòng. Cậu quyết định đi thăm Thẩm Mục Tuân một chút.
Qua một đêm cộng thêm một buổi sáng, cuối cùng cậu cũng nhớ tới người bạn tốt bị mình quên mất.
Hôm qua trên bàn cơm, cậu bị mất tập trung, toàn bộ quá trình đều suy nghĩ
lung tung mất hồn mất vía, Thẩm Mục Tuân cùng Quách Tùng Phi đã nói
những gì cậu cũng không chú ý tới, bây giờ nhớ tới mới tự ý thức được,
hôm qua lúc rời đi, hình như sắc mặt Quách Tùng Phi hơi khó chịu.
Trong lòng Ôn Nhuận có chút áy náy, liên tục nhắc nhở mình không được phép
lại nghĩ đến chuyện về Diệp Hàn Thanh, cậu thay đổi phương hướng, lái xe đến nhà Thẩm Mục Tuân.
Sau cậu, Lục Trạm và Thẩm Mục Tuân cũng lần lượt chuyển khỏi ký túc xá công ty.
Bởi vì Lục Trạm là thần tượng chuyên môn hát nhảy, sau này lưu lượng càng
lúc càng lớn, thu hút không ít fan hâm mộ cuồng nhiệt, thường xuyên có
fan theo dõi đời tư, vì để nghệ sĩ của mình an toàn, người đại diện đã
sắp xếp cho cậu chỗ ở có an ninh nghiêm ngặt. Đến lượt Thẩm Mục Tuân,
bởi tự mua phòng nên khu nhà cùng với toàn bộ thiết bị đều rất tốt, dù
kém hơn so với Tùng Hải Hào Đình, nhưng cũng là chung cư cao cấp. Vì thế Thẩm Mục Tuân đã dùng hết tiền tiết kiệm của mình. Ôn Nhuận cũng biết
hắn khá kẹt tiền, Quách Tùng Phi tìm tới cửa cậu mới đồng ý làm người
trung gian.
Chỉ là ngày hôm qua gặp mặt hình như không vui lắm thì phải.
Ôn Nhuận đến cửa tiểu khu vẫn còn hơi chột dạ, đến khi gặp Thẩm Mục Tuân,
thì càng cẩn thận liếc qua vẻ mặt của hắn, nhìn vẻ mặt hắn không có vẻ
là không vui nên cuối cùng mới yên tâm một chút.
“Đến đây sao không báo trước, trong nhà còn lộn xộn chưa chuẩn bị gì cả.” Thẩm Mục Tuân nói: “Trà hay nước trái cây đây?”
“Uống trà.” Ôn Nhuận ngượng ngùng nói: “Hôm qua anh với Quách Tùng Phi nói
chuyện với nhau thế nào? Tôi có chuyện nên không chú ý lắm.”
Thẩm Mục Tuân khẽ cười, đi pha tách trà cho cậu, “Hôm qua cậu cứ lơ tơ mơ suốt, gọi ba tiếng mới thấy phản ứng lại đấy.”
Ôn Nhuận gãi gãi, càng áy náy, cầm tách trà ngồi xuống bên cạnh hắn, “Thôi đừng để ý tôi, anh không ưng cái kịch bản kia à?” Cậu khá hiểu rõ Thẩm
Mục Tuân, hẳn là hắn sẽ cảm thấy hứng thú mới đúng.
Thẩm Mục Tuân hơi trầm ngâm, cảm thấy không cần thiết phải nói chuyện của
Quách Tùng Phi cho cậu, hắn đã từ chối rồi, không muốn để Ôn Nhuận bị
kẹp ở giữa khiến cậu khó xử. Hắn suy nghĩ một chút nói: “Kịch bản thì
tôi có hứng thú đấy, nhưng nhị thiếu gia Quách có vẻ không đáng tin
lắm.”
Ôn Nhuận cẩn thận nghĩ lại cũng cảm thấy thế. Cậu từng nghe Diệp Hàn Thanh nói, Quách Tùng Phi là cậu hai ở trong nhà, thường ngày chơi bời lêu lổng không làm được chuyện đứng đắn nào, mặc dù không biết vì sao lại đột nhiên đổi tính muốn đầu tư phim
truyền hình, nhưng phần nhiều chỉ là chơi đùa. Quách Tùng Phi không
thiếu tiền, nên nếu có làm hỏng thì cũng chẳng tổn thất gì lắm.
Khác hẳn với Thẩm Mục Tuân.
Thẩm Mục Tuân là người yêu nghề kính nghiệp, hắn nghiêm túc đóng phim, khác
với Quách Tùng Phi đối với nghề này chỉ coi như chơi đùa, cho dù kịch
bản có tốt, mà lại đến trong lúc hắn thiếu tiền, chắc hắn cũng sẽ không
nhận, hắn rất coi trọng danh dự của mình.
“Vậy sau này cậu ta tìm tôi, tôi từ chối thẳng luôn.” Ôn Nhuận nói.
Thẩm Mục Tuân cười cười, “Được. Không nói đến cậu ta nữa, hôm nay tới rồi
thì ở lại ăn cơm luôn nhỉ? Mấy hôm nay dọn nhà bận quá, rượu cũng không
mời được ly nào.”
Ôn Nhuận không từ chối, lần này Thẩm Mục Tuân xuống bếp, làm năm món ăn và một bát canh. Trước
khi Ôn Nhuận ăn còn cố ý chụp hình gửi vào trong nhóm ba người tag Lục
Trạm.
Gần đây danh tiếng của Lục Trạm lên cao nhanh chóng, nghe nói đang chuẩn bị buổi biểu diễn quan trọng, ngày nào cũng mệt đứt hơi, lúc nghỉ ngơi thì nhắn tin trong nhóm gào khóc
kêu khổ. Bây giờ lại bị Ôn Nhuận kích thích, ngay lập tức gửi lại ngón
giữa, kèm với câu: Hai người các cậu chờ đó cho tôi !!
…
Sau khi từ nhà Thẩm Mục Tuân về, những ngày tiếp theo Ôn Nhuận bắt đầu
chuyên tâm suy nghĩ về bài tập Vệ Dã giao. Vệ Dã đã dạy cậu một thời
gian, cậu tiến bộ rất nhiều, Vệ Dã điều chỉnh phương thức dạy học cho
cậu, giao ít bài tập, nhưng là độ khó lại tăng lên. Mỗi lần làm cậu đều
suy nghĩ khá lâu.
Ngồi chăm chỉ làm bài
tập, cuối cùng Ôn Nhuận không còn thời gian suy nghĩ lung tung, cậu bình tĩnh hơn rất nhiều. Vậy mà cách hai ngày sau Quách Tùng Phi gọi điện
thoại cho cậu, giọng nói đầy ai oán, “Tôi đã nghe ngóng toàn bộ rồi, cơ
bản tháng sáu này Thẩm Mục Tuân không hề nhận kịch bản, hắn lừa tôi!”
Thẩm Mục Tuân thực sự không có nhận kịch bản, nhưng Ôn Nhuận không thể vạch trần hắn được, liền giả bộ ngớ ngẩn, “Chắc là không đâu, Thẩm Mục Tuân
không nói dối. Có lẽ tin tức của cậu sai.”
Quách Tùng Phi không phục, “Tôi hay Thẩm Mục Tuân, cuối cùng cậu giúp ai thế?”
Ôn nhuận không chút do dự nói: “Đương nhiên là giúp Thẩm Mục Tuân.” Nói
xong lại bổ thêm nhát dao: “Tôi và Thẩm Mục Tuân biết nhau đã hai năm,
còn quen cậu vẫn chưa tới mười ngày.” Giúp ai đây không phải rõ ràng
sao?
Quách Tùng Phi: “. . .”
Ba trẻ này không coi mình là con ruột!
Quách Tùng Phi ăn phải một trăm nghìn điểm chí mạng, nhưng cậu ta vẫn lề mà
lề mề không tình nguyện tắt điện thoại, “Rõ ràng lịch trình hắn rảnh
rỗi, vì sao lại không chịu nhận? Tôi thành tâm thành ý mời hắn như thế,
cũng nên có một lý do chứ?”
Ôn nhuận do
dự một lúc, uyển chuyển nói: “Thẩm Mục Tuân đối với quay phim rất chân
thành, mỗi một bộ phim, ngoại trừ kịch bản, đoàn đội chế tác cũng rất
quan trọng, chỉ dựa vào một cái kịch bản, không làm cho hắn rung động.”
Chủ ý của cậu muốn nói là Quách Tùng Phi nhìn không đáng tin cho lắm,
nhưng cậu không thể không biết xấu hổ khi nói thẳng ra như vậy.
Quách Tùng Phi suy nghĩ một chút, cảm thấy mình cũng hiểu sơ sơ, hóa ra sợ hắn tìm một đạo diễn nhỏ phá hỏng kịch bản.
Cậu ta cao hứng nói: “Tôi hiểu rồi, chờ tôi chuẩn bị xong rồi tới tìm cậu.”
Ôn nhuận: ? ? ?
Cậu không hiểu Quách Tùng Phi nói cái gì, nhưng Quách Tùng Phi đã cúp điện
thoại. Mạch suy nghĩ làm bài tập của cậu bị cuộc gọi của Quách Tùng Phi
đánh gãy, Ôn Nhuận đưa điện thoại di động để qua một bên, duỗi lưng một
cái, dứt khoát buông lỏng một chút thay đổi mạch suy nghĩ.
Cậu có thói quen đi đến ban công nằm bên trong ổ ghế, ánh mắt rơi xuống ban công đối diện, suy nghĩ hai ngày trước đã bị đè xuống bây giờ lại dâng
lên.
Hai ngày này đúng lúc là cuối tuần,
Diệp Hàn Thanh sẽ không có đi công ty nhỉ? Không biết hắn đang làm cái
gì? Có phải hay không đã đi hẹn hò rồi?
Trước đây Ôn Nhuận nhìn bạn học xung quanh yêu đương, cuối tuần đều hẹn bạn
gái ra ngoài ăn cơm hoặc là xem phim. Diệp Hàn Thanh cũng sẽ như vậy
sao?
Cậu tưởng tượng một chút, tự dưng nghĩ nếu như là Diệp tổng thì sẽ ra sao.
Ghế đu đu qua đu lại, trái tim cậu cũng như thế.
Đang mải suy nghĩ, tiếng chuông cửa vang lên. Ôn Nhuận thu hồi lại suy nghĩ, đi giày vào ra mở cửa. Mở cửa, người ở ngoài lại là người cậu vừa suy
nghĩ đến.
Ôn nhuận hơi kinh ngạc, “Diệp tổng?”
Diệp Hàn Thanh quan sát cậu, khẽ vuốt cằm, “Bây giờ có được hay không? Tôi muốn em giúp một chuyện.”
“Được ạ” Ôn Nhuận tránh sang một bên, mời hắn vào nhà, “Vào trong rồi nói, xem tôi có giúp được không?”
Diệp Hàn Thanh không đi vào, nói ngay ở cửa: “Buổi tối trong nhà tôi có một
vị khách quan trọng, tôi muốn tự tay làm một bữa cơm cho cô ấy, nhưng mà tôi không biết nấu . . .” Đôi mắt hắn hơi rũ xuống, nói tiếp, “Tôi muốn mời em dạy tôi một chút.”
Nụ cười trên
mặt Ôn Nhuận dừng lại, tí nữa thì buột miệng nói ra hỏi hắn vị khách có
phải là người phụ nữ mấy ngày trước. Cũng may lời đến khóe miệng lại bị
nuốt trở vào, cậu một lần nữa lại nở nụ cười, đóng cửa lại cùng Diệp Hàn Thanh đi sang nhà bên cạnh, “Được thôi, nguyên liệu chuẩn bị xong
chưa?”
Diệp Hàn Thanh gật đầu, “Đã chuẩn bị xong.”
Ôn Nhuận theo hắn vào phòng, quen thuộc đi vào phòng bếp, tủ lạnh quả
nhiên đã chất đầy các loại nguyên liệu nấu ăn. Cậu tùy ý nhìn một chút,
lại ra vẻ tự nhiên hỏi: “Nguyên liệu nấu ăn đủ rồi, khách là nam hay nữ
ạ? Có ăn kiêng gì không?”
Diệp Hàn Thanh
theo bên cạnh cậu, thấy cậu dù đang cố gắng giả vờ tự nhiên hết mức có
thể, nhưng tay trái giấu ở phía sau lại lơ đãng vân vê góc áo, hắn cười. Ban đầu hắn còn bán tín bán nghi với Trịnh Tuyên, cho tới bây giờ tận
mắt nhìn thấy, cuối cùng cũng tin, chắc Ôn Nhuận cũng hơi thích hắn
thật.
Kể cả có chưa thích, thì cũng liên quan đến hắn.
Như vậy là đủ rồi, cái này so với dự đoán của hắn thì tình hình tốt hơn rất nhiều.
Diệp Hàn Thanh cười nhẹ nhàng, nói: “Khẩu vị của cô ấy khá thanh đạm, không
thích ăn cay, có nhiều dầu mỡ, rất coi trọng dưỡng sinh.”
Ôn nhuận buồn buồn “A” một tiếng, nói: “Vậy nấu canh cá, sau đó kết hợp với mấy món ăn thanh đạm đi.”
Cậu nhanh chóng đem nguyên liệu nấu ăn phân loại sắp xếp lại, nói: “Tôi dạy anh xử lý nguyên liệu nấu ăn nhé.”
Diệp Hàn Thanh sâu sắc nhìn cậu, nói “Được.”.
Ôn Nhuận chuyên tâm, một mặt bình tĩnh dạy Diệp Hàn Thanh làm món ăn, một
mặt ở trong lòng đang suy nghĩ, vị khách muốn tới có phải là người phụ
nữ trước đây mình thấy qua không. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy có khả năng rất lớn là người phụ nữ kia.
Ôn
Nhuận cũng không cảm thấy rõ trong lòng mình ra sao, cảm giác giống như
quả chanh đang bị vắt trong tay, vừa nhăn lại còn chua.
Diệp Hàn Thanh bất động thanh sắc quan sát cậu, khóe miệng mang ý cười càng ngày càng sâu.
Đồ ăn vừa mới chuẩn bị gần xong, chuông cửa bỗng vang lên. Ôn Nhuận nhìn
thoáng qua thời gian, còn kém mười phút nữa là đến sáu giờ, vị khách này đúng giờ thật. Diệp Hàn Thanh đang cho thêm muối vào canh, nói với Ôn
Nhuận: “Làm phiền em đi mở cửa một chút.”
Ôn Nhuận không tình nguyện đi mở cửa.
Mở cửa ra, đứng ở cửa quả nhiên là người phụ nữ lần trước. Dáng người bà
cao gầy, khoảng chừng cao một mét bảy, mặc một chiếc váy dài, bên ngoài
mặc một chiếc áo khoác trắng nhỏ, tóc dài đen nhánh cuộn phía sau đầu,
vừa ưu nhã lại mưu trí.
Ôn Nhuận hơi khó chịu chào hỏi bà, “Cô khỏe chứ ạ, Diệp tổng đang ở phòng bếp, để cho tôi giúp đỡ mở cửa.”
Trần Trăn tò mò nhìn cậu, trong ánh mắt có chút kinh ngạc, bà không nghĩ tới Diệp Hàn Thanh nhìn trúng một người, lại là một thiếu niên tuổi không
lớn lắm. Bà thu lại kinh ngạc, lộ ra vẻ mặt tươi cười, “Ừ, tôi tên là
Trần Trăn. Cậu là bạn của Hàn Thanh à?
Giọng nói cũng rất êm tai, hơn nữa còn gọi thẳng tên Diệp tổng . . . Quả nhiên quan hệ bọn họ rất thân thiết.
Ôn Nhuận cố gắng cười cười, nói: “Tôi tên là Ôn Nhuận, là hàng xóm của Diệp tổng.”
Trong lúc nói chuyện cậu mời người vào bên trong nhà ngồi xuống, rót nước
nước cho bà. Lại gần Ôn Nhuận mới phát hiện, nhìn từ xa Trần Trăn trông
rất trẻ, nhưng thật ra khóe mắt đã có ít nếp nhăn, tuổi tác thật so với
Diệp Hàn Thanh có lẽ lớn hơn một chút
Chẳng lẽ Diệp tổng thích người lớn tuổi? Ôn Nhuận suy đoán lung tung nói.
Ngay lúc cậu đang dò xét Trần Trăn, Trần Trăn cũng đang âm thầm quan sát
cậu. Hai ngày trước Diệp Hàn Thanh gọi điện thoại để bà giúp chuyện này, bà không đồng ý. Dù cho Diệp Hàn Thanh lần đầu tiên gọi bà một tiếng
“Dì Trăn” .
Bà và mẹ Diệp Hàn Thanh là
bạn tốt, mặc dù sau khi cưới mỗi người đều có gia đình cùng sự nghiệp
riêng, bình thường rất ít gặp nhau, nhưng giao tình cũng không nhạt đi.
Đây cũng là vì lý do những năm này bà luôn luôn tận tâm tận lực muốn
chữa khỏi cho Diệp Hàn Thanh, chị em tốt không có ở đây, cũng không thể
nhìn con của bà ấy cũng bước theo gót bà.
Diệp Hàn Thanh cầu xin bà phối hợp với mình diễn một vở kịch. Nhưng bà cũng
không đồng ý để Diệp Hàn Thanh đem toàn bộ tình cảm của mình vào một
người không xác định, mặc kệ là giáo sư tư vấn tâm lý cho hắn, bà vẫn là trưởng bối của hắn, bà không muốn nhìn thấy Diệp Hàn Thanh càng ngày
càng lún sâu.
Nhưng mà cuối cùng Diệp Hàn Thanh cũng thuyết phục được bà, hoặc là nói, bà đã mềm lòng.
Theo như yêu cầu của Diệp Hàn Thanh, bà tới đây, lại gặp được Ôn Nhuận, bà
cuối cùng cũng hiểu, Diệp Hàn Thanh vì sao lại cố chấp với người này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT